Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 4: Địa Lao Giai Nhân




Khi Diệp Vô Ưu đến cửa, Lãnh Sương Sương đang đứng đợi, song nhãn nhìn ra hướng cửa. Hoa si Lam Tiểu Phong không thấy đâu.
Nhìn thấy Diệp Vô Ưu đến, mặt nàng thoáng có chút tiếu ý, dung nhan trở nên ấp áp hơn. Tuy không phải là khuôn mặt tươi cười nhưng cũng không phải là khuôn mặt băng lãnh thường lệ.
“Sư tỷ, có chuyện gì đến sớm vậy?” Diệp Vô Ưu nhanh chóng bước đến cạnh Lãnh Sương Sương, nhẹ nhàng hỏi.
“Sư phụ đã trở về.” Ngữ khí Lãnh Sương Sương tràn đầy ôn nhu. “Mau đi theo ta khấu kiến sư phụ.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Vô Ưu ngạc nhiên hỏi lại, chỉ có hai ngày mà Lãnh Tâm m đã trở về?
Theo như hắn được biết, Y Cốc không ở Bách Hoa Đế Quốc mà ở biên giới với Kình Phong Đế Quốc. Nếu quả thật Lãnh Tâm m đến Y Cốc của Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm, sẽ không thể về sớm như thế được!
Bất quá trong muôn vàn nghi hoặc, hắn tin tưởng Lãnh Sương Sương không thể đem chuyện này ra đùa, vì vậy nhanh chóng chuyển thân, cước bộ phối hợp theo Lãnh Sương Sương đến tiểu ốc.
Khi băng qua cổng tiến vào, tuy là giữa ban ngày nhưng trong phòng vẫn làm cho hắn cảm giác hôn ám, bất quá Diệp Vô Ưu sẽ được diện kiến Lãnh Tâm m.
“Sư phụ tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu nhanh chóng tiến đến, miệng ngọt ngào gọi.
Lãnh Tâm m nhìn thấy Diệp Vô Ưu, đột nhiên xuất thủ nhanh như chớp. Diệp Vô Ưu không thể phản ứng, lập tức bị chế trụ, ngay lập tức toàn thân không thể cử động
“Sư phụ tỷ tỷ! Làm gì vậy?” Diệp Vô Ưu thất kinh, lo lắng hỏi.
Lãnh Tâm m không hồi đáp. Đột nhiên Diệp Vô Ưu nhận ra, mình vẫn đang mở miệng nhưng không phát xuất âm thanh nào.
Diệp Vô Ưu đưa mắt cầu cứu Lãnh Sương Sương, tức thì phát hiện vẻ mặt của Lãnh Sương Sương có chút kỳ quái. Miệng nàng mấp máy định nói nhưng lại do dự không cất thành tiếng. Có lẽ là nàng ta đã biết trước tình huống này, nói cách khác, hiển nhiên nàng đã biết Lãnh Tâm m sẽ dùng cách này đối phó Diệp Vô Ưu.
Lúc này tâm trạng Diệp Vô Ưu hết sức phiền muộn. Chỉ có điều hắn thật sự không thể nói ra được, mà phải nhịn nhục. Hắn nghĩ, ít nhất thì Lãnh Tâm m cũng không thể giết hắn, vì với công lực của Lãnh Tâm m hiện tại, muốn giết hắn cũng đã làm gọn rồi, không cần phải bày vẽ nhiều trò như lúc này. Vô Ảnh thân pháp của hắn tuy lợi hại, nhưng đối diện với cao thủ như Lãnh Tâm m thì cũng vô phương trốn thoát.
Hiện tại, Lãnh Tâm m đã cúi xuống đất, gõ nhẹ xuống sàn. Căn phòng xuất hiện một cái miệng hố rộng có thể dung nạp ba bốn người. Lúc đôi mắt của Diệp Vô Ưu đang mở to kinh ngạc thì Lãnh Tâm m kéo hắn nhảy vào hố đó.
Cái hố đó rất sâu, người bình thường nếu nhảy xuống rất có thể bị thương. Đương nhiên, với thực lực Lãnh Tâm m, bị thương là không thể. Thân thể phiêu linh nhẹ nhàng hạ xuống đáy hố, đứng trước cửa một địa đạo rồi đi ngay vào.
Địa đạo này rất dài. Lúc bắt đầu địa đạo có vẻ nhỏ hẹp, cũng có phần hơi ẩm ướt, nhưng đi một đoạn nữa thì họ đã nhìn thấy ánh sáng, đường đi dần dần cũng khô hơn.
Lúc này Diệp Vô Ưu không thể tác quái được nên Lãnh Tâm m bế hắn lên rồi ôm lấy. Không biết vô tình hay cố ý, Diệp Vô Ưu tựa đầu vào ngực Lãnh Tâm m, cảm nhận được song nhũ của nàng rất phong mãn.
Cuối địa đạo là một toà lâu đài thật lộng lẫy. Trên đường và mọi nơi xung quanh đầy những người trong y phục nam và nữ. Họ thấy Lãnh Tâm m thì tỏ vẻ hân hoan chào đón, nhưng cũng không lên tiếng, cung điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Đi một lúc, cuối cùng Lãnh Tâm m cũng dừng lại. Diệp Vô Ưu phát hiện, hắn đã đến trước cung điện, đúng ra là trước một toà thạch ốc. Cửa thạch ốc môn có hai nam tử âm lãnh đứng gác.
“Mở cửa ra!” Cuối cùng thì Lãnh Tâm m cũng đã mở miệng.
Nghe thấy thanh âm, hai nam tử nhanh chóng mở thiết môn để vào thạch ốc. Lãnh Tâm m trực tiếp ném Diệp Vô Ưu vào trong. Cửa lập tức đóng lại.
Diệp Vô Ưu giáng xuống sàn nghe phịch một tiếng nhưng không cảm thấy đau đớn chút nào. Lúc này, toàn bộ cấm chế trên người hắn đã được giải khai.
“Này! Sư phụ tỷ tỷ! Người có ở đó không?” Diệp Vô Ưu hướng ra cửa gọi to. “Mau thả ta ra!”
Thật đáng tiếc, mặc cho Diệp Vô Ưu gào thét, không ai đáp lại lời của hắn.
“Thật quỷ quái, cái này là nghĩa là sao?” Diệp Vô Ưu căm phẫn nói. “Thu ta làm đồ đệ rồi lại đưa ta đến cái chỗ quái quỷ này, người của Ma Tông quả không tin được!”
“Ngươi là đồ đệ của Lãnh Tâm m?” Đột nhiên, một thanh âm vọng lại làm Diệp Vô Ưu sợ hãi. Hắn thực không nghĩ rằng nơi đây cũng có người hơn nữa, lại là nữ nhân. Thanh âm dù nhỏ nhẹ lan trong không gian nhưng cũng rất dễ nghe.
Theo hướng thanh âm phát ra, Diệp Vô Ưu phát giác từ xa có dáng một bạch y nữ tử. Thạch ốc được khảm dạ minh châu và ánh sáng từ dạ minh châu làm Diệp Vô Ưu nhanh chóng thấy được dung mạo của bạch y nữ tử.
Khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài mượt, ngũ quan cân đối, hoà hợp với nhau thật là hoàn hảo, thật xứng đáng là tuyệt thế mỹ nhân. Rất nhanh chóng, Diệp Vô Ưu lập tức nhận ra đã gặp nữ tử này ở đâu đó rồi.
“A! Nàng là Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm?” Diệp Vô Ưu nhớ ra.
“Ngươi biết ta?” Nữ tử nhìn về hướng Diệp Vô Ưu tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Ta đã thấy họa tượng của nàng.” Diệp Vô Ưu thành thật. Hắn nghĩ nhanh, Lãnh Tâm m tìm được Thiên Y tiên tử Triệu Thiên Tâm, không hiểu nàng có ý gì. Trong thời gian ngắn như thế, có thể bắt được Triệu Thiên Tâm, tựa hồ nàng muốn giúp hắn luyện tiên thuật. Chỉ có điều là tại sao nàng lại bắt hắn và Triệu Thiên Tâm ở cùng một nơi như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.