Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 8: Tiêu Hồn Nhất Dạ




Triệu Thiên Tâm thân thể mềm mại dị thường, lời nói mang sự nóng bỏng mềm mại thở hổn hển nặng nề, tràn ngập hấp dẫn Diệp Vô Ưu. Hắn vốn không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không là chánh nhân quân tử, gặp chuyện tốt loại này hắn tự nhủ không bao giờ cự tuyệt,song thủ giữ chặt, để cho thân thể mềm mại của Triệu Thiên Tâm dính sát vào người hắn,cúi đầu xuống, hướng về đôi môi anh đào của nàng.
Thiên Y Tiên Tử mỹ lệ thánh khiết lại bây giờ không thua gì một đãng phụ, hai người môi vừa mới tiếp xúc nhau, nàng cuồng nhiệt đáp trả lại Diệp Vô Ưu, chỉ tiếc kỹ thuật của nàng thật sự quá tệ, nụ hôn đó không bao lâu khiến Diệp Vô Ưu cảm giác môi rất đau,lại bị nàng không cẩn thận cắn một cái.
Đôi môi thế là thống khổ, Diệp Vô Ưu ý thức rời khỏi đôi môi anh đào của nàng, mà Triệu Thiên Tâm lúc này cũng biết mình không cẩn thận đã cắn Diệp Vô Ưu một cái,đột nhiên trong lúc đó nàng đẩy Diệp Vô Ưu ra.
“Vô Ưu, đừng cử động, hãy nhìn ta đi.“ Triệu Thiên Tâm lui về phía sau mấy bước, đột nhiên xoay tròn thân,bất ngờ bắt đầu nhảy múa.
Đây là một vũ điệu rất nóng bỏng, Diệp Vô Ưu về phương diện kiến thức rất ít, tự nhiên nhận không ra lai lịch điệu múa này kêu là tên gì, chỉ là đơn thuần thưởng thức theo cảm giác,vũ đạo không phải rất ưu mỹ, nhưng đủ làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tiếp tục, Diệp Vô Ưu phát hiện bản thân đang sôi trào, Triệu Thiên Tâm vừa bước đi theo vũ điệu nóng bỏng, vừa bất ngờ bắt đầu cởi y phục, loại múa dị thường này khiến người ta kích thích và hấp dẫn, nhất thời làm Diệp Vô Ưu hô hấp nặng nề hơn. Khẳng định cái loại mị thuật này không phải loại Hàm Yên thường xuyên đối phó hắn,nhưng Hàm Yên mị thuật có sự thua kém lực hấp dẩn hơn.
Triệu Thiên Tâm một mặt nhảy múa, một mặt cởi hết y phục trên người ra, một thân thể hoàn toàn hoàn mỹ dần hiện ra ở trước mặt Diệp Vô Ưu, ngọc nhũ nàng căng chắc cùng cặp đùi ngọc thon dài đều bày ra ở trước mắt. Diệp Vô Ưu không thể ức chế dục hỏa bản thân, nhanh chóng cởi y phục mình, rồi sau đó hướng về Triệu Thiên Tâm như hoàn toàn khỏa thân đi tới.
Hai người cầm y phục lót trên mặt đất, Diệp Vô Ưu ôm Triệu Thiên Tâm, một tay kéo xuống vật che đậy cuối cùng trên người nàng, rồi hắn áp chặt lấy người nàng........
Bấy giờ tại Bách Hoa đế quốc hoàng cung, nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên cùng công chúa Hoa Nguyệt Lan ở bên trong công chúa tẩm cung tiếp đãi một nữ nhân, gương mặt thiếu nữ thập phần lo lắng, dung mạo không tầm thường, so với Hoa Nguyệt Lan, nàng hoàn toàn có vài phần hấp dẫn nam nhân. Ít nhất, Hoa Thừa Thiên cảm giác hảo cảm với nàng, hai mắt nhìn nàng không rời.
Hoa Thừa Thiên cùng Hoa Nguyệt Lan đồng thời tiếp đãi vị khách này, ban đầu cũng không tự nhiên lắm. Thiếu nữ chính là Nhạc Thiên Thiên từ Y cốc, nàng cùng Triệu Thiên Tâm mang một quan hệ mật thiết, bởi vì nàng là thị nữ của Triệu Thiên Tâm.
“Thiên Thiên tiểu thư,nàng nói rằng Triệu tiên tử mất tích? Hơn nữa, là mất tích ở trong Bách Hoa đế quốc chúng ta?“ Sau khi Nhạc Thiên Thiên thuật lại mục đích, Hoa Thừa Thiên lộ vẻ kinh ngạc, Y cốc mặc dù không nằm trong Bách Hoa đế quốc, lại không phải thuộc thập đại tu tiên môn phái, nhưng thế lực Y Cốc đều rất cường đại, Y Cốc lợi dụng y thuật phi phàm cứu chữa vô số tính mạng bệnh nhân trầm trọng, vì bọn họ vốn là một số quyền quý nhận ân huệ, ngay cả Bách Hoa đế quốc hoàng thất, quan chức cũng có nhiều người từng mang ơn Y Cốc cứu trị mới giữ được tính mạng.
Y Cốc bản thân thực lực dù không mạnh lắm, nhưng có khả năng hợp lại thế lực cũng khó có thể tưởng tượng, cho nên Hoa Thừa Thiên quả thật có chút không dám tin tưởng rằng, thình lình có người xuống tay đối phó Triệu Thiên Tâm, bất ngờ hơn nữa còn ở trong Bách Hoa đế quốc.
“Đúng vậy, nhị điện hạ và công chúa, tiểu thư nhà ta bây giờ rất nguy hiểm, hiện tại nhân thủ Y Cốc không đủ, hy vọng tìm được các người trợ giúp“. Nhạc Thiên Thiên gật đầu “Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, tiểu thư rất có thể hiện ở trong Bách Hoa thành.“
“Nhạc tiểu thư, người biết Triệu tiên tử mất tích khi nào? Hơn nữa,tiểu thư nghĩ có thể là ai ra tay?“ Hoa Nguyệt Lan ở bên cạnh hỏi.
“Tiểu thư mất tích vào buổi tối, lúc ấy chúng tôi ở ngoài thành Bách Hoa ước chừng ba mươi dặm ở một chổ nghỉ tạm. Sau đó, buổi sáng ngày thứ hai không thấy tiểu thư. “ Nhạc Thiên Thiên ngẫm nghĩ “Ta nghĩ tiểu thư bị người ta cướp đi rồi, mà đối phương thực lực rất mạnh rất có thể là một trong Vân Mộng thập đại cao thủ và chỉ có một người cùng Y cốc chúng tôi từng có chút xích mích.
“Là ai? “Hoa Thừa Thiên cùng Hoa Nguyệt Lan đồng thanh hỏi, Hoa Nguyệt Lan trong đầu đã hiện lên một danh tự.
“Ma Tông tông chủ Lãnh Tâm m.“ Nhạc Thiên Thiên căm hờn nói: “Tiểu thư có tám thành khả năng bị nàng cướp đi“
“Quả nhiên là nàng ta!“ Hoa Nguyệt Lan ở trong lòng thầm nhủ, thong thả trầm mặc một chút nàng mở miệng nói: “Lãnh Tâm m hiện tại thật sự ở Bách Hoa thành, nhưng mà, bất quá từ trước tới nay chúng tôi cùng Ma Môn đều là nước giếng không phạm nước sông, nếu không có xác định chứng cớ, có lẽ không thể đi tìm được tiên tử của nàng.
“Nhưng chúng tôi không có thời gian, thời gian quá lâu đối với tiểu thư càng bất lợi.“ Nhạc Thiên Thiên có chút lo lắng nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ chúng tôi đã điều tra đến chổ ở Lãnh Tâm m, nhanh chóng mời hai vị hỗ trợ.
“Hoàng huynh người trước tiên cùng Nhạc tiểu thư đi xem Lãnh Tâm m ở đó thử một chút, ta đi tìm một người, hắn có thể biết một ít tình huống Lãnh Tâm m.
Hoa Thừa Thiên vẫn còn do dự, Hoa Nguyệt Lan lại bước lên trước một bước ra quyết định.
“Được rồi Thiên Thiên tiểu thư, nàng xem coi thế nào?“ Hoa Thừa Thiên đáp ứng Hoa Nguyệt Lan đồng thời còn không quên thăm dò ý kiến Nhạc Thiên Thiên.
“Đa tạ điện hạ,chúng ta đi.“ Nhạc Thiên Thiên có vẻ rất lo lắng, Triệu Thiên Tâm đã mất tích không sai biệt lắm một ngày một đêm, nàng không gấp sao được? Tuy nhiên chỉ là Hoa Thừa Thiên và nàng cùng đi tìm kiếm Lãnh Tâm m, thân là Bách Hoa đế quốc hoàng tử thân ở Bách Hoa thành nội, dám hạ thủ đối với hắn thật sự không có mấy người, ngay cả Lãnh Tâm m khẳng định cũng sẻ có chút cố kỵ, cho nên nàng cũng không cho rằng Hoa Thừa Thiên không có hữu dụng.
Trên mặt đất nhà lao tiếng rên rỉ phóng đãng không ngừng vang lên, bên ngoài địa lao hai tên cai ngục Ma Tông đệ tử, khích động đều muốn cố rình coi, đáng tiếc bọn họ không dám chống lại ý chỉ tông chủ,tông chủ đã phân phó qua, bất luận bên trong phát sinh sự tình gì bọn họ đều không thể quản, canh gác không thể nhìn lén, nếu bọn họ nghĩ có gì không đúng, có thể tìm nàng bẩm báo.
Tiêu Hồn Bát Chỉ uy lực thật sự quá lớn, ngay cả trinh khiết liệt nữ cũng khó có thể chống cự, bởi vậy Triệu Thiên Tâm lúc này cũng hoàn toàn quên đi cảm giác xấu hổ của nữ nhân, toàn tâm toàn ý vặn vẹo trên người nam nhân.
Sau cơn phong cuồng còn lại sự mỏi mệt rã rời, hai người ôm chặt nhau nằm trên mặt đất, ngoại trừ tiếng hơi thở nhè nhẹ, địa lao đặc biệt an tĩnh.
Lúc này, Hoa Thừa Thiên cùng Nhạc Thiên Thiên hai người đã gặp Lãnh Tâm m.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.