Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 6: Nhu tình mật ý




Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng phát hiện, muốn đối phó với Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu hai người này, Lãnh Sương Sương là thích hợp nhất. Hàm Yên ai cũng không sợ, chỉ sợ Lãnh Sương Sương, mà không có Hàm Yên bảo vệ, với thân thủ của hắn bây giờ, muốn đánh Mộ Dung Tiểu Tiểu một trận là chuyện dễ dàng. Chỉ là mấy ngày nay Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn không có trêu chọc hắn, hắn cũng không có cơ hội.
“Sư tỷ, bỏ đi, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói, hắn kì thật cũng không muốn Lãnh Sương Sương cùng Hàm Yên không ‘giao tranh’. Hắn biết rõ Lãnh Sương Sương nếu thực muốn động thủ, hơn phân nửa sẽ không hạ thủ lưu tình. Hắn mặc dù rất bất mãn Hàm Yên, nhưng cũng không muốn nàng thương tổn quá lớn. Dù sao, bọn họ từ nhỏ tới lớn đã quen nhau lâu như vậy, Hàm Yên ngoại trừ bên ngoài thích câu dẫn hắn, còn thì đối với hắn cũng tốt.
“Ừ.” sắc mặt Lãnh Sương Sương trong nháy mắt trở nên nhu hoà. Rồi sau đó, liền cùng Diệp Vô Ưu chui vào xe ngựa hào hoa.
“Thật là kỳ quái, đối với Vô Ưu ca ca thì tốt, đối với ta lại dữ như vậy!” Hàm Yên nhỏ giọng lầu bầu một câu.
Ôm hận lại ôm hận, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể ngủ ở bên ngoài.
Sau việc tối qua ôm nhau ngủ, đêm nay Lãnh Sương Sương có vẻ tự nhiên hơn nhiều, không nói gì, liền trực tiếp chui vào trong lòng Diệp Vô Ưu, mùi hương say lòng người chui vào mũi Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu không nhịn được có chút tâm viên ý mãn.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yêu kiều mềm mại của Lãnh Sương Sương, Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cúi đầu, hướng tới gần đôi môi anh đào, vừa mới chạm vào môi nàng. Lãnh Sương Sương đột nhiên giật mình kinh hãi giống như con thỏ nhỏ, đột nhiên từ trong lòng hắn nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đã nhảy khỏi xe ngựa.
Khi Diệp Vô Ưu đang sững sờ không biết làm thế nào, thân thể mềm mại của Lãnh Sương Sương lại tự động trở lại trong lòng hắn. Chỉ là, so với vừa rồi thì cứng nhắc hơn rất nhiều.
“Sư đệ, đừng, đừng như vậy, ta còn chưa quen.” Lãnh Sương Sương nhẹ giọng nói: “Ngươi, ngươi cứ như vậy ôm ta, giống hôm qua có được không?”
“Được rồi, sư tỷ.” Diệp Vô Ưu vẻ mặt khổ sở, rất bất đắc dĩ nói, đáp ứng yêu cầu này của Lãnh Sương Sương, nghĩa là đêm nay hắn lại chịu dày vò cả đêm, nhưng mà, hắn bây giờ cũng biết, Lãnh Sương Sương không phải là không thích hắn. Có điều, nàng quả thực không cách nào thích ứng với hành vi thân mật hôn môi của hắn đối với nàng, bây giờ mức độ lớn nhất hắn có thể làm chỉ sợ chính là ôm nàng mà thôi.
“Sư đệ, đợi qua mấy ngày nữa, ta cần phải chậm rãi thích ứng.” Lãnh Sương Sương yếu ớt nói “Đến lúc đó, chúng ta…”
Lãnh Sương Sương không tiếp tục nói, nàng cảm thấy hai gò mà nóng bừng. Bởi vì nàng biết, nàng cùng Diệp Vô Ưu không chỉ riêng có quan hệ sư tỷ đệ, Lãnh Tâm m cũng không chỉ là đơn thuần tìm một sư đệ cho nàng. Bất quá hiện giờ, nàng sẽ không đem điều đó nói cho Diệp Vô Ưu, chỉ khi thật đúng lúc nàng mới có thể chân chính nói ra.
“Sư tỷ, ta biết mà, yên tâm, ta sẽ không ép người đâu.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lãnh Sương Sương, ôn nhu nói.
Diệp Vô Ưu trong miệng nói ra dễ dàng, song trong lòng lại có nỗi khổ nói không nên lời. Cũng may đêm nay, ở trên xe ngựa, hắn còn tận lực ôm Lãnh Sương Sương chặt một chút, hi vọng nàng không loạn động. Nếu nàng yên phận một chút, vậy còn tốt, nếu không an phận giống như tối hôm qua, hắn có thể lại thê thảm thêm một đêm rồi.
Không biết do đã có thói quen được Diệp Vô Ưu ôm trong lòng hay không mà đêm nay, Lãnh Sương Sương ngủ rất an bình trong lòng Diệp Vô Ưu. Cơ hồ không có cử động chút nào, bởi vậy, đêm nay Diệp Vô Ưu xem như thoải mái hơn rất nhiều, tới quá nửa đêm, hắn cũng ngủ say mê mệt.
Ngày thứ hai, khi Diệp Vô Ưu tỉnh lại, ngọc thể mềm mại vẫn ở trong lòng. Chỉ là, hắn lại cảm giác xe ngựa đang đi, mà Lãnh Sương Sương trong lòng, cũng đang mở to con mắt xinh đẹp sáng long lanh, nhìn hắn đầy nhu tình.
“Sư tỷ, đây là lúc nào?” Diệp Vô Ưu hỏi có chút mơ hồ.
“Nhanh đến giữa trưa thôi, nhìn ngươi ngủ rất ngon, ta không muốn đánh thức ngươi.” Lãnh Sương Sương ôn nhu nói: “Cũng may Lam Tiểu Phong còn không tính là ngốc, coi như mọi chuyện, hắn đã xử lý tốt.”
“Ờ, xem ra tiểu hoa si này còn có điểm hữu dụng.” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói.
“Nếu thuận lợi, đêm nay chúng ta có thể tới Vô Song cung.” Lãnh Sương Sương hiển nhiên đối với Lam Tiểu Phong không có hứng thú. “Đợi tới Phiêu Miểu Phong, ta sẽ ở lại khách điếm, ngươi cùng bọn họ lên Phiêu Miểu Phong.”
Phiêu Miểu Phong vốn là phong cảnh rất có danh tiếng bên trong Bách Hoa đế quốc, mà từ sau khi Vô Song cung xuất hiện, Phiêu Miểu Phong danh khí càng lớn. Bởi vì, Vô Song cung toạ lạc trên đỉnh Phiêu Miểu Phong, mà cũng bởi vì Vô Song cung xuất hiện, dẫn tới bây giờ rất nhiều du khách du ngoạn tại Phiêu Miểu Phong không cách nào thấy được toàn cảnh Phiêu Miểu Phong. Cũng chính vì, đỉnh núi là địa bàn của Vô Song cung, người thường không cách nào tiến vào.
Ảnh hưởng bởi lợi ích này, Phiêu Miểu Phong vốn chỉ có mười hộ gia đình, bây giờ cũng phát triển thành một tiểu trấn, đồng thời cũng đổi tên thành Phiêu Miểu trấn. Phiêu Miểu trấn mặc dù không lớn song cũng như ‘chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ’, bất cứ thứ gì nơi này đều có. Từ quán trọ đến thanh lâu các loại đều không thiếu.
Nói đến thanh lâu, Phiêu Miểu trấn từng có một tên ‘cần tiền không cần mạng’, mở một thanh lâu, sau đó tuyên bố, trong thanh lâu của hắn có mỹ nữ đến từ Vô Song cung. Trong chốc lát, thanh lâu của hắn sinh ý hưng thịnh dị thường, có điều không bao lâu, chuyện này truyền tới Vô Song cung. Thanh lâu trong một đêm biến mất không còn, mà ông chủ của thanh lâu, cũng không thấy bóng dáng đâu, từ đó về sau, rốt cục không có ai dám mượn tên tuổi của Vô Song cung kiếm tiền.
Cho dù tất cả mọi người biết Vô Song cung không dễ trêu vào, cũng biết muốn có được mỹ nữ Vô Song cung là vô cùng khó khăn, nhưng không ngờ có rất nhiều công tử cậu ấm hoặc là phong lưu lãng tử muốn tìm cơ hội tiếp cận mỹ nhân. Sau hai mươi năm từ khi phát sinh sự kiện đó, người tới nơi này lại càng nhiều.
Hai mươi năm qua, Diệp Phi Phàm kẻ không tên tuổi lại có thể đoạt lấy chân tâm của mỹ nữ đẹp nhất Vô Song cung Yến Ngọc Dao, mặc dù rất nhiều người hận Diệp Phi Phàm nghiến răng, song thành công của hắn, cũng kích thích tự tin của rất nhiều nam nhân. Hiển nhiên một điều Diệp Phi Phàm có thể lấy được Yến Ngọc Dao, vậy bọn họ muốn chiếm lấy phương tâm của một mỹ nữ Vô Song cung cũng không khó. Chính vì thế Phiêu Miểu trấn này hai mươi năm qua, càng trở nên phồn hoa.
Gần đến đêm, đoàn người Diệp Vô Ưu đi tới Phiêu Miểu trấn, mà Lam Tiểu Phong thì rất tự giác đi tìm khách sạn. Hàm Yên cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu bởi vì có chút sợ Lãnh Sương Sương, cũng cùng đi theo Lam Tiểu Phong, chỉ còn Diệp Vô Ưu cùng Lãnh Sương Sương, chui khỏi xe ngựa, chậm rãi đi trên trấn.
Không biết có phải do Vô Song cung thường xuyên có người xuống Phiêu Miểu Phong hay không, khiến cho người trên trấn này đã nhìn qua nhiều mỹ nữ, cho nên Diệp Vô Ưu cùng Lãnh Sương Sương lại tựa hồ không có nhiều sức thu hút. Đương nhiên, điều này đối với Diệp Vô Ưu mà nói, đó là chuyện cầu còn không được, hắn cũng không thích bị quá nhiều người nhìn chăm chú, đặc biệt là chán ghét bị nhiều nam nhân dùng ánh mắt háo sắc nhìn hắn giống như là nhìn nữ nhân.
“Sư đệ, chậm một chút, không bằng đêm nay chúng ta ở lại chỗ này một đêm, sáng mai ngươi trở lên Phiêu Miểu Phong.” Lãnh Sương Sương nhẹ nhàng đề nghị.
“Ừm, sư tỷ, ta nghe ngươi.” Diệp Vô Ưu gật gật đầu, đã đi tới nơi này rồi, hắn cũng không gấp như vậy có một buổi tối thôi. Hơn nữa, Phiêu Miểu Phong thực sự là có chút cao, đường cũng không phải dễ đi, người thường phải hai ba canh giờ mới có thể trèo lên trên, mà hắn một người tu tiên với tu vi loại này, ước chừng cũng phải nửa canh giờ.
“Lãnh gia tỷ tỷ, khách sạn đã an bài xong rồi, ngươi cùng Diệp gia ca ca có thể tới nghỉ ngơi!” Lam Tiểu Phong vội vã chạy tới, vẻ mặt nịnh bợ nó. Ở trước mặt Lãnh Sương Sương, hắn không dám phạm hoa si.
“Sư đệ, chúng ta đi thôi!” Lãnh Sương Sương nhẹ nhàng gật đầu, hướng tới Diệp Vô Ưu nói.
Giống như hai tối hôm trước, đêm nay, Lãnh Sương Sương vẫn nằm trong lòng Diệp Vô Ưu, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nàng ngủ rất yên ổn, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười, tựa hồ trong mộng gặp chuyện gì đó vui vẻ.
Diệp Vô Ưu lại không ngủ, có lẽ bởi vì ngày mai tiến vào Vô Song cung, trong lòng có chút chờ mong, cũng có phấn khích, cho nên trong nhất thời không ngủ được.
Đột nhiên lúc đó, hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, bất ngờ ngẩng đầu lên, phát hiện, trong phòng không biết lúc nào lại thừa ra một người. Bất quá, khi hắn nhìn rõ ràng hình dáng người này, tức thì thở dài một hơi, bởi vì người đến không phải ai khác, đúng là Lãnh Tâm m.
“Sư phụ tỷ tỷ, người đến đây lúc nào?” Diệp Vô Ưu liền vội vàng hỏi.
Lãnh Tâm m lại không nói lời nào, chỉ là thân thể chợt loé lên tới trước giường, ngọc chưởng phất nhẹ sau đầu Lãnh Sương Sương, nàng mới mở miệng nói: “Ta mới tới một lúc, có một số việc, ta muốn nói cho ngươi.”
“Chuyện gì vậy?” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng buông Lãnh Sương Sương ra, hắn biết Lãnh Tâm m vừa mới bỏ thêm cấm chế trên người Lãnh Sương Sương. Tạm thời Lãnh Sương Sương rơi vào trong giấc ngủ say, đối với chuyện bên ngoài không hay biết chút gì.
“Ta để cho ngươi tới Vô Song cung, không chỉ là để ngươi tới chinh phục nữ nhân Vô Song cung, ta còn muốn ngươi giúp ta điều tra một việc.” Lãnh Tâm m chậm rãi nói: “Căn cứ ta điều tra nhiều năm qua, Bách Hoa đế quốc mỗi lần thưởng hoa đại hội thờng phái ra hoa nữ, cùng với Vô Song cung có quan hệ mật thiết, ta cơ hồ có thể khẳng định, người khống chế tất cả hoa nữ kia, là ở trong Vô Song cung, ta hoài nghi nàng chính là cung chủ Vô Song cung hiện giờ, nhưng ta không có chứng cớ gì, cho nên ta muốn ngươi đi điều tra.”
“Là như thế sao?” Diệp Vô Ưu nhảy xuống giường, cau mày hỏi: “Nếu Vô Song cung thực sự cùng hoa nữ có quan hệ, vậy bọn họ không có lý nào phái một hoa nữ tới bên người ta.”
“Đó cũng là chỗ ta tương đối khó giải thích được, nhưng ta tin tưởng Vô Song cung cùng hoa nữ của Thưởng hoa đại hội quả thật có quan hệ.” Lãnh Tâm m trầm ngâm một chút nói: “Ta không cách nào phái người trực tiếp tấn công vào trong Vô Song cung. Bất quá, vì ngươi và Vô Song cung có mối quan hệ, muốn tiến vào Vô Song cung cũng không khó, cho nên, nhiệm vụ này giao cho ngươi.”
“Được rồi, bất quá…” Diệp Vô Ưu đột nhiên dùng ánh mắt không có hảo ý nhìn Lãnh Tâm m, đột nhiên thò tay ra ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó nói tiếp: “Sư phụ tỷ tỷ, người cho ta lợi ích gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.