Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 3: Diễm phúc vô biên




“Ta nói thật đấy!” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ vô tội: “Sư phụ tỉ tỉ, chỗ này quả thật to hơn một chút mà, đây là công lao của ta, tỉ phải cảm ơn ta đấy!”
“Ngươi cút đi cho ta!” Lãnh Tâm m cuối cùng nhịn không nổi, giận giữ quát. Diệp Vô Ưu cả người bị quăng ra xa.
“Diệp Vô Ưu, ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ rằng ngươi có thể làm với ta như vậy. Chọc giận ta, ai ta cũng dám giết!”
“Sư phụ tỉ tỉ, đừng giận mà, tức giận không tốt cho sức khoẻ đâu. Hơn nữa phụ nữ mà hay tức giận sẽ không đẹp đâu!” Diệp Vô Ưu không bị Lãnh Tâm m đe doạ vẫn cười hì hì nói. Có điều bây giờ hắn ta không dám ôm nàng lần nữa.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa.” Lãnh Tâm m hít một hơi, nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại: “ Ngươi biết vì sao Hoa Vân La muốn đi Tản Tiên môn không?”
“Sư phụ tỉ tỉ, tỉ không biết sao? vậy vì sao tỉ muốn đến Tản Tiên môn?” Diệp Vô Ưu sững người một lúc. Vốn dĩ anh ta cho rằng Lãnh Tâm m cũng nhận được lời mời của Tiêu Dao, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
“Ta nhận được tin, bốn đại đệ tử của Tản tiên môn đều đã rời khỏi Tản tiên môn. Chia ra hướng về các đại môn phái tu tiên, mời các môn chủ của các phái đến Tản tiên môn. Nhưng bọn họ hoàn toàn không có phái người đến mời ta.” Trong cách nói của Lãnh Tâm m rõ ràng biểu hiện sự bất mãn: “Ta phải đến xem xem, bọn họ đang làm cái gì.”
“Ra là vậy, kì thực không có gì, chỉ là nghe nói lão già tên Tiêu Vấn Thiên đã phi thăng thành tiên.” Diệp Vô Ưu tuỳ tiện nói.
“Cái gì? Phi thăng thành tiên?” Lãnh Tâm m tức giận nói, rõ ràng cũng rất kinh sợ:“Ngươi nói thật chứ? Chính tai ngươi nghe thấy à?”
“Đúng thế, lúc Tiêu Dao và Vân La nói về chuyện đó, ta và Vân La đang ở cùng nhau, không thể sai được.” Diệp Vô Ưu gật đầu nói: “Tiêu Dao còn nói, lão già Tiêu Vấn Thiên đối với sự việc này rất quan trọng, mà còn nói có quan hệ đến cả tương lai của tu tiên giới!”
“Nói như vậy, ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ hoàn toàn không nhằm vào ma tông chúng ta.” Lãnh Tâm m tự nói một mình. “Chỉ là Tiêu Vấn Thiên có thật là đã phi thăng thành tiên không.”
“Vân La cũng có hoài nghi, nhưng sư phụ tỉ tỉ, tỉ đừng nghĩ nhiều quá, chờ sau khi đến đó, thì sẽ rõ cả thôi mà.” Diệp Vô Ưu liền nói.
“Ta biết rồi.” Lãnh Tâm m nói. “Ngươi có thể ra ngoài, đi tìm Vân La của người đi.”
Vốn dĩ Diệp Vô Ưu rất muốn đi tìm Hoa Vân La, nhưng thái độ của Lãnh Tâm m làm hắn ta khó chịu. Nàng để hắn ta đi, hắn ta mà đi thì có khác gì lúc gọi thì đến, lúc đuổi thì đi? Hắn ta không muốn là cái loại đàn ông như thế.
“Sư phụ tỉ tỉ, bây giờ còn sớm ta còn muốn ở lại đây với tỉ!” Diệp Vô Ưu tiến đến bên cạnh Lãnh Tâm m cười nói.
“Ta chưa từng nói muốn ngươi ở lại với ta mà?” Lãnh Tâm m không khách khí nói.
“Sư phụ tỉ tỉ, tỉ có một mình lẽ nào không thấy cô đơn sao?” Diệp Vô Ưu tiến lại gần Lãnh Tâm m một chút, hai mắt nhìn như thiêu cháy nàng ta.
“Không phải việc của ngươi!” Lãnh Tâm m sắc mặt hơi thay đổi, hơi cúi đầu tránh cái nhìn của Diệp Vô Ưu.
“Sư phụ tỉ tỉ, sao lại không phải việc của ta chứ? Tỉ là sư phụ của ta, ta đương nhiên phải quan tâm đến tỉ rồi!” Diệp Vô Ưu đưa tay ôm lấy Lãnh Tâm m nói tiếp: “Sư phụ mà cô đơn, thì đương nhiên ta phải ở lại nói chuyện cùng rồi, tỉ không vui ta phải làm cho tỉ vui như vậy ta mới là một đệ tử tốt!”
“Có cái loại đệ tử như ngươi sao?”Lãnh Tâm m trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu.
“Đương nhiên rồi, đệ tử tốt như ta rất hiếm thấy đấy, chỉ có sư phụ tỉ tỉ mới có thôi” Diệp Vô Ưu cười nói.
“Miệng lưỡi trơn tru nhỉ!” Lãnh Tâm m kêu lên một tiếng: “To gan thật, không biết lớn nhỏ gì hết!”
“Ta cũng là vì muốn làm sư phụ tỉ tỉ vui lên một chút!” Diệp Vô Ưu nói mhỏ vào tai Lãnh Tâm m, nói liền một hơi.
“Ngươi chỉ muốn làm cho mình vui thì có!” Lãnh Tâm m không khách khí gì nói, chỉ là lần này không né tránh hành vi thân mật của Diệp Vô Ưu.
“Sư phụ tỉ tỉ vui, ta đương nhiên cũng vui!” Diệp Vô Ưu cười, sau đó hôn Lãnh Tâm m, Lãnh Tâm m không trốn tránh, để cho hắn ta hôn.
Diệp Vô Ưu từ từ thưởng thức mùi thơm từ đôi môi của Lãnh Tâm m, qua mấy lần cố gắng, cuối cùng đầu lưỡi cũng chạm đựoc vào răng của Lãnh Tâm m. Sau một hồi ngọ nguậy cuối cùng cả hai quấn lấy nhau, từ chỗ bị động Lãnh Tâm m đã bắt đầu chuyển sang chủ động, không giữ khoảng cách nữa hai tay nàng ôm lấy cổ của Diệp Vô Ưu.
Sự đáp lại của Lãnh Tâm m, làm cho Diệp Vô Ưu trong lòng cười thầm, tưởng có thể tiến thêm bước nữa, Lãnh Tâm m bỗng nhiên dùng lực đẩy anh ta ra.
“Ngươi về ngay đi!” Lãnh Tâm m, nàng dùng ánh mắt nhìn Diệp Vô Ưu, ngữ khí rất kiên quyết.
“Vậy cũng được, sư phụ tỉ tỉ, ta đi trước.” Diệp Vô Ưu hơi khó chịu, nhưng hắn ta cũng hiếu, tối nay không thể chiếm được Lãnh Tâm m một cách dễ dàng. Lúc đi khỏi còn sớm, vả lại vẫn còn hai đại mỹ nhân đang chờ anh ta!
Nhìn thấy bóng của Diệp Vô Ưu biến mất ở cửa, Lãnh Tâm m toàn thân giống như mất hết sinh lực, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt thay đổi không ngừng, biếu hiện vô cùng phức tạp.
Diệp Vô Ưu rời khỏi phòng của Lãnh Tâm m, chuyển sang phòng bên cạnh. Lúc này Lãnh Sương Sương đang ngồi ở đầu giường, không biết đang nghĩ cái gì, nhìn thấy Diệp Vô Ưu đi vào. Sắc mặt của nàng lộ vẻ vui mừng, hơi xấu hổ sắc mặt chuyển sang màu hồng.
“Sư đệ, đệ đến đây!” Lãnh Sương Sương nhẹ nhàng nói, dùng tay chỉ lên giường “Ngồi đây!”
Diệp Vô Ưu không khách khí, đến bên ngồi cạnh Lãnh Sương Sương, tiện tay ôm lấy lưng của cô. Trước mặt người khác thì vừa lạnh lùng vừa cổ quái, còn đối với hắn ta lại vô cùng dịu dàng, làm cho Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thấy rất vui.
“Sư tỉ, đêm nay ta ở lại đây được không?” Diệp Vô Ưu nhìn thẳng vào mặt Lãnh Sương Sương, trong lòng dương dương tự đắc.
“Không muốn” Lãnh Sương Sương nói rất nhỏ: “Ta… ta còn chưa chuẩn bị, đệ cũng biết nếu đệ ôm, ta sẽ không thoải mái.”
Lãnh Sương Sương lại tiếp: “Sư đệ, đệ cùng ta nói chuyện là được rồi, hoặc đệ có thể về phòng.”
“Vậy cũng được! Đúng rồi, sư tỉ, mấy ngày hôm nay lúc đệ ở Vô Song cung, tỉ không thấy buồn chứ?” Diệp Vô Ưu kì thực cũng không quá nóng lòng muốn chiếm hữu Lãnh Sương Sương.. Không biết vì sao, hắn ta thực sự cũng muốn hưởng thụ, nhưng lại thấy Lãnh Sương Sương muốn giữ mối quan hệ trước mắt cũng không sao.
“Vẫn tốt, ta từ trước đến nay đều có một mình, vì vậy đã quen rồi” Lãnh Sương Sương nói, “Chỉ là.... chỉ là có chút nhớ đệ.”
“Kì thực ta cũng rất nhớ tỉ!” Diệp Vô Ưu hôn lên má Lãnh Sương Sương nói. Rõ ràng là lừa người mà, lúc ở Vô Song cung, hắn ta chỉ muốn có được hai mỹ nhân Hoa Nguyệt Lan và Hoa Vân La, còn thời gian đâu mà nhớ đến Lãnh Sương Sương?
Tuy là nói dối, nhưng Lãnh Sương Sương nghe thấy rõ ràng rất vui, mà để cho mỹ nhân vui, Diệp Vô Ưu không ngại gì nói dối.
Cứ như vậy, Diệp Vô Ưu ôm lấy lãnh Sương Sương, từ từ nói chuyện. Hắn ta chỉ cần nói mấy câu thân mật, Lãnh sương Sương chủ động để cho hắn ta hôn, nhưng thời gian càng lúc càng muộn. Diệp Vô Ưu cuối cùng cùng rời khỏi phòng của nàng.
“Sư tỉ, ngủ sớm đi!”trước khi rời khỏi phòng Diệp Vô Ưu hôn nàng một cái, rồi nói nhanh.
“Sư đệ, đệ cũng ngủ sớm nhé.” Diệp Vô Ưu lúc ra đến cửa. Giọng Lãnh Sương Sương cất lên từ phía sau _hiển nhiên, Diệp Vô Ưu sẽ không đi ngủ sớm rồi.
Hoa Vân La đã lên giường, nhưng vẫn chưa ngủ, vì nàng biết Diệp Vô Ưu nhất định sẽ đến. Nàng đã đóng cửa phòng, nhưng lại cố ý mở một cánh cửa sổ, tất nhiên là chuẩn bị cho Diệp Vô Ưu. Chỉ là, chờ đã rất lâu, Diệp Vô Ưu vẫn chưa đến, nàng chịu đựng hết nổi bắt đầu mắng: “ Tên tồi tệ, đi đâu thế không biết?”
Nhớ đến cái đêm phong cuồng của hai người, Hoa Vân La cảm giác toàn thân như nóng bừng, nàng bây giờ chỉ mặc một chiếc áo mỏng bó sát thân. Dường như tất cả đều là chuẩn bị để đón Diệp Vô Ưu, vốn dĩ nàng cho rằng Diệp Vô Ưu sẽ sớm đến, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, để nàng chờ cảm giác rất khó chịu.
Đột nhiên cảm giác có cái gì đó, nhìn về phía cửa sổ, nàng thoáng thấy có bóng người tiến vào từ phía đó.
“Tên tồi này, đóng cửa sổ lại!” Hoa Vân La nói giọng chán nản, âm lạc hẳn đi. Diệp Vô Ưu đã đóng cửa sổ, sau đó đến bên giường, vén màn, chui vào.
“Đồ tồi, ai cho ngươi tuỳ tiện? trên người có mùi hương!” Hoa Vân La tức giận nói. Ngữ khí có chút chua xót.
“Không có, là mùi hương trên người Vân La mà!” Diệp Vô Ưu nói dối một cách trơn tru.
“Đồ tồi, ngươi dám lừa ta, cẩn thận ta đá ngươi xuống đấy!”Hoa Vân La bất mãn nói, cách nói có phần làm nũng, vừa có phần như uy hiếp.
“Ta biết Vân La yêu quý sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu!” Diệp Vô Ưu cười nói, tay ôm lấy Hoa Vân La
“Đồ tồi, để người ta phải chờ lâu như vậy!” Hoa Vân La nói qua vai của Diệp Vô Ưu: “:Lần sau còn để ta chờ lâu như thế, ta sẽ không cho ngươi lên giường đâu!”
“Hoá ra Vân La không chờ được à!” Diệp Vô Ưu cười, một tay lướt khắp người nàng. Trong nháy mắt quần áo không có nhiều bây giờ hoàn toàn không còn. Sau đó áp sát người nàng, gối đầu lên ngực nàng, hai tay Hoa Vân La chủ động cởi y phục của Diệp Vô Ưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.