Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 2: Hang hốc kinh hồn




Một lát sau, hình như người có giọng nói lạnh lùng kia, không sao chịu được sự trầm lặng đó lại lên tiếng hỏi :
- Thằng nhỏ kia, mi có sợ hãi không?
A Phúc vẫn nhắm mắt như thường từ từ đáp :
- Hãi sợ cái gì?
Người nọ, với giọng nói vừa lạnh lùng vừa kinh hoàng hỏi tiếp :
- Lát nữa, trời sáng tỏ, mi đếm xong những đầu lâu rồi là mi phải chết liền, mi không sợ hay sao?
- Ôi, tưởng tôi sợ hãi hay sao?
- Có lẽ.
A Phúc nghe người nói như vậy liền mở mắt ra cười ha hả một hồi rồi nói tiếp :
- Người ta sống trăm tuổi cũng như chốc lát thôi, rốt cuộc vẫn phải chết, việc gì phải hãi sợ?
- Có thực mi không sợ chết phải không?
- Chẳng lẽ sợ chết sẽ không chết hay sao?
- Sao mi không van lơn lão phu?
- Ông muốn bảo tôi van lơn, cầu khẩn ông hay sao?
- May ra, lão phu thương mi đặc biệt phá lệ cho mi thoát chết cũng chưa chừng?
- Hừ!
- Mi hừ cái gì?
- Đàn ông, đại trượng phu, sống cũng chả lấy gì làm thích thú, chết cũng chẳng lấy gì làm sợ hãi, hà tất vì cái chết mà phải đi van lơn cầu khẩn người, huống hồ, chưa chắc đã chết mà?
Người nọ cười hì hì mấy tiếng và nói tiếp :
- Nghe giọng nói của mi thì hình như mi là người khá có cốt khí đấy.
A Phúc trợn ngược đôi lông mày lên, lạnh lùng nói tiếp :
- Không có cốt khí còn làm người sao được?
- Phải, không có cốt khí, không phải là con người, thằng nhỏ năm nay mi mười mấy rồi lại cốt khí và can đảm đến thế kể cũng hiếm có đấy.
Người nọ có vẻ khen ngợi A Phúc, nhưng nói tới đó, giọng nói của y đã biến đổi rất nhiều, hòa nhã hơn trước và hỏi tiếp :
- Thằng nhỏ kia, tên họ mi là chi, ở đâu, môn hạ của ai thế?
Dưới hang cốc này tối đen đến nỗi không trông thấy gì hết, A Phúc nghe người nọ hỏi như vậy, biết người đó trông thấy mình rất rõ nên y mới kinh ngạc hỏi :
- Ông trông thấy tôi à?
- Phải!
- Ông là ai?
- Bé con đừng hỏi ta là ai vội, hãy trả lời những câu hỏi của lão phu đi đã.
A Phúc vốn dĩ thông minh, tuy không biết người đó là ai, nhưng nghe giọng nói lạnh lùng, âm thầm và thấy những lệ luật kỳ lạ của người nọ y biết người nọ có võ công rất cao siêu, tính tình rất hung ác, tất nhiên phải là một quái nhân, vì vậy, y suy nghĩ thầm:
“Ta có nên nói rõ hết sự thật của ta cho quái nhân này nghe hay không?”
Quái nhân này có võ học rất cao, nội gia công lực của y đã luyện tới mức tuyệt đỉnh, dưới hang cốc này, tuy tối đen như mực, giơ tay không trông thấy năm ngón, nhưng y có thể trông thấy rõ những vật rất nhỏ, những vật quanh y trong vòng hai mươi trượng, y đều thấy rõ hết, y thấy A Phúc ngẫm nghĩ, không nói năng gì cả, hình như đã biết ý nghĩ của thằng nhỏ này ra sao rồi, bèn âm thầm cười nhạt một tiếng và trầm giọng nói tiếp :
- Thằng nhỏ kia, trước mặt lão phu, mi đừng có giở cái trò nói dối nói trá ra, tốt hơn hết mi nói thật cho lão phu nghe thì hơn.
A Phúc đảo ngược đôi ngươi một vòng, đã biết đối phương đã hiểu rõ tâm ý của mình như thế nào rồi, bỗng nghĩ ra một việc, liền ngấm ngầm nghĩ thầm:
“Đã là phúc thì không phải là họa, mà có là họa cũng không sao tránh thoát, ta hà tất nói dối y làm cái gì”.
Nghĩ như vậy, y liền lớn tiếng đáp :
- Tôi tên là A Phúc, người ở đâu, chính tôi cũng không biết, còn bảo tôi là môn hạ của ai thì lại càng không nói được, vì tôi không biết một chút võ công nào hết và cũng không có sư phụ gì cả.
- Lời nói của mi có thực không?
- Ông tưởng tôi nói dối hay sao?
- Có thể lắm.
A Phúc bỗng ha hả cười, trả lời tiếp :
- Tôi đã không sợ chết thì việc gì phải nói dối?
- Mi họ chi?
- Tôi họ gì phải chờ tôi điều tra ra đã mới nói cho ông nghe được.
- Mi không biết họ của mi sao?
- Nếu biết đã nói cho ông hay rồi.
- Mi có cha mẹ không?
- Có, nhưng không biết là ai.
Nói tới đó, A Phúc bỗng thở dài một tiếng rồi rầu rĩ trả lời tiếp :
- Ngay cả đến cái tên A Phúc của tôi đây, cũng là người khác đặt cho, chớ có phải cha mẹ tôi đặt cho tôi đâu.
- Không ai biết thân thế và lai lịch của mi hay sao?
- Có
- Sao mi không đi hỏi chúng?
- Không thể hỏi được
- Tại sao?
- Vì bên trong liên quan đến một sự ẩn bí của võ lâm, nếu tôi hỏi, người ta sẽ giết tôi liền.
- Mi sợ chết phải không?
- Tôi không cam tâm chết một cách hồ đồ như thế, chứ không phải là tôi sợ chết.
- Cho nên mi mới phải vào trong thâm sơn, cùng cốc này để trốn tránh phải không?
- Không phải trốn tránh.
- Ồ!
Quái nhân nọ ngẫm nghĩ giây lát rồi lại hỏi tiếp :
- Mi có muốn biết thân thế và lai lịch của mi không?
- Muốn lắm.
- Đã ba mươi năm nay, lão phu chưa ra khỏi sơn cốc này một bước nên việc trong võ lâm, lão không hay biết một tí gì làm sao mà biết được thân thế và lai lịch của mi, nhưng...
Nói tới đó, quái nhân ngưng giây lát, nói tiếp :
- Có phải người biết lai lịch, thân thế của mi là một người có võ công cao siêu nhất trong võ lâm phải không?
- Phải.
- Cho nên lão phu muốn...
Nói tới đó quái nhân không nói nữa y đang trù trừ và do dự... y chỉ lo thằng nhỏ A Phúc này sau lại bắt chước Tống Sĩ Long...
Tống Sĩ Long là người thứ nhất bước chân vào trong sơn cốc này và cũng là đồ đệ duy nhất của anh em quái nhân, nhưng tên đó đã làm cho ba anh em quái nhân đau lòng, phẫn uất khôn tả, chỉ muốn lột da, lóc xương tên đó đi mới hả dạ, tuy trong lòng ba người rất phẫn uất nhưng không làm gì nổi tên đồ đệ vì anh em quái nhân đã trúng phải âm mưu, quỷ kế của tên đồ đệ phản trắc ấy rồi, hiện giờ, ba người đang bị tên ấy xích và giam dữ, dù hai người có võ học, công lực vô địch nhất thời mà không sao giằng dứt được sợi xích xuyên qua xương tì bà.
A Phúc bỗng thấy quái nhân nọ ngắt lời, không nói năng gì nữa, trong lòng rất ngạc nhiên, vội hỏi :
- Làm sao thế? Sao ông lại không nói nữa?
Quái nhân nọ đưa mất nhìn hai người em ngồi ở phía đối diện là lão Nhị và lão Tam ngồi từ hồi nãy đến giờ chưa nói nửa lời, thấy lão Nhị, lão Tam gật đầu một cái rồi y mới lên tiếng nói tiếp :
- Lão phu muốn giúp mi, muốn truyền võ công cho mi.
- Ông thấy tôi tội nghiệp phải không?
- Phải.
A Phúc bỗng lớn tiếng đáp :
- Tôi không cần.
Quái nhân nghe thấy thằng nhỏ nói “tôi không cần” ba tiếng, ngạc nhiên vô cùng nhưng chỉ hơi suy nghĩ qua, y đã hiểu ý thằng bé liền, liền lơn tiếng cả cười và nói tiếp :
- Giỏi lắm, thằng nhỏ này có chí khí thật.
Quái nhân nói xong, ngừng giây lát lại tiếp :
- Nếu lão phu không thương hại mi thì sao?
A Phúc nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Nếu không phải là thương hại thì A Phúc tôi mong hết sức, nhưng tôi còn phải xem võ công của ông có hơn được Trác Ngọc Khôn, Trang chủ của Thiên Tâm trang không đã?
Quái nhân nghe nói, giật mình kinh hãi, vội hỏi lại :
- Trác Ngọc Khôn biết rõ lai lịch và thân thế của mi phải không?
- Có lẽ, y là người duy nhất biết rõ lai lịch và thân thế của tôi.
- Nếu võ công của lão phu ngang tài vời Trác Ngọc Khôn thì sao?
A Phúc ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Nếu thế, tôi đành cám ơn lòng tốt của ông.
Quái nhân nghe nói, liền lớn tiếng cả người một hồi, rồi nói tiếp :
- Bé con kia, mi cứ yên tâm, chỉ trong vòng ba ngày thôi lão phu sẽ dạy cho ngươi trở thành một cao thủ vô địch thủ!
- Kể cả Trác Ngọc Khôn đây chứ?
- Nếu không kể y thì làm sao cho gọi là vô địch thiên hạ được.
A Phúc có vẻ nghi ngờ và không tin liền hỏi lại :
- Trong ba ngày trời, có thể thành công được như thế?
- Lão phu tuổi đã ngót trăm, chẳng lẽ lại còn lừa dối một đứa con nít hơn mười tuổi như mi hay sao?
A Phúc nghe quái nhân nói xong, cảm thấy mình mẩy chân tay bớt đau nhức hơn trước, y liền gượng ngồi dậy, nhưng y vừa ngồi dậy đã nghe thấy quái nhân nọ với giọng nói rất ôn hòa hỏi :
- Bé con, bây giờ mi còn thấy đau nhức không?
- Đỡ nhiều rồi.
- Mi có tin lời nói của lão phu không?
A Phúc suy nghĩ giây lát rồi đáp :
- Ông nói như vậy, sao tôi lại không tin?
- Mi có muốn trở nên một người vô địch thiên hạ như thế không?
- Quý hồ, ông thương tôi mà dạy võ cho tôi thì tốt xin vái ông làm sư phụ ngay
Nói tới đó, A Phúc bỗng nghĩ tới một việc, vội hỏi lại :
- Chẳng hay, ông có điều kiện gì không?
Quái nhân bỗng lớn tiếng cười và đáp :
- Tiểu quỷ này thông minh thực, lão phu truyền thụ võ công cho mi như vậy, tất nhiên là phải có điều kiện chớ, sau khi học thành nghề mi hãy làm một việc cho lão phu.
- Việc gì thế?
- Giết Tống Sĩ Long đi!
A Phúc ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại :
- Tại sao thế? Y chả là đồ đệ của ông là gì?
- Bây giờ, mi khỏi cần hỏi vội, lão phu chỉ hỏi mi có làm được hay không thôi?
- Nếu y có tội đáng chết thực thì tôi thế nào cũng làm được.
- Được cứ thế nhé, trời sắp sáng rồi, mi hãy ngồi yên ở đó dưỡng thần. Chờ trời sáng tỏ, chúng ta sẽ nói tiếp.
A Phúc lắc đầu, không nói năng gì nữa, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc ấy, có thực A Phúc ngồi yên dưỡng thần không? Không, y đang phấn khởi, đang mừng rỡ, nghĩ lại khi ở trên sườn núi rớt xuống đoán chắc thể nào cũng chết chứ không sai, có ngờ đâu lại được thoát chết như thế này, mà nhân tai họa lại đắc phúc, đây mới thực là kỳ tích.
Y lại nghĩ đến ba ngày sau đã trở nên một tay cao thủ trong võ lâm vô địch thiên hạ, nên trong lòng y lúc đó mừng rỡ không sao mô tả được...
Trong khi A Phúc đang nghĩ ngợi thì trời đã dần dần sáng.
Tấm màn đen đã kéo lên dần, mặt trời từ từ ló lên, liền đó một luồng ánh sáng rọi vào trong hang hốc tối đen như mực kia.
A Phúc từ từ mở mắt ra nhìn, trông thấy rõ mình đang ngồi trên một vật gì, lông lá xồm xoàm. Y nhìn kỹ mới hay đó là con hổ xám, trán trắng, đã định vồ y trong lúc đêm hôm, bây giờ con thú dữ ấy đã chết rồi, y là người thông minh, thấy vậy đã đoán biết mình ngã lên trên lưng con hồ nên mới thoát chết, thực không ngờ con hổ định vồ y là kẻ đã cứu y thoát chết, tiếp theo đó, y đã trông thấy rõ chung quanh, y bỗng kinh hãi vô cùng, kinh hãi đến nỗi suýt thất thanh kêu la thì ra dưới hang hốc đó có không biết bao nhiêu là sọ người, xương người trông thực rùng rợn khôn tả.
Đang lúc A Phúc kinh hoảng thì nghe thấy quái nhân có giọng nói lạnh lùng kia cười khà khà và nói :
- Bé con kia, có phải mi thấy nhiều xương người chết như thế, trong lòng đang kinh hãi phải không?
A Phúc nghe nói, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía có tiếng người nói ấy, liền buột miệng kêu lên “a” một tiếng, y lại kinh hoàng hơn là trông thấy những cái xương người ở quanh y.
Thì ra A Phúc trông thấy ba quái nhân, râu tóc che lấp mặt, hình dạng trông kinh khủng hơn cả những bộ xương đang rải rác quanh mình, y thấy ba người đó, mỗi người chỉ có một mắt, mặt đầy những vết thương có thể nói là không thấy một miếng thịt nào là lành lặn hết, đầu tóc hoa râm của ba người bị dính bùn bẩn đã thành màu xám xõa xuống lưng ít nhất cũng sáu bảy thước, những ngọn tóc lê trên mặt đất đã cho khô héo hết.
Ba người ngồi ở trước cửa động, một sợi xích sắt dày nửa tấc xuyên qua xương tì bà của ba người rồi khóa lên trên tảng đá, sáu chân đều bị chặt cụt, tay của người nào người ấy móng tay dài và quanh lại mấy vòng, có lẽ dài đến hơn một thước, quần áo đã mục nát, rách gần hết. Người gầy gò chỉ còn lại da bọc xương, nhưng mắt của người nào người ấy sáng quắc như ngọn đèn ló vậy, vì thế trông lại càng rùng rợn thêm.
Trông thân hình dáng quái dị và kinh khủng của ba quái nhân đó A Phúc kinh hoảng đến ngẩn người ra.
Quái nhân ngồi phía bên trái trợn tròn xoe một mắt lên, tia ra một luồng ánh sáng lấp lóe nhìn thẳng vào mặt A Phúc rồi nhe răng ra nói :
- Bé con, trông thấy hình dáng của anh em lão phu trong lòng sợ hãi phải không?
A Phúc lắc đầu đáp :
- Tôi chỉ trông thấy ba vị đáng thương thôi.
- Đáng thương ư?
Quái nhân đó liền cười ha hả và nói tiếp :
- Bé con, anh em lão phu bị thảm khốc như thế này mà cũng không muốn người ta thương hại mình tí nào.
A Phúc gật đầu hỏi tiếp :
- Làm người không nên để cho người ta thương hại mới có ý nghĩa. Tại sao ba vị lại bị người ta hại như thế?
Quái nhân đó, mặt đầy vết sẹo, rung động một hồi, rồi tỏ vẻ rầu rĩ, thở dài một tiếng rồi với giọng đau đớn nói :
- Đó là nguyên nhân mà lão phu truyền thụ võ công cho mi xong, bảo mi đi giết Tống Sĩ Long đấy.
- Cái gì?
A Phúc liền nhảy bắn người lên, kinh ngạc nhìn quái nhân hỏi tiếp :
- Quý vị bị tên đồ đệ đó hại đến thế hay sao?
- Mi không tin hay sao?
- Thiên hạ làm gì có người lòng dạ thú và độc ác đến thế?
A Phúc lắc đầu có vẻ không tin nên nói như vậy.
- Bé con, mi có biết một người không thỏa mãn sự mong muốn sẽ không nghĩ gì đến tất cả hậu quả mà tạo nên những chuyện mà người ta không thể tưởng tượng được không?
Lúc này, A Phúc mới tỉnh ngộ, nhìn thẳng vào mặt quái nhân và nói tiếp :
- Nếu vậy, chắc y yêu cầu ba vị cái gì, ba vị không chịu nhận lời nên y mới hạ độc thủ giết hại ba vị như thế phải không?
- Mi đoán rất đúng.
Quái nhân ấy gật đầu và cười, nhưng bộ mạt cười của y lại còn khó coi hơn khóc, hình dáng của y ai trông thấy cũng phải hoảng sợ liền.
A Phúc vẫn còn hoài nghi nên hỏi :
- Y là đồ đệ của ba vị, chẳng lẽ võ công của y còn cao hơn ba vị hay sao?
Quái nhân nọ gật đầu đáp :
- Lời hỏi của bé con rất có lý, tên súc sinh ấy nham hiểm, ác độc khôn tả, y bỏ thuốc mê vào trong rượu, anh em lão phu không để ý mới trúng phải độc kế của y, mới bị y hãm hại như vậy.
- Ồ, ra thế đấy.
Quái nhân bỗng trợn một mắt lên nhìn thẳng vào mặt A Phúc rồi hỏi :
- Bé con, có bằng lòng giúp lão phu đi giết Tống Sĩ Long không?
A Phúc hậm hực, không do dự tí nào cương quyết đáp :
- Ông cứ yên tâm, không nói ông truyền thụ võ công cho tôi, dù ông không truyền thụ võ công nho tôi, mà gặp phải kẻ vạn ác, đại nghịch, bất đạo như vậy thì tôi cũng phải giết y cho được để trừ hại cho võ lâm.
- Được bé con, mi chỉ nói một câu đó, lão phu cũng đã mãn ý rồi.
Nói xong, quái nhân bỗng lớn tiếng cả cười, hai quái nhân ngồi cạnh đó cũng lớn tiếng cười theo.
Sau tiếng cười đó, quái nhân bỗng nhìn A Phúc nói :
- Bé con, hãy lôi con hổ chết lại đây để anh em lão phu ăn một bữa thật no đã, rồi lão phu truyền thu võ công cho mi sau, ba ngày sau mi sẽ thành một cao thủ vô địch thiên hạ liền.
A Phúc nhìn xác con hổ ở trên mặt đất, rồi từ từ đi tới, mới cố hết sức lôi con hổ đến trước mặt ba quái nhân, ba quái nhân bè giơ sáu tay ra, chỉ trong chốc lát đã lột xong da con hổ, rồi mỗi người bẻ một đùi, ăn ngồm ngoàm, ăn sống nuốt tươi luôn.
Một lát sau chỉ thấy tay và mồm của ba quái nhân dính đầy máu tươi, hình dáng trông rất là kinh khủng, đáng sợ. A Phúc đứng cạnh đó trông thấy vậy, kinh hoảng đến ngẩn người ra.
Quái nhân đã bảo truyền võ công cho y, bỗng bẻ một cái đùi hổ đưa cho rồi vừa cười vừa nói :
- Bé con, đói chưa, ăn một chút đi.
A Phúc chưa bao giờ ăn qua thịt sống như vậy, y định nói “không ăn” nhưng y thấy bụng đói, khó chịu khôn tả nên y liền giơ tay ra cầm lấy chiếc đùi hổ đưa vào mồm vẫn gượng nuốt vào trong bụng.
- Có ngon không?
Quái nhân nọ nhìn y vừa cười vừa hỏi như vậy.
A Phúc không trả lời lại cắn thêm một miếng nữa.
Quái nhân nọ vừa ăn thịt hổ, vừa nhìn hai quái nhân kia cười nói :
- Không ngờ ba anh em chúng mình trước khi chết lại còn được ăn một bữa ngon lành như vậy, như thế kể khẩu phúc của chúng ta không phải là bạc đâu!
Hai quái nhân kia nghe nói gật đầu, rồi bỗng trợn tròn xoe đôi nhỡn lên nhìn thẳng vào mặt A Phúc nghiêm nghị nói :
- Bé con, mong mi đừng có phụ đại ca ta nhé!
- Hai vị nói gì thế? Ba vị đều...
Quái nhân được gọt là đại ca gật đầu đáp :
- Sau khi anh em ta truyền thụ võ công cho mi xong, chúng ta đều chết hết.
- Ủa?
A Phúc ngạc nhiên vô cùng, nhì ba người và hỏi tiếp :
- Thế là nghĩa lý gì?
- Chúng ta sẽ dồn hết chân nguyên của bản thân và nội công đã khổ tu được mấy chục năm dồn sang người mi, lúc ấy mi sẽ trở nên người vô địch trên thiên hạ liền.
A Phúc lại hối tiếp :
- Thế là ba vị tinh khô, lực kiệt mà chết phải không?
Quái nhân gật đầu đáp :
- Phải.
A Phúc nghe nói, ngẩn người ra bỗng lắc đầu cương quyết đáp :
- Tôi không muốn, việc này đối với người khác thật là mong cũng không mong cầu nổi mà A Phúc lại không bằng lòng.
Ba quái nhân thấy y trả lời như vậy ngạc nhiên vô cùng. Nhưng chỉ thoáng cái, họ đã biết liền, người đứng đầu của ba quái nhân đó bỗng lớn tiếng cười và nói :
- Bé con, mi tốt bụng lắm, anh em lão phu may mắn gặp mi, chắc không phụ lòng anh em lão phu đâu
A Phúc nghiêm nét mặt lại và nói tiếp :
- Ông cứ yên tâm, A Phúc tôi đã hứa với ai việc gì, không bao giờ dám nuốt lời hết, một ngày kia tôi thế nào cũng giết chết Tống Sĩ Long tên ác đồ đó, nhưng ba ông truyền thụ võ công lối ấy cho tôi, tôi không muốn tí nào.
Quái nhân nọ, với tầm mắt rất hiền từ, và nói tiếp :
- Bé con, lòng mi ra sao lão phu đều biết rõ hết nhưng không làm như thế thì làm sao trong ba ngày ngắn ngủi như vậy mà mi trở nên đệ nhất cao thủ trong võ lâm được, đồng thời, ngươi không có võ công thực cao siêu như vậy thì thắng sao nổi Tống Sĩ Long và hạ Trác Ngọc Khôn.
A phúc ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi :
- Ngoài cách đó ra còn cách nào không?
- Trừ cách đó ra, thì ít nhất phải khổ luyện mười năm mới được.
A Phúc cương quyết nói tiếp :
- Tôi đành khổ luyện mười năm.
- Thời gian mười năm lâu quá.
- Lâu thì lâu chớ có nghĩa lý gì đâu, cổ nhân đã dạy “Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn”.
Quái nhân nọ, với hai quái nhân kia đưa mắt nhìn nhau một cái rồi gật đầu với nhau, sau lại nhìn A Phúc gật đầu nói tiếp :
- Thôi được bé con, ta bằng lòng theo lời người, người mau quỳ xuống bái sư đi.
A Phúc nghe nói, vội nghiêm chỉnh quỳ xuống mồm thì nói :
- Ân sư ở trên, đệ tử Vô Danh quỳ lạy ân sư.
Nói xong, y vái luôn hai lạy rồi đứng dậy, buông xuôi tay đứng cạnh, quái nhận nọ ngạc nhiên nhìn A Phúc và hỏi :
- Tên mi chả là A Phúc là gì? Sao mi lại bảo là Vô Thanh.
A Phúc cung kính đáp :
- Đệ tử cho cái tên A Phúc của đệ tử không phải là tên họ thực vì vậy không muốn dùng nữa, tên gọi là Vô Danh thì hơn, nếu ân sư cho gọi như thế không tiện thì xin ân sư ban cho đệ tử một cái tên vậy.
Quái nhân nghe nói mới hiểu vừa rồi y nói là Vô Danh chứ không phải là Vô Thanh trong lòng y cũng phải khen ngợi A Phúc là thông minh, liền gật đầu đồng ý.
Quái nhân bỗng giơ tay chỉ vào cái hang động đằng sau phía bên phải và nói tiếp :
- Động vách kia có một cái cửa, con ra mở cái cửa đó, bên trong có một hộp sắt, hình chữ nhật, con đem nó ra đây.
Vô Danh vâng lời, đi mở cái cửa động đó lấy cái hộp sắt hình dài nho nhỏ ra, hai tay bưng tới trước quái nhân.
Quái nhân liền bảo y rằng :
- Con mở cái nắp hộp ấy ra.
Vô Danh mở cái nắp hộp ra, thấy bên trong có một cái sáo bằng ngọc, màu xanh biếc và một lá cờ ba góc, vàng chóe, dài hơn thước với hai quyển sách nho nhỏ, một cái thẻ bạc, ngoài ra có một cái bình ngọc nho nhỏ, bên trong có ba viên thuốc đơn màu đỏ như lửa. Quái nhân nọ nhìn Vô Danh rồi hỏi :
- Đồ đệ con có biết những vật này là vật gì không?
Vô Danh lắc đầu đáp :
- Đệ tử ngu muội, không biết gì cả, xin ân sư cho hay.
Quái nhân thở dài một tiếng và nói :
- Chỉ vì những vật này mà ba anh em sư phụ mới nên nông nỗi này.
Vô Danh cả kinh vội hỏi lại :
- Chẳng lẽ Tống sư huynh muốn cướp được mấy vật này chăng?
Quái nhân bỗng quát mắng :
- Từ giờ trở đi con không được gọi tên đó là sư huynh, nghe chưa.
Vô Danh nghe nói, giật mình kinh hãi vội cung kính đáp :
- Đệ tử xin tuân lệnh.
Quái nhân lại thở dài một tiếng rồi lại từ từ nghiêm nét mặt nói tiếp :
- Đồ đệ, con đừng có coi thường mấy vật này, bất cứ vật nào cũng là vật quý báu nhất trong võ lâm. Hai cuốn sách nhỏ này là Kiêu Dương chân kinh là hai cuốn kỳ thư hiếm có trong võ lâm, ba viên thuốc đỏ đỏ trong cái lọ kia tên là Kiêu Dương đơn, còn cái thẻ bài sắt này là tín vật của ta với nhị sư thúc tam sư thúc con đi lại giang hồ năm xưa, cái cờ tên là Tích Độc Truy Hồn kỳ là khí giới của nhị sư thúc con đã oai trấn võ lâm, cái sáo ngọc này là vật quý báu nhất của Tam sư thúc con, không những dùng làm được khí giới để đấu với địch mà thổi lên một khúc tiếng sáo có thể lủi được thiên binh vạn mã, bây giờ những vật đó đều là vật riêng của con hết.
- Ủa!
Vô Danh nghe nói kinh hoàng, kêu ủa một tiếng xong liền nghiêm nghị nói :
- Được ân sư thương yêu như vậy, ơn đức này đồ đệ không bao giờ dám quên hết nhưng chỉ sợ đệ tử không đủ sức lãnh nhận hết bao nhiêu báu vật chỉ mong ân sư tùy tiện ban cho một vật, đệ tử đã mãn nguyện lắm, đâu dám xin được nhiều thứ như thế.
Quái nhân nghe nói trong lòng khen ngợi gật đầu vừa cười vừa nói tiếp :
- Con không tham lam như vậy, thực hiếm có nhưng ý của sư phụ đã quyết định như vậy rồi, con khỏi cần phải nói chuyện đó nữa, bây giờ do Nhị sư thúc con chỉ sử dụng cái cờ, rồi đến Tam sư thúc dạy con dùng sáo và thổi sáo.
Vô Danh biết nói nhiều cũng vô ích, liền không nói năng gì nữa, đi tới quái nhân ngồi giữa để quái nhân này truyền thụ những thế võ của lá cờ cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.