Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 106: Phiên ngoại 1




Bầu trời xám xịt, ngọn cây xào xạc trong gió, không khí hòa lẫn hơi nước ẩm ướt có mùi rỉ sét.
Văn phòng rộng thênh thang, những đám mây trĩu nặng ngoài cửa sổ sát đất u ám đến nỗi không thấy được chút ánh sáng nào.
"Mai là sinh nhật mẹ con đấy."
Trước bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, người đàn ông ngồi dựa vào ghế đang gọi điện thoại, lông mày nhíu chặt, ông xoa thái dương, lạnh giọng nói với đầu dây bên kia: "Con nhất định phải về."
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà người đàn ông im bặt.
Thật lâu sau, ông mới trầm giọng nói: "Được thôi."
"Hết học kỳ này ba sẽ cho con về nước."
"Nhưng ngày mai con bắt buộc phải về với mẹ con."
"Còn bài tập trên lớp nhớ nộp cho giáo viên đúng hạn đấy."
Người đàn ông vừa dứt lời thì đầu dây bên kia lập tức cúp máy như lười nói tiếp.
Lục Đình dựa vào ghế, đôi mày rậm nhíu chặt, hình như hơi đau đầu nên cầm gói thuốc lá lên đốt một điếu.
Nửa ngày sau, ông nói với nhân viên trong văn phòng đang chờ mình tan sở: "Anh Khương."
Khương Quốc Quân là tài xế của ông mấy chục năm nay, tính tình trung hậu, nghe vậy thì vội hỏi: "Sao vậy Lục tổng?"
Lục Đình yên lặng gõ điếu thuốc, ông dựa vào ghế nói với giọng mệt mỏi: "Tôi nhớ hình như con anh cũng mười bảy mười tám rồi nhỉ?"
Khương Quốc Quân khẽ gật đầu: "Vâng."
Lục Đình thở dài hỏi: "Học ở trường trung học số 1 đúng không? Tôi còn nghe nói nó tự thi đậu vào nữa."
Trường trung học số 1 là trường trọng điểm của tỉnh, học sinh có thể đậu vào đây đều vượt trội hơn các bạn đồng trang lứa.
Khương Quốc Quân ngại ngùng nói: "Đúng là tự thi đậu ạ, tại con tôi không chịu thua kém ai......"
Lục Đình lại thở dài một hơi: "Chắc chưa bị mời phụ huynh lần nào đâu nhỉ?"
Ai ngờ Khương Quốc Quân thành thật đáp: "Mời rồi ạ......"
Lục Đình sững sờ, sau đó tự nhủ không chỉ có mình bị mời phụ huynh nên lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, tỏ vẻ đồng cảm hỏi: "Sao con anh lại bị mời phụ huynh thế?"
Ông vừa định hỏi đánh nhau hay trốn học thì thấy Khương Quốc Quân gãi đầu nói: "Hình như là mời lên sân khấu chia sẻ cách dạy con với các phụ huynh khác ạ......"
Lục Đình: "......"
Khương Quốc Quân thật thà ngượng ngùng nói: "Người quê mùa như tôi đâu biết dạy con thế nào, tất cả là nhờ con tôi tự phấn đấu thôi......"
Lục Đình im lặng, nhớ lại con mình sau khi về nước đánh nhau trốn học liên miên, bỏ tiền ra để được vào trường trung học số 1 trọng điểm của tỉnh, kết quả tháng nào cũng bị trường gọi điện tới.
Thấy bộ dạng đau đầu của Lục Đình, Khương Quốc Quân nhớ lại cậu chủ Lục gia quanh năm ở nước ngoài gần đây mới về nước, cũng biết quan hệ cha con Lục gia không thân thiết nên vội nói: "Tại cậu chủ chưa quen đấy thôi......"
Lục Đình thở dài một hơi rồi dụi tắt điếu thuốc, không nói năng gì.
Lục gia chỉ có một đứa con, cũng chính là cậu chủ Lục Lê mà Khương Quốc Quân vừa nói.
Thời trẻ ông và vợ đều bận lo sự nghiệp nên hầu như không có thời gian theo sát con mình, sau khi lớn lên con chẳng thân thiết gì với họ mà thậm chí còn xa lánh nữa.
Dần dà họ phát hiện con mình lớn lên toàn tập hợp tính xấu của hai vợ chồng, ngang tàng ngỗ nghịch, hung hăng càn quấy, lạnh lùng khó gần, kiêu căng nổi loạn.
Ông nội Lục không cho phép đứa cháu duy nhất của Lục gia ở nước ngoài nên âm thầm bắt Lục Lê về nước sau lưng họ.
Cả nhà họ Lục đều không ngờ sau khi máy bay hạ cánh, Lục Lê bỏ lại đám vệ sĩ rồi một thân một mình trốn đi.
Ông nội Lục nổi trận lôi đình, không nói hai lời cắt hết mọi nguồn tài chính của Lục Lê.
Sau khi biết tin, hai vợ chồng phải lật tung cả thành phố A và những nơi lân cận mới tìm được Lục Lê.
Lúc đó Lục Lê đang đấu boxing ngầm cho người ta.
Thấy họ đến, hắn dựa vào võ đài chẳng lộ ra cảm xúc gì, ương bướng hệt như sói con, toàn thân toát ra vẻ hung hãn.
Thoạt nhìn như không có tiền nên mới đi đấu boxing ngầm, nhưng càng giống đang trả thù đời hơn.
Hết sức ngỗ nghịch.
Lục gia chẳng mấy ai có tính tình ôn hòa, cứ nhìn lão gia tức giận là biết.
Vì vậy cả nhà đã từng cố gắng ngồi lại nói chuyện với nhau.
Nhưng đều không có ngoại lệ.
Lần nào cũng nói chưa đầy ba câu đã đàm phán bất thành.
Ai nấy đều giống hệt thùng thuốc nổ.
Lục Đình đau đầu bóp trán, nhớ lại giáo viên gọi điện cách đây không lâu, lại nhớ đến con anh Khương cũng mười bảy mười tám mà cực kỳ hiền lành hiểu chuyện.
Mặc đồng phục trắng tinh, thân hình gầy gò, đeo cặp đứng bên đường, thấy ông còn nói: "Chào chú Lục ạ."
Vừa hiểu chuyện vừa lễ phép.
Chỉ là sức khỏe không tốt lắm mà nhìn có vẻ xanh xao ốm yếu.
Lục Đình dựa vào ghế nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, một lát sau vẫn bảo Khương Quốc Quân đến trường trung học số 1 đưa dù cho Lục Lê.
Khương Quốc Quân an ủi: "Một ngày nào đó cậu chủ sẽ hiểu lòng Lục tổng thôi......"
Lục Đình giở tài liệu ra: "Hy vọng là vậy."
Có hiểu hay không chỉ là phụ.
Dù sao tên nhóc Lục Lê kia nhìn như chẳng có bạn bè gì.
Vừa mới chuyển trường, tính tình phách lối, bề ngoài hung dữ, lại còn nóng tính như thế.
Người khác gặp mưa còn có thể che dù với bạn mình, chưa biết chừng còn được bạn đưa dù nữa.
Còn Lục Lê......
Lục Đình lắc đầu.
Tính xấu như chó thế kia chắc phải đội mưa về nhà thôi.
———
Trường trung học số 1, năm giờ rưỡi chiều.
Chuông báo tan học vang vọng khắp trường, sau khi tiếng chuông kết thúc, cả trường náo nhiệt hẳn lên.
Đám người túa ra hành lang trên các dãy lầu, học sinh tụm năm tụm ba vừa đi vừa cười nói.
Lớp chọn của khối mười một, có người réo gọi ngoài cửa phòng học: "Khương Nghi ——"
"Đi ăn cơm không?"
Nam sinh ngồi bàn kế cuối trong lớp dừng bút lại rồi ngẩng mặt lên, lắc đầu nói: "Không đi đâu. Các cậu đi ăn trước đi."
Tống Tử Nghĩa ngoài cửa hơi tiếc nuối nhưng vẫn cười nói: "Ừ. Cậu làm bài xong nhớ đi ăn nhé."
Nam sinh gật đầu rồi rũ mắt tiếp tục giải đề, ánh đèn hắt xuống hàng mi dài rậm cong vút phủ bóng mờ nhạt.
Cửa sổ lớp để mở nửa cánh, gió cuốn theo hơi nước ẩm ướt thổi vào làm áo đồng phục trắng trên người nam sinh bay phất phơ, phác hoạ ra thân hình mảnh khảnh.
Nam sinh có mái tóc đen nhánh, dung mạo cực kỳ đẹp nhưng không hề nữ tính, thân hình hơi gầy hơn các bạn đồng trang lứa, khuôn mặt lộ vẻ ốm yếu, khí chất trầm tĩnh.
Lớp học mau chóng vắng đi, chỉ còn tiếng viết chữ sột soạt và trang giấy bay lào xào trong gió.
Chẳng bao lâu sau Khương Nghi viết xong câu trả lời cuối cùng, dừng bút lại rồi xoay xoay cổ tay.
Cậu nhìn phòng học trống trơn, sau đó đứng dậy đóng lại cửa sổ mở rộng, góc giấy bay bay trên bàn rốt cuộc ngừng lại.
Khương Nghi ngẩng đầu nhìn ngọn cây đung đưa trên bầu trời âm u, không khí nặng trĩu hơi nước như có thể đổ mưa tầm tã bất cứ lúc nào.
Cuối lớp để mấy cây dù rải rác, cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hầu hết ai có dù đều đã che về nhà.
Khương Nghi cúi xuống, bàn tay trắng nõn thon dài cầm lên một cây dù đen ở góc trong cùng.
Cây dù đen này rất sạch sẽ, góc cạnh nhẵn thín, chụp dù tỉ mỉ phủ lên khung dù.
Cậu cầm cây này lên rồi lại cầm một cây dù đen khác của mình ra khỏi lớp.
Lớp chọn của khối mười một nằm trên lầu ba, Khương Nghi cầm dù cố tình chọn hành lang vắng vẻ mà đi, lượn một vòng lớn đến lớp quốc tế ở tòa nhà kế bên.
Giờ này lớp quốc tế chẳng còn ai nữa.
Bàn cuối trống trơn, chỉ có một chồng bài kiểm tra cao như núi.
Nhưng chỉ giây lát sau, trên bàn học có thêm một cây dù đen.
Đầu cầu thang lầu năm, Khương Nghi tỏ vẻ trịnh trọng như vừa hoàn thành nhiệm vụ cách mạng giao phó, cúi đầu nhắn tin cho cha Khương.
Khương Nghi: Ba ơi, con đưa dù rồi, không cần chạy tới đâu ạ.
Ông trả lời lại rất nhanh.
Cha Khương: (Emoji tươi cười)
Cha Khương: Cảm ơn bé ngoan nha.
Khương Nghi: (Mèo con cúi chào)
Khương Nghi vui vẻ nhắn lại một emoji.
Mấy tháng trước cậu gặp cha Khương ở trường, nghe nói sếp dặn ông đến đưa dù cho cậu chủ Lục Lê của nhà họ Lục.
Đúng lúc Khương Nghi và Lục đại thiếu gia học chung trường, cậu không muốn cha Khương chạy tới chạy lui nên xung phong làm giùm cha Khương.
Mỗi khi muốn đưa gì, Khương Nghi luôn mua trước rồi đem tới cho Lục đại thiếu gia, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Nhắn tin xong, Khương Nghi nhìn ra bầu trời âm u, nghĩ tới căn tin hầu như lần nào cũng ăn không hết, cậu nhăn mũi suy tư mấy giây rồi quyết định về lớp ăn bánh mì.
Cậu vừa bước vào lớp chưa bao lâu thì bên ngoài mưa rơi lộp độp rồi đổ xuống như trút.
Trong lớp quốc tế bên kia.
Nam sinh tóc vàng cao lớn đeo túi, vai rộng chân dài, tóc trán bị nước mưa thấm ướt, tay quấn băng vải, lạnh lùng đi vào lớp.
Hắn mặc đồng phục, vạt áo ướt sũng nước mưa, hờ hững đi đến bàn cuối lớp.
Trên bàn chất bài kiểm tra cao như núi, còn có một cây dù đen.
Ánh mắt Lục Lê hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm cây dù đen kia.
Hắn không nhớ rõ bao nhiêu lần rồi.
Nhưng chỉ cần trời mưa thì trên bàn hắn luôn xuất hiện một cây dù đen.
Năm ngoái hắn về nước, hai tháng trước mới chuyển tới trường trung học số 1, thường ngày rất hiếm khi giao tiếp với người trong trường.
Nhưng trên bàn luôn xuất hiện mấy thứ linh tinh.
Có lúc là dù che mưa, có lúc là băng vải, có lúc là thuốc trị thương, đôi khi còn có cơm nắm tiện lợi và sữa.
Đối phương hệt như mèo hoang xuất quỷ nhập thần, tha đồ đặt lên bàn học rồi chạy vội đi.
Lục Lê từng thấy chữ viết của đối phương.
Tờ giấy kia dán trên hộp thuốc trị thương, nét chữ mạnh mẽ khỏe khoắn, dặn hắn dùng thuốc này hiệu quả lắm.
Không cần mua thuốc khác đâu.
Lục Lê từng cố tìm ra người tặng đồ cho mình nhưng chẳng lần nào thành công, hình như đối phương hết sức cảnh giác, vừa ngửi thấy mùi không ổn thì chuồn lẹ hơn bất kỳ ai khác.
Lục Lê nhét bài kiểm tra trên bàn vào túi, sau đó cúi đầu xem dự báo thời tiết trên điện thoại.
Ngày mai sẽ mưa.
Tốt lắm.
Hắn không tin ngày mai vẫn không bắt được.
Lục Lê thô bạo nhét cây dù vào túi đeo vai rồi thờ ơ xuống lầu, khi ra khỏi tòa nhà hắn kéo mũ áo khoác lên đầu, hai tay đút túi đi ra cổng trong cơn mưa tầm tã.
Chạng vạng tối hôm sau.
Chuông tan học reo lên trong tiếng mưa lộp độp.
Lớp chọn, Tống Tử Nghĩa cầm dù đứng ở cửa lớp gọi như mọi ngày: "Khương Nghi ——"
"Đi ăn cơm không?"
Khương Nghi trong lớp ngẩng lên rồi lắc đầu cười nói: "Cậu đi trước đi. Tớ chưa giải đề xong, chừng nào giải xong tớ sẽ đi ăn."
Tống Tử Nghĩa gãi đầu nói: "Được rồi, vậy cậu nhớ đi ăn đấy nhé."
Hắn là học sinh năng khiếu, không học chung lớp với Khương Nghi nhưng hầu như người trong lớp cậu đều biết hắn, có mấy bạn học chơi bóng chung với hắn còn trêu ghẹo: "Lại tới rủ lớp trưởng đi ăn à?"
Tống Tử Nghĩa cười đánh mấy đứa bạn: "Cậu hỏi có thừa quá không vậy?"
Hắn vừa đi theo đám bạn tới căn tin vừa nói: "Tớ đến lớp chọn ngoại trừ tìm Khương Nghi còn có thể làm gì nữa chứ?"
Các bạn học lớp chọn cười ha ha: "Cậu thân với lớp trưởng quá nhỉ."
Tống Tử Nghĩa cười nói: "Bọn tớ học chung nhà trẻ, quen biết mười mấy năm rồi còn gì......"
Tính cách Khương Nghi trầm lặng, quan hệ với người chung quanh không tệ nhưng rất ít bạn thân, có lẽ vì nhìn giống con nhà người ta mà các phụ huynh hay nói, cộng thêm ngoại hình xuất chúng nên hầu hết mọi người đều tưởng cậu không thiếu bạn bè, cũng thức thời không đến làm quen.
Tống Tử Nghĩa rất vui vì mình đã quen Khương Nghi hơn mười năm.
Tiếng ồn ngoài hành lang dần biến mất, phòng học cũng vắng lặng, Khương Nghi làm bài nửa tiếng vươn vai một cái rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Vẫn đang mưa.
Khương Nghi đến chỗ cất dù cuối lớp khom người cầm lên hai cây dù đen, sau đó che dù xuống lầu đi tới lớp quốc tế ở tòa nhà bên cạnh.
Hành lang lầu năm vắng hoe, Khương Nghi nhìn thoáng qua, trông thấy cửa lớp quốc tế đóng kín, trong phòng học không có ai nên cậu yên tâm đi vào.
Cậu quen chân đi tới bàn cuối như thường lệ rồi đặt cây dù lên bàn học trống trơn.
Ai ngờ cửa phòng học đột nhiên "rầm" một tiếng như bị ai đóng lại đột ngột.
Khương Nghi giật mình quay đầu, trông thấy nam sinh tóc vàng đứng sau cửa lớp chậm rãi đạp cửa, một tay đút túi, nheo mắt nhìn cậu chằm chằm.
Tướng mạo hắn cực kỳ hung dữ, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không dễ gần chút nào.
Tóc vàng.
Mắt xanh.
Chính là Lục đại thiếu gia xấu tính mà cha Khương hay nói.
Khương Nghi đứng sững tại chỗ.
Bắt được rồi.
Lục đại thiếu gia xấu tính canh chừng cả buổi chiều mới đợi được nam sinh hay lẻn vào.
Nam sinh bị hù dọa có vẻ rất sợ hãi, đôi mắt long lanh mở to, tóc mái ẩm ướt dính trên lông mày, làn da trắng xanh lộ vẻ ốm yếu, hàng mi dài đen nhánh, xinh đẹp cực kỳ.
Đôi mắt tròn xoe đen láy của nam sinh khiến Lục Lê chợt nhớ tới chú mèo con bà ngoại mình nuôi.
Khi bị hắn tóm cũng tỏ vẻ khiếp sợ như nam sinh bây giờ.
"......"
Cửa sổ lớp chưa đóng phát ra tiếng lạch cạch, bài kiểm tra trên bàn cuốn theo hơi nước bay lên, Lục Lê thờ ơ lạnh lùng nhìn tờ giấy bay ra cửa sổ.
Ai ngờ nam sinh tóc đen mới nãy còn cứng đờ tại chỗ phản ứng nhanh hơn cả người bình thường, hai mắt mở to, lập tức chụp lại bài kiểm tra cho hắn, còn cúi đầu cẩn thận vuốt phẳng phiu rồi đặt lên bàn.
Lục Lê: "......"
Hắn lạnh mặt hỏi: "Dù đều là cậu đưa à?"
Khương Nghi thoáng do dự rồi gật đầu.
Lục Lê tiếp tục lạnh mặt: "Những thứ kia cũng là cậu đưa sao?"
Khương Nghi chần chờ gật đầu.
Cậu thấy nam sinh tóc vàng cao lớn đi tới chỗ mình, vai rộng eo hẹp, hắn cúi đầu nhìn cậu rồi thờ ơ nói: "Chiều ngày mười tám tháng Năm có đứa hẹn tôi ra đánh nhau."
Khương Nghi lộ vẻ mờ mịt, tựa như không hiểu tại sao người trước mặt bỗng dưng nhắc chuyện này.
Lục Lê hờ hững nói: "Hôm đó trời mưa, tôi cầm cây dù cậu để trên bàn đi đánh nhau. Lúc sắp đánh thì dù tôi bị lật ngược."
Khương Nghi sững sờ.
Lục Lê: "Lật ngay trước mặt mười thằng du côn. Nan dù lộ hết ra ngoài."
Khương Nghi: "......"
Nam sinh tóc vàng thờ ơ nói tiếp: "Đám rác rưởi kia cười không thở nổi, cười tôi hết nửa tiếng. Sau đó mắng tôi nghèo như chó."
Khương Nghi: "......"
Cậu há hốc miệng, nhớ lại mấy cây dù đưa cho nam sinh tóc vàng đều là loại bán trong tiệm tạp hóa ven đường.
Bởi vì nam sinh tóc vàng chưa bao giờ đem theo dù, xưa nay cũng không cầm dù về nên mỗi lần đưa đều phải mua mới.
Thế là dứt khoát đến tiệm tạp hóa ven đường mua.
Chủ tiệm cũng đã quen mặt cậu.
Hôm qua đi mua còn cười tít mắt giảm giá cho cậu xuống 88%.
Nam sinh tóc vàng nhìn bộ dạng quẫn bách của nam sinh trước mặt, hắn nhướng mày rồi tiếp tục cười lạnh: "Còn có thuốc trị thương cậu đem cho tôi nữa."
"Bảo tôi cứ dùng thuốc để trên bàn đi, khỏi cần mua thuốc khác."
Hắn cười lộ ra hàm răng trắng bóc: "Tôi dùng rồi."
"Kết quả một tháng vẫn chưa lành."
"Cậu đoán xem tại sao?"
Khương Nghi vô thức hỏi: "Tại sao cơ?"
Nam sinh tóc vàng cười lạnh: "Thuốc hết đát rồi."
Khương Nghi mở to mắt, nhớ lại hôm đó cậu không kịp đến nhà thuốc nên đem từ nhà đi một túi đầy thuốc trị thương.
Sợ Lục đại thiếu gia chê loại này rồi bắt cha Khương đi thêm chuyến nữa, Khương Nghi còn viết một tờ giấy bảo hắn thuốc này tốt lắm.
Hồi nhỏ cậu bị đụng bầm tím, bôi thuốc này mấy ngày là hết ngay.
Lục Lê cúi đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Khương Nghi, nhìn cậu khẩn trương đến nỗi hàng mi dài vô thức chớp chớp, chóp mũi đỏ ửng sụt sịt mấy lần.
Đúng là thuốc trị thương hết hạn rồi.
Nhưng vẫn còn tác dụng, chữa bầm tím bong gân hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ là Lục đại thiếu gia vẫn luôn xấu tính.
Vốn dĩ cây dù bị lật ngược, bị chửi nghèo như chó đã đủ làm đại thiếu gia canh cánh trong lòng.
Ai ngờ một hôm nào đó, đại thiếu gia bôi thuốc xong tiện tay cầm lên xem mới phát hiện đã quá hạn sử dụng.
Đại thiếu gia tức suýt vẹo mũi.
Uổng công hắn bị ma xui quỷ khiến làm theo tờ giấy, trên giấy bảo hắn bôi thuốc, thế là hắn bôi, tha thiết căn dặn hắn đừng mua thuốc khác, hắn cũng không mua.
Trước kia ở nước ngoài cũng có người nhét đồ hoặc thư trong ngăn kéo Lục Lê.
Những tờ giấy kia hết sức tỉ mỉ tinh xảo, có tờ cắt ra từ thiệp mừng, có tờ được vẽ bằng bút nhũ kim rất đẹp, có tờ còn tỏa ra mùi thơm dìu dịu, nét chữ thanh mảnh hoặc cứng cáp.
Nhưng Lục Lê hoàn toàn không xem, cũng chẳng nhận thứ gì.
Còn tờ giấy nam sinh tóc đen trước mặt để lại cho hắn giống như một mảnh giấy nháp.
Có khi còn là loại giấy năm xu một xấp trong tiệm văn phòng phẩm.
Nhìn như bị xé vội ra, thậm chí mặt sau còn viết công thức toán.
Đối phương không nỡ cho hắn tờ nháp sạch sẽ mà tìm tờ còn trống một mặt để viết cho hắn.
Nhưng dù vậy Lục Lê vẫn vô thức làm theo tờ giấy kia.
Có thể vì nét chữ mạnh mẽ khỏe khoắn thật sự rất đẹp.
Cũng có thể vì hôm nào đó phát hiện mặt sau tờ nháp có vẽ mấy hình người.
Ngày 21 tháng 6 hình người chê đồ ăn ở căn tin thật là dở.
Ngày 23 tháng 6 hình người cũng chê đồ ăn ở căn tin thật là dở.
Ngày 25 tháng 6 hình người vẫn kiên trì không ngừng chê đồ ăn ở căn tin thật là dở.
Lần đầu tiên Lục Lê đồng tình với đối phương.
Đúng là dở thật.
Nhưng đồng tình thì đồng tình.
Cơn giận trong lòng đại thiếu gia vẫn chưa tan hết.
Từ lúc sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, nói mua trường đua là có ngay trường đua, muốn gì được nấy.
Kết quả bị mấy thằng du côn tóc xanh tóc đỏ mắng là quỷ nghèo.
Cả khu phố phía Bắc thành phố S đều biết nickname quỷ nghèo của tên con lai mắt xanh đánh nhau hết sức lợi hại này.
Lũ côn đồ kia không hề biết lai lịch Lục đại thiếu gia.
Bọn hắn chỉ biết nam sinh tóc vàng mắt xanh này gắn liền với hai chữ quỷ nghèo.
Lục Lê tự nhủ mình phải tìm ra kẻ lén lút tặng đồ để tính sổ mới được.
Kết quả vừa gặp nam sinh này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lục Lê là thì ra trước kia mẹ hắn vừa vẽ kiểu trang sức vừa lải nhải không phải là nói nhảm.
Mẹ hắn nói: "Mẹ muốn tìm người mẫu nào đẹp như đá quý cơ."
Lúc đó Lục Lê mười bốn tuổi chỉ cảm thấy mẹ mình nói vớ vẩn.
Kết quả là có người đẹp như đá quý thật.
Không cần làm gì mà vẫn hết sức bắt mắt.
Lục Lê lại cúi đầu nhìn Khương Nghi khẩn trương chớp mắt liên tục, hắn chợt hiểu ra tại sao trước kia ở nhà ngoại mình ôm chú mèo trắng như tuyết cả ngày không buông tay.
Thú vị.
Muốn trêu.
Lục Lê khẽ nhướng mày, hắn cố ý nói mình bôi thuốc cả tháng vẫn không lành.
Quả nhiên người trước mặt càng thêm luống cuống, hai tay bám vào bàn học phía sau, hàng mi dài rậm chớp liên hồi, chóp mũi hơi đỏ cũng sụt sịt mấy lần.
Khương Nghi nghĩ thầm tiêu rồi.
Thấy hàng mi dài run rẩy không ngừng, Lục Lê tưởng người trước mặt sợ hãi, thế là càng muốn trêu cậu hơn.
Kết quả hắn chưa kịp mở miệng thì đã thấy nam sinh trước mặt đột ngột quay đầu đi hắt hơi liên tục, chóp mũi đã đỏ bừng mà vẫn chưa hết hắt hơi.
Cửa sổ lớp mở toang, gió lạnh cuốn theo mưa bụi đọng trên tóc như sương giăng.
Lông mi Khương Nghi bị nước mắt sinh lý thấm ướt, mí mắt cũng đỏ theo chóp mũi, hắt hơi bảy tám cái liền, nhìn như mới bị đánh một trận, đáng thương cực kỳ.
Cái cuối cùng hắt xì không ra, vừa ngẩng đầu thấy Lục Lê thì lập tức hoảng sợ hắt xì.
Lục Lê: "......"
Hắn im lặng.
Hắn nhớ hình như mình chưa đụng vào người trước mặt mà?
Học sinh Trung Quốc đều giỏi ăn vạ vậy sao?
Khương Nghi hắt hơi đến hoa mắt váng đầu, sụt sịt một cái rồi vịn bàn bình tĩnh lại, không hề phát hiện cửa sổ đã đóng kín.
Cậu vẫn đang nghĩ xong đời rồi.
Cậu bạn mắt xanh này nhìn hết sức hung dữ.
Cậu còn hắt hơi bảy tám cái trước mặt người ta.
Khương Nghi thấp thỏm ngẩng đầu lên, vừa mở miệng thì thấy cậu bạn mắt xanh hờ hững nhìn mình.
Khương Nghi xoa mũi lí nhí: "Xin lỗi."
Lục Lê vẫn lạnh mặt không nói gì.
Nhìn cậu thực sự rất ngoan, tóc đen ẩm ướt dính trên lông mày, đôi mắt to tròn rũ xuống, chóp mũi ửng đỏ, chống tay trên bàn học của hắn.
Sau đó ngại ngùng nói với hắn: "Tớ không có tiền."
"Nên mua dù hơi rẻ."
"Đợi mấy ngày nữa có tiền tớ sẽ mua dù xịn cho cậu."
"Được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.