Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 107: Phiên ngoại 3




Lôi Phong?
Lục Đình im lặng.
Từ nhỏ Arno đã sống ở nước ngoài.
Tiếng Trung cũng học đứt quãng bảy tám năm nên không rành mấy nhân vật quen thuộc của Trung Quốc.
Đừng nói đối phương bảo Arno mình tên Lôi Phong, Arno sẽ không nghi ngờ.
Chỉ sợ đối phương nói với Arno mình tên Thái Bạch Kim Tinh.
Chắc Arno cũng sẽ nghĩ họ Thái Bạch này thật hiếm thấy.
Con trai mình còn dựa vào ghế, trong giọng nói hờ hững khó giấu vẻ khoe khoang: "Tụi con quen nhau mười bốn ngày rồi."
Nói đúng ra tính cả hôm nay là mười bốn ngày rưỡi.
Lục Đình xoa mi tâm: "Con chắc chắn bạn mình tên Lôi Phong chứ?"
Lục Lê "ừm" một tiếng, sau đó giống như đã nói xong đề tài này nên lười nói tiếp, nhưng khi đứng dậy rời đi lại nghe Lục Đình hỏi: "Các con quen nhau hai tuần. Sau đó bạn con nói mình tên Lôi Phong à?"
Lục Lê liếc nhìn ông: "Ừm."
Lục Đình: "Con bị lừa rồi."
Lục Lê: "?"
Hắn quay người, cau mày hỏi: "Là sao?"
Lục Đình bưng cà phê lên, trong giọng nói mang theo vẻ thương hại khó nhận ra: "Tự lên mạng tra đi. Bạn con nói tên giả đấy."
Sắc mặt Lục Lê lạnh đi, có vẻ không tin lắm.
Nam sinh tóc đen nhìn vừa hiền lành vừa xinh đẹp.
Sao lại gạt người được chứ?
Sau đó Lục Lê lên lầu, về phòng ngủ tra cứu tên Lôi Phong.
Năm phút sau, hắn lạnh mặt đóng laptop lại.
Suốt hai ngày cuối tuần, Lục Đình đều không thấy Lục Lê ở bàn ăn, quản gia vừa rót cà phê cho ông vừa nói: "Tiểu thiếu gia xuống lầu lúc chín giờ mấy rồi ạ."
Cuối cùng quản gia lại thấp giọng nói: "Lúc ra cửa còn đem theo găng tay đấm bốc nữa."
Lục Đình nhíu mày, vẻ mặt hơi trầm tư.
———
"Khương Nghi."
"Tớ mua bữa sáng ngoài tiệm cho cậu nè, còn nóng lắm đó."
Sáng thứ Hai, không khí mát mẻ, nắng sớm che khuất đường chân trời, phần lớn học sinh còn ngái ngủ hấp tấp chạy vào lớp.
Tống Tử Nghĩa nhét túi điểm tâm vào tay thiếu niên trước mặt rồi nhe răng cười, nhìn rất vui tươi khỏe khoắn.
Khương Nghi đeo cặp, vừa đi vừa cong mắt nói: "Cảm ơn cậu."
Cậu cắn bánh bao, Tống Tử Nghĩa hỏi: "Sao lớp cậu ngày nào cũng giao nhiều bài tập quá vậy?"
Hắn sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu nhìn Khương Nghi, ngập ngừng hỏi: "Phải rồi, cậu có biết đứa con lai bằng tuổi tụi mình mới chuyển tới không? Trước kia rất hiếm khi đến trường, nhưng dạo này nghe nói ngày nào cũng đi học, còn hay chạy tới tòa nhà giảng dạy của cậu nữa."
Khương Nghi dừng lại, cúi đầu hút sữa đậu nành rồi lắc đầu: "Không rõ lắm."
Tống Tử Nghĩa ngập ngừng: "Nhưng tụi nó nói......"
Khương Nghi: "Nói gì cơ?"
Tống Tử Nghĩa gãi đầu: "Tụi nó nói đứa con lai kia ngày nào cũng tới chơi với cậu cả."
Khương Nghi: "......"
Cậu đã bảo dù nắng gắt cũng đừng che dù rồi mà.
Cả trường đều biết đang mùa hè mà hai nam sinh ngày ngày che chung một cây dù.
Đã tóc vàng mà còn cao to nữa, muốn người khác không thấy cũng khó.
Quai hàm Khương Nghi nhúc nhích, cậu nuốt bánh bao xuống rồi nói: "Không phải ngày nào cũng đến đâu......"
Dứt lời, ba lô của Khương Nghi bị một bàn tay thon dài túm lấy.
Cậu vẫn không hay biết gì mà đi tiếp, đến khi bước mấy lần mới phát hiện không đi được.
Khương Nghi: "?"
Cậu ngậm bánh bao ngơ ngác quay đầu.
Nam sinh tóc vàng sau lưng còn dán băng cá nhân trên má, vẻ mặt lạnh lùng, một tay túm ba lô cậu, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm.
Nhìn có vẻ hơi trịch thượng, giọng nói bình tĩnh: "Lôi Phong?"
Khương Nghi: "......"
Người này không có ý tốt.
Tống Tử Nghĩa nhíu mày, hắn bình tĩnh hỏi: "Bạn học, cậu làm gì vậy? Có gì từ từ nói."
Nam sinh tóc vàng cười khẩy, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo: "Liên quan gì mày. Cút xa một chút."
Khương Nghi: "......"
Lửa giận của Tống Tử Nghĩa lập tức bốc lên, muốn hất tay kẻ trước mặt đang nắm ba lô Khương Nghi ra, ai ngờ nam sinh tóc vàng giơ tay kia lên chụp cổ tay hắn vừa nhanh vừa mạnh.
Lực nắm cực mạnh khiến người ta không sao nhúc nhích được, sắc mặt cũng lạnh lẽo đáng sợ.
Khương Nghi quay đầu thấy hai người sau lưng thì vô thức hất tay Lục Lê ra.
Tống Tử Nghĩa nheo mắt, xương tay hắn sắp bị người trước mặt bẻ gảy, nếu đổi thành Khương Nghi ốm yếu thì chẳng phải sẽ bị bóp nát sao?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến người ta trố mắt.
Ngón tay nam sinh tóc vàng hệt như bê tông cốt thép siết cổ tay hắn thế mà bị Khương Nghi hất ra thật.
Thậm chí còn chưng hửng nhìn Khương Nghi.
Trong nhà Tống Tử Nghĩa không nuôi mèo.
Nếu không hắn sẽ thấy vẻ mặt nam sinh tóc vàng rất quen thuộc.
Hầu hết những người bị mèo con xinh đẹp cào đều chưng hửng như vậy.
Hồi lâu sau, Tống Tử Nghĩa và Khương Nghi nghe thấy nam sinh tóc vàng trước mặt chậm rãi nói: "Cậu đánh tớ à?"
Khương Nghi: "......"
Tống Tử Nghĩa: "......"
Tống Tử Nghĩa cúi đầu nhìn cổ tay mình bị bóp bầm tím, bỗng nhiên cạn lời.
Trên mặt nam sinh tóc vàng chẳng có cảm xúc gì, chậm rãi nói: "Cậu gạt tớ mình tên Lôi Phong. Giờ cậu còn đánh tớ nữa à?"
Khương Nghi đeo ba lô không cao bằng người trước mặt: "......"
Cậu há hốc miệng nhìn vẻ mặt dần u ám của nam sinh tóc vàng, một tuần không gặp, trên người hắn lại có thêm không ít vết thương.
Hắn lườm Khương Nghi một cái rồi quay lưng đeo ba lô đi.
Khương Nghi vô thức gọi tên hắn, thấy nam sinh tóc vàng đi thẳng thì tưởng đối phương không thèm để ý mình, cậu thở dài, không gọi tên Lục Lê nữa.
Tống Tử Nghĩa gãi đầu rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu quen cậu ta à?"
Khương Nghi hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn gật đầu: "Lúc trước tớ có đưa cho cậu ấy mấy thứ......"
Tống Tử Nghĩa do dự: "Cậu gạt cậu ta mình tên Lôi Phong thật à?"
Khương Nghi: "......"
Cậu xoa mũi không nói gì.
Hai tuần nay họ đều không gọi tên nhau.
Mỗi lần tan học, đối phương sẽ đến cửa sổ tìm cậu rồi gõ bàn ra hiệu cho cậu đi ăn cơm.
Tống Tử Nghĩa nhìn Khương Nghi rồi lại nhìn nam sinh tóc vàng đi xa, cuối cùng ho khan nói: "Chắc cậu cũng biết gần đây đổi người thầu căn tin đúng không?"
"Họ nói......"
"Hình như Lôi Phong không thích ăn gì đó nên cấp trên bảo trường mình đổi người thầu căn tin khác......"
Khương Nghi sửng sốt.
Tống Tử Nghĩa: "Mới đầu mọi người đều tưởng là Lôi Phong nào đó làm việc tốt không nói tên......"
Hắn quay đầu nhìn Khương Nghi, do dự hỏi: "Chắc không phải Lôi Phong là cậu đấy chứ?"
Khương Nghi: "......"
Ở góc rẽ của tòa nhà bên kia.
Nam sinh tóc vàng hậm hực đi vài bước, nghe Khương Nghi gọi tên mình thì vẻ mặt giãn ra nhưng vẫn cương quyết đi tiếp.
Đến khi đi bảy tám bước mới phát hiện Khương Nghi không gọi nữa.
Lục Lê: "......"
Hắn dừng lại, tưởng Khương Nghi gọi nhỏ quá nên mình không nghe.
Nam sinh tóc vàng đứng im đợi mấy giây.
Vẫn không ai gọi hắn.
Lục Lê không tin, vờ như lơ đãng lùi lại mấy bước dọc gốc cây.
Vẫn không ai gọi hắn.
Lục Lê lạnh mặt quay đầu lại, phát hiện nam sinh tóc đen đeo ba lô và tên ngốc bên cạnh đã biến mất.
Bóng lưng u ám của nam sinh tóc vàng càng u ám hơn, đạp viên gạch nhô lên trên bồn hoa phát ra tiếng cót két.
Buổi trưa tan học, Khương Nghi đeo ba lô ra cổng trường.
Cậu vào cửa hàng tiện lợi lần trước rồi ngồi xổm trước kệ hàng chọn băng cá nhân.
Khương Nghi chọn mấy hộp băng cá nhân hình mèo.
Lúc tính tiền, cậu thấy nam sinh tóc vàng cũng đẩy cửa kính bước vào.
Nhìn thấy cậu, vẻ mặt hắn không hề thay đổi mà vẫn lạnh lùng như cũ.
Cứ như người đi theo Khương Nghi không phải mình vậy.
Khương Nghi khựng lại, sau đó cầm băng cá nhân ra ngoài cửa hàng tiện lợi ngồi chờ.
Cậu ngồi trên ghế dài, hai tay chống lên ghế, quay đầu nhìn người trong cửa hàng tiện lợi, chờ đợi hết sức chăm chú.
Ánh nắng giữa hè xuyên qua nóc bạt làm tóc cậu bóng mượt, đôi mắt đẹp như pha lê.
Lục Lê dạo quanh cửa hàng tiện lợi một vòng, cuối cùng mới đi tới mở tủ lạnh lấy nước, nhìn bóng Khương Nghi bên ngoài phản chiếu trên cửa tủ lạnh.
Mặc đồng phục, đeo ba lô, hai tay chống trên ghế dài, quay đầu chờ hắn.
Nhìn rất ngoan.
Ngón tay Lục Lê giật giật, lấy một chai nước lạnh, trả tiền rồi vặn nắp uống mấy hớp.
Thấy nam sinh tóc vàng đẩy cửa đi ra, Khương Nghi đứng lên gọi: "Lục Lê ——"
Nam sinh tóc vàng dừng bước rồi hờ hững nhìn cậu.
Khương Nghi đưa cho hắn một hộp băng cá nhân: "Hình mèo đó."
Cậu nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp: "Mai mốt cần thì cứ hỏi tớ nhé. Tớ mua nhiều lắm."
Cậu ngại ngùng xoa mũi, lí nhí nói: "Không phải tớ cố ý lừa cậu đâu."
"Tại tớ sợ cậu biết tên tớ sẽ không muốn che dù của tớ nữa."
"Thỉnh thoảng việc của cha tớ là đưa dù cho cậu."
Dù Khương Nghi không nói chuyện này ra thì cuối tuần vừa rồi Lục Lê cũng đã điều tra rõ ràng.
Hắn biết cha Khương Nghi là nhân viên lâu năm của nhà họ Lục, cũng biết đôi khi Lục Đình sẽ nhờ cha Khương Nghi đến trường đưa dù cho hắn.
Lục Lê cầm lấy hộp băng cá nhân hình mèo cố ý mua cho hắn, sau đó nhìn chằm chằm người trước mặt rồi nói: "Tên."
Thấy hắn chịu nhận băng cá nhân, Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong: "Khương Nghi."
Lục Lê "ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn cậu.
Khương Nghi tưởng Lục Lê là con lai nên không rành tiếng Trung, muốn giải thích cũng khó, thế là dứt khoát lấy điện thoại ra gõ hai chữ Khương Nghi.
Cậu giơ điện thoại lên lắc lắc: "Là Khương Nghi này nè."
Lục Lê nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên nói: "Tớ biết rồi. Vậy còn nhũ danh?"
Khương Nghi sững sờ, đúng là cậu có nhũ danh nhưng chỉ có người nhà gọi, hơn nữa hồi bé gọi nhũ danh thì không sao, giờ lớn rồi lại thấy hơi ngại.
Cậu không muốn nói lắm.
Nam sinh tóc vàng lại nheo mắt: "Cậu đã lừa tớ hai tuần. Thế mà nhũ danh cũng không muốn nói tớ biết sao?"
Khương Nghi: "......"
Nếu nhũ danh của cậu là Tráng Tráng hay Đại Lực thì cậu sẽ chẳng chút do dự nói với người trước mặt.
Im lặng hồi lâu, nam sinh tóc đen đeo ba lô nghiêng đầu, vành tai ửng đỏ.
Cậu nhỏ giọng nói: "Bé ngoan."
"Nhũ danh của tớ là bé ngoan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.