Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 23:




Nghe Lục Lê lâng lâng nói có thể hy sinh chút xíu, đồng tử Khương Nghi nở rộng.
Cậu cầm tay Lục Lê càng thêm trịnh trọng, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ, hai mắt cong cong, mềm giọng chân thành nói: "Arno, cậu tốt quá."
Lục Lê không biết nhiều thành ngữ tiếng Trung lắm.
Nếu không lúc này hắn sẽ hiểu được có câu thành ngữ gọi là viên đạn bọc đường.
Nhưng đáng tiếc Lục Lê không hiểu, hắn bị Khương Nghi dụ dỗ quên hết trời đất, lâng lâng nghĩ thầm cuộc thi cùi bắp này cũng có chỗ tốt đấy chứ.
Lục Lê nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được, vừa ra vẻ thản nhiên vừa đắc ý nói: "Cậu biết tớ tốt nhất là được rồi...... Chút hy sinh nhỏ nhặt này tớ vẫn hiểu mà......"
Xem ra tên đầu quắn và tên đeo kính gì kia không có cửa chen chân vào nữa đâu.
Lúm đồng tiền trên má Khương Nghi càng sâu hơn, nhìn như cảm động lắm, hai mắt sáng lấp lánh, tiếp tục dịu giọng tha thiết nói: "Nếu tớ đoạt giải trong cuộc thi vô cùng quan trọng này, nhất định cũng có một phần công lao của cậu đó."
"Cậu cổ vũ và ủng hộ tớ như vậy, còn chịu hy sinh vì cuộc thi lần này nữa, giải thưởng là của hai đứa mình, nếu tớ đoạt giải thì chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của cậu được. Tớ sẽ hạnh phúc hơn bao giờ hết khi giành được giải thưởng này."
Lục Lê mười mấy tuổi không hề biết có một từ gọi là bánh vẽ.
Hắn chỉ biết nghe xong hồn mình điên đảo, trong lòng nở hoa, lâng lâng bay bổng như đang đi trên mây vậy.
Được Khương Nghi dỗ ngon dỗ ngọt, hắn tựa như thấy được Khương Nghi cầm cúp đứng trên bục trịnh trọng nói với học sinh toàn trường: "Có thể giành được giải thưởng này, mình muốn cảm ơn người bạn thân nhất của mình. Tụi mình đã bên nhau từ nhỏ đến lớn và thân nhau nhất trên đời, mình đoạt được giải này là nhờ có sự cổ vũ, ủng hộ, quan tâm của Lục Lê...... "
Ánh mắt ngưỡng mộ của cả trường sẽ đổ dồn vào hắn, bất kể hắn đi tới đâu cũng sẽ có người chỉ vào hắn ghen tị kích động nói: "Cậu ấy là bạn thân nhất của Khương Nghi đó!"
Còn Ứng Trác Hàn đầu quắn và tên đeo kính ngồi cùng bàn không biết tên kia đứng dưới bục chỉ biết tiếc rẻ đấm ngực dậm chân và ghen tị nhìn hắn.
Tóc vàng của Lục Lê cũng kiêu ngạo vểnh lên, hắn mơ màng bảo Khương Nghi: "Cậu cứ yên tâm thi đi. Tớ sẽ ủng hộ cậu hết mình."
Khương Nghi mừng rỡ gật đầu: "Ừ, chừng nào chuẩn bị xong tớ sẽ nói với cậu ngay."
Lục Lê nghiêm trang gật đầu.
Trên đường về, hiếm hoi lắm mới có dịp Khương Nghi không học từ vựng mà cọ đầu gối Lục Lê, chơi trò "cậu đụng tớ tớ đụng cậu" với hắn.
Cả hai mới hơn mười tuổi nhưng nhìn bề ngoài hết sức già dặn, một người là học sinh giỏi nhất khối luôn trầm tĩnh lên bục phát biểu, một người trên sân bóng rổ ném ba điểm còn nhiều hơn người khác ném lọt rổ.
Lúc này đang ngồi sau xe chơi trò trẻ con không biết mệt là gì.
———
Rạng sáng hôm sau.
Lục Lê dẫn đám Tần Lan lượn tới lượn lui trước bảng thông báo giải thưởng.
Hắn chắp tay sau lưng nhìn bảng thông báo với vẻ cao thâm khó đoán.
Tần Lan ngáp một cái, cố giữ tỉnh táo đi theo Lục Lê lượn quanh bảng thông báo, khó hiểu nhìn Lục Lê đang dõi mắt ra xa như ngắm giang sơn mình đoạt về.
Hắn cố chống mắt lên nói: "Lục ca, giải bóng rổ của bọn mình không dán ở đây đâu."
Bảng thông báo giải thưởng ở trường trung học thực nghiệm chia thành nhiều bảng dài như hành lang vinh danh, giải thưởng thi đấu thể thao dán ở bên kia, còn giờ họ đang đứng trước bảng giải thưởng thi đua học tập.
Lục Lê hờ hững gật đầu: "Tớ biết."
Tần Lan càng thêm khó hiểu, biết rồi sao còn đứng đây nữa?
Giải thưởng học tập rất có giá trị, hầu hết đều về tay học sinh lớp chọn, chỉ có mấy giải lẻ tẻ thuộc về học sinh lớp khác nhưng cũng ở lớp trọng điểm của các khối.
Nói trắng ra là bảng thông báo giải thưởng này chỉ để những học sinh như họ ngưỡng mộ mà thôi, học sinh lớp quốc tế gần như không có khả năng xuất hiện trên đây.
Tần Lan đang định mở miệng thì thấy Lục Lê lạnh nhạt chỉ vào bảng rồi làm như lơ đãng nói với cả đám: "Sẽ sớm có tên tớ thôi."
Tần Lan: "......"
Sáng sớm mộng du chưa tỉnh nữa à?
Lớp quốc tế bọn họ xuất hiện trên bảng giải thưởng thể thao còn đỡ, xuất hiện trên bảng giải thưởng học tập không phải kinh hỉ mà là kinh hãi.
Tần Lan muốn âm thầm dời ngón tay Lục Lê sang bảng giải thưởng thể thao nhưng không có gan làm.
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Lê thờ ơ nói tiếp: "Đến lúc đó các cậu có thể tới xem."
Tần Lan: "......"
Hắn và đám bạn bên cạnh nhìn nhau, ngón chân co quắp, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lục Lê hài lòng thả tay xuống rồi ngắm nghía bảng giải thưởng học tập.
Giữa bảng là bức ảnh chụp Khương Nghi đoạt giải lần trước, khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh nhìn thẳng vào ống kính.
Dưới ảnh là mấy dòng phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải hết sức đơn giản, chẳng có gì khác ngoài cảm ơn các thầy cô trong cuộc thi và nhà trường, sau này mình sẽ tiếp tục cố gắng, ngắn gọn đến mức không có chỗ nào để bắt bẻ.
Lục Lê đăm chiêu nghĩ chẳng bao lâu nữa, cảm nghĩ khi đoạt giải của Khương Nghi chẳng còn là mấy dòng ngắn ngủi này nữa đâu.
Chờ đến lúc hắn hy sinh vì cuộc thi và Khương Nghi giành được giải đặc biệt, bài phát biểu nhận giải của cậu sẽ biến thành lời cảm tạ dạt dào tình cảm.
Tên hắn sẽ nằm trong lời cảm ơn của Khương Nghi và cùng nhau xuất hiện trên bảng giải thưởng học tập này, còn đạt được sự công nhận chí cao vô thượng —— Bạn thân đệ nhất thiên hạ của Khương Nghi.
Lục Lê đắc ý ngắm bảng giải thưởng học tập, sau đó bắt đầu chê bảng này quá nhỏ quá cũ, kính cũng quá mờ, muốn gọi điện nhờ người mẹ yêu dấu của mình đóng góp một khoản cho trường trung học thực nghiệm để cải tạo lại bảng danh dự này.
Tốt nhất là lắp màn hình LED mở liên tục hai mươi bốn tiếng một ngày kèm theo chức năng phát giọng nói để học sinh có động lực, từ đó giúp trường trung học thực nghiệm phát triển không ngừng.
Chuông vào học reo lên, Lục Lê vẫn chưa thỏa mãn trở về lớp, phát hiện đám Tần Lan mới nãy còn ngáp ngắn ngáp dài trở nên phấn chấn, cả lớp cũng sôi nổi hẳn lên.
Đây là tiết sinh lý do trường tổ chức để dạy các học sinh tuổi dậy thì nhận biết chính xác các hiện tượng sinh lý, bởi vậy lớp học náo nhiệt hơn thường lệ rất nhiều.
Lục Lê ngồi dựa vào ghế, chân dài duỗi ra, toàn thân thả lỏng như đang nghĩ ngợi gì đó.
Đến khi tan học, Lục Lê mải mê suy nghĩ về giải thưởng hoàn toàn không nghe rõ giáo viên dạy gì mà chỉ lõm bõm nghe được mấy từ.
Tần Lan hỏi hắn có cảm tưởng gì không, hắn chỉ trả lời qua loa mấy câu, lười biếng chẳng hề quan tâm đến bài học này.
Cùng lúc đó, sau khi hết tiết toán ở lớp chọn, Khương Nghi đậy nắp bút lại rồi quay sang hỏi Thái Phương môi trường ký túc xá của trường trung học thực nghiệm thế nào.
Thái Phương là học sinh ở trọ trong ký túc xá, nghe xong lập tức thao thao bất tuyệt: "Ký túc xá trường mình tốt lắm nha, bốn người một phòng, bàn ghế giường tủ đầy đủ, có phòng vệ sinh riêng nữa. Quan trọng nhất là ký túc xá không tịch thu đèn bàn đâu."
Nói đến đây Thái Phương thần bí nói: "Nghe đồn mấy học sinh chăm chỉ như Ninh Đào thường xuyên để đèn học đến mười hai giờ đêm, nhiều khi còn thảo luận bài vở đến một hai giờ sáng nữa cơ."
Trong lòng Khương Nghi khẽ động, cậu hỏi: "Không ai quản hết à?"
Thái Phương xua tay: "Chỉ cần tắt đèn lúc quản lý ký túc lên kiểm tra thôi, chờ bà ấy đi xong lại bật đèn bàn là được rồi. Muốn học đến mấy giờ cũng được, mọi người còn có thể thảo luận bài học với nhau nữa."
Lần đầu tiên Khương Nghi có một khát khao cháy bỏng đến vậy.
Ở nhà họ Lục, Lục Lê quản còn nghiêm hơn cả cha Khương, mỗi khi cha Khương ở nhà thấy cậu làm bài quá khuya cũng chỉ nhắc cậu ngủ sớm một chút chứ không vào kiểm tra phòng.
Còn Lục Lê sẽ cúp điện và kiểm tra phòng, đúng giờ xách cậu về phòng ngủ, không cho cậu cơ hội làm bài tiếp nữa.
Giờ nghe Thái Phương nói muốn học đến mấy giờ thì học, trong đầu Khương Nghi hiện ra một từ.
Thiên đường.
Thảo nào người ta hay nói lớp chọn là thiên đường của học sinh giỏi giang chăm chỉ và là địa ngục của học sinh cá biệt lười nhác.
Thấy Khương Nghi tìm hiểu về ký túc xá, Thái Phương xoa tay hỏi: "Cậu muốn đăng ký ở đó à?"
Khương Nghi tỏ ra hào hứng: "Ừ, chắc vậy."
Thái Phương vui vẻ hỏi: "Đang yên đang lành sao cậu lại muốn vào ký túc xá thế?"
Khương Nghi khựng lại rồi ngượng ngùng nói: "Tớ sợ làm bạn tớ mất thời gian......"
Thi đua học tập là một phần, phần còn lại là tối nào Lục Lê cũng chờ cậu học thêm, mỗi lần chờ hơn cả tiếng đồng hồ, có khi còn làm hắn trễ nải huấn luyện, mấy ngày trước đám học sinh cuối cấp kia cũng nói hắn thường xuyên không tới huấn luyện còn gì.
Nếu cậu ở ký túc xá chắc sẽ thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa mấy ngày nay cậu đã từ từ dọn đường trước, tâm trạng Lục Lê có vẻ rất tốt nên Khương Nghi cảm thấy khả năng hắn đồng ý sẽ khá cao.
Tuy Thái Phương không hiểu lắm nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến niềm vui của hắn, đắc ý nói: "Đúng lúc phòng tớ có giường trống đấy, cậu chuyển vào đi rồi tụi mình tha hồ thảo luận bài tập!"
Khương Nghi cũng gật đầu rồi phấn khởi nói: "Được thôi."
Ban đêm, nhà họ Lục.
Khương Nghi cố tình đậy nắp bút sớm hơn thường ngày, mau chóng tắm rửa rồi nằm sấp trên giường chơi xếp hình.
Tám rưỡi tối, Lục Lê ra khỏi phòng đấu kiếm ở tầng bốn rồi cầm khăn đi tắm, tắm xong lau tóc đẩy cửa ra thì thấy Khương Nghi đang chơi xếp hình trên giường.
Mấy ngày nay hắn đã quá quen với sự ngoan ngoãn của Khương Nghi nên thản nhiên đi vào phòng ngủ.
Thấy hắn vào, Khương Nghi đưa bức tranh xếp hình cho hắn như muốn khoe công.
Lục Lê cúi đầu nhìn, phát hiện đây là bức tranh Khương Nghi thích nhất, hình đã xếp gần xong, chỉ còn thiếu mảnh quan trọng nhất chính giữa.
Đối với Khương Nghi, mảnh ghép cuối cùng là vật thần thánh không thể xâm phạm.
Lục Lê ngập ngừng cầm mảnh cuối cùng lên ráp vào, thấy vẻ chăm chú của Khương Nghi, hắn nhịn không được hỏi: "Sao hôm nay lại chừa mảnh cuối cho tớ thế?"
Khương Nghi nằm sấp trên giường, hai mắt lóe sáng như sao, giọng nói nhẹ nhàng đầy chân thành: "Vì cậu quan trọng nhất mà."
Lục Lê sững sờ, nghe được câu này cả người như ngâm trong hũ mật, hỏi lại cậu: "Thật không?"
Khương Nghi gật đầu rồi chân thành đáp: "Thật mà."
Lục Lê ra sức kìm lại khóe miệng đang nhếch lên, cả người lâng lâng bay bổng, vẻ mặt ôn hòa nhìn dễ tính vô cùng.
Khương Nghi cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ, cậu thì thầm: "Vậy hai ngày nữa tớ dọn vào ký túc xá trường mình ở được không?"
Thanh âm nũng nịu tình nồng ý mật làm Lục Lê chết mê chết mệt, lâng lâng nói: "Được chứ, chẳng phải chỉ cho cậu làm bài thêm lát nữa thôi sao......"
Hai giây sau, Lục Lê im bặt.
Hắn hoài nghi tai mình nghe lầm nên đứng bật dậy hỏi lại: "Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.