Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 25:




Trong phòng ngủ, Khương Nghi vùi đầu vào gối chứ không nhìn Lục Lê dán công thức toán trên mặt.
Bất kỳ ai trước khi ngủ bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, bên trên còn dán công thức toán yêu dấu của mình cũng đều ngủ không ngon cả.
Lục Lê không cho cậu ngủ mà đưa tay nâng mí mắt Khương Nghi lên rồi nghiêm túc nói: "Nhìn công thức đi."
Khương Nghi: "......"
Cậu ngán ngẩm ngẩng đầu lên nhìn Lục Lê dán công thức trên trán nằm cạnh mình.
Lục Lê hết sức hài lòng, nếu ngày nào Khương Nghi cũng nhìn hắn trước khi ngủ thế này, hắn không tin cậu sẽ không mơ thấy mình.
Năm phút sau.
Khương Nghi chăm chú nhìn công thức toán, Lục Lê cũng nhìn vào mắt Khương Nghi với vẻ hơi thất thần.
Lông mi dài thật, muốn nghịch quá.
Trong lòng Lục Lê nhộn nhạo, một lát sau lại cảnh giác tự nhủ không được.
Không được.
Không thể như vậy được.
Lỡ ban đêm lại mơ thấy Khương Nghi thì sao.
Lục Lê vừa định dời mắt đi thì thấy Khương Nghi hơi nghiêng đầu, sau đó bỗng nhiên xích lại gần hắn.
Lục Lê như bị trúng thuật định thân, trơ mắt nhìn Khương Nghi từ từ tới gần mình, trước mặt là đôi mắt nai trong veo đen láy, vì mới tắm xong nên gò má ửng đỏ nhìn rất mềm, đôi môi hồng nhạt mấp máy.
"......"
Hắn không nghe rõ Khương Nghi nói gì, yết hầu nhấp nhô, vừa định mở miệng thì bị Khương Nghi vỗ đầu.
"Tớ nói công thức của cậu sai rồi kìa, cậu ngẩn người làm gì?"
Khương Nghi nghiêm túc nhìn hắn: "Cậu đi học chép bài kiểu gì thế?"
Lục Lê sững sờ, vô thức nói: "Hả?"
Khương Nghi nghiêm mặt: "Chắc trong lớp không chịu tập trung nghe giảng chứ gì?"
Lục Lê: "......"
"Cậu đã hứa với tớ dù không học chung lớp cũng sẽ tập trung nghe giảng mà."
Khương Nghi càng nghĩ càng thấy sự việc nghiêm trọng.
Công thức dán trên trán Lục Lê thế mà lại sai.
Chưa biết chừng ở nơi cậu không thấy được, ngày nào Lục Lê cũng ngủ gật trong lớp cũng nên.
Khương Nghi lập tức vén chăn lên rồi nghiêm mặt bảo Lục Lê: "Tới thư phòng để tớ giảng lại cho cậu phương pháp biến đổi chính xác của công thức kia. Nội dung này quan trọng lắm, sau này còn phải áp dụng nữa đó, nếu giờ cậu không nắm rõ thì mai mốt sẽ rất khó sửa."
Thấy Lục Lê sững sờ trên giường, Khương Nghi nghiêm giọng: "Xuống giường nhanh lên."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi nắm tay Lục Lê kéo hắn xuống giường: "Mau lên——"
Thư phòng bật đèn sáng trưng, Lục Lê hoang mang ngơ ngác, rõ ràng hắn muốn để Khương Nghi mơ thấy mình cơ mà, sao kết quả lại biến thành hai người ngồi trong thư phòng, hắn và sách toán mắt to trừng mắt nhỏ thế này?
Khương Nghi mặc đồ ngủ cúi đầu ra đề cho hắn, sau đó bắt hắn giải.
Cậu cầm bút chọc tay Lục Lê nói: "Giải mau lên."
Lục Lê nghẹn họng cầm giấy nháp cắm đầu viết.
Đợi giải xong về phòng tắt đèn đi ngủ, Lục Lê nằm thao láo trên giường, nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Nghĩ một hồi Lục Lê vẫn không tìm được nguyên nhân.
Nhưng hắn cảm thấy thế này không ổn lắm, nếu muốn Khương Nghi mơ thấy mình thì phải tìm cách khác mới được.
Ngày hôm sau.
Lớp chọn.
Chuông tan học vừa reo, Khương Nghi đưa công thức viết sai cho Thái Phương xem, cố níu chút hy vọng hỏi: "Cậu nghĩ lý do viết sai công thức này là gì?"
Cậu hy vọng sẽ nghe được Thái Phương nói vì công thức biến đổi này khá phức tạp, trong quá trình tính toán không chú ý rất dễ bị nhầm lẫn.
Nếu vậy thì không phải Lục Lê vào lớp ngủ gật không chịu nghe giảng mà chỉ sơ ý tính sai thôi.
Thái Phương cầm tờ nháp rồi đẩy kính ngạc nhiên nói: "Lớp mình mà cũng có người viết sai công thức này sao?"
Khương Nghi: "......"
Cậu khô cằn nói: "Không phải lớp mình đâu."
Thái Phương nói thẳng: "Tớ vẫn cảm thấy công thức này không có ai viết sai được cả."
Khương Nghi vẫn ôm chút hy vọng mong manh nói: "Lỡ là sơ ý thì sao?"
Thái Phương nghiêm túc hỏi: "Lúc đói bụng cậu có quên ăn cơm không?"
Khương Nghi lắc đầu.
Thái Phương trả lại tờ nháp cho cậu: "Thế thì được rồi. Viết sai công thức này cũng giống như đói mà không biết đi ăn vậy."
Hắn chốt lại một câu: "Ngốc hết chỗ chê."
Khương Nghi: "......"
Cậu khô cằn nói: "À."
Thấy bộ dạng này của Khương Nghi, Thái Phương an ủi: "Nhưng cũng không sao. Hồi cấp một soạn trước bài vở cho cấp hai tớ cũng hay viết sai lắm."
Khương Nghi cầm tờ nháp với vẻ mặt rối rắm, tựa như cố thuyết phục mình tin tưởng nhưng quả thật hơi khó.
Thái Phương khẩn trương hỏi: "Cậu chuẩn bị cho cuộc thi đến đâu rồi? Còn mấy ngày nữa thôi, tớ hồi hộp ghê."
Hắn đẩy kính thở dài thườn thượt: "Nghe nói lần này thi ở thành phố A, chắc sẽ cạnh tranh khốc liệt lắm."
Khương Nghi khựng lại rồi ngập ngừng hỏi: "Phải đến thành phố A thi lận à?"
Thái Phương gật đầu: "Nghe nói chỉ là tin ngầm thôi nhưng độ chính xác cũng tám chín chục phần trăm đấy, mấy năm trước đều thi ở thành phố A mà, đi khoảng ba ngày là về. Nhưng nếu lọt vào vòng chung kết phải ở đó cả tuần lận."
Thái Phương hâm mộ nhìn sang Khương Nghi: "Thể nào cậu cũng được vào chung kết thôi, thi xong cậu sang thành phố S chơi mấy ngày đi."
Khương Nghi xoa mũi gật đầu, băn khoăn nghĩ đi một tuần chắc Lục Lê sẽ không làm ầm lên đâu nhỉ.
Ban đêm, nhà họ Lục.
Mẹ Lục ngồi trước bàn ăn múc một chén canh cho Khương Nghi, vừa đau lòng vừa trìu mến nói: "Bé ngoan của dì uống canh nhiều vào nhé, Arno nói với dì hết rồi."
Khương Nghi bưng canh thắc mắc: "Arno nói gì ạ?"
Lục Lê ngồi thẳng lưng trên ghế thản nhiên nói: "Không có gì, tớ chỉ nói với mẹ ngày nào cậu cũng học bài vất vả thôi."
Khương Nghi gật đầu: "Có sao đâu, tớ không......"
Cậu còn chưa nói hết đã bị Lục Lê ngắt lời: "Mau uống đi."
Hắn nghiêm túc nói: "Uống nhiều canh mới bổ."
Mẹ Lục gật đầu đồng tình, cảm thấy Lục Lê vốn cũng không thích uống canh giờ đã khai sáng rồi.
Sáng nay Lục Lê còn lén lút đưa cho bà một tờ thực đơn toàn món canh, nói dạo này Khương Nghi bận học thi nên cả người đều gầy rộc hẳn đi, tinh thần cũng không tốt lắm nên phải bồi bổ một chút.
Mẹ Lục mở thực đơn ra xem, nào là canh thịt dê bổ dương, canh hải sâm trứng bồ câu, canh ba ba bổ thận, canh thịt dê hải sâm, canh đuôi bò...... làm bà xuýt xoa không thôi, cảm thấy Khương Nghi quả thật lao lực gần chết rồi.
Nghe hắn nói uống nhiều canh, Khương Nghi bưng chén lên hít hít, cảm thấy mùi canh tối nay hơi lạ, hình như chưa uống bao giờ.
Cậu cũng không để ý mà uống một hớp.
Lục Lê thấy Khương Nghi uống hết canh không chừa một giọt thì hết sức hài lòng.
Hắn đã lên mạng tìm hiểu kỹ rồi, mấy món canh này đều cực kỳ hữu ích.
Chẳng mấy chốc đôi bạn thân nhất đời là họ sẽ giống hệt nhau, Khương Nghi cũng sẽ mơ như hắn thôi.
Khương Nghi hoàn toàn không biết gì mà chỉ biết mấy tối liền đều uống những món canh kỳ quái, còn Lục Lê trước khi ngủ đều dán công thức lên trán rồi háo hức nhìn cậu.
Cũng chẳng biết đang háo hức gì nữa.
Khương Nghi không hiểu cho lắm.
Một buổi sáng nào đó, Khương Nghi rón rén xuống giường trước khi chuông báo thức reo.
Lục Lê cũng tỉnh giấc theo cậu, mơ màng thấy Khương Nghi xuống giường thì chắc mẩm điều mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã xảy ra rồi.
Lục Lê lập tức ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực, nắm tay Khương Nghi hấp tấp hỏi: "Cậu cũng nằm mơ đúng không? Cậu cũng mơ thấy tớ đúng không?"
Khương Nghi lắc đầu.
Lục Lê tê tái cõi lòng ngồi thừ trên giường, tự hỏi Khương Nghi không mơ thấy mình thì mơ thấy ai chứ?
Chẳng lẽ là tủ lạnh thật sao?
Hắn nuốt nước bọt rồi hỏi dò: "Cậu mơ thấy người hay đồ vật?"
Khương Nghi thành thật đáp: "Tớ đâu có mơ. Tớ khát nước nên đi uống nước thôi."
Chẳng hiểu sao mấy ngày nay rõ ràng chưa phải mùa thu mà Khương Nghi lại thấy khô nóng cực kỳ, số lần uống nước cũng nhiều hơn hẳn bình thường.
Lục Lê ngẩn người: "Chỉ uống nước thôi à?"
Khương Nghi gật đầu, sau đó thấy Lục Lê nhìn lom lom vào quần cậu rồi ỉu xìu vén chăn lên.
"Ngồi xuống đi. Để tớ lấy nước cho cậu."
Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên giường, khi Lục Lê đưa nước tới cậu uống rất vội, rõ ràng đã khát từ lâu nên uống ừng ực.
Lục Lê xụ mặt ngồi trên giường, tự nhủ mấy món canh trên mạng nói cực kỳ hữu ích chẳng hiệu nghiệm quái gì cả.
Kết quả đến tối, những món canh đại bổ tích lũy mấy ngày nay rốt cuộc phát huy tác dụng.
Hơn tám giờ, Khương Nghi làm bài tập, đang viết thì máu mũi chảy đầy tay làm Lục Lê sợ hết hồn, suýt nữa còn tưởng Khương Nghi xảy ra chuyện lớn.
Sau khi nghe bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới nói không phải bệnh gì nặng mà chỉ là nóng trong người, trái tim treo cao của Lục Lê mới hạ xuống.
Khương Nghi nhét khăn giấy vào mũi, thì thầm hỏi: "Mấy ngày nay dì nấu canh gì cho tớ thế?"
Lục Lê: "......"
Vành tai hắn đỏ ửng hiếm thấy, ra vẻ điềm tĩnh nói qua loa: "Chỉ là mấy món canh bổ thôi, chắc tại bổ quá nên nóng người ấy mà...... Mấy ngày tới tụi mình đừng uống nữa."
Khương Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Lê nhìn cậu ngồi trên ghế salon như lúc còn bé bị bệnh, hai mắt mở to, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với hắn: "Arno."
Lục Lê mềm lòng đáp lại.
"Ngày mốt tớ thi rồi."
Lục Lê xoa đầu cậu: "Ừm, biết rồi, tối nay cho cậu học thêm một lát."
Khương Nghi mềm giọng nói tiếp: "Giáo viên nói sẽ thi ở thành phố A. Chắc phải ở đó cả tuần lận. Cậu có thích đặc sản gì của thành phố A không?"
Lục Lê: "......"
Hắn vô cảm nói: "Cậu nhìn mặt tớ có giống thích đặc sản không?"
Khương Nghi lẩm bẩm: "Thì ra Arno thích ốc biển ở thành phố A à, được rồi, đến lúc đó tớ sẽ nhặt cái đẹp nhất cho Arno nha."
Lục Lê xoay đầu Khương Nghi lại rồi nhìn cậu chằm chằm: "Ai bảo cậu tớ thích ốc biển?"
Khương Nghi thấy mình đánh trống lảng thất bại thì xoa mũi lí nhí: "Chỉ đi một tuần thôi mà."
Lục Lê nổi quạu: "Sao hôm nay mới nói với tớ hả?"
Còn một ngày nữa là Khương Nghi đi rồi, ngay cả thời gian hắn chuẩn bị đồ đạc và đóng gói hành lý cho cậu cũng không đủ.
Khương Nghi ấn ấn khăn giấy nhét trong mũi rồi thành thật nói khẽ: "Vì hôm nay tớ chảy máu cam mà."
Có vậy Lục Lê mới không càm ràm với cậu nữa.
Đến giờ Khương Nghi vẫn còn nhớ lúc nhỏ mình sắp rời thành phố S về quê thăm bà nội, mấy ngày trước khi về Arno cứ ôm cậu lải nhải nói lỡ đất đá sạt lở thì sao, lỡ bị xe tông thì sao, lỡ lúc về Khương Nghi bị bắt cóc thì sao.
Lải nhải đến nỗi Tiểu Khương Nghi phát bực, quả quyết nói mình sẽ không gặp tai nạn chết đâu.
Sau khi Arno nghe cậu cam đoan dù có chết cũng sẽ tới tìm hắn chơi thì mới ngượng ngùng thôi lải nhải.
Nghe Khương Nghi trả lời, Lục Lê xụ mặt nói: "Cậu thì biết cái gì. Cậu hoàn toàn không biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào đâu. Thôi, để tớ thu xếp hành lý cho cậu, tức chết tớ rồi."
Khương Nghi sụt sịt một cái, thấy Lục Lê không cằn nhằn mình thì vui vẻ dặn: "Cậu nhớ bỏ áo gối của tớ vào nha."
Lục Lê vừa đi vừa quay đầu trừng cậu: "Không bỏ."
Ngày hôm sau.
Nhìn hai vali hành lý trước mặt, Khương Nghi cạn lời.
Cậu nói: "Tớ chỉ đi một tuần thôi chứ có phải muốn chuyển nhà đến thành phố A đâu."
Lục Lê lườm cậu một cái: "Cậu còn muốn ở thành phố A nữa à?"
Khương Nghi miễn cưỡng nói: "Nhiều quá, xài không hết đâu."
Lục Lê nhíu mày: "Sao lại không hết chứ?"
Hắn dỗ dành Khương Nghi: "Vừa đủ mà. Cậu đâu quen xài đồ ở khách sạn, chẳng sạch sẽ gì cả."
Khương Nghi xoa mũi gật đầu.
Sáng ngày thứ ba, Khương Nghi âm thầm vặn đồng hồ muộn hơn một tiếng.
Cậu rón rén xuống giường, sau khi rửa mặt chuẩn bị xong xuôi thì kéo chiếc vali nhỏ nhất vội vã bỏ chạy.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lục Lê cảm thấy bên cạnh trống trơn, cứ tưởng Khương Nghi ngủ mê lăn sang bên kia nên mơ màng đưa tay kéo tới, kết quả chỉ mò được một mảnh lạnh lẽo.
Hắn giật mình mở choàng mắt, phát hiện nửa giường bên cạnh trống rỗng.
Lục Lê xỏ giày chạy bình bịch xuống lầu, quản gia thấy hắn thì ưu nhã nói: "Thiếu gia dậy rồi, Tiểu Khương có nhờ tôi chuyển lời lại với ngài."
"Cậu ấy nói lúc về sẽ nhặt cho ngài hai cái vỏ sò và dặn ngài mấy ngày nay ở nhà phải làm bài tập đàng hoàng. Khi nào về cậu ấy sẽ kiểm tra lại."
Lục Lê: "......"
——
Thành phố S và thành phố A cách nhau không xa lắm nên trường trung học thực nghiệm mướn một chiếc xe buýt chở học sinh đến thành phố A.
Khương Nghi và Thái Phương ngồi chung ghế, Thái Phương có vẻ rất căng thẳng, lật nhàu quyển vở bài tập rồi thở dài nói: "Tớ nghĩ mình không có cơ may lọt vào chung kết đâu. Lớp mình chắc cũng chỉ có mấy người được vào chung kết thôi, nếu đề thi mới lạ một chút thì tớ đoán số người lọt vào sẽ càng ít hơn nữa."
Thái Phương đếm ngón tay nói: "Cậu là một, còn có lớp phó nữa, tớ thấy hai người các cậu là ổn nhất đấy."
Khương Nghi đưa mắt nhìn lên hàng ghế đầu xe buýt, ngồi đó là một nam sinh rất cao, nhìn qua chẳng thua kém Lục Lê bao nhiêu, làn da rất trắng, giờ đang nhắm mắt đeo tai nghe.
Đây là lớp phó Trình Triều của lớp họ, tính tình điềm đạm nhã nhặn rất dễ gần.
Xe buýt chạy hơn năm tiếng mới đến thành phố A.
Khách sạn do ban tổ chức thuê rất lớn, thí sinh được bố trí phòng tiêu chuẩn, hai người một phòng.
Khương Nghi và Trình Triều được xếp chung phòng với nhau.
Hình như Trình Triều mắc bệnh sạch sẽ rất nặng nên sau khi mở cửa phòng khách sạn, việc đầu tiên hắn làm là thay hết chăn gối trên giường, sau đó lịch sự hỏi cậu có cần dùng phòng tắm không, nếu không thì hắn sẽ vào tắm.
Khương Nghi nói không cần.
Trình Triều lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Khương Nghi mở vali ra soạn hành lý, phát hiện Lục Lê cũng chuẩn bị cho mình một bộ áo gối vỏ chăn dùng một lần nên lập tức thay vào.
Thay xong Khương Nghi nhắn tin cho Lục Lê và cha Khương báo mình đã đến nơi an toàn.
Giờ này Lục Lê đang học cưỡi ngựa nên chưa trả lời, Khương Nghi để điện thoại sang một bên rồi tiếp tục soạn đồ.
Khi Khương Nghi đang soạn quần áo thì điện thoại trên giường reo lên, Khương Nghi nghe máy.
Lục Lê: "Lúc xuống xe có bị say xe không? Môi trường khách sạn thế nào? Cho tớ số điện thoại giáo viên của cậu đi. Phải rồi, gửi cả số của tên bốn mắt kia nữa."
Khương Nghi thắc mắc: "Tên bốn mắt nào cơ?"
Lục Lê: "Đứa ngồi chung bàn với cậu á."
Khương Nghi "ồ" một tiếng: "Lát nữa tớ gửi cho cậu. Tớ cúp máy trước đây, phải soạn đồ đã."
Giọng Lục Lê nghe không vui lắm: "Cúp nhanh thế làm gì, cậu vẫn chưa nói môi trường khách sạn thế nào mà?"
Khương Nghi đành phải đáp: "Tốt lắm, chỉ là......"
"Khương Nghi, tớ tắm xong rồi, cậu có muốn tắm không?"
Giọng Trình Triều lọt vào điện thoại hết sức rõ ràng.
Lục Lê: "......"
Hắn chậm rãi hỏi: "Phòng cậu có người à?"
"Hắn tắm trong phòng cậu à?"
"Còn bảo cậu đi tắm nữa à?"
"Khương Nghi, thì ra đây là lý do cậu giục tớ mau cúp điện thoại sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.