Vợ Ngọt

Chương 7:  




Giản Tích về nhà, đem di động đặt lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lấy kiểm tra một chút, xác định số của Hạ Nhiên đã nằm trong sổ đen thì mới yên tâm.
Tâm tình bị anh ta khuấy đảo trở nên tệ hại, còn tệ hơn so với lúc làm việc gặp phải bệnh nhân không nói lý lẽ.
Theo nghề bác sĩ này đã lâu, quan trọng nhất chính là phải biết đem công việc cùng cuộc sống phân chia rõ ràng, Giản Tích tiếp thu điều này qua lớp học tâm lý, cho đến giờ cô vẫn áp dụng rất tốt.
Cô xem tất cả những gì xảy ra là sai lầm, đều do gã tên Hạ Nhiên kia quá phận.
Vẫn chưa đến tám giờ, Giản Tích quyết định đi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ. Cô thay quần áo xong thì ra cửa, đi bộ tầm mười phút từ cổng bên hông đi qua là gần nhất.
Giản Tích ra hành lang, quẹo phải đi thẳng ra cổng, trong lòng phảng phất cảm giác khó nói làm bước chân cô hơi do dự.
Anh ta hẳn là đã đi rồi chứ? Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô.
Chắc vậy, cái này không phải nói nhảm sao, lâu như vậy chắc là đã đi rồi.
Giản Tích chần chừ vài giây, rồi lại chọn đi đường vòng ra cửa, dù có xa hơn.
Đi thẳng một mạch tới cổng tiểu khu, đèn hai bên đường đều tăm tắp. Giản Tích chậm rãi đi dọc theo đường cũ. Thật ra con đường này khá vắng nên chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy có người hay không… nơi này đã sớm không còn bóng người.
Giản Tích nhìn chằm chằm mũi giày, nói không nên lời cảm xúc trong lòng lúc này.
Lại đi thêm vài bước, đột nhiên thấy ven đường một vật quen thuộc, cái gì đó được bọc vài lớp bịch ny-long. Giản Tích đi qua, đây không phải là cái bịch vừa rồi Hạ Nhiên xách theo sao?
Cô cầm lên rồi mở ra, một cái bình thủy nhỏ mới tinh?
Giản Tích ngẩng người, tiếp tục mở nắp bình ra, khí nóng bốc lên, chất lỏng bên trong hơi lắc lư, là cháo gà vàng óng.
Buổi tập tối nay, Giản Tích tăng tốc độ chạy nhiều hơn mọi khi rất nhiều, đến nỗi vị huấn luyện viên đẹp trai nhịn không được phải nhắc nhở: “Ai ai ai, bác sĩ Giản cô kiềm chế một chút, cô như vậy sẽ làm tổn thương dây chằng đấy.”
Giản Tích giảm tốc độ máy chạy bộ lại, thở hồng hộc, “Không phải cậu luôn chê tôi lười tập luyện sao, bây giờ chăm chỉ tập thì cậu lại càu nhàu.”
Huấn luyện viên đưa chai nước cho cô: “Cố quá thành quá cố đấy, hơn nữa, tập luyện thì lúc nào chẳng được, Đào tổng nộp phí cho cô đến năm năm, khỏi lo.”
Giản Tích sặc nước, sặc hồi lâu mới nói: “Chẳng may chỗ các cậu chưa đến năm năm liền dẹp tiệm thì sao…”
Huấn luyện viên cười nói: “Đào tổng nói rồi, sẽ không dẹp tiệm được đâu, nếu không duy trì nổi bà ấy sẽ thu mua.”
Giản Tích thật bó tay với mẹ cô.
Đem bản thân tập đến kiệt sức rồi mới về nhà tắm rửa. Tắm xong bước ra, nhìn canh gà mình xách về đang để trên bàn, do dự một phen, cuối cùng vẫn là lấy di động ra, bấm vào danh sách sổ đen.
- -----
Khoa sản vĩnh viễn lúc nào cũng kín người hết chỗ, chưa từng có lúc nào phân ra là mùa ế hay đông bệnh nhân. Nhất là ở cái thành phố lớn và phát triển như này, muốn làm kiểm tra có khi còn phải hẹn trước cả hai tháng.
Giản Tích cả ngày đều đắm mình trong phòng phẫu thuật, liên tiếp làm năm ca mổ đẻ, tất cả đều là bé gái. Tuy có mệt một chút, nhưng bù lại các bé đều thuận lợi bình an ra đời, đó cũng xem như là đền đáp lớn nhất với cô.
Ngày hôm qua cả phòng ban hẹn nhau tối nay cùng liên hoan, mọi chuyện cần thiết đều được xử lý hết sức thuận lợi, mọi người phối hợp giúp đỡ nhau để có thể cùng tan việc đúng giờ.
Chiếu theo lệ cũ, liên hoan xong là phải đi ca hát, kẻ mang người yêu, người thân theo không ít, các thanh niên độc thân cũng chỉ có mấy người.
Một y tá thực tập nhỏ bé nói: “Bác sĩ Giản, sao chị không mang theo bạn trai?”
Giản Tích cười nói: “Người yêu đẹp trai quá, phải giấu thôi.”
Y tá thực tập thành thật: “ Có phải là người lần trước đến đón chị không? Em thấy rồi, chỉ mặc cái áo khoác đơn giản mà vẫn vô cùng đẹp trai nha.”
Lời vừa nói ra đã làm cho đề tài này được nhiều người đón nhận, vài đồng nghiệp khác cũng hỏi tới: “Ai vậy? Lúc nào thế?”
Giản Tích vẫn cười: “Đã nói rồi, bạn trai là phải giấu, nếu là người xuất hiện nhiều thì chắc chắn không phải rồi.”
Mọi người cười đùa một trận lại tiếp tục hòa vào cuộc vui đang dang dở.
Giản Tích xoa nhẹ xương cổ, di động xuất hiện tin nhắn mới, cô cầm lên nhìn là 10086. Giản Tích bấm tắt màn hình, đè xuống cảm xúc khẽ dâng lên trong lòng.
Đã một tuần trôi qua, Hạ Nhiên cũng không liên lạc với cô nữa.
Giản Tích hiếm khi bực bội. Đi ra bên ngoài phòng bao hóng mát, đứng ở bên cửa sổ cũng có thể nghe được hỗn hợp những tiếng ca kinh người loạn hết cả lên. Giản Tích ngắm không gian bên ngoài, trên đường xe cộ qua lại không ngừng, lề đường có vài người say rượu đang được dìu đi, gái bán hoa cũng đặc biệt nhiều, ánh mắt cô dừng lại chỗ một cây cột đá.
Dưới lầu, ba bốn người đàn ông đang đứng bên cái cột đá đó, cột đá rất lớn, có thể che khuất người, nhưng vì Giản Tích ở lầu ba, nên có thể thấy rõ hành vi của bọn họ.
Dáng người hơi thấp phía bên trái, cô có ấn tượng, nhìn rất giống người lúc trước đi đòi nợ thuê cùng Hạ Nhiên.
Mấy người đó lén lút cẩn thận, động tác trao đổi cái gì đó rất nhanh, sau đó vội vã rời đi. Giản Tích cũng không quá để ý trong lòng.
Đợi mấy phút Giản Tích chuẩn bị quay về phòng cùng mọi người thì cửa thang máy “Đing” một tiếng liền mở ra, đi ra đúng là đám người vừa nãy.
Giản Tích lúc này mới xác định, thật đúng là bạn củaHạ Nhiên – Lâm Gia.
Hắn đang bị một người đàn ông vạm vỡ ôm lấy bả vai: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, thằng nhóc cậu làm rất tốt.”
Đáy mắt Lâm Gia có chút do dự, lại không ngừng gật đầu, tay hắn đút vào trong túi áo, rất dùng sức ôm thứ gì đó bên trong.
Trong lòng Giản Tích không rõ lắm, nhưng nhất định không phải là chuyện gì tốt rồi.
Cô núp ở sau bức tường, móc điện thoại di động ra, không chút do dự bấm một dãy số.
Hạ Nhiên đang giúp đỡ lão Triệu ở trong tiệm, vừa thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại, không quan tâm đến việc tay mình đầy dầu máy, nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, trong đầu ngôn ngữ lộn xộn không biết phải nói gì, cuối cùng hỏi: “Chuyện gì?”
Cứng rắn, ngang phè… Nói xong anh lập tức hối hận!
Nhưng nghe bên kia ngắn gọn nói vài câu, Hạ Nhiên thay đổi thái độ, “Nhắn địa chỉ qua cho tôi, tôi lập tức đến đó.” – Lại cực kỳ hung dữ cảnh cáo một câu: “Cô mau quay về chỗ đồng nghiệp đi, không cho phép chạy loạn.”
Giản Tích vừa theo dõi đám người kia, vừa sải chân đuổi theo: “Trong lúc đợi anh đến, tôi giúp anh trông chừng bọn họ.”
“Giản Tích, con mẹ nó, cô dám lộn xộn, ông đây sẽ làm thịt cô!”
- -------
Cúp máy, Giản Tích cầm điện thoại di động bối rối nửa ngày, chưa từng có một người đàn ông nào hung dữ với cô như vậy.
Tòa nhà này dịch vụ gì cũng có. Lầu một là sàn nhảy, lầu ba là phòng karaoke, đi lên nữa chính là nơi massage chân. Bọn người Lâm Gia lại tiến vào cầu thang lên lầu, từ khe cửa chưa kịp khép lại hết, Giản Tích thấy bọn họ lại đi theo một cầu thang khác xuống lầu.
Sàn nhảy lóa mắt, đủ thứ ánh sáng làm người ta choáng váng, trai gái quấn lấy nhau uốn éo không ngừng.
Giản Tích theo sau bọn họ vào một hành lang dài. Cô làm bộ gọi điện thoại, che ở cửa phòng toilet, ánh mắt cũng không ngừng liếc về phía cuối hành lang.
Tên vạm vỡ lúc nãy lớn tiếng: “Nhóc Lâm, đợt hàng này bán xong, đại ca sẽ cho cậu bao nhiêu nè.” – Hắn đưa năm ngón tay đắc ý lắc lắc trên không trung: “Đặc biệt không bạc đãi cậu.”
Lâm Gia mơ hồ cảm giác bất an, nhưng mê hoặc từ lợi ích đã làm tê liệt nhiều thứ.
Hắn trả lời: “ Đại ca yên tâm, em sẽ không để sai sót.”
Vẫn là tên cao lớn khi nãy: “Em dâu sắp sinh, bệnh của mẹ cậu lại cần nhiều tiền, các anh em đều biết, tuyệt đối không để cậu chịu thiệt.”
Giản Tích nghe ra trọng điểm rõ ràng, cũng hoàn toàn hiểu được cậu em này của Hạ Nhiên là định đi con đường phi pháp.
Một chồng giấy bạc màu đỏ, một bao bột phấn lớn chừng bằng bàn tay được hai người bọn họ trao đổi rất nhanh.
Giản Tích không kịp suy nghĩ nhiều liền đi vòng ra ngoài: “A, không nghĩ đến sẽ gặp được cậu ở đây nha.” – Cô cố gắng giữ nụ cười, nhìn Lâm Gia nói.
Lâm Gia mờ mịt, miệng há hốc, tên cao to thấy có người xuất hiện liền vội vàng thu tay đang giao dịch được nửa chừng về, ánh mắt nhìn như sắp phun lửa.
Giản Tích thân thiết nói: “Lần trước cậu làm rơi đồ trên xe tôi, vừa đúng lúc bây giờ có thể đưa nó cho cậu.” – Cô dáng điệu ung dung giống như cuộc gặp gỡ này là ngẫu nhiên vậy.
Lâm Gia giật mình, vốn đang khiếp sợ, có người kéo một cái, lý trí mới khôi phục tám phần. Hắn cũng toét miệng cười, vừa cười vừa đến gần Giản Tích: “À phải rồi, phải rồi! Em đã nói thiếu cái cờ-lê mà, còn tưởng rằng anh Nhiên lấy mất rồi.”
Hai người song song, phối hợp mười phần ăn ý cùng nhau đi ra ngoài.
Giản Tích: “Cậu theo tôi ra ngoài lấy đi, đồng nghiệp của tôi còn tụ tập ngoài đó rất đông.”
“Này, đợi đã!”
Sống lưng Giản Tích cứng đờ, âm thanh của gã đàn ông cao lớn cứ như sấm đánh bên tai: “Nhóc Lâm à, cậu tính đi như thế thật sao?”
Lâm Gia thoắt cái quay người lại, đem Giản Tích che ở phía sau, cười hi ha nói: “Em đi lấy đồ trước, lát nữa sẽ lại đến tìm đại ca.”
“Đi rồi còn có thể quay lại?” – Người đàn ông cao lớn lạnh lùng nói, nụ cười trên mặt hắn cũng dần tắt: “Tao đã cho mày thời gian suy nghĩ, là chính mày chủ động gọi điện cho tao nói muốn làm – ngày hôm nay, hàng này mày phải làm cho xong.”
Giản Tích vô tội hỏi: “Hàng hóa gì vậy? Rượu sao? Vậy thì tốt quá, ở đây tôi có nhiều đồng nghiệp lắm, để tôi mua đi.”
“Bọn mày câm miệng cho tao! Kẻ xướng người họa đủ chưa, Song Hoàng đâu!”- Kẻ có vẻ là đại ca chỉ vào Giản Tích quát: “Còn nói nữa có tin tao xé rách miệng mày không?”
Ngón tay thô kệch lơ lửng giữa không trung chưa đến ba giây, đột nhiên bị một bàn tay khác chặn lại.
Hạ Nhiên bước đến, đem Giản Tích che chở hoàn toàn ở sau lưng, đầu lông mày anh cau lại nhìn như ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Mẹ kiếp, mày lại thử chỉ bậy bạ cái nữa xem!”
“Anh Nhiên.” – Lâm Gia như học sinh trốn học gặp phụ huynh, chim sợ cành cong, thở cũng không dám thở mạnh.
Hạ Nhiên quay đầu tức giận mắt: “Cậu còn mặt mũi gọi tôi bằng anh?!”
Tên đại ca trong đám cũng bị Hạ Nhiên dọa sợ, khí thế bỗng chốc tiêu tan: “A, anh Nhiên cũng tới sao? Tôi không biết em gái này là người quen của anh Nhiên, là tôi sai, là tôi sai.”
Hắn đùa bỡn cười xòa, mũi nhọn thật sự là ở nửa câu sau: “Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều phải nói lý đúng không? Là nhóc Lâm chủ động muốn nhận giao dịch lần này, hàng hóa của tôi cũng đã xuất kho, bây giờ lâm trận bỏ chạy hình như không phải lý cho lắm.”
Ánh mắt Hạ Nhiên nham hiểm hung ác, anh vốn là vai rộng eo hẹp, ở dưới ánh đèn không rõ này càng làm tăng thêm khí thế bức người.
Anh híp hai mắt, giọng điệu không rõ: “Lâm trận bỏ chạy thế nào? Mẹ kiếp, không phải mày chơi nó à?”
Sắc mặt tên đại ca cũng căng thẳng, mấy tên đàn em theo sau hắn mặt mũi cũng không nén nổi giận: “ Đừng ỷ Gia Gia coi trọng mày liền không xem ai ra gì? Tao nói cho mày biết, không có Gia Gia, mày ngông cuồng cái rắm!”
Hạ Nhiên lạnh nhạt cười một tiếng: “Vậy để mày mở to mắt xem tao ngông cuồng thế nào!”
Dứt lời, anh hung hăng đấm một cú về phía trước, cằm của gã đại ca nháy máy bị đánh hướng cả lên trời.
Tình cảnh bỗng chốc hỗn loạn, Lâm Gia muốn tiến lên giúp đỡ, thì nghe Hạ Nhiên hét: “Cút! Đem cô ấy đi cho tôi! Cô ấy mà rụng một sợi tóc thì tôi đập chết cậu!”
Giản Tích chứng kiến cảnh tượng đánh nhau thật sự làm cho sợ ngây người, lại bị lời nói này của Hạ Nhiên làm cho hoàn hồn. Cô bỏ tay Lâm Gia ra, nghiêm túc lấy di động ra.
Một tên đàn em thấy thế thì la lên: “Ả ta định báo cảnh sát kìa!”
Đối phương nghe thế thì dời phương hướng tấn công về phía Giản Tích, Hạ Nhiên: “Mẹ kiếp.” một tiếng. Thấy nắm đấm của mấy tên đó sắp rơi xuống người cô, trong thích tắc một giây, anh không suy nghĩ đã gắt gao ôm lấy Giản Tích.
“Bốp.”
Nằm trong lồng ngực cứng rắn của người đàn ông nhưng Giản Tích vẫn có thể cảm nhận được âm thanh chấn động đó.
Sắc mặt Hạ Nhiên nhất thời tái xanh, nhưng lực tay cũng không buông lỏng nửa phần.
Thế cục có chút chuyển biến đột ngột, bên đối phương vốn nhiều người, quyền cước đấm đá tất cả đều đập hết vào người Hạ Nhiên. Tiếng nhạc, tiếng chửi tục, âm thanh da thịt bị tấn công, Giản Tích thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt “Rắc rắc” vang lên nữa.
Tiết tấu của những âm thanh kia đan vào nhau càng làm nỗi sợ trong lòng cô dâng cao, Giản Tích sợ đến kinh hồn bạc vía, duy chỉ có một thứ làm cô ổn định tâm thần lúc này chính là nhịp tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực của Hạ Nhiên.
Được một người đàn ông liều mạng bảo vệ như vậy, tim Giản Tích không khỏi đập nhanh theo.
Đột nhiên một giọng nam lười biếng truyền tới -----
“Ở địa bàn của tôi động thủ đánh người, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”
Tên đại ca bên kia thu tay, giương mắt, vừa nhìn thấy người đến giống như thấy ác quỷ, giật bắn người lên: “Kiêu… anh Kiêu!”
Trên hành lang ngược sáng, ánh sáng lao vút như bay, một người đàn ông oai vệ trong chiếc sơ mi đen đứng đó, phía sau là hai hàng vệ sĩ.
Kẻ lớn nhất trong đám bọn họ lập tức cả kinh, cúi đầu khom lưng nhận sai, “ Xin lỗi anh Kiêu, là…là hiểu lầm, bọn em lập tức rời đi, lập tức rời đi”
“Chờ một chút” –Lục Hãn Kiêu cười lạnh “Lúc nãy ai là người đánh cô gái này, tự giác bước ra.”
Ánh mắt hắn dời đến trên người Giản Tích, đi tới, xoa xoa đầu cô: “Từ nhỏ đến lớn cũng không để cho người ta bớt lo, muốn chết hả?”
Hắn lại liếc đến Hạ Nhiên bên cạnh: “Hạ tổng, cậu cũng có thể nới lỏng tay được rồi đó.”
Hạ Nhiên nhẹ giọng cười, vẫn ôm Giản Tích không mảy may nhúc nhích.
Hai năm không gặp.
Người anh em Lục Hãn Kiêu này, con mẹ nó, sao vẫn cứ đáng ghét như vậy chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.