Vợ Người

Chương 1: Gia đình ba người




Mỗi người đều có ước mơ cho riêng mình, có người ước mơ có thể trở thành một người thật vĩ đại, có người muốn thành bác sĩ, kĩ sư hay thành diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và Ôn Hiểu Bạch cũng vậy cô cũng có một ước mơ của riêng mình đó chính là trở thành một người vợ truyền thống, một người vợ đảm đang, lo toang mọi việc trong nhà cho chồng mình. Với cái thời đại phụ nữ bình đẳng với nam giới thì suy nghĩ như vậy quả thật rất khác biệt. Có lẽ do sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống lâu đời, được nuôi dạy theo phong cách cũ nên tư tưởng của Hiểu Bạch không giống những cô gái trẻ ngày nay.
Hiểu Bạch vẫn đi học mỗi ngày vẫn sinh hoạt và tiếp thu những kiến thức tiến bộ, cô đặc biệt học rất giỏi nổi bật trong những người cùng trang lứa có thể do Hiểu Bạch mang vẻ khó gần cũng như có phần nhút nhát lạ thường hơn các bạn nữ khác khi đối diện với bạn khác giới. 
Hiểu bạch khi kết thúc cao trung thì không như các bạn đồng trang lứa khác vào đại học mà cô chọn cho mình một con đường đi riêng, cô chọn cách học nghề, học nấu ăn. Trong khoảng thời gian cao trung (cấp ba), Hiểu Bạch có nhận lời yêu Mạnh Hải Lý, sau đó anh ta vào đại học K, một đại học có tiếng nhất nhì của thủ đô nhưng mối quan hệ của hai người vẫn diễn ra êm đềm, không có nhiều thay đổi sóng gió như chính cái tính cách của cô. 
Rồi chuyện gì đến cũng đến, kết thúc cho một chuyện tình đẹp đó chính là một đám cưới trong sự hạnh phúc của hai họ nhà trai và nhà gái. Nhiều người cảm thấy ganh tị với Hiểu Bạch khi cô có thể yêu và kết hôn với mối tình đầu của mình, một người vừa đẹp trai, có học thức, điều kiện công việc ổn định như thế và lại hết mực yêu thương cô nhiều như vậy.
Nhanh chóng sau đó đứa con trai đầu lòng của họ ra đời, nhóc con cực kì kháu khỉnh và trộm vía điển trai như ba của nó. Và đương nhiên Hiểu bạch có thể thực hiện được ước mơ của mình đó chính là trở thành một người vợ đảm đang lo toang công việc nhà cho chồng an tâm đi làm bên ngoài.
Thành phố H, mùa thu năm 2017.
Cũng như lẽ thường Hiểu Bạch dậy từ khi mặt trời còn chưa ló dạng, chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, đồ ăn sáng thơm nức nghi ngút khói.
"Ông xã dậy đi không khéo không kịp giờ đưa con đến trường mất!" – Hiểu Bạch đến bên giường đánh thức Hải Lý, nghe tiếng vợ gọi, anh mở mắt ra mỉm cười rồi vươn người ngồi lên.
"Được rồi cảm ơn em!" - Hải Lý nói như một thói quen, chậm rãi sải bước vào nhà vệ sinh.
"Anh bận áo sơ mi màu xanh nhé, em để nó ra ngoài cho anh! Nhanh chóng ra ăn sáng cho kịp nóng!" – Hiểu Bạch mỉm cười lấy chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần tây đã được ủi phẳng phiu trong tủ ra treo bên ngoài cánh cửa.
"Được!" – Hải Lý nhìn qua chiếc áo treo trên cánh cửa hài lòng.
Hiểu Bạch như một con thoi nhanh chóng di chuyển từ phòng lớn sang phòng nhỏ bên cạnh.
"Con trai của mẹ, nhanh dậy ăn sáng, không ba sẽ không đưa được mẹ con mình đến trường đâu!" – Sau khi gọi Hải Lý, Hiểu bạch sang phòng bên cạnh âu yếm gọi cậu con nhỏ đang nằm ngủ ngon lành.
"Mẹ ơi! A Ben không muốn đi học đâu!" – A Ben cuộn chăn nhõng nhẽo, năm nay cu cậu cũng đã được gần 4 tuổi, đi học cũng được gần 1 năm nhưng vẫn chưa thật sự thấy hứng thú với nhà trường.
"A Ben ngoan, nếu A Ben không đi học thì làm sao có thể trở thành người đàn ông cho mẹ dựa dẫm được đây!" – Hiểu Bạch kiên nhẫn năn nỉ con trai, cô đã quá quen với bài ca này mỗi sáng của cậu bé rồi.
"Được!" – Suy nghĩ một hồi lâu nhóc con mới chịu đứng lên đi vào làm vệ sinh cá nhân  thay đồ chỉnh tề bước ra phòng ăn. Hải Lý đã chỉnh tề đang ngồi ăn phần ăn được chuẩn bị dành riêng cho mình,
"Chào buổi sáng con trai" - Mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại như một thói quen.
"Chào ba!" - A Ben nhìn ba mình, đợi chờ ánh mắt nhưng không có, gương mặt tròn tròn của cu cậu xìu xuống leo lên ghế ăn.
Mọi buổi sáng của gia đình đều diễn ra một cách êm đềm nư vậy, Hiểu bạch cảm thấy rất hạnh phúc với những gì cô đang có, không mong muốn nhiều hơn như những người phụ nữ khác, cô cảm thấy cuộc sống của mình như thế đã là rất đầy đủ rồi.
....
"Aloo! Tôi là vợ của Hải Lý, cô đợi một chút tôi sẽ đưa máy lại cho anh ấy ngay!" – Đang lau dọn bàn làm việc cho chồng thấy điện thoại của anh reo lên, Hiểu Bạch bắt máy, đúng lúc thấy Hải Lý bước vào nên cô nhanh chóng đưa máy cho anh.
"Ừ tôi biết! Thôi tạm biệt!" - Anh có chút hốt hoảng, nhanh nhận lấy điện thoại nói vài câu ngắn ngủi, ánh mắt vẫn nhìn Hiểu Bạch có phần khó chịu.
"Em đừng có tự ý nghe máy của anh như vậy! Em ở nhà không biết cách nói này nọ sẽ làm phật lòng khách hàng của anh! Như vậy thật không tốt!" – Hải Lý giận trách móc Hiểu Bạch sau khi cúp máy điện thoại xuống.
"Em không cố ý, vì điện thoại reo lâu nên em mới nghe máy!" – Hiểu Bạch có chút ngạc nhiên, bối rối khi thấy thái độ giận như vậy của chồng mình.
"Nói chung em đừng có đụng vào điện thoại của anh! Em cứ ngoan ngoãn làm công việc của em là được!" –Hiểu Lý vẫn còn rất tức giận bước ra khỏi phòng để lại một Hiểu Bạch ngẩn ngơ không hiểu mình đã gây nên chuyện gì kinh khủng đến khiến cho chồng mình có thái độ như vậy!
.....
"Mẹ ơi! Ba đi đâu mà ba không về nhà ngủ mẹ nhỉ?" – A ben nằm trong chăn đưa đôi mắt trong trẽo nhìn Hiểu bạch.
"Ba con hôm nay có việc họp với công ty nên về muộn, con ngủ đi ngày mai thức dậy ba đã về nhà rồi!" – Hiểu Bạch cười hiền an ủi cậu con trai, nhưng trong lòng lại vô cùng rối ren không biết hôm nay vì sao chồng mình lại về muộn như vậy! Gọi điện thoại thì không liên lạc được, khiến cho lòng dạ Hiểu Bạch cứ bồn chồn không yên.
"Cạch" – Đóng cửa phòng a Ben lại đi ra ngoài, Hiểu Bạch nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ nhưng Hải Lý vẫn chưa về khiến cô có phần bồn chồn khó tả.
"Cạch" - Cánh cửa nhà mở ra, nhìn thấy bóng dáng chồng mình bước vào nhà cô thở phào nhẹ nhõm.
"Anh về rồi, anh sao về trễ vậy! Anh ăn gì chưa?" – Hiểu Bạch nhanh chóng bước đến đỡ túi xách của Hải Lý đặt lên ghế sofa, Hiểu Bạch nghe được mùi dầu thơm rất lạ thoang thoảng trên người Hải Lý, nhíu mày khó hiểu thắc mắc muốn hỏi nhưng không biết có nên mở lời hỏi hay không, cuối cùng cô tự nói với mình anh đi xã giao với đối tác nên dính mùi nước hoa của người khác cũng là chuyện thường.
"Anh có việc! Đã ăn rồi! Anh mệt quá vào tắm ngủ trước nhé!" – Hải Lý mệt mỏi nhìn Hiểu Bạch rồi đi vào phòng ngủ của mình, để lại Hiểu Bạch đang ngẩn ngơ nhìn anh. Sau khi cánh cửa phòng đóng lại cô thở dài xoay người vào bếp cất đi những món ăn được chuẩn bị tinh xảo trên bàn.
......
"Xin chào tôi là Hiểu Bạch, vợ của Mạnh Hải Lý phiền cô báo với anh ấy tôi đến tìm!" – Hiểu Bạch đứng ở quầy tiếp tân công ty của Hải Lý mang cơm trưa cho anh, sáng nay đi vội anh quên mang theo.
"Xin chào chị có phải vợ của trưởng phòng Mạnh! Vâng tôi là Sophia Nguyễn, là đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy bận công việc nên nhờ tôi ra đây gặp chị!" – Đang đứng thẫn thờ nhìn ngắm xung quanh, một giọng nói ngọt ngào êm ái khiến Hiểu Bạch giật mình, một mùi hương rất quen thuộc chạm vào mũi Hiểu Bạch, cô ngước lên nhìn cô gái mới xuất hiện, thầm đánh giá. Sau đó tự nói với bản thân mình một người xinh đẹp, tài giỏi như cô ấy sao lại chịu làm tình nhân cho người khác. có thể trong lúc đi tiếp khách vô tình dính sang người Hải Lý mà thôi.
"Xin lỗi, chị có việc gì không?" - Đợi mãi không thấy Hiểu Bạch phản ứng, Sophia nhẫn nại đánh tiếng.
"Ah không có gì to tát! Tôi gửi cô cơm trưa của anh ấy vậy! Phiền cô đưa lại cho anh ấy giúp tôi! Cảm ơn cô!" – Hiểu Bạch giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, vội đưa đồ cho Sophia.
"À được nếu không còn việc gì tôi quay vào trước!" – Cô gái đó nhận hộp cơm cười tươi, nụ cười giết chết người đối diện, sau đó quay người đi vào trong, nhìn dáng người uyển chuyển của cô gái đó Hiểu Bạch không khỏi cảm thán!
<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.