Vợ Ơi Chào Em

Chương 48: Thiếp mời




“Tâm trạng anh dường như không được tốt.” Tô Nhạc vừa mới xuống lầu đã nhận thấy Ngụy Sở có chuyện gì đó không ổn, cô vuốt cằm, cẩn thận hỏi: “Lẽ nào anh… phá sản rồi?”
Thấy tâm trạng Tô Nhạc vẫn giống như lúc sáng, Ngụy Sở thở phào một hơi: “Đúng vậy, đúng vậy, anh phá sản rồi, hiện giờ không một xu dính túi.”
“Không sao, chẳng phải anh còn một chiếc xe và một căn biệt thự sao, nếu không em sẽ nuôi anh.” Tô Nhạc cười cười rộng lượng, nói với Ngụy Sở: “Đàn ông thành công thích nuôi tình nhân, để được coi là người phụ nữ thành công, em không ngại bao nuôi một anh chàng.”
Ngụy Sở cảm thấy địa vị của mình cứ rớt một bậc lại một bậc, hiện giờ đã lưu lạc đến địa vị của trai bao, không khỏi thở dài một tiếng: “Vậy thưa chủ nhân, hiện giờ phải đi ăn trưa ở đâu?”
“Chuyện nhỏ như vậy còn phải hỏi chủ nhân à, không phải anh nên chuẩn bị tốt rồi sao?” Tô Nhạc hất cằm, rất thỏa mãn với thái độ phối hợp này của Ngụy Sở.
“Hôm qua mới ăn lẩu, hôm nay đi ăn món hầm cho dễ tiêu.” Ngụy Sở thấy tâm trạng Tô Nhạc rất tốt, cũng không ngại chính mình bị đùa là “trai bao”, dù sao phần lớn đàn ông ở trước mặt bạn gái, chẳng có biệt danh gì là không có, hơn nữa đàn ông bị “bao” cũng không có trở ngại về mặt ngoại hình, điều này còn chứng tỏ Tô Nhạc để ý đến gương mặt mình, với lại, tốt xấu gì trai bao vẫn đứng trong đội ngũ loài người, còn tốt hơn nhiều so với những chàng trai bị bạn gái gọi là heo, như thế này là anh thỏa mãn rồi.
“Nếu muốn bắt được trái tim của phụ nữ, đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của nàng”, đây là một chân lý, vì vậy Ngụy Sở không chỉ có tay nghề nấu ăn không tệ mà còn hỏi thăm những quán ăn ngon khắp nơi, hiện giờ đừng nói là nhà hàng Tứ Xuyên nào ngon, ngay cả thịt dê xiên nướng của ngõ nhỏ nào ngon anh cũng biết.
Món hầm của nhà hàng này quả nhiên không tệ, Tô Nhạc cắn miếng thịt mềm, lặng lẽ sờ sờ vòng eo đã mềm hơn rất nhiều của mình, gần đây hình như cô béo lên không ít, quả nhiên đồ ăn ngon là thiên địch của những cô gái muốn duy trì vóc dáng, cảm thán xong, Tô Nhạc lại ăn một miếng thịt bò.
“Em ăn xong lại về chỗ anh nhé, buổi tối chúng ta cùng đi ăn được không?” Ngụy Sở gắp một miếng sườn vào trong bát Tô Nhạc, giọng nói mang một chút buồn rầu: “Ăn một mình thật không có gì thú vị.”
Tô Nhạc phát hiện Ngụy Sở làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ngoại trừ đi xã giao, rất ít khi làm ẩu bên ngoài, làm việc rất chín chắn, không đi chơi suốt đêm, những chuyện như chơi trò tình một đêm với phụ nữ lại càng không. Ngay cả khi Trang Vệ và cô hẹn hò, đôi khi anh ta cũng chơi cùng bạn bè đến mức không biết đường về. Ngụy Sở có tiền hơn Trang Vệ, cũng có địa vị hơn Trang Vệ, vậy mà không hề mắc phải những tật xấu này.
Người đàn ông như vậy thật tốt, Tô Nhạc cắn lên miếng sườn, người đàn ông tốt như vậy là của cô, Tô Nhạc xé miếng thịt ra khỏi xương, tâm tình không hiểu sao lại tốt hơn nhiều.
“Vâng.” Tô Nhạc gật đầu: “Máy tính của anh dùng thích hơn máy tính bàn của em nhiều, chơi trò chơi nhiều cũng không sợ bị dừng hình.”
“Em thích chơi trò chơi trực tuyến à?” Ngụy Sở cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Chơi cái gì vậy?”
“Là một trò chơi cải biên từ tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng em mới chơi thôi, không hứng thú lắm.” Tô Nhạc múc hai viên thịt vào trong bát của Ngụy Sở: “Món hầm mà nguội rồi ăn sẽ không ngon, anh còn chưa ăn được mấy đũa đâu.”
“Ừ.” Thật ra Ngụy Sở không quá thích ăn thịt viên, nhưng thấy Tô Nhạc bất giác quan tâm đến mình như vậy, anh vẫn vô cùng hưởng thụ, về phần viên thịt bị ghét bỏ kia, cũng không đến mức khó ăn.
Cơm nước xong, Tô Nhạc đã lười biếng đến mức không muốn chuyển động nữa, căng da bụng trùng da mắt, cô bò lên xe Ngụy Sở, để anh đưa về biệt thự rồi dưới gương mặt tươi cười của Ngụy Sở, quay về phòng khách, đóng cửa, ngủ.
Ngụy Sở trở lại công ty, khi đi vào cửa đã thấy Trang Vệ đứng bên cạnh một chậu hoa, anh khẽ nhíu mày, xoay người định đi vào thang máy, lại thấy Trang Vệ đi về phía mình.
“Tổng giám đốc Ngụy.” Trang Vệ nhìn có vẻ gầy hơn lần cuối cùng gặp nhau rất nhiều, Ngụy Sở yên lặng đứng cách khỏi thang máy một bước: “Cậu Trang có việc gì sao?”
“Cái này tôi muốn nhờ anh chuyển tới tay Tô Nhạc, hôm nay cô ấy không đi làm, tôi lại không gọi cho cô ấy được.” Trang Vệ đưa một tấm thiếp mời ra trước mặt Ngụy Sở, sắc mặt hơi ảm đạm: “Thời gian là ba ngày sau.”
Ngụy Sở nhìn tấm thiếp mời kia, không đưa tay ra nhận: “Cậu có thể bỏ thiếp mời vào trong hòm thư nhà Nhạc Nhạc.”
“Anh không dám nhận?” Trang Vệ cười trào phúng: “Hay là, anh sợ cái thiếp mời này khiến Tô Nhạc không vui, sợ cô ấy đổ hết bất mãn lên đầu anh?”
“Cậu nói đúng, tôi không dám.” Ngụy Sở cười cười duy trì phong độ: “Tôi quan tâm tới Tô Nhạc, vì vậy tôi không muốn dùng bất cứ chuyện gì để đùa cợt với tình cảm này, là một người đàn ông, không phải nên cẩn thận chăm sóc người mình yêu, không muốn khiến cô ấy khổ sở sao?”
“Anh dựa vào cái miệng này để lừa gạt tình cảm của Tô Nhạc phải không?” Trang Vệ nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Ngụy Sở: “Nói đến tài ăn nói, quả thật chẳng có mấy ai thắng được tổng giám đốc Ngụy.”
“Tôi biết nói cũng không bằng cậu biết làm, nếu không nhờ có cậu làm chuyện như vậy, sao tôi có cơ hội có được Tô Nhạc, nói mới nhớ tôi cần phải cảm ơn cậu.” Ngụy Sở nói một câu lại tàn nhẫn hơn một câu: “Đương nhiên, hành động của cậu rất có vấn đề về đạo đức, tôi rất mừng vì đóa hoa tươi như Nhạc Nhạc không bị cắm nhầm chỗ.”
“Dù anh có nói ngon nói ngọt thì thế nào.” Trang Vệ nhét thiếp mời vào lại túi áo: “Tô Nhạc không phải cô gái tầm thường, dao động vì dăm ba câu nói xạo, tôi không chiếm được Tô Nhạc, anh cũng chưa chắc đã là người cười sau cùng.”
“Có thể cười sau cùng hay không không phải do tôi quyết định, mà do Nhạc Nhạc quyết định, tôi đang theo đuổi cô ấy, không phải cướp giật.” Ngụy Sở nhíu mày, không muốn nói thêm gì nữa: “Thời gian của tôi rất ít, lần sau nếu cậu Trang có việc nên gọi điện để hẹn trước.”
Cho tới khi bước vào thang máy, Ngụy Sở mới thu lại nụ cười trên khóe môi.
Vừa mới vào tới Truyền Tống môn, nhân vật Tô Nhạc đang điều khiển đã bị Vô Liêu nhân sĩ canh giữ Truyền Tống môn sát hại, cô thở dài trực tiếp đóng trò chơi lại, mở WORD lên viết tiểu thuyết.
Vừa mới ngủ trưa một lát nên cô không còn buồn ngủ nữa, chỉ là, nhìn thấy tin nhắn thúc giục chương mới của biên tập, cô không dám đăng nhập công cụ trò chuyện nữa, đành phải lướt qua diễn đàn, chơi trò chơi.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Nhạc đang gõ chữ như bay, thuận tay cần lấy điện thoại, mở ra: “A lô, xin chào.”
Sau một lát yên tĩnh, Tô Nhạc nhàm chán mở miệng: “Được, chờ tôi.”
Trang Vệ ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Tô Nhạc đang bước xuống xe taxi, một thời gian không gặp, vẻ mặt Tô Nhạc dường như tốt hơn rất nhiều, trang phục đơn giản cộng với tinh thần phấn chấn, có chút rực rỡ chói mắt.
Sau đó, cô đẩy cửa kính của quán cà phê, bước vào, không nhanh không chậm đi về phía anh, trên mặt không có tức giận hay khổ sở mà anh đã tưởng tượng, chỉ có hờ hững.
Anh uống một ngụm cà phê, cảm thấy đắng ngắt.
“Một cốc cà phê Lam Sơn, cảm ơn.” Tô Nhạc gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện Trang Vệ, trên mặt mang theo một nụ cười khách sáo: “Chúc mừng.” Nếu đối phương đã gửi thiếp mời cho mình thì cô cũng nên có phong độ mà nói một câu chúc mừng, còn nếu Trang Vệ tưởng cô sẽ khóc lóc như nữ chính trong tiểu thuyết thì anh ta phải thất vọng rồi.
“Cảm ơn.” Đầu lưỡi hơi tê tê, Trang Vệ cảm thấy hai chữ này như dính vào nhau, mơ hồ không rõ: “Anh cứ nghĩ em sẽ không đến.”
“Tôi ngủ trưa rất ngon, hôm nay lại không đi làm, ra ngoài một chút cũng không sao.” Tô Nhạc cười cười nhưng chẳng có mấy vui vẻ.
Trang Vệ nhìn Tô Nhạc ở trước mặt, hai gò má hồng hào, cử chỉ tự nhiên, không có một chút ngại ngùng, giống như hai người chưa bao giờ là người yêu của nhau, trong lòng anh có chút khổ sở, không nhịn được mà mở miệng: “Tô Nhạc, em thật sự không thèm để ý chút nào sao?”
“Để ý cái gì?” Tô Nhạc nhếch khóe miệng: “Trang Vệ, ba ngày sau anh sẽ đính hôn, đừng làm ra vẻ không được như ý, cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, sẽ không có nhiều người phụ nữ ngu ngốc bằng lòng diễn kịch với anh, dáng vẻ này là có lỗi với vợ tương lai của anh, cũng làm tôi rất chán ghét, đừng coi phụ nữ là con mèo nhỏ, dùng hai ba câu nói là có thể dụ tới dụ đi, anh làm như vậy tôi sẽ nghi ngờ mắt mình trước đây có vấn đề.”
“Em nhất định phải nói trắng ra như vậy sao?” Sắc mặt Trang Vệ rất khó coi, nụ cười cũng không duy trì được nữa: “Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức hủy lễ đính hôn.”
Tô Nhạc chưa bao giờ biết thì ra Trang Vệ lại thích đóng phim như vậy, loại lời thoại cũ rích này anh ta cũng có mặt mũi để nói ra. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, cô uống một ngụm xong mới cảm thấy tỉnh táo lại: “Anh đính hôn hay không có liên quan gì tới tôi?”
Sắc mặt Trang Vệ hoàn toàn biến thành màu tro xám, anh cúi đầu cười đau khổ: “Anh đã biết dù thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh, hôm nay tại anh thất lễ.”
Tô Nhạc im lặng không nói gì, trước mặt Trang Vệ, cô đã không còn gì để nói nữa.
“Ngày đó, sau khi em đi, anh đã biết là hết rồi, em là một người đầy kiêu ngạo, anh không kiên định được như Ngụy Sở, cũng không thể tìm được vị trí chính xác của em khi em cần đến anh, vì vậy, những người cùng trường gọi Ngụy Sở là đại thần có lẽ cũng có lý do, ít nhất anh ta tự tin hơn anh, cũng biết làm thế nào để có thể ở cùng em hơn anh.” Trang Vệ đưa thiếp mời tới trước mặt Tô Nhạc: “Hôm nay anh đã gặp Ngụy Sở.”
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe môi giật giật.
Thấy phản ứng này của Tô Nhạc, anh lập tức biết, Tô Nhạc quan tâm tới Ngụy Sở, trong lòng càng thêm khó chịu: “Anh ghen tị với anh ta, chỉ là, em ở bên anh ta, quả thật sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh, Tô Nhạc, anh thiếu em một câu thật xin lỗi.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của Tô Nhạc khẽ run lên, cà phê trong cốc hơi lay động, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên có vẻ vô cùng chói tai, cô nhận điện thoại.
“Ngụy Sở gọi tới à?” Trang Vệ đã biết còn cố hỏi.
“Ừ, anh ấy tới đón tôi đi ăn cơm.” Tô Nhạc uống một ngụm cà phê, đúng là cô không thích mùi vị của cà phê.
Trang Vệ cười khổ một lần nữa, lại không biết còn gì có thể nói, xem ra anh không có cơ hội mời Tô Nhạc một bữa cơm rồi.
Không lâu sau, anh thấy Ngụy Sở dừng xe bên ngoài quán cà phê, sau đó tao nhã bước vào cửa, không ít cô gái bắt đầu lén nhìn anh ta. Người đàn ông này dường như luôn là tiêu điểm của đám đông, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy, hôm nay Tô Nhạc đã ở bên anh ta, anh còn gì để nói nữa.
“Cậu Trang, lại gặp mặt rồi.” Ngụy Sở gật đầu với Trang Vệ, sau đó quay đầu nói với Tô Nhạc: “Xe dừng ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Tô Nhạc đặt cốc cà phê uống chưa được bao nhiêu xuống, cầm lấy thiếp mời trên bàn đưa cho Ngụy Sở: “Nhận giúp em với.” Cô đứng dậy định đi, khi đang xoay người đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Trang Vệ: “Ba ngày nữa tôi sẽ đến, mặt khác, ba chữ kia, tôi nhận.” Nói xong, cô cùng Ngụy Sở ra khỏi quán cà phê.
Sau khi lên xe, Ngụy Sở thầm nghĩ, “anh yêu em” và “thật xin lỗi” đều là ba chữ, không biết Tô Nhạc đã nhận câu nào? Lén nhìn Tô Nhạc ngồi ở ghế phó lái, Ngụy Sở bất mãn nghĩ trong lòng, tên Trang Vệ này không phải sắp đính hôn rồi sao, còn không chịu ngồi yên đi!
Ngoài cửa quán cà phê, Trang Vệ nhìn xe của Ngụy Sở đi xa dần, cuối cùng vẫn mắc phải một chứng bệnh tinh thần không có thuốc chữa, đó là hối hận.
Chính tay anh đã chôn vùi tình cảm này, mùi vị của sự hối hận, cuối cùng đã phải nếm trải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.