Vợ Ơi! Cho Anh Xin Lỗi

Chương 18: Số phận trêu ngươi (cấm trẻ em)




Nhã Trúc bước đi, đi mãi cũng chẳng biết đi về đâu. Đi một lúc quá mỏi chân, cô ngồi nghỉ ở dãy ghế chờ xe buýt bên đường. Phố xá về đêm cũng vắng người, thưa xe. Bên kia đường là hai anh cảnh sát giao thông đang thổi phạt một thanh niên không đội nón bảo hiểm. Nhã Trúc cứ ngồi quan sát mọi thứ xung quanh một cách trống rỗng. Từ phía xa có hai thanh niên đi chung trên chiếc Exciter trờ tới, đậu dưới lề, ngay trước mắt cô. Tên phía sau khinh khỉnh nhìn cô, rồi lại liếc bên đường có cảnh sát giao thông, hình như đang tính toán gì đó. Một lúc sau, hai anh bồ câu chạy đi, thì tên ngồi sau leo xuống xe, đi về phía Trúc. Đột nhiên có bóng đen chắn đèn đường, Nhã Trúc vừa ngước lên đã bị hắn bịt miệng, vác ra xe, kẹp giữa với tên cầm tài. Biết đã bắt được con mồi, tên cầm tài tăng tốc rú ga chạy đi. Hai tay Nhã Trúc bị tên ngồi sau nắm chặt. Miệng cũng bị bụm chỉ có thể lắc đầu ư...ử. mà tiếng rú xe qua lớn, nên dù có ai còn thức cũng không thể nghe tiếng cô kêu.
Tại nhà Vân, sau khi nghe bạn gái cũ muốn nối lại tình xưa, Hoàng Ân nở nụ cười lạnh. Anh xoay người, gỡ tay Vân ra, cúi nhìn cô thâm trầm. Môi mỏng bạc khẽ nhếch lên, tay anh lần mò từ mặt, xuống cổ, qua vai....dừng lại nơi dây áo mỏng manh. Tay anh dứt khoát kéo hẳn dây áo xuống tới bụng, chỉ còn áo bra không dây đang nhốt đôi gò bồng trắng nõn nhức mắt. Đầu Ân nghiêng nghiêng, xoa nắn, bóp nhẹ một bên ngực của Vân. Tay kia thò xuống khu rừng rậm vuốt ve, chọc ngoáy phần mẫn cảm của phụ nữ. Gương mặt Vân càng đỏ hơn, đôi mắt ngây dại nhìn anh thêm mờ đục. Ả ngửa cổ thở dốc, rên rỉ. Hai bàn tay không tự chủ chụp lấy bàn tay Ân, mơn trớn vào người mình. Ân vẫn đứng đó, ngạo nghễ trông xuống người đàn bà đang động tình bằng gương mặt lạnh băng. Anh rút tay mình ra khỏi tay Vân, kéo luôn chiếc áo con vướng víu xuống tận rốn của Vân, lộ ra cặp tuyết lê trắng nõn, làm nổi bật quầng núm thâm đen, xỉn màu...Vân nhìn Ân thẹn thùng, dùng tay mình che lại đôi nhũ, đi vô phòng ngủ, ngồi trên giường bẽn lẽn chờ đợi. Hoàng Ân nhếch môi, đi theo sau cô. Trong căn phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài hắt vào nên nhà ngói cũng như nhà tranh. Làn da Vân trắng, thân trần nổi bật trong bóng tối. Ân đứng ngay cửa, với tay mở đèn. "Tách", cả căn phòng sáng choang, Vân càng mắc cỡ, cúi đầu. Ân tiến vô trong, anh đến đứng trước mặt Vân, nhìn xuống cô. Vân ngước nhìn anh, rồi từ từ cởi thắt lưng của anh. Cô cởi rất từ từ, vừa kích thích, vừa hồi hộp chờ đợi. Cởi ra hết cả hai quần, phần nam tính được phóng thích làm Vân thèm thuồng. Vân liếc nhìn lên anh, rồi quì thẳng trên giường, một tay cầm nó vuốt ve, sau liền cúi người ngậm vào miệng mút mát một cách đê mê, khoái lạc. Người em của Ân cũng thức dậy trong khoang miệng ấm áp của Vân, anh ngửa cổ cảm thụ từng đợt nhục dục dang dồn xuống nửa thân dưới của mình. Tay Anh bấu vai, rồi khom người bóp tới ngực Vân, ngực thật nên mềm và nhão. Sau cùng, Ân đẩy Vân nằm ngửa ra giường, tay anh xoa nắn, vặn vẹo từ ngực, xuống xương sườn, xé luôn quần lót ướt nhẹp kia. Cả khu rừng đen láy lộ rõ dưới ánh đèn. Vân quay mặt đi nơi khác, nở nụ cười giảo hoạt. Ân chồm người, bò lên giường, nhốt Vân giữa hai chân. Hai tay anh chống xuống giường, quan sát Vân thật tỉ mỉ. Sau lại từ từ áp sát vào cô. Vân nhắm mắt chờ đợi hai người hòa tan vào nhau. Nhưng một, hai phút trôi qua, Ân vẫn giữ tư thế đó mà không tiến vô trong, cô mở mắt nhìn anh ngạc nhiên. Ân chỉ nhếch mép, tiếp tục khom sát, gần như vùi mặt vào lõm cổ của Vân thì thầm bên tai:
- Sàn có sạch đâu sao em bỏ váy xuống? Giường có dơ chi em lại không mặc đồ leo lên?
- ?????
- Vân à, em cũ rồi, không những cũ mà còn dơ nữa. Anh không thích xài lại đồ của thằng khác đã vứt. Quá khứ đã qua lâu lắm rồi em, chúng ta đã không còn thanh xuân.
- !!!!!
Hoàng Ân đứng thẳng người, kéo quần lên, gài lại dây nịt, xoay người ra cửa:
- Đàn bà có thể yếu nhưng đừng hèn. Vì yếu làm đàn ông muốn che chở, nhưng hèn thì chỉ làm công cụ cho họ chà đạp mà thôi.
Hoàng Ân chỉnh trang lại áo sơ mi, bước đi thẳng ra ngoài. Anh thấy trên tường ngay cửa có treo thẻ thang máy, Ân hừ cười, chộp thẻ đút túi đi ra hẳn bên ngoài. Trong phòng, Vân nằm yên bất động với trái tim nguội lạnh vì phải chịu sự nhục mạ của anh. Tay cô nắm chặt tấm grap giường nhăn nhúm. Khi Hoàng Ân vừa lên xe, điện thoại anh lại đổ chuông, một số điện thoại bàn lạ hoắc, lại gọi vào giờ này, chắc có gì quan trọng, nên anh ấn nghe
- Alo!
- Alo! Số điện thoại của anh Hoàng Ân phải không?
- Phải! Ân nghe đây.
- Chào anh! Tôi là thiếu úy công an bên đội phòng chống tội phạm. Xin hỏi anh có quen biết cô gái tên Nhã Trúc không?
- Có! Cô ấy là vợ tôi. Có chuyện gì sao thiếu úy?
- Phiền anh lên công an phường C đón vợ về. Khi nào cô ấy ổn định, chúng tôi sẽ lấy lời khai. Hiện tại tinh thần Nhã Trúc khá bất ổn.
- Vợ tôi bị sao?
- Vợ anh bị một nhóm thanh niên bắt cóc vô công viên cưỡng hiếp. Chúng tôi đã đưa cô ấy vô bệnh viện cấp cứu và kiểm tra sơ bộ. Ngày mai sẽ có kết quả chính xác. Giờ anh lên đón vợ về, cho nghỉ ngơi, và đứng hỏi gì cả tránh cho cô ấy bị kích động.
- Vâng, tôi đi ngay đây.
Hoàng Ân nhanh chóng lái xe đến công an phường đón vợ. Nhã Trúc ngồi bó gối, thu lu một góc, quần áo bị xé rách nham nhở. Cô đang khoác áo công an của ai đó, nhìn trơ trọi và yếu đuối. Anh nhìn thấy cũng đau lòng. Ân làm thủ tục, trả áo công an cho nữ thiếu úy, tự mình cởi áo khoác vest choàng lên vợ, dìu vợ ra về. Từ lúc anh vào, Nhã Trúc cũng chỉ ngước nhìn anh có một lần, rồi ngây ra. Anh làm gì cô cũng không quan tâm nữa, nãy giờ bao nhiêu người lại hỏi thăm mà Trúc rất hoảng sợ, ngồi thụt lùi tránh xa. Duy chỉ có Hoàng Ân là Trúc không phản kháng, nên nữ thiếu úy cũng an tâm.
Họ về đến khu căn hộ của Ân, Trúc chạy nhào vô phòng tắm, đóng cửa. Anh nhìn theo, thở hắt ra đầy thương cảm. Anh khóa cửa nhà, chầm chậm bước vô. Trên bàn trà, chiếc laptop vẫn đang mở, kế bên là điện thoại của Trúc. Ân vứt áo khoát sang một bên, ngồi phịch lên ghế, tính đóng laptop thì thấy trên đó có đoạn clip vừa xem xong. Anh nhìn màn hình, quyết định tua lại xem. Âm thanh sống động, hình ảnh rõ nét. Lúc quay trên cao xuống, khi lại quay ngang, nhưng Hoàng Ân đã giận tím mặt, lấy đâu ra tâm trí phân tích thiệt hơn. Hoàng Ân gập máy một cách thô bạo, nhìn vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ. Anh đứng phắt lên đi vào trong nghe ngóng. Bên trong hoàn toàn im lặng, Hoàng Ân nhanh chóng đi lấy chìa sơ cua mở cửa. Nước vẫn xả lênh láng, còn Nhã Trúc đang ngoẹo cổ ngủ, anh phì cười, khóa nước ôn nhu nhìn vợ ngủ. Được một lúc, Hoàng Ân rút khăn tính quấn bồng vợ lên giường, nhưng khi những lọn tóc vén qua một bên, ba dấu cào đỏ chói nhức mắt hiện rõ kéo dài. Ở cổ cũng bầm đỏ do bị bóp cổ. Trán Hoàng Ân nổi gân xanh, có một loại cảm xúc đau lòng, hối lỗi, ăn năn hòa lẫn, mà sau này anh mới biết đó gọi là tình yêu. Ân nhắm mắt, bao vợ lại ẵm lên giường.
Được nằm trong vòng tay rắn rỏi quen thuộc, ngửi mùi hương Terre D"Hermes yêu thích, Nhã Trúc như quên hết phiền muộn, nổi khổ bị phản bội đã nguôi ngoai. Cô vùi đầu vào ngực anh, tìm chút an ủi chở che. Ân đặt Trúc lên giường, lau khô tóc cho vợ, lẳng lặng đi ra ngoài rít thuốc. Trong căn penhouse xung quanh toàn kính có thể trông thấy thành phố hoa lệ, Ân ngồi đó rít thuốc và đăm chiêu suy nghĩ. Dấu cào trên ngực vợ, quần áo xộc xệch của Nhã Trúc khiến anh ám ảnh không ngủ được. Hoàng Ân ra mở tủ lạnh kiếm bia uống, mà quên rằng, từ lúc lấy vợ, bà Kim Chi căn dặn không được trữ bia, rảnh quá sẽ sinh hư, hại sức khỏe của mình lẫn con cái sau này. Từ hôm đó, Ân đã bỏ thuốc lá và bia rượu. Nhưng hôm nay, anh muốn say, vì chỉ có say mới ngủ được. Không là hình ảnh của Nhã Trúc cứ lởn vởn ám anh suốt đời. Hoàng Ân ra tủ, mở lấy chai vang đỏ, tự khui, tự tu ừng ực. Khi vỏ chai lăn lông lốc trên sàn, cả người Hoàng Ân cũng gục, ngồi bệt trên sàn, tay buông thõng cúi gằm mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.