Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 46:




Giang Ly nói: “Vậy thì để tôi kiểm tra một chút nhé!”
Lúc này đầu óc của tôi như bị dính keo vậy, mơ hồ, tôi không rõ anh ta đang nói gì.
Sau đó Giang Ly dùng hành động để làm đáp án giải thích cho tôi.
Anh ta đột nhiên cúi đầu, giữ chặt môi tôi, mơn man, cắn cắn. Cảm giác đau đớn trên bờ môi truyền đến, tôi thất kinh, gắng sức đẩy anh ta ra, nhưng bị anh ta giữ chặt cánh tay, cố định lên trên đầu. Sau đó, anh ta nhấc chiếc chân dài lên, kẹp giữ hai chân tôi, khiến tôi không động đậy được.
Tôi sống chết cắn chặt răng, trừng mắt đến mức nhãn cầu như sắp rơi ra ngoài... Tôi nghĩ phương thức này cũng biểu đạt sự bất mãn của tôi, ngoài cách này ra, thực sự không còn biện pháp nào khác nữa.
Nhưng mà phương thức này đối với Giang Ly lại không có tác dụng gì, lúc này anh ta đang nhắm mắt, không nhìn tôi. Anh ta hơi chau mày, lông mi dài khẽ run, thế là trái tim tôi cũng run rẩy theo.
Giang Ly đột nhiên thả lỏng miệng tôi, ngẩng lên nhìn tôi. Tôi cho rằng anh ta cuối cùng cũng bình thường lại rồi, đang đợi anh ta buông tôi ra, không ngờ rằng anh ta lại nói: “Ngoan, há miệng ra.”
Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút khàn khàn mê hoặc. Lúc này thần trí tôi rất tỉnh táo, dù cho không tỉnh táo cũng đã bị anh ta dọa cho tỉnh táo rồi. Tôi không nghe lời anh ta, mà lại giận dữ nhìn anh ta, miệng mím chặt hơn. Cảm giác muốn mắng chửi thậm tệ nhưng lại không thể không mím chặt miệng lại kia sắp ép tôi phát điên rồi.
Giang Ly nghiêng nghiêng nhếch khóe miệng, duỗi tay nhẹ nhàng chọc vào nách tôi một cái, thế là tôi không kìm được cười lên. Cái cười không liên quan đến tâm trạng này là do tôi sợ buồn, rất sợ... Giang Ly, anh bỉ ổi quá!
Giang Ly không đợi tôi có phản ứng, đúng lúc tôi cười, nhanh chóng cúi đầu, kẹp chặt môi tôi, đầu lưỡi luồn vào trong vòm miệng tôi, quấn lấy đầu lưỡi của tôi.
Giang Ly, anh là tên khốn nạn, khốn nạn!
Tôi vừa kinh hãi, vừa sợ, còn rất xấu hổ, giận dữ. Tôi không biết vì sao Giang Ly lại đột nhiên nổi thú tính, cũng không biết vì sao anh ta lại đột nhiên có hứng thú với phụ nữ, tôi chỉ biết, tôi sắp bị cưỡng X rồi. Không chỉ là cưỡng X, còn bị một kẻ đồng tính cưỡng X, việc này chỉ mới nghĩ đến đã khiến người ta kinh hãi rồi.
Bây giờ tay tôi không thể cử động, chân không thể cử động, khắp người từ trên xuống dưới thứ duy nhất có sức công kích chính là miệng. Thế là tôi nhắm mắt, hung dữ cắn lại. Trước đây khi ăn cơm tôi thường xuyên cắn phải lưỡi, nhưng cắn đầu lưỡi của người khác, với tôi vẫn là lần đầu tiên.
Giang Ly tránh rất nhanh, tôi chỉ cắn được môi của anh ta... Môi thì môi vậy, cho anh mất chút máu, xem anh còn dám đối xử thế này với tôi không.
Giang Ly bị cắn, thả miệng tôi ra, nhưng anh ta vẫn kẹp chặt chân tay của tôi, khiến tôi không động đậy được.
“Giang Ly, thả tôi ra!” Tôi lừ mắt, gắng sức khiến cho mình biểu hiện hung ác một chút. Không biết như thế này có tác dụng dọa dẫm không.
Trên môi của Giang Ly đã xuất hiện giọt máu, đôi môi đầy nước miếng vốn dĩ đã rất ẩm ước rồi, thêm vào vết máu trên môi, nhất thời khiến anh ta hiện rõ vẻ quái dị và mê hoặc... Đương nhiên tôi cũng không có thời gian thưởng thức điều này, biến thái chính là biến thái, có đẹp hơn nữa thì cũng là biến thái, có đẹp hơn nữa, anh ta cũng là đồ biến thái đang ức hiếp tôi!
Giang Ly thè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi một cái, động tác đó giống như con báo đang thỏa mãn. Mà ánh mắt của anh ta luôn lóe lên khát vọng của một loài dã thú nhìn thức ăn, tham lam mà nguy hiểm, nhìn thấy mà kinh hãi.
Tôi cảm thấy Giang Ly là một người thích mềm, không thích cứng, thế là điều chỉnh giọng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Giang Ly, cảm phiền anh thả tôi ra, tôi biết anh không thích phụ nữ.”
Giang Ly không tiếp lời, tôi cảm thấy anh ta bị tôi nói trúng rồi. thế là tôi lớn gan, lại nói tiếp: “Nếu như anh muốn phát tiết, hay là tìm Tiết Vân Phong nhé, nếu không tôi có thể lừa Vương Khải đến cho anh…”
Khốn nạn, lại thế rồi!
Giang Ly lần này càng quá đáng, không chỉ xâm phạm các ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, còn nâng tay giữ chặt lấy cằm tôi, khiến tôi không thể cắn anh ta được!
Giang Ly hôn tôi đến mức gần như hôn mê rồi mới thả miệng tôi ra. Sau đó nụ hôn của anh ta bắt đầu chậm rãi di chuyển, gò má, đỉnh mũi, mắt, lông mi, trán… đến tóc mai cũng không bỏ qua.
Tôi hít thở sâu mấy cái, lấy đủ dưỡng khí, lúc này mới có sức để mắng anh ta: “Giang Ly, anh làm loạn đủ chưa! Dừng lại ngay, mau dừng lại ngay!”
Giang Ly gần như không nghe thấy, theo trán tôi đi chuyển xuống dưới, ngậm lấy vành tai tôi, cắn nhẹ, lưu luyến không rời.
“Giang Ly, anh điên rồi, mau dừng lại ngay!”
Giang Ly thả lỏng tai tôi ra, bắt đầu hôn cổ tôi, từng chút, từng chút, vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, chậm rãi hướng xuống dưới, mỗi tấc da thịt đều không bỏ sót.
Tôi bị dọa cho sắp phát điên rồi, bất chấp tất cả lớn tiếng hét lớn: “Giang Ly, tôi đắc tội với anh ở đâu, anh nói rõ với tôi, đừng có ức hiếp tôi như thế này! Anh có nghe thấy hay không, mau dừng lại cho tôi, chúng ta có gì thì nói chuyện tử tế! Dừng – lại – mau!”
Giang Ly để ngoài tai những lời của tôi, anh ta vừa hôn lên cổ tôi vừa duỗi tay cởi khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc từng chiếc, từ trên xuống dưới. Áo của tôi bị cởi ra, da thịt lộ rõ trong không khí, lạnh đến rùng mình.
Nụ hôn của Giang Ly tiếp tục di chuyển xuống dưới, anh ta mơn man cắn lên xương quai xanh của tôi, giống như một con sư tử đực đang mãn nguyện hưởng thụ bữa tối.
“Giang Ly, tôi cầu xin anh, thả tôi ra, cầu xin anh…”
Tay của Giang Ly lại phụ lên ngực tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên trào lên cảm giác tuyệt vọng bi ai thê lương, chết rồi, hôm nay tôi coi là chết trong tay anh ta rồi. Tôi trợn trừng mắt, trống rỗng nhìn lên trần nhà, tôi không biết vì sao Giang Ly muốn làm thế này, vì sao anh ta muốn làm thế này…
Nước mắt của tôi vô thức chảy ra rồi, tôi không chịu thua, vừa thút thít nói: “Giang Ly, anh dựa vào cái gì muốn làm thế này, dựa vào cái gì chứ. Dựa vào cái gì mà anh luôn luôn ức hiếp tôi, đùa bỡn tôi, sỉ nhục tôi, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi chứ… huhu… Mẹ kiếp, tôi không hề phòng bị chút nào với anh, anh dựa vào cái gì muốn đối xử với tôi thế này chứ… Tôi làm gì phải tin tưởng anh chứ, tôi làm gì lại tin tưởng anh như vậy chứ, huhu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.