Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 73: Thân phận dưới ánh sáng




Sức mạnh không gì địch nổi tầng tầng đè xuống, thân thể cao lớn của Hắc Long không chịu nổi gánh nặng mà run rẩy, rốt cục ngã vào biển rộng, gây nên vài đợt sóng lớn, sóng chập trùng như muốn lật tung ba cái đại thuyền!
Đầu của Hắc Long di động ra mặt biển, trợn tròn một đôi long nhãn đen kịt trong sự mờ mịt và luống cuống.
Đoạn Hồi Xuyên ngồi trên cái mũi rộng lớn của nó, tiện tay vỗ một cái, dọa Hắc Long sợ giật nảy mình: “Ngươi… Ngươi là…”
Không sai được! Trong nháy mắt toát ra uy thế và khí tức đó, là sự truyền thừa đã khắc sâu trong huyết thống Long tộc, là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể nhận sai!
Đứa nhà quê này lại là Long tộc hoàng thất!
Không đúng, long đế và trưởng điện hạ rõ ràng còn ở Long Uyên Đại Trạch, long vương đều đã mấy ngàn tuổi, râu mép một lượng lớn, tuyệt đối sẽ không còn trẻ như vậy. Khả năng duy nhất chính là ——
Vị nhị Thái tử điện hạ mất tích nhiều năm kia?!
Hắc Long chợt run lên, trong nháy mắt tỉnh lại, Đoạn Hồi Xuyên chưa nói, gã cũng không dám hóa thành hình người, cũng không dám di chuyển, hai viên con ngươi khổng lồ tập trung nhìn người ngồi trên mũi, hai con mắt như bị lé, thập phần buồn cười.
“Đoán được thân phận của ta?” Đoạn Hồi Xuyên cười híp mắt nhìn gã.
Hắc Long khe khẽ gật gật đầu, sau khi hết khiếp đảm, sợ hãi và ngạc nhiên nghi ngờđã lâu không thấy từ từ dâng lên trong lòng.
Gã bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tình cảnh bây giờ, vô duyên vô cớ đắc tội nhị Thái tử điện hạ, phạm thượng là tội lớn, không chết cũng bị lột một lớp da!
Bây giờ thế cuộc Long Uyên thành hỗn loạn, long đế bế quan, đã lâu không nhìn thấy, vị trí Long Thái tử để không, trưởng lão viện tranh đấu không ngớt, trưởng điện hạ Hàn Qua độc tài quyền lớn, hiện tại nhị Thái tử đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là muốn tranh đế vị, nước ở Long Uyên Đại Trạch lần này, là càng quấy càng đục…
Càng suy nghĩ sâu sắc, nội tâm Hắc Long càng hối hận xanh ruột đối với lần tùy tiện ra mặt này, rốt cuộc là gã làm cái gì không đúng, tự nhiên lại chủ động nhảy vào cái hố to này?
“Nghĩ rõ ràng chuẩn bị làm thế nào chưa?” Đoạn Hồi Xuyên vẫn mỉm cười, nụ cười tản mạn thanh thản, mà rơi vào đáy mắt Hắc Long, lại càng nghiêm nghị phát sợ.
Nhị Thái tử bề ngoài hòa hợp ấm áp, kì thực đang buộc gã lựa chọn! Nếu hiện tại không cho thấy thái độ, “lấy công chuộc tội”, gã còn có thể bình yên sống sót rời khỏi Hải Vân sao?
Không nghĩ tới nhị Thái tử tuổi không lớn lắm, lòng dạ thâm trầm như vậy!
Hắc Long trong miệng phát khổ, dưới dâm uy của đối phương, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng cung cung kính kính nói: “Thuộc hạ không biết điện hạ giá lâm, đã đắc tội, quả thật tội không thể tha thứ, nguyện mặc cho điện hạ xử lý.”
“Rất tốt, ngươi rất có mắt, ta rất thích.” Đoạn Hồi Xuyên thoả mãn gật gật đầu, cứ tưởng rằng còn phải phí một phen miệng lưỡi, không nghĩ tới người này bề ngoài lãnh khốc hung ác, kì thực chẳng có một chút gan dạ.
Tuy rằng chẳng biết vì sao thái độ Hắc Long chuyển biến nhanh như thế, nhưng vậy đại khái chính là do “bá vương khí” trong truyền thuyết đi, nhị Thái tử điện hạ nghĩ như chuyện đương nhiên.
Khóe mắt Đoạn Hồi Xuyên xẹt qua giao long tộc nhân đang vội vã hướng tới, căn dặn: “Không cho tiết lộ thân phận của ta.”
“Thuộc hạ rõ ràng.” Hắc Long bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, mãi mới chờ đến lúc tôn mông của nhị Thái tử từ trên mũi nó dời đi, lập tức thu hồi thành hình người, theo Đoạn Hồi Xuyên một lần nữa leo lên boong tàu thuyền rồng.
Nhìn thấy trượng phu bình an vô sự trở về, nỗi lòng lo lắng của Long phu nhân trở xuống trong bụng, lại nhìn thấy Đoạn Hồi Xuyên, vẻ mặt bỗng chốc nhăn nhó, cố gắng tự trấn định, nhíu mày nhìn phía mặt không hề cảm xúc của Hắc Long.
Ở sau lưng nàng, Liên thiếu gia còn chưa rõ tình hình, căn bản không thấy rõ đối trì ngắn ngủi trên bầu trời, cũng chưa từng phát hiện thân phận Đoạn Hồi Xuyên, chỉ cảm thấy anh rể vô cùng uy mãnh, tên nhà quê này mặc dù có mấy thủ đoạn nhỏ, chung quy còn không là chạy không thoát lân thiết trảo sác bén của Hắc Long Vệ!
“Tiểu tiện nhân, cuối cùng đã rơi xuống tay bổn thiếu gia?” Gã nghiến răng, từ trong kẽ răng khoái chí cắn ra vài chữ, đang muốn sai khiến thị vệ áp người đến trước mặt mình.
Nghe thấy lời to gan lớn mật cuồng ngông cuồng vô lý, Hắc Long sợ đến ướt đẫm mồ hôi lạnh sau lưng, mắt liếc sang như muốn khoét ra, thậm chí không để ý sức mặt đột nhiên biến hóa của Long phu nhân, tát Liên thiếu gia ngã lăn quay ra đất: “Làm càn! Trói hắn lại đem giam giữ cho ta!”
Liên thiếu gia bị đánh đến choáng váng, lăn hai vòng trên đất mới dừng lại, nửa bên mặt sưng vù, chỉ còn một đôi mắt kinh ngạc trừng lớn.
“Ngươi đây là làm cái gì?” Long phu nhân vội vàng vì đệ đệ cầu xin, nhưng nàng chẳng hề ngốc, ánh mắt kinh nghi rơi vào Đoạn Hồi Xuyên, mịt mờ đánh giá: “Người này… Hắn đến tột cùng là ai?”
“…” Khóe miệng Hắc Long co quắp một trận, dư quang liếc sang nhị Thái tử thần thái tự nhiên, hít sâu một hơi, mặt không thay đổi gian nan mở miệng: “Vị đại nhân này là.. nhị đại gia của ta.”
Long phu nhân biểu tình nứt.
Biểu tình của tất cả mọi người đều nứt.
Yên tĩnh một cách chết chóc trên ba cái trên thuyền lớn quỷ dị lan tràn, thời gian phảng phất vào thời khắc này ngưng đọng, chỉ có sóng biển vẫn như trước đơn điệu lặp lại làm âm thanh bối cảnh.
Giao Long tộc và thuyền viên Khánh Long đang chém nhau đỏ mắt, hết mức dừng động tác trong tay, bọn họ mờ mịt nhìn hai người trong tiêu điểm, thấy Hắc Long đại nhân cao cao tại thượng căng thẳng co giật hai má.
Trong ánh mắt mỗi người đều pha tạp vẻ kinh ngạc cùng ngạc nhiên nghi ngờ, nghi hoặc lỗ tai mình có vấn đề, bằng không, vì sao tình hình lại tiến triển hoang đường khó tin nổi như thế?
Trên boong thuyền yên lặng như tờ, chỉ có Đoạn Hồi Xuyên bình chân như vại, giống như kích thích mọi người căng thẳng thần kinh, ánh mắt không ngừng kinh bạo của mọi người, dường như chẳng quan hệ gì với hắn.
Nếu như nói còn có một cái gia hỏa cũng như hắn, đại khái chính là con mèo đen đang nằm nhoài trên vai hắn vùi đầu gặm cá khô.
Ngôn Diệc Quân gặm xong một con cuối cùng, đầu mèo tiến đến bên tai hắn, bất mãn nhỏ giọng thì thào: “Đây là cái xưng hô gì, không ra thể thống gì!”
Đoạn Hồi Xuyên hoàn toàn thất vọng: “Tạm thời đi, chúng ta muốn trà trộn vào Long Uyên thành, còn phải dựa vào gã, cho gã chiếm chút lợi lộc ngoài miệng, cũng không có gì quá mức.”
Hắc Long bị cưỡng ép “chiếm tiện nghi” cảm thấy lòng rất mệt, vô lực phất tay ý bảo thủ hạ lui xuống khỏi hải ngư thuyền, thậm chí còn dặn dò trận phù sư trợ giúp đội buôn Khánh Long chữa trị phòng ngự trận vỡ thê thảm của bọn họ.
Hắc Long Vệ xây dựng ảnh hưởng rất nặng, mọi người tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không ai dám lắm miệng, hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mới chết lặng theo chỉ thị hành động.
Khánh Long đội và anh em Lý mập sống sót sau tai nạn dần lấy lại tinh thần, kết cục xoay chuyển tình thế này làm người bất ngờ, trong lúc nhất thời rất nhiều cảm xúc đan xen, không biết nói gì.
Kim Lâm nhìn chăm chú nam nhân trẻ tuổi lai lịch bí ẩn kia, đáy lòng hối hận đã sớm bị vui mừng thay thế, nhưng đáng tiếc chờ hắn muốn mời người về thuyền kết bạn một phen, Đoạn Hồi Xuyên và con mèo của hắn đã được Hắc Long một mực cung kính đón lên thuyền rồng.
Mây tạnh mưa nguôi, mây trắng vừa tan lại hợp, dương quang từ trong khe hở lưu loát trút xuống, như tấm giấy vàng bày ra biển khơi mênh mông.
So với khoang tàu chật hẹp trên hải ngư thuyền, gian phòng trên thuyền rồng quả thực xa hoa quá mức.
Phòng tiếp khách, chuế trân châu ngân tiêu rèm the chống muỗi được gió biển nhẹ nhàng phất lên, sóng biển chập trùng bất định.
Giao Long thị vệ được Hắc Long xa xa khiển khai, mấy người Long phu nhân cũng không cho lên thuyền.
“Ngươi tên là gì?” Đoạn Hồi Xuyên ngồi ở chủ vị, cúi đầu nhấp một chút trà lạnh, ngừng một chút mới hỏi một câu.
“Thuộc hạ tên Khế.” Hắc Long nửa quỳ trên đất, hơi cúi đầu, dùng dư quang lén lút ngó lên.
Nhị Thái tử ôm mèo nhỏ trong lồng ngực, ngón tay sờ sờ cằm mèo, bị chân mèo đè lại, rút ra, lại sờ, đùa không biết mệt.
Hắc Long thu một màn khó giải thích được này vào đáy mắt, chỉ cảm thấy Nhị điện hạ càng ngày càng cao thâm khó dò, không mò ra con đường.
“Khế?” Đoạn Hồi Xuyên gật gật đầu, bình tĩnh mở miệng: “Phụ hoàng ta còn tốt?”
“Bệ hạ đã bế quan hơn mười năm chưa từng lộ diện.” Khế không dám tiếp xúc ánh mắt kia, cúi thấp đầu, nói hết ra tình huống mà mình có thể biết.
Liên quan tới thế cục Long Uyên Đại Trạch, thân là Hắc Long Vệ, sự tình gã biết được so với lời truyền miệng đội buôn thì xác thực hơn nhiều.
Long đế hơn mười năm trước đột nhiên tuyên bố bế quan, tất cả tộc vụ giao cho trưởng hoàng tử. Bế quan vốn là bình thường, nhưng việc tìm kiếm Nhị điện hạ mất tích cũng giao cho trưởng tử, lại rất không bình thường, mặc cho ai cũng biết, hai người là người cạnh tranh cho đế vị.
Long đế từ trước đến giờ bất công ấu tử, sao làm ra quyết định như vậy?
Kỳ quái hơn chính là, ngay cả mấy vị trưởng lão Long đế nể trọng nhất, cũng không cho khách vào nhà.
Sau khi Hàn Qua độc tài quyền lớn, có ý đồ nhúng tay trưởng lão viện, diệt trừ dị kỷ, mà trưởng lão viện long tộc phần nhiều là đã tu hành mấy ngàn năm, là long vương thực lực sâu không lường được.
Trong long tộc bộ phân giai cấp nghiêm ngặt, liên quan trực tiếp đến thực lực và sức mạnh huyết thống, dùng Kim long vi tôn, các đời long đế cơ hồ đều là ngũ trảo Kim long, chỉ có một đời long đế này chẳng biết vì sao con cháu đơn bạc, Kim long ấu tử duy nhất đến nay tung tích không rõ.
Còn Hàn Qua chung quy chỉ là ngân long kém một bậc so với Kim long, Hàn Qua dù dựa vào thân phận trưởng điện hạ, bọn họ ở ngoài nghe theo, nhưng mấy kim Long trưởng lão thực lực mạnh mẽ chẳng hề như vậy, Hàn Qua đối với việc này cũng không thể làm gì.
Chỉ có thể dùng kế thông gia, tụ lại quyền bính.
Liên quan với việc vị trí Long Thái tử để trống mỗi người nói một kiểu.
Long đế lâu không tiếp khách, trưởng lão viện mặc dù biết hắn có ý để cho ấu tử, nhưng Nhị điện hạ đã rơi xuống luân hồi tế đàn, mười mấy năm qua bặt vô âm tín, rất nhiều long đều cho rằng điện hạ đã gặp nạn, vì vậy ngầm thừa nhận Hàn Qua còn sót lại là người kế nhiệm là chuyện đương nhiên.
Nếu như Đoạn Hồi Xuyên thật sự đã bỏ mình, trưởng lão viện tự nhiên cũng không thể nói gì được.
Đại hôn của trưởng hoàng tử chính là đại sự của Long tộc, đã xác định làm vào cuối tháng, hiện có không ít các hải dị tộc khắp các châu lục trong Long Uyên giới, đi tới Long Uyên thành dâng lễ, các đại thương hành cũng nhắm vào thương cơ liên tiếp điều động, Khánh Long chính là một trong số đó.
Kỳ hạn đại hôn, cũng là lúc Hàn Qua chính thức tuyên cáo thiên hạ, kế nhiệm Long tộc Thái tử!

Tốc độ của thuyền rồng không phải tàu buôn có thể sánh được.
Đầu rồng to lớn kiến cố phá tan nước biển, bọt nước cuồn cuộn bị gạt ra hai đường bạc trắng, bất kể gặp gió lớn hay sóng mạnh, đều phi qua không ngừng.
Từ khi biết được long đế bế quan một cách kỳ lạ, Đoạn Hồi Xuyên nhớ tới lời Hàn Qua từng nói, càng cảm thấy trong đó có quỷ.
Vì thế hắn lệnh Hắc Long Khế dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Long Uyên Đại Trạch, mình thì mượn sức mạnh Thánh Giới cẩn thận thu liễm khí tức tự thân, dựa vào thân phận đặc thù của Hắc Long Vệ, tránh thoát tầng tầng cửa ải Hàn Qua bày xuống, lẫn vào Long Uyên thành.
Long Uyên thành nằm sừng sững trên một hòn đảo cao và lớn nhất giữa Long Uyên Đại Trạch, trung tâm thành chính là hoàng thành.
Tuy rằng Khế có thể đưa Đoạn Hồi Xuyên vào Long Uyên thành, nhưng làm thế nào tiến vào hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, lại là vấn đề khó khăn  hơn.
“Điện hạ, ngài nhất định phải cải trang thành bộ… dáng này để tiến vào hoàng thành?” Khế lắp bắp há hốcmồm, trợn mắt nhìn nhị Thái tử điện hạ sau khi cải trang, cảm giác tam quan của mình bị xung kích mãnh liệt.
“Ta cũng không muốn, nhưng mà sư huynh nhất định phải… A, ta định nói.” Đoạn Hồi Xuyên oán trách, hai bên ngực nặng trịch rất không tự nhiên động đậy: “Không phải ngươi nói thừa tướng nội vụ đang chọn thị nữ mới cho trưởng hoàng tử phi sao, mà ngươi vừa vặn có một cháu gái vừa tầm tuổi chuẩn bị đưa vào. Ngoại trừ chiêu này, chẳng lẽ còn có biện pháp khác?”
“Chuyện này… đúng là không có.”
Mặt Khế lúng túng vặn vẹo, đặc biệt là khi gã không cẩn thận thoáng nhìn thấy ngực áo nhị Thái tử hơi nhúc nhích, từ cổ áo đột ngột thò ra một cái đầu mèo.
Khế trầm trọng nhìn bóng lưng Nhị điện hạ sâu không lường được, chỉ cảm thấy đối phương co được dãn được, nhẫn nhịn được người thường không thể nhẫn, không hổ là long làm đại sự!
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Ngực giả thở đi!
Ngôn:…
Đoạn: Tại sao ánh mắt anh nhìn em lạ lạ?
Nói: Em dễ nhìn (mỉm cười. jpg
Đoạn:… Từ trước em đã cảm thấy thẩm mỹ của anh rất xấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.