Vô Song Chi Chủ

Chương 117: Hải thú (1)




Truyền đi khắp thế giới ngầm, đến tai từng gã thợ săn tại Lạc Dương là một cái lệnh truy nã.
Nếu chỉ là một cái lệnh truy nã bình thường thì không nói, nhưng phần thưởng thì lại vô cùng to lớn, lớn đến mức đủ để bất cứ tên thợ săn nào đỏ mắt.
Tại một tửu lâu nằm ở một vị trí bí mật, một tên hắc y kín toàn thân, trên mặt đeo một cái mặt nạ hình hắc xà. Hắn vứt ra một quyển trục, khuôn mặt trên quyển trục đó lại trông giống hệt Vân Hoàng.
“Giết gã này.”
Hắc y nhân nói xong, bên tai vang lên vô số tiếng cười, quyển trục được vứt ra bị một luồng gió cuốn vào trong hư không. Từ góc tối của tửu lâu xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Bóng đen cười hắc hắc nói.
“Ồ, một Thông Linh cảnh sao?”
Hắc y nhân kia cũng nhìn ra được bóng đen tâm tình, gằn giọng.
“Hắn đã giết một Tứ cấp Trận Pháp Sư.”
Bóng đen kia nhận ra rằng hắc y nhân vẫn còn giấu điều gì đó. Bất quá không thể cạy miệng đối phương, chỉ có thể nhận thù lao rồi biến mất.
Một cái Thông Linh cảnh tiểu tu sĩ, hoàn toàn không cần phí hắn tâm tư.
...
Vân Hoàng nhất quyết đôir một cáu phi hành khí, hắn chuyển sang dùng phi hành khí của đôi đạo lữ Diệp gia kia. Phi hành khí của hai người họ đã là Bán Huyền Giai đỉnh phong cấp độ, tuyệt đối là chân phẩm, dùng nó để phi hành so với phi hành khí Thượng phẩm Linh Giai của hắn lúc trước thì nhanh hơn không chỉ gấp mười lần.
Vân Hoàng không định trở lại Hạ Lân Hải Thành hay quay vào sâu trong Lạc Dương, hắn quyết định tiếp tục đi sâu vào vùng tây bắc. Tây Bắc Lạc Dương đã trở thành cấm địa, nguy hiểm vô cùng, thậm chí còn ban bố chung là cần có Chân Đan cảnh tu sĩ dẫn đội mới nên đi vào trong Tây Bắc, đủ để biết nó nguy hiểm thế nào.
Vân Hoàng thực lực vẫn còn kém xa Chân Đan cảnh. Bất quá hắn ẩn nấp bản lĩnh vẫn rất tự tin.
Phổ thông tu sĩ dùng phương pháp che đậy khí tức cùng thực lực để ẩn nấp, cách đó trong đa số trường hợp đều hữu hiệu, bất quá đối với một vài trường hợp thì vô dụng. Tỉ như một số cường đại yêu thú có cảm quan đặc biệt cường đại, hay nhân loại thần thức. Vân Hoàng khác biệt, hắn đem mình hoà cùng dòng chảy thiên địa chi lực, đối phương chỉ có thể nhìn thấy hắn nhưng không thể cảm nhận được khí tức của hắn, không cảm nhận được sinh mệnh của hắn. Vì tất cả những thứ đó đã bị hỗn tạp rất nhiều loại lực lượng trộn lẫn thành thiên địa chi lực ẩm giấu đi, đơn giản như giấu cây trong rừng vậy. Thử hỏi, ngươi có thể tìm được ta sao?
Vân Hoàng bố trí hai cái Tứ cấp Sơ giai ẩn nặc trận trên phi hành khí, hắn khởi động phi hành khí, hướng về sâu hơn phía hải dương đi tới.
Đi lại một cách vô định chỉ làm lãng phí thời gian, hắn quyết định đến hòn đảo lúc trước mà hắn phát hiện ra toà cổ điện.
So với mấy tháng trước, vùng biển này âm u hơn rất nhiều, uế khí bốc lên nồng nặc, một số vùng nước còn bị nhuộm đen. Hắn đi xuống xem xét thì phát hiện ra dưới lớp nước đen đặc quáng đó là xác của một số con hải thú đã chết.
Vân Hoàng cất đi phi hành khí, ẩn mình vào trong thiên địa chi lực, hắn thần thức mở rộng ra, dưới chân đạp phi kiếm bay một đường.
Càng đến gần hòn đảo, xác hải thú càng nhiều, cả một khoảng nước rộng mấy trăm trượng bị phủ kín bởi thứ chất lỏng sền sệt kinh tởm không khỏi khiến hắn nhíu mày. Vân Hoàng tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã bước lên trên hòn đảo.
Vân Hoàng trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu, giống như bị bóp nghẹt vậy. Từ lúc nhìn thấy chỗ chất lỏng màu đen kia đã cảm nhận được, nhưng khi đặt chân lên đảo này thì rõ ràng hơn cả.
Đột nhiên, từ dưới mặt nước trồi lên gần mười con hải thú, tiếng gầm thét điếc tai vang ra, mặt biển ầm ầm chấn động, hòn đảo dưới chân Vân Hoàng cũng rung động một chút
Mỗi con hình thể nhỏ nhất cũng cao hơn năm mươi sáu mươi trượng, khí tức toả ra hầu hết là Tam cấp Cao giai Hải thú.
“Nhiều như vậy!”
Vân Hoàng sắc mặt có chút ngưng trọng, hắn tầm mắt đếm được cũng ngót nghét gần mười đầu, đó là nếu không còn hải thú náu mình dưới mặt biển.
Những đầu hải thú này toàn thân là một mảng màu đen kịt, trên người tràn ngập huyết tinh và giết chóc. Đặc biệt, tại mi tâm của mỗi đầu hải thú có nhàn nhạn một đạo tử sắc phù văn.
“Tử sắc phù văn này là của bộ khô lâu kia?!”
Một tiếng xé gió vang lên, đầu hải thú có hình dạng bạch tuộc nhào lên trước, trên người nó hắc sắc yêu lực điên cuồng toả ra, những giác mút nhớp nháp trên xúc tu bóp náy không khí, bao vây lấy Vân Hoàng. Hắn hai chân không có di động, cánh tay một trảm vung ra, phong nhận uốn lượn, mỏng tanh như cánh ve cắt đứt một cái xúc tu. Hắn cánh tay vẫn chưa ngừng biến đổi, năm ngón tay vốn khép lại giờ phút này mở ra, linh lực khổng lồ như hải dương trào ra, chấn động không khí xung quanh. Mỗi một ngón tay như một thanh lợi kiếm, theo hắn cánh tay di động, năm đạo kiếm khí đánh ra.
“Toái Giáp Kích.”
Năm đạo kiếm khí xoắn tròn thành một, dày đặc gần mười cái xúc tu như một tấm lưới lại bị kiếm khí xoắn nát, huyết nhục rơi lả tả. Hải thú bạch tuộc rít gào đau đớn. Vân Hoàng một bước đã đạp đến bên đầu bạch tuộc, tốc độ gia tăng đến cực hạn. Căn bản không kịp chờ hải thú bạch tuộc kịp phản ứng, hắn một quyền đã xuất ra, một quyền giống như thương đâm, cái đầu tròn của bạch tuộc bị méo thành hình vòng cung, cuối cùng bị xuyên thủng. Từ bên trong lỗ thủng chảy ra huyết dịch loang loáng.
Nói thì dài, diễn ra thì nhanh. Cả quá trình hắn giết chết hải thú bạch tuộc cũng chỉ gần mười tức thời gian. Vân Hoàng nhìn về phía đâm hải thú còn lại.
Những đầu này hải thú trong Tam cấp Cao giai chỉ là thuộc hàng yếu ớt nhất thôi. Tương đương với nhân tộc Thông Linh cảnh thất cấp sơ kì và trung kì. Loại này dù có đến hai mươi con, Vân Hoàng vẫn tự tin có thể xử lý toàn bộ.
Thứ hắn lo ngại chính là kẻ đã gieo vào mi tâm đám hải thú này đạo tử sắc phù văn kia.
Liên tục nhiều tiếng gầm thét khác nhau vang lên. Một đầu kình ngư đập vào hòn đảo khiến hòn đảo rung chuyển. Vân Hoàng phi kiếm từ trong nhẫn trữ vật bay ra, hắn vận chuyển linh, nhảy lên trên phi kiếm.
“Sơn Hà Ấn.”
Hắn hai tay kết thủ ấn, trong miệng niệm pháp quyết, một đạo Sơn Hà Ấn Quyết ngưng thực ra đánh bay đầu kình ngư. Vân Hoàng không có ngừng lại, trong người hắn không tồn tại đan điền như mọi tu sĩ khác, chỉ có Vĩnh Cửu Chi Mạch đang như một hoả lô điên cuồng đốt linh lực.
Sơn Hà Ấn chỉ là một thuật pháp bậc trung không có gì đặc biệt, nhưng năm đạo, mười đạo Sơn Hà Ấn cùng một lúc cũng không phải là chuyện đùa đâu.
Kình ngư gầm thét dữ dội, mười đạo Sơn Hà Ấn liên tiếp đã ép lên người nó. Tiếng xương cốt bị gãy nát vang lên. Vân Hoàng cánh tay giơ lên, một hư ảnh cự trụ cao tầm sáu, bảy trượng xuất hiện trên đầu hắn. Theo hướng tay hắn chỉ định, cự trụ mang theo lực lượng manh mẽ đập xuống, ẩn chứa hùng hậu trấn áp chi ý. Đầu hải thú này không thể thét lên, cả thân mình mọc ra lân giáp chống đỡ, bất quá cự trụ uy lực không phải nó có thể đón lấy. Lân giáp vỡ tan, hải thú này bị lõm một cái lỗ lớn trước ngực. Khí tức sinh mệnh tiêu tan
Còn đầu kình ngư kia nằm vật ra, cả thân mình to lớn một nửa nằm dưới biên, nửa còn lại đã nằm chết dí trên mặt đất. Hai con mắt nó của nó lồi ra, nhìn về phía Vân Hoàng mà không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.