Vô Song Chi Chủ

Chương 152: Diệt cửu cấp




Dù cho đã nói là sẽ không kẻ nào quấy rầy trận đấu của Long Thiên, biểu hiện vô cùng tự tin. Nhưng tình hiện cảnh của bọn họ không có tốt đẹp như vậy.
Khoả đan dược lúc trước của Vân Hoàng đưa cho Long Thiên chỉ có tác dụng áp chế nguyền rủa, chứ không thể loại bỏ nó. Vì vậy Long Thiên phải kết thúc quyết đấu thật nhanh trước khi dược lực hao hết. Nếu không, một Thông Linh cảnh cửu cấp chắn trước mặt, cùng với đằng sau là thiên quân vạn mã đang tràn đến thì bọn họ chín phần là tiêu rồi!
Vân Hoàng đang một lúc quần nhau với hơn mười người. Thực lực của từng người tuy rằng kém hắn, nhưng mất đi bản ngã, mất đi sợ hãi, mất đi do dự. Giống như một con khôi lỗi thiện chiến. Để Vân Hoàng không thể phá huỷ ưu thế hơn người, từng người thay nhau đỡ sát thương, hơn nữa luôn can thiệp kịp thời trước khi Vân Hoàng kịp giải quyết ai đó. Nhất thời duy trì được cục diện này cân bằng.
Bất quá, đó cũng là một phần vì Vân Hoàng vẫn còn giữ khá nhiều lực lượng và con bài tẩy, chuẩn bị làm ra phương án tiếp ứng nếu như Long Thiên thất bại.
“Chết tiệt!”
Vân Hoàng trong lòng thầm mắng, trận pháp lực lượng trên đầu có khả năng quấy nhiễu cùng áp chế thần thức hoạt động, khiến cho việc lấy được thông tin về các khu vực xung quanh của hắn gặp khó khăn cực lớn, nhưng với thần thức so với cùng giai kinh khủng hơn quá nhiều, Vân Hoàng có thể thấy được càng nhiều nhân mã đang tràn về phía này. Ít nhất... cũng là đội quân trăm người trở lên!
Hòn đảo này tồn trữ bao nhiêu quân lực thì hắn không biết, nhưng hắn chắc chắn rằng đội quân trăm người kia không phải là duy nhất đâu.
Suy luận này nảy ra, không khiến hắn tốt lên mà sắc mặt càng tệ hơn.
Bây giờ kế hoạch duy nhất Vân Hoàng có thể nghĩ ra là tập hợp thập cường lực lượng lại, chống đỡ đến khi hắn phá giải trận pháp, sau đó chạy thoát khỏi đây.
Nhưng nói thì dễ, làm lại khó vô cùng, ngay cả tình thế lúc này đã là không hề dễ dàng một chút nào.
“Đánh nhanh thắng nhanh!”
Vân Hoàng bất chợt hoá quyền thành trảo, tốc độ trong một thoáng gia tốc đến cực hạn, vượt qua khả năng phản ứng của đối thủ. Hắn trảo đặt lên vai của một người. Đem nhấc lên đập xuống xung quanh.
Hắn đã hoá thành tàn ảnh, trước khi đối thủ kịp bắt được hình bóng của hắn. Một cánh tay đã chính xác đập lên ngực. Bởi vì chấn động quá mạnh, nhiều người trực tiếp thổ ra rất nhiều máu, linh lực toán loạn.
Vân Hoàng không muốn giết bọn họ, bởi vì những người này cũng chỉ là xấu số lên đảo này bị biến thành khôi lỗi, không có thù oán gì với bọn hắn. Hơn nữa, tiếp đón nồng nhiệt sáng nay cũng khiến Vân Hoàng do dự.
Bất quá, hắn chỉ không giết chóc khi mọi việc trong tầm kiểm soát. Nếu đã bị dồn đến bước đường cùng, hắn chắc chắn sẽ xuống tay.
Đem xung quanh đối thủ toàn bộ vô hiệu hoá về sau. Vân Hoàng đem trận kì vứt ra bên ngoài, tạo thành một tầng phòng ngự trận, khốn sát trận. Hắn vừa làm, vừa lưu tâm đến trận chiến giữa Long Thiên và trung niên nhân kia.
Long Thiên trên mặt bị quẹt một đạo vết thương thật dài, nhưng hắn giống như không để ý, hai quyền vẫn liên tục tấn công vào trước mắt đoạn thước. Sau lưng Âm Dương Bàn toả sáng, bắn ra một nguồn năng lượng rất mạnh phá tan sóng linh lực của trung niên nhân. Hắc thước tàn tạ rơi xuống, trung niên nhân linh lực tán loạn, trong miệng phun ra máu tươi.
Long Thiên tình trạng cũng không tốt cho lắm, trên người đầy vết bầm tím và vết cắt. Âm Dương Lĩnh Vực tan rã, sau lưng Âm Dương Bàn từ lúc bắn ra năng lượng kia liền trở lên ảm đạm xuống.
“Ta thắng!”
Bất quá vẫn còn có thể tái chiến, Long Thiên lấy ra vài khoả đan dược ăn vào. Bổ sung linh lực cùng chữa trị thương thế.
“Long Thiên, đi!”
Vân Hoàng lao lên, mặc kệ sau lưng phòng ngự trận đang bị một đống người công kích, Long Thiên gật đầu, một bước đuổi theo.
Chặn đầu bọn họ là một đám người, dẫn đầu là một Thông Linh cảnh cửu cấp khác, mà từ khí tức xem ra không thua kém bao nhiêu so với Thông Linh cảnh cửu cấp trước đó mà Long Thiên đối mặt!
Long Thiên nắm chặt tay, hắn cảm thấy với tình trạng hiện nay, có thể nắm chắc năm phần đẩy lui được một Thông Linh cảnh cửu cấp như trung niên nhân ban nãy, nhưng trái lại sức chiến đấu sẽ dư lại cực ít. Bất quá trong lúc Long Thiên vẫn đang suy tính, Vân Hoàng đã đạp bước co gối phóng vọt lên phía trước. Nam nhân Thông Linh cảnh cửu cấp kia một chỉ điểm ra hư không, một thanh phát ra màu lam quang mang phi kiếm xuất hiện, kiếm khí trùng thiên! Vân Hoàng đột ngột dừng thân hình lại, trên người cương nguyên bộc phát như đông cứng xung quanh hư không. Từ đằng sau lưng hắn, sáu toà to lớn đạo đài rực sáng, ngoại trừ Vân Hoàng ra, xung quanh đều như bị một toà cự sơn đè xuống. Màu lam kiếm quang chém xuống, bị cản bởi sáu toà đạo đàu chồng chất lên nhau. Kiếm quang bắn lệch ra, đem bên trái kiến trúc cùng thổ địa phá tan hoang.
Cơ hội tốt như vậy, nhưng Vân Hoàng không có xông lên tấn công, hắn ngược lại càng dâng cao đạo đài lên, để ánh sáng đó chiếu rực cả hòn đảo.
Long Thiên giống như ngộ ra điều gì đó, Vân Hoàng đây là muốn báo hiệu vị trí cho mọi người biết?
Bởi vì trận pháp quấy nhiễu, nên bọn hắn không thể sử dụng thần thức để hội họp với nhau. Nhưng trận pháp không có quấy nhiễu tầm mắt, sáng chói như vậy, ngoại trừ kẻ mù ra thì sẽ không ai không thấy!
Đồng bọn của họ cũng đã nhận ra. Ngắt quãnh một tức sau, một cây hoàng kim cự phủ giơ thẳng lên trời, kim quang toả ra mãnh liệt. Một đạo lôi trụ, lấp loáng tinh quang, khổng lồ đại đao từ hoả diễm, băng sơn dâng lên, kiếm khí lên trên,... đủ các loại dấu hiệu.
Long Thiên mừng rỡ, nhưng mà hắn đã nhìn thấy nam nhân kia thu hồi xong phi kiếm. Nam nhân giờ khắc này phi kiếm trên tay, đạp không hướng Vân Hoàng chém xuống, sóng linh lực như đại hải cuộn trào. Long Thiên lao lên, song quyền nổ ra. Một cái Thái Âm Chi Thủ, một cái Thái Dương Chi Thủ hoà lẫn vào nhau chặn lấy kiếm quang.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đạo phá toái thanh âm vang vọng tứ phương, trên ngực Long Thiên hằn sâu một vết chém. Vân Hoàng lúc này mới tới, sáu toà đạo đài đem thành binh khí từ trên không trung đập xuống, đem xung quanh chu vi toàn bộ thổi bay. Nam nhân kia phi kiếm đập phát ra tiếng ong ong liên tục. Vân Hoàng dùng tay trần bắt lấy phi kiếm, sau đó hung bạo hướng nam nhân kia ném.
Đến khi nam nhân có thể lại khống chế phi kiếm của mình, trên cổ của hắn đã cắt ra một tia máu nhỏ.
Nam nhân bộ pháp tinh diệu, phi kiếm trong tay chém xuống, Vân Hoàng cận thân chiến đấu, hai bàn tay kẹp lấy lưỡi kiếm, kiếm khí điên cuồng cắt chém lên thân thể hắn, bắn ra từng đạo vết máu.
Từ đằng sau Long Thiên nhảy lên cao, toàn thân linh lực bộc phát, vốn đã có chút ảm đạm Âm Dương Bàn lại sáng rực lại, chậm rãi xoay tròn. Dường như đang tích tụ một luồng năng lượng cực lớn.
Dù cho đã mất đi tư duy, nhưng nam nhân vẫn cảm thấy sâu sắc nguy hiểm, hắn kiếm càng nhanh, cơ hồ đem xung quanh hư không tồn tại vật chất đều chém ra. Nhưng Vân Hoàng vẫn như tượng sắt không lay chuyển. Hồn lực vận chuyển, ngưng tại đồng tử, long văn hiện lên trên hai bàn tay của hắn, có thể hoá bàn tay phàm trần thành thiết thủ. Toàn bộ đòn tấn công cùng chuyển động của nam nhân đều bị hắn bắt được, mỗi nhát kiếm chém tới đều bị một ngón tay của hắn đẩy lệch ra hai bên, mỗi một đạo kiếm quang đều một chỉ của hắn phá giải. Ba mươi sáu vạn phương trận trong phòng ngự trận pháp, hắn đã có thể sử dụng gần một vạn, nhưng cũng đủ để tạo ra một vòng khống chế vô địch, không một đòn tấn công nào có thể phá giải.
Long Thiên một bên tích luỹ đại chiêu, một bên kinh hãi xem Vân Hoàng. Vân Hoàng vừa rồi biểu diễn ra chiêu thức tuyệt đối là phòng ngự cực giai. Kể cả được cho là những tu sĩ mạnh mẽ nhất kiếm tu đều bị hắn khắc chế mạnh mẽ. Tuy rằng thực lực Vân Hoàng không có mạnh bằng đối phương, nhưng đối phương muốn giết hắn cũng là chuyện không thể.
Nhưng mà, lúc này không chỉ có mình nam nhân là đang đấu với bọn hắn.
Xung quanh những người kia vọt lên, dày đặc như mưa thuật pháp bắn ra. Đại địa trấn động kịch liệt, mắt thấy Long Thiên đã tích luỹ gần xong, Vân Hoàng sao có thể đem công sức từ nãy đến giờ đổ sông đổ biển? Hắn hai chân cắm chặt xuống đất, trong cơ thể Vĩnh Cửu Chi Mạch điên cuồng vận chuyển linh lực. Hắn hai tay hoá thành chưởng, cuồng phong nổi lên, từng luồng mạnh mẽ đến nghẹt thở khí lưu hướng hắn nơi này như hải nạp bách xuyên. Lấy chưởng làm mắt bão, đem đoàn quân xông tới gần như huỷ diệt.
Phong bạo tán đi, như dư âm vẫn còn lại. Trong hư không vẫn có từng đợt phong đao hiện ra, cắt chém qua da thịt.
Cả Vân Hoàng và Long Thiên đều cảm nhận được rằng phía xa đảo đang lung lay từng đợt mạnh mẽ khí tức. Cả hai không hẹn mà cùng có một ý nghĩa, phải giải quyết nhanh tên trước mắt này.
Nam nhân kia chống kiếm đứng dậy, hắn quần áo tả tơi gần như loã thể, thân thể bị chi chít những vết cắt do phong bạo gây nên, nhưng vẫn không che giấu được khí tức tử vong nồng nặc đến từ tử sắc ma văn trên người hắn.
Nó phảng phất như khoá lại toàn bộ tâm trí của chủ thể, dù người đầy thương, hắn vẫn bạo phát lực lượng lao lên. Long Thiên đại chiêu đã hoàn thành, một tia lưỡng sắc năng luọng bắn xuống xuyên qua thân trên của nam nhân. Vân Hoàng lại tích tụ phong bạo, góp gió thành bão một quyền đánh xuống hạ thân của nam nhân. Hai luồng lực lượng huỷ diệt này trực tiếp hoá hắn làm tro bụi, huỷ thi diệt tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.