Vô Song Chi Chủ

Chương 36: Khốn sát trận pháp




Vân Hoàng cùng Lục Thi Y đều đã đến phía trước toà tháp màu đen. Ngoài ý muốn là, Vương Thần không có ở đây.
Vân Hoàng trong lòng bận tâm, hay là Vương Thần đã bị yêu thú giết rồi?
Vương Thần toàn thân vết thương chồng chất, tay phải cần kiếm còn bị cắt đứt đi, chiến lực đại giảm, gặp yêu thú cường đại một chút là có thể vẫn lạc, giả thuyết này cũng thập phần hợp lí.
Bất quá Vân Hoàng và Lục Thi Y một mực không có gặp qua bất cứ yêu thú gì cả, nên phán đoán này nhanh chóng bị loại bỏ.
Vân Hoàng muốn tìm kiếm Vương Thần, nhưng kẻ thù đã đuổi sát làm hắn không thể không bỏ qua, chỉ có thể trong thâm tâm cầu nguyện.
Lục Thi Y cũng nhìn ra Vân Hoàng tâm tư, ngữ khí nhẹ nhàng an ủi hắn.
”Không sao đâu.”
Vân Hoàng tâm tình thoáng cũng bình ổn lại, dẫn đầu cả hai tiến vào toà tháp đen.
Phía sau đại môn, là một thạch thất lớn hình tròn, bên trên tường của thạch thất có vẽ những đường vân kì lạ.
Vân Hoàng tập chung tinh thần thì phát hiện ra toàn bộ căn phòng này là một cái khốn sát trận, hơn nữa trình độ trận đạo đã là tam cấp Trận pháp.
Vân Hoàng nảy ra một cái táo bạo kế hoạch, hắn vẫy tay với Lục Thi Y.
”Lục Thi Y, lát nữa ngươi hãy làm thế này, làm thế này,...”
Vân Hoàng là một nhị cấp trận pháp sư, tuy hắn không thể bố trí được tam cấp trận pháp, nhưng nếu chỉ là kích phát thì không có vấn đề gì.
Lục Thi Y tư chất vốn nghịch thiên, học một hiểu mười nên Vân Hoàng không có tốn quá nhiều thời gian liền đem cách thôi động khốn sát trận pháp truyền thụ cho Lục Thi Y.
Hắn đưa cho nàng mấy cái nhẫn trữ vật của hắc y nhân. Bên trong đó tổng cộng cũng hơn hai ngàn hạ phẩm linh thạch, đủ để duy trì trận pháp này nửa canh giờ.
Vân Hoàng nhìn về phía xa, trong con mắt xẹt ngang qua một tia giải hoạt.
”Dạ Cách cung, để xem lần này lão tử chơi chết các ngươi như thế nào
...
”Chết tiệt, một lũ vô dụng!”
Tên hắc y nhân đứng đầu tu vi Luyện khí cảnh tam cấp hừ lạnh một tiếng, đá vào hai cái xác đang nằm dưới đất.
“Tiến về phía ngọn tháp!”
Hắn ra lệnh cho những hắc y nhân còn lại. Tên hắc y nhân đứng đầu hừ lạnh, Dạ Cách cung cao tầng đã bỏ gần như toàn bộ vốn liếng cho kế hoạch này, tuyệt đối không thể có sai lần xảy ra.
Mười mấy cái bóng đen dùng tốc độ cao nhất tiếp cận, chỉ mất có nửa canh giờ đã đến nơi.
Cả thảy mười mấy hắc y nhân bước vào bên trong thạch thất.
Đột nhiên, một tên hét lên thảm thiết, Vân Hoàng từ trước đã núp lùm ở đấy, một quyền đấm vào bụng một tên hắc y nhân.
Tên Luyện khí cảnh tam cấp nhìn thấy Vân Hoàng, trong mắt sát mang bắn ra, gầm lên.
”Vân Hoàng tiểu tử, nộp mạng!”
Hắn bật người về phía trước, tế xuất ra một cây chiến phủ, chiến phủ nặng nề vung lên.
”Bàn Thạch Tượng Công!”
Tuy không phải chân chính thể tu, lực lượng bên trong một kích này cũng lớn vô cùng. Vân Hoàng không cứng đối cứng mà lui về phía sau. Lũ hắc y nhân lâu la muốn xông lên cản hắn lại thì đột nhiên cảm thấy một đạo lực lượng trói buộc cả người chúng, những trận văn trên thạch thất phát ra quang mang, hình thành một tầng ánh sáng mơ hồ vây khốn lực hắc y nhân ngoại trừ tên Luyện khí cảnh tam cấp kia.
Tên kia thất thố, thế công liêng lộ ra nhược điểm chí mạng. Vân Hoàng sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy được? Hắn đình chỉ lùi lại, thần thức ngưng tụ, cương nguyên căng đầy nơi tay phải, nhằm vào điểm trí mạng một quyền xuất ra.
”Toái giáp kích!”
Thạch Tượng yếu nhược như cát xụp xuống, quyền phong xoáy tròn tại một điểm đánh thẳng lên ngực của tên hắc y nhân.
Phốc xuy!
Thân hình Vân Hoàng ổn định đặt xuống đất, một dải máu dài vẽ lên một đường cong trong không gian cùng một tiếng mơ hồ xương gãy, tên hắc y nhân thân hình lùi ra xa mười trượng, khó nhọc lắm mới ổn định được thân hình.
Vân Hoàng ngạc nhiên, Một quyền vừa rồi hắn cũng ra chín phần lực lượng, hơn nữa lại nhắm vào chỗ yếu hại, vậy mà đối phương không có chết.
Gã hắc y nhân con mắt lúc này đã không còn chút nào khinh thị, trước khi thực hiện kế hoạch cung chủ Ôn Ngạo Nhiên có dặn dò qua hắn là phải cẩn thận tiểu tử này, hắn thực không để trong lòng, một đệ tử Khai mạch cảnh làm sao có thể gây nên sóng gió gì? Ai ngờ Vân Hoàng chiến lực không chỉ siêu cường, hơn nữa còn là một trận pháp sư.
Gã bình ổn lại khí tức của mình, trầm giọng nói với Vân Hoàng.
”Vân Hoàng, ta Văn Dụng, khi ngươi xuống hoàng tuyền thì hãy nhớ lấy tên của kẻ đã giết ngươi.”
Sau đó hắn nhanh tay đưa một viên Đan dược nuốt vào.
Vân Hoàng đồng tử co rút lại, đột nhiên trong lòng truyền đến một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn không chút do dự nào vận dụng đến cực hạn cương nguyên cùng linh lực tránh khỏi chỗ vừa đứng.
Oanh!
Chỉ thấy chỗ hắn vừa đứng đã nhiều thêm một cây chiến phủ giáng xuống, hắc y nhân Văn Dụng giờ phút này con mắt đã đỏ ngầu, hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng hoá, mà tu vi dĩ nhiên đã là Luyện khí cảnh tứ cấp!
Vân Hoàng cũng xác định được Đan dược mà Văn Dụng đã phục dụng, là một loại Đan dược kêu là Cuồng huyết Đan.
Trong một khoảng thời gian có thể đề thăng tu vi của người sử dụng tuỳ vào phẩm chất của nó, hơn nữa khiến cho tu sĩ triệt để mất đi lí trí, trở thang những sát nhân khiến người người kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.