Vô Song

Chương 17:




Trưởng Tôn Bồ Đề cũng không phải là người dễ sa vào hưởng lạc.
Tính tình của hắn trong mắt người ngoài thậm chí có chút tự chuốc khổ, ở Tả Nguyệt cục, lúc rỗi rãnh sẽ nấu trà niệm kinh, còn khô khan hơn hòa thượng đứng đắn, nhưng hắn không cho rằng đó là khổ, ngược lại còn dương dương tự đắc.
Giờ phút này lại đang ngồi yên trong khuê phòng của nữ nhân mà nam nhân toàn thành chạy theo như đổ vịt, ngắm dáng múa uyển chuyển của nàng, mắt cá chân trắng như tuyết xoay tròn, lục lạc vàng kêu đinh đang, nhưng Trưởng Tôn hoàn toàn không có tâm tình dù bận vẫn ung dung, hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng, hai tay giao lại, nắm phật châu trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn, tựa như không phải thưởng thức một vũ điệu, mà đang xem một bộ võ công tuyệt thế.
Tội cho Vân Vân tiểu nương tử cũng coi là đã gặp qua không ít chuyện ở Xuân Hương phường, dưới ánh mắt như đốt này có thể nhảy xong một điệu.
“Đẹp mắt không?” Nàng nhận lấy khăn tay thị nữ đưa tới lau mồ hôi, cười hỏi.
“Đẹp mắt.” Trưởng Tôn chỉ nói hai chữ, nhưng rơi vào trong tai Vân Vân, lại đáng tin hơn những lời khen ngợi thao thao bất tuyệt của người khác.
“Vậy ngươi tối nay…” Vân Vân chỉ nói bốn chữ, liền không tiếp tục nữa.
Đây không phải lần đầu nàng tiếp khách, nhưng không biết sao, lần này có chút khó mà mở miệng, có lẽ bởi vì vẻ mặt của Trường Tôn quá mức nghiêm túc, đứng đắn đến mức không giống người đến hiệp kỹ(*).
(*)Hiệp kỹ: dịch ra thì hơi thô thiển, hiệp là chơi, kỹ trong kỹ nữ ><
Tuy rằng bên ngoài đồn thổi vũ điệu của Vân Vân tiểu nương tử đến mức ba hoa chích chòe, thổi phồng đến mức ngàn vàng khó cầu, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nói cho cùng, mình cũng chỉ là một một cây lục bình nước chảy bèo trôi, không thể lựa chọn số mệnh, chỉ có thể giãy giụa vô ích trong đó.
Đối phương bỗng nhiên xích lại gần nàng, Vân Vân giả vờ bình tĩnh bị đập nát hầu như không còn, nhiệt độ trong nháy mắt từ cổ lan đến hai gò má, thân thể lại không nghe điều khiển, muốn lùi về sau mà không được, chỉ có thể mặc cho hơi thở của đối phương quấn quanh mình.
“Mùi thơm trên người ngươi, thật đặc biệt.” Trưởng nói.
Vân Vân mặt đỏ tới mang tai: “Vâng, là mùi thơm của cam quýt, lại bỏ thêm ít hương cây cỏ nhàn nhạt.”
Trưởng Tôn Bồ Đề: “Rất dễ ngửi.”
Lúc này hai người gần như dán sát một chỗ, cái eo nhỏ nhắn của Vân Vân tiểu nương tử tựa như có một cánh tay ôm lấy, không thể động đậy, nhưng tim nàng lại đập rất nhanh.
Nam nhân này, tuấn mỹ hơn bất cứ người nào nàng đã gặp, tràn đầy sức sống, huống chi, giữa hai người còn có một đoạn duyên phận như vậy.
Trưởng Tôn Bồ Đề: “Hương này, tự ngươi chế sao?”
Dưới ý loạn tình mê, Vân Vân tiểu nương tử gần như mất đi sự phòng bị, “Không phải, có người chế giúp ta.”
Trưởng Tôn Bồ Đề: “Ngươi cũng bảo nàng chế cho ta một ít.”
“Được…” Vân Vân lẩm bẩm nói, chợt phát hiện đối phương buông mình ra, nàng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Trưởng Tôn nói: “Bây giờ còn chưa tối.”
Vân Vân phút chốc đỏ mặt, ban ngày tuyên dâm đúng là không hợp, dù cho chỗ này của bọn họ khác biệt, nhưng ở trước mặt Trưởng Tôn, nàng giống như rất muốn để lại cho đối phương ấn tượng tốt.
“Vậy, lang quân muốn làm gì? Thiếp nhảy cho ngài một khúc nữa nhé?” Nàng vén tóc mai, đôi môi hé mở.
“Ta muốn vẽ cho ngươi một bức.” Trưởng Tôn Bồ Đề nói.
Vân Vân ngẩn ra.
Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ta đã từng được xem nhạc vũ cung đình, mặc dù ngươi múa không kém các nàng kia, nhưng ta muốn vẽ, để cho ngươi cũng có thể nhìn.”
Nếu là một công tử lêu lổng nói ra lời này, nàng cũng chỉ trả lại một nụ cười, nhưng cố nhiên lại là nam nhân có ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc này, khiến nàng theo bản năng tin tưởng không nghi ngờ.
Chưa bao giờ có người, nói sẽ vẽ một bức họa vì nàng.
Vân Vân cúi đầu chốc lát, lúc ngẩng đầu lên, đã là nụ cười rực rỡ: “Được.”
Bên ngoài phòng, Hồng Chúc mang rượu và thức ăn đến cửa, chỉ thấy phòng cửa đóng kín, bên trong lặng yên không một tiếng động.
Nàng dừng bước, mang theo một chút hưng phấn thấp thỏm, dùng bả vai lặng lẽ đẩy ra một khe cửa, xuyên thấu qua vải mỏng đi vào trong nhìn lén, nhưng phát hiện bên trong không phải là xuân cung sống kiều diễm như nàng tưởng tượng, Vân Vân đang đưa lưng về phía nàng không nhúc nhích.
Lại nhìn sang khách nhân không mời mà đến, còn vung một đống tiền, giờ phút này không ôm hôn mỹ nhân, mà đứng ở án thư trước múa bút vẽ tranh.
Hồng Chúc nhìn dáng vẻ mông lung của Trưởng Tôn Bồ Đề một lúc lâu, trong mắt không giấu vẻ hâm mộ ghen ghét, nhưng hai người trong phòng, tựa như cũng phát hiện ra thị nữ đang dòm ngó bên ngoài.
Cuối cùng nàng cũng cảm thấy không thú vị, bĩu môi một cái, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi, bưng rượu và thức ăn chuẩn bị trở về phòng mình hưởng dụng, hồn nhiên không biết phía sau mình có thêm một bóng người màu trắng.
Kiều Tiên vốn muốn trực tiếp chế trụ nàng sau đó hỏi chuyện, nhưng sau khi thấy đối hành động của phương liền thay đổi chủ ý.
Mỗi một người đều có nhược điểm, không sợ bọn họ nhiều nhược điểm, chỉ sợ không tìm được nhược điểm của họ.
Nhược điểm của Hông Chúc đã đủ rõ ràng.
Đổi một cách hỏi chuyện khác, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.

Trong biệt viện Thu Sơn, Thôi Bất Khứ nhìn ngọc thạch Thiên Trì Ngọc Đảm thật thật giả giả, chậm rãi nói: “Hiện giờ Cao Câu Lệ là đời quốc vương thứ hai mươi năm, Bình Nguyên vương Cao Thang tại vị, Cao là họ của Cao Câu Lệ, nhưng Cao Ninh này, mặc dù Trung Nguyên ít có người biết, nhưng ở Cao Câu Lệ, danh tiếng không nhỏ, nghe nói kiếm đạo của hắn xuất thần nhập hóa, từng trong vòng mười ngày, liên tục đánh bại mười hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Cao Câu Lệ, Bách Tể, Tân La, Bình Nguyên vương vui vẻ, phong cho Cao Ninh danh hào đệ nhất cao thủ, có thể mang kiếm cưỡi ngựa trong cung, nhất thời vô cùng vinh dự.”
Bùi Kinh Chập mới bị Thôi Bất Khứ trêu đùa, lúc này có lòng không phục, không nhịn được liền nói: “Cao Câu Lệ là nước nhỏ Đông Bắc, thiên cư một vùng, chỉ sợ cái gọi là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng là thổi phồng chiếm đa số, không thể nào so sánh được với cao thủ chân chính của Trung Nguyên.”
Hiếm thấy Thôi Bất Khứ tán đồng gật đầu một cái: ” Không sai. Nhưng mà Cao Ninh này đến đây, rất có thể hướng về dược liệu của Thiên Trì Ngọc Đảm, không có một võ giả nào lại không muốn lên cao một bước, rất nhiều người cả đời gặp phải bình cảnh không lên xuống được, nếu có Ngọc Đảm trợ giúp, nói không chừng có thể được một đường tắt lên trời.”
Bùi Kinh Chập: “Có thể đó cũng chỉ là nghe đồn đãi, cũng không có ai nghiệm chứng qua thiệt giả.”
“Đủ rồi, phàm là có một chút hy vọng, luôn có người bí quá hóa liều.” Phượng Tiêu gõ bàn một cái nói, “Trở về vấn đề chính, các ngươi cảm thấy, nếu như các ngươi muốn trộm một món đồ đi, sẽ để cho nó lộ mặt dưới mắt tất cả mọi người, bị tất cả mọi người chú ý sao?”
Bùi Kinh Chập nói: “Ta sẽ thông qua quan hệ của Lâm Lang các, biến nó thành một trong những món đồ đấu giá, lặng yên không một tiếng động mang đi dưới mí mắt người khác, dưới các tầng quan hệ của Lâm Lang các, ra khỏi thành sẽ rất khó lục soát, bây giờ đại chưởng quỹ Ôn Lương vẫn còn bị giữ trong ngục, có thể làm rõ được chuyện này. Có phải Ôn Lương bị bắt, kế hoạch của bọn chúng thất bại, mới khiến Ngọc Đảm bị bán mất như bây giờ?”
Phượng Tiêu lắc đầu một cái, y cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhất định mình đã bỏ sót chỗ nào đó.
Vụ án này nhìn qua đơn giản, chỉ là giết người cướp của, nhưng vạch tầng tầng bên trong ra, lại phát hiện rắc rối phức tạp, một lớp bọc một lớp, rõ ràng đã tìm được một đầu mối, đảo mắt đã bị quấy nhiễu.
Phượng Tiêu có thể cảm giác được, trong vô hình có mấy bàn tay đang làm loạn bàn cờ, có bàn tay vì mục đích giấu mình, nhưng có bàn tay lại cố ý đánh lừa dư luận.
Nghĩ đến đây, y không khỏi nhìn về Thôi Bất Khứ.
Người kia nhận ra được ánh mắt của y, chủ động nghênh đón, thản nhiên vô tư.
Ánh mắt hai người giao nhau, không hẹn mà cùng ngoài cười nhưng trong không cười, cũng thu lại nụ cười ngay sau một khắc.
Hồ ly chết. Phượng Tiêu mỉm cười trong lòng.
Trúc đào tinh vênh váo khắp nơi. Thôi Bất Khứ âm thầm cười nhạt.
Cây trúc đào, bề ngoài diễm lệ nhưng có độc, đối Phượng Tiêu mà nói, vô cùng thích hợp.
Bùi Kinh Chập không chú ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, hắn nghiêm túc suy tư hồi lâu, chần chờ nói: “Có thể nào, có hai Thiên Trì Ngọc Đảm, hiện ở nơi này là giả, còn có một cái thật?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.