Vô Song

Chương 21:




Trong nháy mắt, Thôi Bất Khứ đã rơi vào trong tay bạch y nhân, đối phương dễ dàng khoác lên vai hắn, lại nặng tựa ngàn cân, khiến Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy bả vai như muốn nát ra vậy, trong nháy mắt đã tê rần nửa bên.
Cổ họng hắn càng ngứa hơn, giống như có một cái lông chim không ngừng quét qua chỗ đó, khiến hắn không nhịn được lại ho khan, ho đến mức bả vai chấn động, đau đớn phút chốc truyền khắp tứ chi bách hài(*), trên dưới cả người.
(*)Tứ chi bách hài: Bốn tay chân và trăm cái xương.
Bạch y nhân thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, liền đưa tay đỡ hắn một cái.
“Ngươi có khỏe không?” Giọng nói của đối phương ân cần nhu hòa, như với bạn cũ nhiều năm, nói ra những câu trúng tim, “Nhìn ngươi bước chân không vững, giữa chân mày xanh xao, không giống như vừa bị như vậy, ngược lại giống như trúng độc rất nặng, chậc chậc, ngươi mang tấm thân bị bệnh như vậy, còn phải giúp Giải Kiếm phủ tìm Ngọc Đảm, đáng giá sao? Ngược lại không bằng đi theo ta, ta giúp ngươi giải độc, để ngươi tự do, cũng miễn cho ngươi bị vướng vào tình thế khó xử.”
Thôi Bất Khứ phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên thấu mạng che và bóng đêm che chở, thẳng tắp phong tỏa cặp mắt đối phương, bạch y nhân không e dè chút nào nhìn thẳng hắn, bình bình thản thản, tựa như còn mang nụ cười khóe môi, từ bi ôn nhu.
Đầu kia Phượng Tiêu ai nha một tiếng: “Nhân tình và thủ hạ đồng thời bị bắt, bảo ta cứu ai trước mới tốt? Đây là cố ý làm khó ta nha!”
Phật Nhĩ cũng không bởi vì hắn nói chuyện mà thế công chậm lại, như cũ một chiêu tiếp một chiêu, quanh thân khí hải dâng trào mãnh liệt, bao kín lấy Phượng Tiêu, không cho y có nửa cơ hội thoát thân, hắn nhảy lên một cái từ mặt đất, ở giữa không trung đánh ra một chưởng về phía Phượng Tiêu.
Một chưởng này tựa như sóng lớn vỗ bờ, như mưa biển gió trời, vô cùng bá đạo, khiến người ta không thể tránh né, không thể lùi, giống như đặt mình vào hiểm cảnh bốn phía, trước có vực sâu, sau có vách đá, chỗ đặt chân tràn đầy nguy cơ, lúc nào cũng có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.
Bộ chưởng pháp này là bộ chưởng pháp đầu tiên Phật Nhĩ tự nghĩ ra sau khi hành nghề, cũng là bộ hắn đắc ý nhất, hắn đặt tên là Khất La, nghĩa là vô địch, cũng bằng cái này đã đánh bại không ít cao thủ Trung Nguyên, một chưởng ngày hôm nay, hắn nhất định phải làm được, thề phải đánh chết Phượng Tiêu dưới chưởng này ngay lập tức.
“Xem ra Phượng lang quân một chốc một lát cũng không rảnh lo cho ngươi.” Bạch y nhân cười nói, nắm lấy cánh tay Thôi Bất Khứ nhấc lên, Thôi Bất Khứ chợt cảm thấy nửa người trên đau nhức, cả người đã bay lên trời.
Cao Ninh thấy vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, cũng mang Bùi Kinh Chập đi.
Ngay tại lúc chưởng phong của Phật Nhĩ khó khăn lắm mới đánh được đến đỉnh đầu của đối phương, Phượng Tiêu phất ống tay áo một cái, đàn cổ trong tay bay lên không trung, đỡ lấy một chưởng này của Phật Nhĩ, dây đàn leng keng vang dội, cả thân đàn chấn động kịch liệt, những vẫn không gãy lìa tan vỡ, ngược lại tiếng đàn đã khiến động tác của Phật Nhĩ hơi chậm lại, Phượng Tiêu lao lên trước, trước khi đàn cổ rơi xuống, y thuận tay ôm vào lòng, người đã đến trước mặt Phật Nhĩ, thuận thế cầm đàn đánh ra!
Phật Nhĩ cả kinh, vội vàng lùi về sau, nhưng đàn như cơn sóng thần, đảo mắt liền tới, sức mạnh cường đại hóa thành sóng âm, kèm theo tiếng đàn truyền thẳng vào thất khiếu, lục phủ ngũ tạng, gạn đục khơi trong, bào mòn sạch bách, cổ họng Phật Nhĩ tanh ngọt, máu liền chảy ra từ khóe miệng.
Hắn lau máu đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Phượng Tiêu nhìn qua không thấy chút hao tổn nào, không những như vậy, y cũng không thèm nhìn về hướng Thôi Bất Khứ và Bùi Kinh Chập biến mất, đứng chắp tay như cũ, thản nhiên tự đắc đối mặt với Phật Nhĩ.
“Võ công của ngươi rất tốt, đã gần đến cấp tông sư rồi, đáng tiếc gặp ta.” Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói, “Nếu như trong đời mỗi người phải có một oan gia, vậy ta nhất định chính là trời cao phái tới rèn luyện ngươi, ngươi mặc dù là một nhân tài, nhưng đụng phải kỳ tài ngút trời như ta, cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi. Trở về đồng cỏ của ngươi đi, luyện thêm ba năm năm nữa, có lẽ sẽ có thể đánh ngang với ta đấy?”
Phật Nhĩ hơi thở dốc, mới vừa đối với phương phản kích khiến hắn bị chút nội thương, lúc này ngực còn hơi đau, hắn biết Phượng Tiêu cũng bị thương nhẹ, thế nhưng nhiều lắm là bị thương ngoài da do chân khí của mình quét qua, so sánh, mình đã thua một nước.
Tối nay nhất định hắn không giết được Phượng Tiêu.
Tối nay vốn là người ngựa tập trung, nếu như có người khác đến phá rồi, hắn có thể tùy tiện đạt được mục đích, nhưng cố tình những người đó lại chú ý đến Thiên Trì Ngọc Đảm, hoặc là lạnh nhạt đứng bên cạnh xem, thấy tình thế không ổn liền co giò đi, hoặc là bắt người bên cạnh Phượng Tiêu, chính là không chịu tự động thủ với Phượng Tiêu, cho nên sắp thành lại bại.
Nhưng nói đến cùng, vẫn là bản lĩnh của mình không bằng người.
“Một võ giả nhất định phải chuyên tâm, mới có thể theo đến cảnh giới càng cao, nhưng ngươi đêm nay rõ ràng thất thần, đối thủ như vậy, ta khinh thường đánh cùng.” Phật Nhĩ lạnh lùng nói, dứt lời xoay người đi, hắn võ công tuy rằng cực kỳ bá đạo nặng nề, khinh công lại rất linh hoạt, trong nháy mắt, người đã rời đi mấy trượng, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Đối phương nói lời này, đơn giản là tìm bậc thang cho mình, bởi vậy có thể thấy được vị này đệ nhất cao thủ Đột Quyết dưới quyền Khả Hãn này, thật ra là một người cực sĩ diện.
Phượng Tiêu không đuổi theo.
Hắn đưa mắt nhìn thân ảnh của đối phương biến mất ở trong tầm mắt, thu lại vẻ ngả ngớn trên mặt, xoay người đi vào trong phòng.
Không ngạc nhiên chút nào, ở tối nay lúc có biến cố, biệt viện Thu Sơn đã bị lật ngổn ngang, một mảnh hỗn độn, người ở cửa cũng trốn không dám nói lời nào, thấy Phượng Tiêu trở lại, mới run lẩy bẩy từ dưới bàn bò ra ngoài, khóc lóc kể cho y.
“Lang quân, vừa nãy các ngươi ở bên ngoài, có hai người xông tới, một lời không hợp liền phá hủy chỗ này, chúng ta cũng không biết bọn họ muốn tìm vật gì, nhưng lúc bọn họ đi hai tay trống trơn, giống như không tìm được!”
Phượng Tiêu ừ một tiếng, đối phương đơn giản chỉ đến xác nhận ngọc thạch vừa bị phá hủy là giả, muốn tìm Thiên Trì Ngọc Đảm chân chính.
Còn về Thiên Trì Ngọc Đảm thật…
Phượng Tiêu nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười gần như châm chọc.
Bất kì biểu hiện gì trên mặt mỹ nhân đều đặc biệt hơn người ngoài mấy phần, hạ nhân lòng đầu sợ hãi đang khóc lóc kể lể, đột nhiên ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút.

Bạch y nhân mang theo Thôi Bất Khứ, lại không đi quá nhanh, Thôi Bất Khứ bị bắt đi theo hắn, nếu không phải bả vai đau nhức, hơn nữa bệnh cũ phát tác, gần như hắn sẽ cho rằng đối phương chỉ muốn tìm người cùng nhau tản bộ.
Tiếng báo canh xa xa truyền tới, đèn đuốc lóe lên, đêm khuya nặng nề, càng thêm lạnh lẽo, Thôi Bất Khứ mặc không ít, nhưng vẫn cảm thấy lạnh như cũ, hơn nữa không tự chủ được rùng mình.
“Ngươi không phải người giang hồ.” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
Hắn đoán chừng mình hẳn là bị lạnh có chút sốt, bây giờ cả người đau nhức, hận không có thể tìm được một cái giường ngả đầu liền nằm xuống.
Nhưng thế sự vô thường, hắn lại còn phải ở đây đi theo một người vốn không quen biết đánh đố.
Bạch y nhân cười nói: “Ta không phải, ngươi phải sao?”
Thôi Bất Khứ tựa như không có nghe hắn nói, tự hỏi tự trả lời nói: “Tối nay ngươi chạy tới tham gia náo nhiệt, tất nhiên cũng đến vì Ngọc Đảm, nhưng ngươi không phải người giang hồ, những truyền thuyết Ngọc Đảm có thể tăng võ công, khẳng định ngươi cũng không có hứng thú. Người như ngươi, nhìn thì hiền lành, nhưng nội tâm hết sức cao ngạo, tuyệt đối không phải là người tùy tiện chịu khuất phục, nhưng lại có thể để cho ngươi đích thân ra tay, nói rõ người ngươi đi theo, nhất định là một người có thân phận rất cao. Cho nên, ngươi muốn lấy được Ngọc Đảm, để tặng cho vị quý nhân kia.”
Bạch y nhân: “Đã có người nói với ngươi, làm người quá thông minh, sẽ đoản mệnh chưa.”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Thật ra thì ngươi không cần nói nhảm nhiều như vậy, chỉ cần dùng bốn để khái quát ta là tốt, trời đố anh tài.”
Bạch y nhân không nhịn được cười hì hì một cái: “Thôi đạo trưởng, ngươi thật là quá thú vị, nếu không phải ngươi và ta biết nhau không đúng lúc, ta nghĩ ta sẽ kéo ngươi cùng đi thưởng trà ngắm cảnh.”
Thôi Bất Khứ: “Vậy ta hẳn không uống nổi trà, ngắm không được cảnh rồi.”
Bạch y nhân giống như không nghe thấy, bỗng nhiên nói: “Ngươi đói không? Giờ này, trong thành có còn gì ăn không nhỉ? Ngươi dẫn ta đi tìm một chút đi, tốt nhất là tìm một bát canh nóng.”
Thôi Bất Khứ: “Bả vai ta đau, không đói bụng.”
Bạch y nhân cười nói: “Ngươi không dẫn ta đi, bả vai sẽ đau hơn đấy.”
Hắn nói chuyện lịch sự văn nhã, không mang theo chút khói lửa nào, xuống tay lại nặng hơn bất cứ ai.
Thôi Bất Khứ: “Ta không dẫn ngươi đi, cũng sẽ có người dẫn đi.”
Bạch y nhân cười hỏi: “Ai a?”
“Ta a.”
Theo lời nói vang lên, một người từ từ đi tới từ phía trước, thân hình cao dài, dừng lại tại chỗ cách bọn họ mấy bước, đứng ngược sáng.
“Phượng lang quân thật là nhanh, đệ nhất cao thủ Đột Quyết đã bị ngươi đuổi đi rồi sao?” Bạch y nhân ngạc nhiên nói.
Phượng Tiêu: “Cũng không phải, nhưng ngươi bắt tình nhân của, ta có thể không nhanh một chút sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.