Vô Song

Chương 27:




Mặt mũi quan trọng hay là tính mạng quan trọng, có người dù chết cũng không chịu nhục nhã, thế nhưng đó tuyệt đối không phải tác phong của Phượng Tiêu, cho nên y không chút do dự chọn vế sau.
Phượng Tiêu: “Cha…”
Thanh âm rất nhỏ, uể oải, qua gió tuyết lọt vào tai, chợt nghe giống như rên rỉ.
Thôi Bất Khứ: “Ta không nghe rõ.”
Phượng Tiêu: “Ngươi kéo ta lên trước đi, ta không còn sức.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Ngươi không còn sức mà vẫn có thể nói nhiều chữ như vậy, mở miệng gọi cha thôi cũng không được?”
Vừa rồi Đường Lê giúp hắn xoa bóp bả vai, hai cánh tay của Thôi Bất Khứ đã khôi phục được chút sức lực, chắc Phượng Tiêu ở phía dưới có đạp lên đá, nếu không lấy cánh tay buổi tối thiếu chút nữa bị tháo rời của hắn, đúng là không kéo được.
Phượng Tiêu: “Cha~~~~~ cha~~~~”
Một tiếng cha này, từ trước thì cất cao, từ sau lại hạ thấp, không phải có hiệu quả như kêu lên bằng chín khúc ruột trong gió tuyết ồn ào, giống như đầy vẻ ủy khuất.
Nếu là một nữ tử yếu ớt mảnh mai, khả năng sẽ khiến người ta tâm sinh thương xót, nhưng Phượng Tiêu bóp giọng la như vậy, sẽ chỉ khiến Thôi Bất Khứ một thân lông tơ dựng thẳng, thiếu chút nữa mất sức té xuống.
Ai ngờ vào lúc này, Phượng Tiêu nắm lấy tay hắn bỗng nhiên dùng sức, Thôi Bất Khứ đột nhiên không kịp phòng bị, cả người bị kéo, vừa lúc này một trận gió to thổi tới, cát bay vào mắt, hắn thậm chí không kịp nắm chặt mỏm đá phía trên, đã hoàn toàn bị Phượng Tiêu kéo xuống.
Trên đời này có rất nhiều việc mà trí khôn cũng không đoán trước được, ví như một khắc vừa rồi, hắn không nghĩ tới Phượng Tiêu sẽ không kiên trì được.
Phượng Tiêu có võ công trong người, ngã xuống chưa chắc sẽ khí tuyệt, nhưng độ cao như vậy với loại người thường như Thôi Bất Khứ không thể nghi ngờ là trí mạng, trong phút chốc bị kéo xuống, Thôi Bất Khứ gần như đã chấp nhận số mệnh của mình.
Nhưng hắn nhanh chóng đã phát hiện, thật ra Phượng Tiêu cũng không phải rơi xuống, mà là rất nhanh đã đứng vững gót chân, hơn nữa còn lôi hắn vào bên trong một huyệt động.
Hai người hơi thở chưa đều, trong bóng đêm mắt to trừng mắt nhỏ, bên ngoài gió tuyết đan xen, trăng đêm đã sớm bị che mất hết ánh sáng.
Đi đôi với tiếng gió bên ngoài, Thôi Bất Khứ thở dốc nói: “Hóa ra ngươi…”
Vừa mới nói ba chữ, miệng đã bị che, thân thể của đối phương ngay sau đó áp tới, đè hắn ở trong góc hang động không thể động đậy.
Huyệt động này ở chỗ nửa sườn núi, nhìn có vẻ được hình thành do phong hoá kéo dài, không gian bên trong nhỏ hẹp, hai người chen chúc ở bên nhau càng thêm chật chội.
Nhưng Thôi Bất Khứ biết Phượng Tiêu làm ra loại hành động không hề ý nghĩa này, khẳng định không phải vì muốn trêu cợt hắn, cho nên vẫn không nhúc nhích, cũng không giãy giụa.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, gió tuyết ngừng lại, một bóng đen xẹt qua bên ngoài.
Thôi Bất Khứ nhanh mắt, nhận ra kia hẳn là sát thủ thứ nhất vừa xuống tìm Phượng Tiêu.
Lấy tình hình của Phượng Tiêu hiện tại, một địch hai tất nhiên phần thắng không lớn, nếu bọn họ vẫn còn treo ở trên như vừa rồi, chắc hẳn cũng đã sớm bị phát hiện.
Thân ảnh bỗng nhiên dừng lại, hai chân đổi chiều đứng trên mỏm đá nhô ra bên ngoài, cúi xuống dưới nhìn xung quanh.
Cái hang nhỏ hẹp tối om, căn bản nhìn không thấy bên trong có thứ gì.
Không cần Phượng Tiêu nói, Thôi Bất Khứ sớm đã nín thở ngưng thần, chỉ thiếu việc không làm cho tim mình đập chậm lại thôi.
Người nọ do dự một chút, giống như đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục lục soát bên trong không, Thôi Bất Khứ liền cảm giác được cơ thể Phượng Tiêu hơi động, hắn chỉ nghe được soạt một tiếng, có thử gì đó nổ tung trên đỉnh đầu, nhất thời đùng đoàng bên ngoài. 
Người đang tìm kiếm càng bị khiếp sợ, gần như không nghĩ được một đống dơi sẽ bay từ bên trong ra, một chưởng đánh ra càng kéo nhiều dơi bay vào mặt hắn, đột nhiên không kịp đề phòng đã bị cào vài vết trên mặt, cuối cùng không giữ được thăng bằng nữa, trực tiếp ngã lăn xuống.
Thôi Bất Khứ không đoán được trong cái hang nhỏ lại có nhiều dơi ngủ đông thế, trong nháy mắt một đoàn dơi rơi xuống từ đỉnh đầu lại bay ra ngoài, hắn cảm giác cũng không có nhiều uy hiếp hơn cái chết là bao, chứ đừng nói đến tên thích sạch sẽ như Phượng Tiêu, hồi tối trước khi ra ngoài đã tắm gội thay quần áo sạch sẽ, bây giờ trở về chắc hẳn phải kì cọ rụng một lớp da, ngẫm lại đã thấy sung sướng, đến nỗi thân ở trong hiểm cảnh dường như cũng không khổ sở lắm.
Cuối cùng Phượng Tiêu cũng bỏ tay ra khỏi mặt hắn.
Không đợi Thôi Bất Khứ thở phào một cái, đã nghe thấy đối phương nói: “Còn một tên.”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng người đã bay vào từ bên ngoài, nhanh mạnh vô cùng, kiếm quang lẫm liệt, nhắm thẳng vào Phượng Tiêu!
Đàn của Phượng Tiêu sớm đã chẳng biết đi đâu, y vung tay áo lên, đánh ra một chưởng, chính diện nghênh đón đối phương, lúc mũi kiếm gần như đâm trúng bả vai, y thoáng nghiêng người, mặc cho kiếm từ xuyên qua y phục đến da thịt trên vai, giáng chưởng phong vào cổ đối phương.
Thôi Bất Khứ nghe thấy rắc một cái, giống như tiếng xương cổ gãy, người nọ cũng đã bay ra ngoài.
“Đi?” Thôi Bất Khứ hỏi
Bây giờ dĩ nhiên là thời cơ tốt nhất để thoát thân, Cao Ninh và Phật Nhĩ đã sớm đi xa, khả năng quay về không lớn, hai sát thủ Vân Hải Thập Tam Lâu, một tên bị Phượng Tiêu đánh chết, một tên ngã xuống núi nửa chết nửa sống, nếu còn sống chắc hẳn cũng phải hôn mê một lúc.
“Ta đi không nổi.” Phượng Tiêu uể oải nói.
Thôi Bất Khứ: “Cái sơn động này cách phía trên không cao, ta có thể đi lên, trở về báo tin giúp ngươi.”
Phượng Tiêu ồ một tiếng: “Vậy ngươi đi đi.”
Khóe miệng Thôi Bất Khứ co quắp: “…Ngươi buông ta ra.”
Đối phương còn siết chặt cổ tay hắn.
Phượng Tiêu vô tội nói: “Ta rất muốn buông a, nhưng tay ta không nghe lời, ta cũng không có biện pháp nào.”
Cho thấy rõ người này lo lắng Thôi Bất Khứ đi một chuyến, sẽ dứt khoát không trở lại nữa, cho dù Bùi Kinh Chập có thể tìm tới nơi này, ít nhất cũng phải sau khi trời sáng, một đêm này còn dài đăng đẵng, đủ để phát sinh rất nhiều biến cố.
Thôi Bất Khứ nói: “Chúng ta có thể hợp tác.”
Phượng Tiêu: “Ngươi nói.”
Thôi Bất Khứ: “Bây giờ ngươi tra án, ta biết một đầu mối, có thể giúp các ngươi phá án, ta có thể nói manh mối này cho ngươi.”
Phượng Tiêu: “Vậy tại sao ngươi không nói sớm?”
Thôi Bất Khứ: “Ta cũng vừa mới biết được.”
Phượng Tiêu: “Ngươi quả nhiên giấu ta âm thầm qua lại với kẻ khác, lén lút nhận tin.”
Thôi Bất Khứ không dao động: “Ngươi rốt cuộc có muốn biết hay không?”
Phượng Tiêu biết một chốc một lát không có cách nào rời khỏi đây, đơn giản quên đi hoàn cảnh chỗ này, bất chấp tất cả, hoàn toàn thả lỏng thân thể, dựa vào vách đá nghỉ ngơi, chỉ là không chịu buông tay Thôi Bất Khứ như cũ: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Thôi Bất Khứ: “Không phải ngươi đã sớm đoán được thân phận của ta rồi sao?”
Phượng Tiêu cất cao giọng: “Ồ? Thôi đạo trưởng cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi?”
Thôi Bất Khứ: “Không sai, Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ, mặc dù từ trước đến giờ không có dây dưa rễ má gì, nhưng đều là người của triều đình, trước mắt cũng đều ở Lục Công thành, chúng ta chính là người trên cùng một cái thuyền, cho dù ngươi có rất nhiều bất mãn với ta, cũng phải nên đối phó với ngoại địch trước, rồi lại bàn sau.”
Phượng Tiêu: “Vì sao ngươi tới đây? Thiên Trì Ngọc Đảm?”
Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Không phải, hai tháng trước ta đã ở Lục Công thành rồi, khi đó sao có thể đoán được Ngọc Đảm sẽ bị mất trộm? Tả Nguyệt cục còn có chuyện quan trọng khác.”
Phượng Tiêu than thở: “Chuyện cho tới bây giờ, Khứ Khứ ngươi còn không chịu thẳng thắn, quả thực khiến ta rất khó tin a!”
Thôi Bất Khứ liếc mắt: “Sa Bát Lược rục rịch, ý đồ xâm phạm Trung Nguyên, nhưng thủ lĩnh các thị tộc Đột Quyết đông đảo, có lẽ Sa Bát Lược thế lực khổng lồ, nhưng tuyệt đối không thể một tay che trời, ta đến đây, chính là vì triều đình đối phó với Đột Quyết, chuyện này cực kỳ bí mật, người không liên quan không cần hỏi tới, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói cho ngươi thế thôi, lấy tài trí của ngươi cũng không khó để đoán được chân tướng, không cần ta phải nói thêm nữa đi.”
Phượng Tiêu trầm ngâm không nói, trong bóng tối Thôi Bất Khứ cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ cảm thấy y tựa như đang suy nghĩ xem lời nói của mình đáng tin bao nhiêu.
Ai ngờ đối phương chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Như vậy, Ôn Lương cũng là đầu mối giả ngươi cố ý ném ra ngoài?”
Thôi Bất Khứ không lên tiếng.
Nhưng trầm mặc đồng nghĩa với cam chịu, Phượng Tiêu có suy nghĩ như vậy, thực rất nhanh đã đoán được nguyên nhân hậu quả đến bảy tám phần, phát hiện ra trong vụ án này, Thôi Bất Khứ tuy rằng vẫn luôn ở bên cạnh mình, thậm chí còn bị hạ Nại Hà hương, dáng vẻ bệnh tật, nhưng trong lúc vô tình đã nắm mũi bọn họ dắt đi một vòng lớn, không khỏi rất ngứa tay, muốn bóp đầu đối phương làm cầu đá.
Trái lại chính mình, nắm chắc phần thắng, cao cao tại thượng, lần đầu tiên lại bị người khác đùa bỡn đến xoay vòng.
Khó khăn lắm mới nhịn được loại xúc động này, Phượng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Có thể làm phiền Thôi đạo trưởng nói rõ một chút không? Lần đó chúng ta đi bắt Ôn Lương, trên đường đột nhiên có người nhảy ra ám toán hắn, cũng là do ngươi cố ý hạ thủ, lừa gạt ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.