Vô Song

Chương 34:




Lư Đề hoàn toàn bị khống chế, tính mạng treo trên một tia sợ hãi, trên mặt hắn có nhiều hơn sự khó tin khiếp sợ và phẫn nộ.
“Tam Lang, ngươi mau buông cô phụ ngươi ra!” Lý thị kêu khóc nói.
“Ngươi súc sinh này! Ta và cô mẫu ngươi, ngày thường có lỗi gì với ngươi, sao ngươi phải giết đại nương!” Cả người Lư Đề không ngừng run rẩy, ngay cả lưỡi kiếm kề càng ngày càng gần cổ cũng không để ý, máu chảy xuống từ chỗ mũi kiếm tiếp xúc với da thịt, Lý thị không chịu nổi kích thích, lúc này trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã xuống.
Tô Tỉnh nói: “Xin lỗi, cho dù các ngươi có đối xử tốt với ta đi nữa, ta cũng không quên người nhà cố hương của mình, không làm nổi Tô Tỉnh chân chính!”
Không chỉ là Lư Đề, ngay cả đám người Thôi Bất Khứ nghe vậy, cũng không tránh khỏi bất ngờ.
Bùi Kinh Chập: “Ngươi không phải Tô Tỉnh, ngươi là ai?”
Tô Tỉnh không nói.
Lư Đề đau buồn đan xen: “Cho dù ngươi không phải Tô Tỉnh, cũng ở Lư Gia mấy năm, dưới gối ta không con, coi ngươi như con trai ruột, đại nương đối với ngươi, lại là tình thâm nghĩa nặng, chưa bao giờ dao động, hôn sự với Vương thị Thái Nguyên lần này, nói cho cùng, là ta bị ma quỷ ám ảnh, có liên quan gì đến đại nương ngươi đâu? Cho dù lòng ngươi có bất mãn, tại sao không hướng về ta đây này, lại phải đi sát hại đại nương! Ngươi, ngươi còn có lương tâm sao!”
Tô Tỉnh thở dài: “Ngươi hiểu lầm, ta cũng không phải bởi vì chuyện này, mới hạ thủ với đại nương. Đại nương chết, muốn trách, thì trách mệnh của nàng không đúng lúc, mới rước lấy này họa sát thân!”
Thôi Bất Khứ đột nhiên nói: “Nàng biết ngươi là người Cao Câu Lệ, hay biết ngươi giết sứ giả Vu Điền, cướp Thiên Trì Ngọc Đảm?”
Tô Tỉnh nheo mắt lại, quan sát hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Giải Kiếm phủ quả nhiên danh bất hư truyền, ta vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, có thể toàn thân rút lui, không ngờ giết một Lư U nương, lại dẫn đến nhiều phiền toái như vậy!”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Giải Kiếm phủ có nhân tài đa mưu túc trí như ta sao? Ta đến từ Tả Nguyệt cục, nhớ kỹ, Tả Nguyệt vì Tùy, đừng nhận sai kẻ thù, sau khi chết xuống âm tào địa phủ, còn phải làm một con quỷ hồ đồ!”
Bùi Kinh Chập: …
Coi như hắn đã nhìn ra, danh tiếng của Giải Kiếm phủ chính là dùng để đắc tội với người ta kéo thêm thù, mà Tả Nguyệt cục lại dùng danh tiếng để dọa kẻ địch.
Lí do gì mà Giải Kiếm phủ chúng ta lại bị đè ở bên dưới? Vì cái gì mà Tả Nguyệt cục các ngươi lại cao hơn người ta một bậc?
Một đống oán giận điên cuồng quét qua trong lòng, nhưng trong tình cảnh này không thích hợp để lên cơn, Bùi Kinh Chập không thể làm gì khác hơn là nhịn tất cả xuống, đợi xong việc đi méc với Phượng Tiêu.
Đoàn chừng trong đây, ngoại trừ Bùi Kinh Chập, không ai rảnh để xem tâm lí phức tạp đang hoạt động kịch liệt trong lòng hắn, bởi vì tất cả đều bị hấp dẫn bởi đối thoại của Thôi Bất Khứ và Tô Tỉnh.
Cả người Lư Đề chấn động một cái: “Ngươi, ngươi là người Cao Câu Lệ?! Tô Tỉnh kia đâu!”
“Đã sớm chết rồi.” Tô Tỉnh nhàn nhạt nói, “Sáu năm trước, quê hương Tô Tỉnh có một trận ôn dịch, một nhà năm miệng đều chết sạch, lúc ấy ta đúng lúc đi ngang qua, giả mạo dùng thân phận hắn, mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đi tới Lư gia tị nạn.”
Lư Đề thở dốc nói: “Vì sao, vì sao lại là Lư gia! Lư thị không có quan hệ gì với Cao Câu Lệ!”
Tô Tỉnh: “Làm con rể Lư gia cũng tốt, Tô Tỉnh cũng được, cũng chỉ là một cái nhà, một cái thân phận thôi, bọn họ muốn ta ở đâu, ta sẽ ở chỗ đó, muốn ta là ai, ta sẽ là người đó.”
Bùi Kinh Chập vội hỏi: “Bọn họ là ai!”
Tô Tỉnh không để ý đến hắn, vẫn nói: “Sau khi ta ở Lư gia, vẫn không có ai liên lạc với ra, ta vốn cũng đã nghĩ, cứ như thế mà lấy U nương, làm một Tô Tỉnh thật sự cũng tốt. Chỉ tiếc, tin tức người Vu Điền sắp đi gặp Tùy Đế truyền tới, bọn họ tìm đến cửa, ta không thể không quan tâm.”
Bùi Kinh Chập: “Vậy thì có liên quan đến gì đến việc ngươi giết Lư U nương? Nàng là một nữ tử khuê phòng, căn bản không liên quan gì đến âm mưu quăng tám sào cũng không tới của ngươi!”
Lư Đề bi thống nói: “Ta cũng muốn biết! Tô Tỉnh, mặc kệ ngươi có tên là Tô Tỉnh hay không, mấy năm nay, ngươi ở Lư gia chưa từng chịu bất cứ ủy khuất nào, cô mẫu ngươi rất sợ hạ nhân khinh thị ngươi, còn đặc biệt dặn bọn họ, muốn họ đối xử với ngươi như với U nương, U nương còn đối với ngươi… Tại sao, tại sao!”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Cái này còn cần hỏi sao? Lư U nương tất nhiên không liên quan gì đến sứ giả Vu Điền, nhưng tất nhiên nàng trong lúc vô tình đã phá hỏng chuyện gì đó, ép Tô Tỉnh không thể không giết người diệt khẩu!”
Tô Tỉnh: “Không sai, hôm đó sau khi U nương đi ra khỏi phòng cha nàng, trực tiếp đến tìm ta, đúng lúc ta không có ở đó, trước giờ nàng đều rất thủ lễ, nhưng lần đó, không có sự cho phép của ta, nàng đã xông vào thư phòng.”
Thôi Bất Khứ: “Người giống như ngươi, làm việc tất nhiên cẩn thận ổn thỏa, nếu không cũng sẽ không ngụy trang nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị ai phát hiện, Lư U nương vào phòng, lại có thể thấy cái gì không nên thấy?”
“Ta có một quyển sách, phía trên có ký hiệu, men theo những ký hiệu này, có thể biết được tin tức tới lui của đồng bọn ta, quyển sách đó không tầm thường chút nào, bình thường không có ai lật xem cả, thế mà lại cứ phải bị nàng nhìn thấy, trong giá sách nhiều quyển như vậy mà chỉ lấy một quyển đó xem.”
Tô Tỉnh nhắm hai mắt, hắn vốn có thể không nói nhiều như vậy, càng có thể không nói một lời nào, bọn Thôi Bất Khứ chưa chắc đã tra được rốt cuộc Lư U nương phát hiện ra cái gì mới rước họa vào thân, nhưng hắn lại nói ra một mạch, có thể thấy được trong lòng hắn, vị Lư U nương hồng nhan bạc mệnh này cũng không phải là không có chút cảm giác tồn tại nào.
Người kia đã qua đời, hắn chỉ có thể thông qua phương thức như vậy, an ủi chút áy náy trong lòng.
“Sau khi ta về nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng không nói lên lời của nàng, đi tìm quyển sách kia ngay, quả nhiên có dấu vết bị người ngoài lật xem, nàng băng tuyết thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra đầu mối trong đó, ta còn chưa lấy được Ngọc Đảm, không thể bại lộ thân phận, cho nên, U nương chỉ có thể chết.” Hắn than thở một tiếng thật sâu.
Lư Đề đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhưng lệ này, là lệ giận dữ, là lệ khi cha đối mặt với kẻ thù giết con gái mà không thể làm gì.
“U nương một lòng vì ngươi, ngay cả hôn sự với Vương thị Thái Nguyên nó cũng có thể từ chối, cho dù phát hiện cái gì, cũng sẽ không bán đứng ngươi, vì sao ngươi lại không cho nó một đường sống!”
Tô Tỉnh hờ hững: “Ta không gánh nổi cái nguy hiểm này, nếu như thân phận bại lộ, nhiệm vụ thất bại, người thân của ta ở Cao Câu Lệ chỉ có một con đường chết, tình ý mà U nương cho ta, ta chỉ có thể báo đáp vào kiếp sau.”
Hắn nhìn về đám người Thôi Bất Khứ: “Các ngươi bây giờ hẳn cũng biết, Thiên Trì Ngọc Đảm chân chính cũng không ở trong tay ta, nếu như ta dùng tính mạng Lư Đề, muốn dùng một đầu mối quan trọng hơn để trao đổi, các ngươi có đồng ý để ta đi không?”
Bùi Kinh Chập khịt mũi coi thường: “Ngươi nói đồng bọn kia của ngươi? Nàng đã bị trọng thương, chúng ta lại đang lùng bắt khắp thành, rất nhanh nàng cũng sẽ sa lưới thôi.”
Tô Tỉnh lắc đầu một cái: “Chỉ có ta mới biết nàng có khả năng ẩn nấp ở đâu nhất, nếu như không có ta, cho các ngươi tìm ba ngày ba đêm cũng không tìm được. Hơn nữa đừng quên, Ngọc Đảm ở ngay trên tay nàng, lấy bản lĩnh của nàng, tất nhiên đã phát hiện mấu chốt tăng tiến công lực của Ngọc Đảm, cũng không phải không có khả năng sẽ lấy nó để chữa khỏi nội thương, đợi nàng dưỡng thương tốt rồi, lại giả mạo trốn khỏi thành, các ngươi muốn bắt nàng, đã khó còn khó hơn.”
Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn nhìn về phía Thôi Bất Khứ, có thể thấy hắn cũng biết, Thôi Bất Khứ mới là người làm chủ trong này.
Thôi Bất Khứ: “Có thể, nếu như tin tức của ngươi được xác định là chính xác, ta có thể không truy cứu ngươi tội giết Lư U nương, nếu như ngươi không yên tâm, vậy thì không cần thả người trước, đợi chuyện thành công rồi làm.”
Lư Đề gầm nhẹ: “Không thể nào! Cho dù hắn không truy cứu, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!”
Tô Tỉnh căn bản không coi hắn ra gì, trực tiếp điểm huyệt câm Lư Đề, người sau liền an tĩnh.
“Ta cần một người bảo đảm để ta yên tâm.” Tô Tỉnh nói với Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ nói với Trưởng Tôn Bồ Đề nói: “Ngươi đi hỗ trợ Phượng Tiêu, trước hết không cần trở lại, có chuyện ta sẽ tìm ngươi.”
Trưởng Tôn gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều, xoay người đi.
Tô Tỉnh chính mắt nhìn thấy đối phương đi xa, không khỏi thầm thở phào.
Chính hắn cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, nghĩ ở đây cũng chỉ cần kiêng kị Trưởng Tôn Bồ Đề, Trưởng Tôn đi rồi, những người khác không có ai là đối thủ của mình, tất nhiên Tô Tỉnh sẽ không sợ hãi nữa.
Thôi Bất Khứ chìa tay ra chỗ Bùi Kinh Chập: “Đưa đây.”
Bùi Kinh Chập:???
Thôi Bất Khứ không nhịn được nói: “Nhị phủ chủ nhà ngươi bảo ta đến giúp, hẳn phải cho ngươi bằng chứng hoặc ấn tín, bây giờ đến lúc dùng rồi, lấy ra đây.”
Bùi Kinh Chập tâm không cam tình không nguyện, không nhịn được nói: “Nhưng ngài không phải là Tả…”
Nói được một nửa, bị ánh mắt hung ác của Thôi Bất Khứ liếc một cái, Bùi Kinh Chập đành dừng lại, cũng không nói được tiếp, tay không tự chủ được đưa vào trong ngực, lấy ra một ấn tín xinh xắn, vứt cho Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cúi đầu nhìn một chút, lại ném ấn cho Tô Tỉnh.
“Đây là ấn tín của nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ, bất kì một quan khẩu cửa thành nào trong Đại Tùy, có thể nhờ vào ấn tín này mà dễ dàng đi qua, mặc dù cách nơi này chính là quan ngoại, nhưng mà có bằng chứng trong tay, ngươi nên yên tâm rồi chứ?”
Lai lịch Tô Tỉnh giữ kín như bưng, lại ở Lư gia sáu năm, mưa dầm thấm đất, bảo bối gặp qua đếm không hết, bắt vào tay cân nhắc, lập tức có thể biết đối phương không lừa mình, liền cất ấn tín vào trong ngực, kéo Lư Đề từng bước lui về phía sau cửa phòng.
Mọi ngươi Lư gia như gặp đại địch, nhắm mắt theo đuôi, nhưng Tô Tỉnh đều không để trong mắt.
Không biết sao, Thôi Bất Khứ mặc dù không có nửa phần võ công, nhưng trong mắt hắn, uy hiếp còn lớn hơn so với người có võ công là Kiều Tiên và Bùi Kinh Chập.
Đây là một loại trực giác của người luyện võ.
Không nói được, không nói rõ, lại vô cùng chuẩn xác.
Chờ hắn bắt Lư Đề lùi ra đủ xa bọn Thôi Bất Khứ, tự nghĩ có thể ung dung rời đi, mới nói: “Tần Diệu Ngữ có ba nơi thường đến trong thành, một nơi là Xuân Hương phường, một nơi là Dung Hòa trai, còn một nơi, chính là tiểu viện Thanh Chuyên ở thành đông, cửa dán câu đối liễu xanh cảnh xuân đẹp, tường đỏ không khí mới.
Bọn Kiều Tiên cũng tìm được tung tích của Tần Diệu Ngữ ở Xuân Hương phường, vừa nghe cũng biết Tô Tỉnh không nói dối.
Tô Tỉnh vừa đề khí, Lư Đề liền thân bất do kỷ nhảy theo lên nóc nhà.
“Điều nên nói đã nói, ta phải đi.” Tô Tỉnh cười nói.
Tuy hắn không quá anh tuấn, nhưng trong hiểm cảnh, khí độ ung dung không vội vã hiện lên trên người, xem ra, Lư tiểu nương tử có cảm mến với hắn, cũng không phải không có đạo lí, chỉ tiếc gửi gắm sai người, khanh khanh tính mạng(*).
(*)Khanh khanh tính mạng: ý chỉ tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại gặp phải kẻ thông minh, ngay cả tính mạng mình cũng bị liên lụy.
Thôi Bất Khứ: “Ta còn một vấn đề.”
Tô Tỉnh: “Thôi đạo trưởng, lòng ngươi quá tham, ta sẽ không trả lời.”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi nếu không gọi là Tô Tỉnh, vậy ta nên xưng hô như thế nào với ngươi?”
Tô Tỉnh yên lặng chốc lát: “Doãn Tại Dung, quân tử ở công không ở dung.”
“Là quân tử ở đức không ở dung chứ!” Kiều Tiên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi biết không? Lần trước nàng giao thủ với chúng ta bị bắt, thà mạo hiểm chạy đi, cũng không nói ra tung tích của ngươi.”
Nàng này, tất nhiên không phải chỉ Lư tiểu nương tử, mà là Tần Diệu Ngữ.
Tô Tỉnh quả nhiên sửng sốt một chút.
Một thoáng thất thần, phía sau đã có kình phong đánh tới.
Hắn muốn bắt Lư Đề tránh né đã không kịp, không thể không đẩy người ra, mượn lực nhảy sang bên cạnh.
Nhưng người phía sau giống như phát hiện ra ý đồ của hắn, lập tức lao theo sau.
Tô Tỉnh sợ bị đám người Kiều Tiên vây công, cũng không chịu ra tay, liên tục chạy trốn về phía trước.
Ai ngờ khinh công của đối phương rất cao, lại chạy đến trước mặt hắn, chưởng phong đánh tới, Tô Tỉnh không thể không dùng kiếm chặn lại, vừa đối mặt, đã thấy một khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười.
“Đi gấp như vậy sao, không trả lại ấn tín cho ta à?” Phượng Tiêu cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.