Vô Song

Chương 40: Án quỷ Thả Mạt




Đợi cơ thể Thôi Bất Khứ tốt hơn đến bảy tám phần, đã là năm ngày sau.
Trong năm ngày này, tân sứ giả do Vu Điền vương phái đến cũng đã tới, hắn lại mang đến một phần hậu lễ – một khối mỹ ngọc – mặc dù không phải trân bảo hiếm thế như Thiên Trì Ngọc Đảm, nhưng Vu Điền nhiều mỹ ngọc, phần hậu lễ này tất nhiên cũng là ngọc, nhưng là một khối ngọc bội được mài giũa tốt, nghe nói đeo trên người có hiệu quả an thần định khí, còn phát ra hương thơm giống như túi hương.
Tuy nói Uất Trì Kim Ô chết ở bên ngoài Lục Công thành, không liên quan đến Vu Điền, nhưng Vu Điền vương muốn hữu hảo với Tùy Triều, tất nhiên còn phải đưa thành ý ra, hắn lo lắng không tìm được Ngọc Đảm, liền phái người mang phần hậu lễ này đến, để bày tỏ tấm lòng thành kính của mình.
Phượng Tiêu viết một tấu sớ, nói rõ ngọn nguồn án này ra, kể cả công trợ giúp của Tả Nguyệt cục, để cho ưng kỵ của Giải Kiếm phủ và Bùi Kinh Chập hộ tống sứ giả Vu Điền vào kinh, nhân tiện áp tải Tô Tỉnh về kinh thành để Giải Kiếm phủ thẩm vấn.
Còn Tần Diệu Ngữ, thì bị Phượng Tiêu vô tình hay cố ý ở lướt qua trên tấu sớ.
Nữ nhân này giống như một bóng dáng hư vô mờ mịt, bóng hồng lướt một cái, như mộng xuân không còn giấu vết. Phượng Tiêu không nói, Thôi Bất Khứ cũng không hỏi, án sứ giả Vu Điền được phá, công lao của Tả Nguyệt cục được thêm một khoản lên trên, đối với hắn mà nói đã đủ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn để làm, giữ lại một bí mật lẫn nhau, có thể không cần hỏi rõ ràng thì sẽ tận lực không mở miệng, biết quá nhiều chuyện cũng không tốt.
Dẫu sao thân phận bọn họ đều có chút đặc thù.
Sau khi đầu không còn choáng váng nữa, Thôi Bất Khứ liền cự tuyệt tiếp tục uống những thứ thuốc còn đắng hơn cả hoàng liên, bảo Kiều Tiên đi chuẩn bị hành lí.
Nhưng đến lúc chọn người thích hợp đi cùng Thôi Bất Khứ hơn, Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề lại có những ý kiến khác nhau.
Trưởng Tôn cho là mình có võ công cao hơn, ở cạnh Thôi Bất Khứ sẽ đáng tin hơn một ít.
Kiều Tiên cho rằng năng lực ứng biến của mình không kém Trưởng Tôn, hơn nữa Trưởng Tôn là phó sứ Tả Nguyệt, lần này hắn đi theo Thôi Bất Khứ, trong Tả Nguyệt cục cũng chỉ có một phó sứ không biết võ công, đây là lí do Kiều Tiên cảm thấy Trưởng Tôn phải về kinh trước thời hạn.
Thấy bọn họ giằng co không thôi, Phượng Tiêu miễn cưỡng cười một chút: “Có ta rồi, Trưởng Tôn có đi hay không, có gì khác nhau?”
Kiều Tiên lúc này mới nhớ tới Phượng Tiêu cũng đi cùng.
Đối phương tuy có võ công cao, nhưng nàng theo bản năng không coi Phượng Tiêu là người mình, ngược lại lo lắng dọc đường này sẽ bị Phượng Tiêu ngáng chân.
Nhưng Thôi Bất Khứ lên tiếng quyết định: “Trưởng Tôn về kinh, Kiều Tiên đi cùng ta là đủ rồi.”
Kiều Tiên: “Nhưng…”
Thôi Bất Khứ: “Nếu ngay cả Phượng phủ chủ cũng không gánh được an nguy của ta, vậy Giải Kiếm phủ cũng nên tìm một vị phủ chủ nữa đi.”
“Khứ Khứ, ngươi nói như vậy, áp lực của ta sẽ rất lớn đó.” Phượng Tiêu chống cằm, ngồi ngã trái ngã phải, nhưng ngược lại có thêm dáng vẻ phong lưu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ áp lực rất lớn.
Thôi Bất Khứ đã lên tiếng, Trưởng Tôn tất nhiên không có dị nghị gì.
Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Phượng phủ chủ, ngươi cần phải bảo vệ an nguy của ta thật tốt đấy, mặc dù án sứ giả Vu Điền đã được phá, nhưng cuối cùng thì Ngọc Đảm có chút hư hại, nếu Thiên tử muốn truy cứu, chỉ sợ ngươi tốn công vô ích, chỉ có đồng hành cùng ta, lấy lại công lao lần này, mới không uổng công chuyến này ngươi ngàn dặm tới.”
Phượng Tiêu: “Vậy ta chờ ngươi làm xong hết việc, trên đường về giết chết ngươi, nuốt mất công lao của ngươi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Kiều Tiên vừa nghe vậy, nhất thời lộ vẻ cảnh giác, căm tức nhìn y.
Nhưng Thôi Bất Khứ không có nửa điểm lo lắng, người sẽ làm như vậy khẳng định sẽ không nói ra.
“Còn có một vấn đề, lần này chúng ta bốn người cùng đi, phải ngụy trang một chút, có một thân phận.”
Thân phận gì? Dĩ nhiên là thân phận đồng hành rồi.
Nếu không cho dù tập tục bây giờ có cởi mở như thế nào đi nữa, hai trai hai gái chạy đến Tây Vực, cũng có chút kỳ quái.
Phượng Tiêu vẫn là dáng vẻ lười biếng kia: “Đồng hành với thương đội thì sao?”
Thôi Bất Khứ nói: “Muốn tìm thương đội có thể tin cũng không dễ dàng, bọn họ phần lớn đến Thả Mạt thành, sau đó sẽ tiếp tục đi về phía tây, không cùng đường với chúng ta, chúng ta có thể giả trang thành hai cặp vợ chồng, Quy Tư cách vương trướng A Ba không xa, nếu có người hỏi, cứ nói chúng ta đến Quy Tư thăm người thân gả đi xa, thuận tiện làm chút buôn bán nhỏ.”
Phượng Tiêu nhướng mày: “Vợ chồng? Ai với ai?”
Thôi Bất Khứ: “Dĩ nhiên là ta với Kiều Tiên, ngươi với Kim Liên, hai nhà chúng ta là có quan hệ mấy đời, bình thường buôn bán vải vóc kiếm sống. Trong Lục Công thành có một hộ họ Diệp, mấy năm trước gả con gái cho thương nhân Quy Tư, nhà hắn có con trai, hôm nay nghe lời cha mẹ, dẫn vợ đi Quy Tư thăm cô mẫu.”
Phượng Tiêu không nghĩ tới hắn còn chuẩn bị xong rồi, thật sự tìm được một gia đình như vậy, so thân phận với tài liệu. “Nào có ai đưa vợ đi xa?”
Thôi Bất Khứ cười một tiếng: “Bởi vì có đúng lúc hay không, vợ hắn vừa vặn cũng là người Quy Tư, năm đó theo cha tới đất Hán, gả cho Diệp thị, lần này không chỉ là thăm cô mẫu, còn mang vợ về nhà thăm bố mẹ.”
Phượng Tiêu: “Vậy ta cũng không đồng ý giả trang làm vợ chồng, ngươi cảm thấy người phong hoa tuyệt đại nghiêng nước nghiêng thành giống như ta, sẽ lấy một nữ nhân lớn tuổi hơn mình sao?”
Thôi Bất Khứ: “Không sao, Kiều Tiên tinh thông thuật dịch dung, dung mạo như ngươi đúng là quá bắt mắt, không chừng dẫn mã tặc tới quấy rầy, phải hơi sửa lại một chút, trở nên bình thường một tí.”
Phượng Tiêu sờ mặt mình một cái, Thôi Bất Khứ còn tưởng rằng y không chịu dịch dung, ai ngờ đối phương lại nhả ra một câu: “Khứ Khứ, ngươi cũng cảm thấy mặt ta rất bắt mắt sao? Ngươi nói thật đi, có phải lần đầu nhìn thấy ta, ngươi đã sinh lòng mến mộ không?”
Thôi Bất Khứ: “Đúng vậy.”
Phượng Tiêu thiếu chút nữa cho rằng Thôi Bất Khứ trước mắt là giả, không tránh khỏi quan sát chốc lát, hồ nghi nói: “Sao ngươi không phản bác?”
Thôi Bất Khứ dù bận vẫn ung dung: “Dung mạo như chủ phủ, nếu nói không xinh đẹp động tâm người, tất nhiên sẽ là ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, chỉ là— “
Phượng Tiêu: “Tốt lắm, không cần phải nói nữa, vế sau chỉ là, khẳng định không phải lời tốt lành gì.”
Thôi Bất Khứ cười cười: “Chỉ là bất cứ ai đang bình thường chung sống một ngày với ngươi, hẳn sau này rất khó hoài niệm nữa rồi đúng không?”
Phượng Tiêu: …
Những lời này của Thôi Bất Khứ, khiến Phượng Tiêu suy tính nửa ngày, trên đường trở về còn không tránh khỏi hỏi Bùi Kinh Chập: “Ngươi cảm thấy hắn đang khen ta hay đá đểu ta?”
Khóe miệng Bùi Kinh Chập co rút: “Ở phương diện khác mà nói, cũng có thể coi như là khen đi.”
Phượng Tiêu ừ một tiếng: “Ta cũng biết, vế sau câu nói kia của hắn, thật ra chính là để che giấu mình động tâm.”
Dứt lời y lại cười ha ha hai tiếng: “Chính sứ Tả Nguyệt cục, người thông minh thiên hạ hiếm có, vì ta mà động tâm, sự thật này nghĩ như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vui thích a, xem những lời này của hắn, bổn tọa tạm thời hạ mình đồng hành cùng hắn đi!”
Bùi Kinh Chập rất muốn nhắc nhở y, ngài có phải đã quên nửa câu phía sau kia không, người ta nói đúng một vế, vế sau mới là điểm chính.
Nói bóng gió là, phàm là người bình thường, sợ rằng cũng sẽ không động tâm vì Phượng Tiêu.
Nhưng mà Phượng Tiêu đã trực tiếp quên luôn nửa câu sau và phản ứng của Bùi Kinh Chập, y hát một tiểu khúc, đi về chỗ của mình, cảm thấy nhất định tối nay sẽ có một giấc mộng đẹp.
Thôi Bất Khứ không biết Phượng Tiêu có mộng đẹp gì, chỉ biết là ngày kế gặp mặt, mặt đối phương vẫn hiện lên vẻ đào hoa như cũ, sắc mặt hồng hào, ngay cả mặt mũi cũng như phát ra ánh hồng, Kim Liên không tính là người chưa trải đời, hôm qua đã đối mặt với Phượng Tiêu, nhưng giữa ban ngày thấy vậy, vẫn có loại cảm giác hít thở không thông đập vào mặt, giống như trăm hoa nở rộ sáng chói tươi đẹp cùng đưa đến trước mặt mình, đủ để nửa đời sau của nàng đều nhớ đến giờ phút này.
Ngũ quan người Đột Quyết khắc sâu, theo đuổi sức mạnh, toàn là hán tử thân thể cường tráng, không có mỹ nam tử tuấn mỹ hào hứng như Phượng Tiêu, hiếm thấy là vẻ đẹp của Phượng Tiêu cũng không phải nhu nhược, ẩn dưới đó chính là sức mạnh đủ để giết chết bất kỳ một người nào.
Cho dù Kim Liên Khả Đôn lớn tuổi như vậy, cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Thôi Bất Khứ không nhịn được nhìn Phượng Tiêu một cái.
Sao hắn lại cảm thấy một đêm trôi qua, trúc đào tinh này thật giống như lại lẳng lơ thêm mấy phần, còn trắng trợn rêu rao câu dẫn khắp nơi?
Phượng Tiêu chú ý tới ánh mắt của hắn, cười tủm tỉm nhìn lại, lòng nói thấy ngươi kính mến ta, cho nhiều ngươi nhìn thêm mấy lần.
Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy không giải thích được, đầu đầy mê hoặc.
Phượng Tiêu sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, bên ngoài có dung mạo chói mắt, bên trong có võ công cao cường, lại là người thông minh thế gian ít có, tự nhiên mắt cao hơn đầu, hơn hai mươi năm qua, người thích y đếm không hết, trong đó thậm chí không thiếu công chúa hoàng thất, nhưng y lại không coi trọng ai cả, có thể vào mắt y, được y coi làm đối thủ, lại lác đác không có mấy, Phật Nhĩ đường đường là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, nếu biết mình ở trong mắt Phượng Tiêu cũng chỉ gọi là nửa đối thủ, chỉ sợ sẽ sống sờ sờ mà tức chết.
Nhưng Thôi Bất Khứ lại là ngoại lệ, hai bên ngươi tới ta đi so chiêu mấy lần, Phượng Tiêu mặc dù không lỗ nặng gì, cũng không chiếm được tiện nghi lớn gì, thậm chí bây giờ còn phải cùng đối phương đi Đột Quyết, loại vô chuyện tốn công vô ích này vốn không ở trong kế hoạch của Phượng Tiêu, nhưng y theo đuổi tính cách hoàn mỹ có thể được thể hiện sâu sắc trong chuyện này, bởi vì ban đầu nhúng tay vào chuyện này, hiện buông tha giữa đường cũng không phải là điều y mong muốn, rốt cuộc dứt khoát dính vào, vừa vặn nhìn bố trí của Tả Nguyệt cục ở Tây Vực một chút, có thể để mình sử dụng hay không.
Lần lượt phá lệ vì Thôi Bất Khứ, cũng nói đối phương đặc biệt, ở trong mắt Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ có lẽ chưa nói là bạn, nhưng xác định có thể làm đối thủ của y.
Nhất là đối phương tay trói gà không chặc, còn thường xuyên bệnh chết đi sống lại, ngược lại nghị lực mưu trí càng lộ vẻ chói mắt.
Phượng Tiêu thừa nhận, mình càng cảm thấy hứng thú với Thôi Bất Khứ, hơn nữa còn nghĩ đủ cách tìm cơ hội qua lại mấy chiêu với hắn.
Lần đi Tây Vực này, không thể thiếu tham gia náo nhiệt được.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Thôi Bất Khứ, Kiều Tiên ngụy trang cho mặt mũi của Phượng Tiêu, chỉ là đôi mắt kia của y vốn rất ưa nhìn, ngụy trang như thế nào đi nữa đều không thể che đi được, chỉ có thể xuống tay từ những mặt khác, như làn da nâu, đổi y phục vải thô cả người.
Nhưng sắc mặt của Phượng Tiêu tại lúc Kiều Tiên muốn thêm chút bụi đất lên tóc y hoàn toàn biến thành màu đen.
“Như vậy là được rồi.” Y quả quyết cự tuyệt Kiều Tiên rắc tro bụi rơm rạ lên đầu mình, làm da nâu đi đã là ranh giới cuối cùng y có thể chịu được.
Kiều Tiên bất mãn nói: “Tóc ngươi như thế, sao có thể giống thương nhân bình thường ra ngoài chứ? Nhà ai bận bịu kiếm kế sinh nhai, lại chú ý nhan sắc như ngươi?”
Thôi Bất Khứ cũng đã đổi xiêm áo, mặt mũi hắn quá tuấn tú lịch sự, cũng không giống như một thương nhân, Kiều Tiên liền sửa một chút trên mặt hắn, bây giờ thoạt nhìn đã tục khí như con buôn rất nhiều.
Hắn biết tính tình thích sạch sẽ dở hơi của Phượng Tiêu nhất định lại phát tác, liền ung dung thong thả nhấp một hớp trà, mới nói: “Ta có một biện pháp, có thể để cho ngươi không cần chà đạp tóc của mình, cũng không cần làm da nâu đi.”
Phượng Tiêu nhướng mày lặng lẽ đợi hắn nói tiếp, dù y biết Thôi Bất Khứ nhất định sẽ không có ý kiến gì hay.
Đúng như dự đoán, đối phương nói: “Giả gái, hóa thành mỹ kiều nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.