Vô Song

Chương 48:




Hất mâm đựng trái cây đi chỉ là bước đầu tiên, sau đó Thôi Bất Khứ lập tức đứng dậy, chỉ vào Trần Tễ mắng to: “Ngươi cũng biết ta là cháu của quốc vương Quy Tư, lại dám mơ ước khinh bạc thê tử của ta như thế! Hôm nay Hưng công tổ chức đại thọ, ta nhận thiệp mời dự tiệc, ta vốn chân thành ăn mừng cho Hưng công, ai ngờ thế nhưng gặp phải tiểu nhân vô lễ vô sỉ như ngươi! Nếu ở Quy Tư, ngươi đã sớm bị ta cho người kéo xuống sống sờ sờ đánh chết!”
Những lời này liền mạch lưu loát, khiến người ta hoàn toàn không phản ứng được, Trần Tễ cũng bị mắng đến ngốc một chút, tâm nói ta chỉ hỏi tên họ một chút thôi, còn chưa động tay động chân gì mà, sao lại thành khinh bạc vô lễ rồi?
Hắn vốn dĩ không phải kẻ dễ bị bắt nạt, nhưng bị Thôi Bất Khứ đột nhiên làm khó dễ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ra lời nào để phản bác.
Hưng Mậu sao có thể cho hai người cơ hội gây gổ trong yến hội của mình, lúc này liếc mắt một cái, đại quản sự đã ra mặt giảng hòa: “Hai vị hôm nay đều là khách quý của chủ nhân nhà ta, cần gì phải vì vậy mà tranh chấp, còn xin giữ cho gia chủ ta một chút thể diện…”
Thôi Bất Khứ cắt đứt hắn, cười lạnh nói: “Thúc ta thường nói, Hưng công tuy tạm trú ở Thả Mạt, nhưng là một đời kiêu hùng, không nghĩ tới cũng có lúc thúc ta nhìn thiếu sót, với thân phận đại diện cho Quy Tư vương của ta, lại còn không thể vào bên trong phòng tiệc, phải ở bên ngoài phơi nắng, bữa tiệc này không tham dự cũng được, cáo từ!”
Đại quản sự vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, hòa nhã cười xòa nói: “Lang quân hiểu lầm, đây đều là do tiểu nhân an bài, chỉ vì trong phòng chật hẹp, vị trí có hạn, quả thực ngồi không được…”
Thôi Bất Khứ liếc hắn: “Đó không phải do chia người thành ba sáu chín loại sao? Sao các ngươi không phá sạch tường đi, hợp trong phòng và ngoài sảnh làm một?”
Nói thì dễ, nếu như thế còn gọi là phòng sao! Thôi Bất Khứ cố ý chọc tức người ta, thần thái cay nghiệt, làm cho đại quản sự có loại xung động muốn đánh vỡ đầu chó của hắn, nhưng lại không thể phát tác, vẫn tiếp tục nở nụ cười.
“Lang quân dạy rất đúng, là tiểu nhân cân nhắc không chu toàn, mời hiền phu thê vào bên trong ngồi, tiểu nhân lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho hai vị!” 
Hắn phất tay một cái, lập tức có người dọn chỗ ngồi xong, đại quản sự lại mời Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu vào bên trong, Hưng Mậu đứng dậy, tự mình đi tới giữa phòng, nghênh đón hai người Thôi Bất Khứ.
“Mỗ lễ phép không chu toàn, ở chỗ này bồi tội với hai vị, đến lúc đó xin uống nhiều thêm mấy ly!”
Mục đích của Thôi Bất Khứ vốn là lẩn vào bên trong phòng, nghe vậy liền nhìn về phía Đoạn Tê Hộc, lớn tiếng nói: “Nghe nói trong thành Thả Mạt có hai vị kiêu hùng, một là Hưng công, hai chính là Đoạn công, nếu có may mắn được vào nơi này, vậy ta dĩ nhiên muốn ngồi gần Đoạn công hơn một chút, không cần phiền các ngươi sắp xếp lại, cứ đặt chỗ ngồi của vợ chồng chúng ta phía sau Đoạn công là được!”
Đoạn Tê Hộc cười ha ha một tiếng, vui vẻ mời: “Hiếm thấy Thượng lang quân coi trọng Đoạn mỗ, bên cạnh ta coi như rộng rãi, không bằng tới ngồi chung thế nào?”
Thôi Bất Khứ mừng rỡ: “Cầu còn không được!”
Trước mắt phần lớn là một người một bàn, chỉ có khi thể hiện sự thân cận, mới có thể ngồi chung một bàn, Thôi Bất Khứ hoàn toàn không biết khách khí là cái gì, ném đại quản sự sang một bên, sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Tê Hộc.
Thấy Hưng Mậu không có ý kiến, đại quản sự không thể làm gì khác hơn là oán thầm một tiếng, lấy một cái bàn khác cho Phượng Tiêu ở bên cạnh Thôi Bất Khứ.
Như vậy thứ nhất, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu không chỉ cách Đoạn Tê Hộc rất gần, cách Hưng Mậu cũng chỉ có mấy bước.
Chỉ có thể thương thay cho Trần Tễ tự dưng bưng bị nổi giận một trận, đợi đến khi lấy lại tinh thần, Thôi Bất Khứ đã hỏa tốc ôm bắp đùi Đoạn Tê Hộc, hắn muốn hất bàn cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể mặt đầy giận dữ trợn mắt nhìn Thôi Bất Khứ, đại quản sự tự nhiên sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội gây chuyện vào lúc này, thấy vậy lại qua đi trấn an Trần Tễ, cũng không biết hắn nói cái gì, Trần Tễ rất nhanh đổi giận thành vui, không quản Thôi Bất Khứ nữa, quay lại rất vui vẻ mà ngồi xuống lần nữa.
Một trận sóng gió lúc này được giải quyết, đại quản sự âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng oán trách tam quản sự chẳng biết đi đâu, thọ yến hôm nay là tam quản sự chuẩn bị, những chuyện vô tích sự này cũng hẳn phải do gã ra mặt mới đúng.
“Mấy năm trước ta có đi Quy Tư một chuyến, may mắn bái kiến Quốc vương bệ hạ, không biết bây giờ ngài còn khỏe không?” Đoạn Tê Hộc thăm hỏi.
“Gia thúc có thể ăn có thể ngủ, lên ngựa có thể giương cung bắt chim, xuống ngựa có thể tay không bắt sói, thân thể từ trước đến giờ không tệ, nhưng mà gần đây bởi vì có hai Vương tôn bị bệnh chết yểu, người rất đau buồn, ngay cả nhạc vũ thích nhất cũng không nghe. Nếu không, cũng không đến phiên ta bị phái tới Trung Nguyên.”
Nếu Thôi Bất Khứ giả mạo cháu của Quy Tư vương, tất cả đều đã chuẩn bị trước thật tốt, nếu không cũng chỉ có thể lừa gạt Cao Ý, căn bản không lừa được cáo già như Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc.
Quy Tư vương đúng là có một đứa cháu tên Thượng Kinh, bởi vì thân thể không tốt, từ nhỏ đã ở biệt trang ngoài thành, rất ít người thấy, trong mười câu nói của Thôi Bất Khứ, ít nhất có sáu bảy câu là thật, như vậy mới càng có thể lấy tín nhiệm với người ta.
Đoạn Tê Hộc nghe vậy liền gật đầu thở dài nói: “Xin thay mặt chuyển lời thăm hỏi sức khỏe, mong Quốc vương nén bi thương.”
Chuyện Vương tôn chết yểu, Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu cũng có nghe nói, hai người xác minh, bọn họ càng không hoài nghi thân phận của Thôi Bất Khứ.
Hưng Mậu vỗ vỗ tay, thức ăn đã sớm chuẩn bị lập tức được mang lên như nước chảy, rượu cũng được mang lên từng vò từng vò, để ngay trước mặt của mọi người, mùi rượu phút chốc tràn ngập, vừa ngửi cũng biết là rượu ngon năm xưa, cho dù những người kia đều thấy không ít rượu ngon trong đời, cũng không tránh khỏi âm thầm nuốt nước miếng.
Thị nữ xinh đẹp bưng vò rượu đi tới, rót rượu cho tân khách, mọi người nâng ly chúc thọ lão phu nhân, Hưng Mậu dẫn đầu uống rượu ngon, lạy mẫu thân, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng.
Nếu Đoạn Tê Hộc hôm nay đã tới, khẳng định cũng sẽ không cho Hưng Mậu ấm ức, thấy thị nữ khom người nâng ly đầy, hắn cũng nâng ly đứng dậy, theo trào lưu nói câu chúc phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Nhưng khi Đoạn Tê Hộc chuẩn bị ngửa đầu uống rượu, Thôi Bất Khứ lại gọi hắn: “Đoạn công chậm đã!”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Vì sao vò rượu của Đoạn công, và vò rượu của ta lại không lớn như nhau, chẳng lẽ bởi vì Đoạn công ở thành Thả Mạt quyền cao chức trọng, chủ nhà cho đãi ngộ, khác với người ngoài sao?”
Nếu như nói Thôi Bất Khứ vừa rồi bởi vì thê tử bị chọc ghẹo mà nổi giận, coi như có thể phát tác, bây giờ đơn giản là không có việc gì liền bới móc.
Thôi Bất Khứ phát huy khả năng gây chuyện vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta phải chán ghét.
Bây giờ trong lòng đại quản sự cực kì chán ghét hắn, không nhịn được lớn tiếng nói: “Thượng lang quân hiểu lầm, vò rượu trong phủ chúng ta đều có ý cả, phân ra thành mai lan trúc cúc, bốn mùa xuân hạ thu đông cất vào hầm, mỗi loại rượu có hương vị khác nhau, nhưng đều trân quý giống nhau, bên ngoài tuyệt đối không tìm ra, chờ ngài uống xong vò đó, tự nhiên có thể nếm được hương vị khác, cần gì phải nóng lòng như vậy!”
Thôi Bất Khứ gây chuyện thành tinh giống như không nhìn thấy vẻ chán ghét dưới đáy nụ cười của đại quản sự, hắn chỉ ly rượu trong tay Đoạn Tê Hộc nói: “Ta cảm thấy mùi vị ly rượu này của Đoạn công khẳng định bất phàm, bây giờ ta muốn đổi rượu với Đoạn công!”
Đoạn Tê Hộc không nhịn được mà bật cười, đưa ly rượu ra: “Chuyện này có khó khăn gì, cái ly này của ta cho ngươi, sai người cầm ly khác lên cho ta là được!”
Hưng Mậu khẽ cau mày, trong lòng không vui, nhưng cuối cùng không nói gì.
Thôi Bất Khứ dám gây sự nhiều lần trong thọ yến của mẫu thân hắn, hắn có một trăm loại biện pháp để cho đối phương sau chuyện này hối hận cũng không kịp.
Nhưng Thôi Bất Khứ cầm rượu của Đoạn Tê Hộc rồi, còn không chịu thôi, ngược lại đưa về phía thị nữ xinh đẹp vừa rót rượu cho Đoạn Tê Hộc.
“Nào, ngươi uống rượu đi!”
Thị nữ ngẩn ra, vội lui về phía sau hai bước, lấy ánh mắt cầu cứu nhìn đại quản sự.
Đại quản sự cũng chịu cái tên gây chuyện tinh Thôi Bất Khứ này đủ rồi, lập tức liền mang theo nụ cười cảnh cáo nói: “Thượng lang quân, hôm nay là thọ yến chủ nhân nhà ta, xin ngươi hãy thu liễm một chút cho thỏa đáng!”
Thôi Bất Khứ nhướng mày: “Ta sao có thể gây chuyện được? Người người đều biết Đoạn công và Hưng công bất hòa, khó đảm bảo có kẻ tiểu nhân muốn gây cản trở bên trong, khích bác ly gián, ở đây độc hại Đoạn công, vu oan các ngươi, ta đây không phải chu đáo phòng ngừa, giúp Hưng công phủi sạch hiềm nghi trước sao?”
Đại quản sự không thể nhịn được nữa, tiến lên bắt lấy Thôi Bất Khứ: “Ngươi tiểu tử này, nào có tới dự tiệc, rõ ràng là cố ý đến gây chuyện!”
Có thể trở thành tâm phúc cuối cùng của Hưng Mậu, tất nhiên võ công của đại quản sự cũng không tệ lắm, chiêu thức ấy nhanh như chớp, đừng nói Thôi Bất Khứ không có chút võ công nào, coi như hắn biết võ công, cũng chưa chắc trốn được.
Nhưng không đợi đại quản sự bắt được bả vai Thôi Bất Khứ, để người này đau kêu thành tiếng, không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, tay hắn đã bị giữ lại.
Chỉ dùng hai ngón tay.
Đại quản sự nhịn đau quay đầu lại, liền thấy Phượng Tiêu thẹn thùng cười với hắn một tiếng.
Cười đến mức khiến đại quản sự giật mình, nhất thời hoàn toàn mất đi sức đánh trả.
Thôi Bất Khứ cũng không để ý đến đại quản sự, vẫn như cũ đưa ly rượu kia cho thị nữ: “Uống ly rượu này, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, tuyệt đối cũng không gây sự cho Hưng công nữa.”
Thị nữ lại cúi đầu, cũng chưa hề đụng tới.
Đoạn Tê Hộc cũng nhìn ra chút không đúng.
Trong lòng Hưng Mậu đã sớm vô cùng tức giận với Thôi Bất Khứ kẻ chuyên gây chuyện này, nhưng khiến hắn tức giận là mất mặt trước Đoạn Tê Hộc, trước mắt trong sân coi như náo nhiệt, mấy vị khách trong phòng cũng đã ngừng uống rượu, tất cả đều nhìn về phía này, nhất thời không khí như cứng lại.
“Nếu Thượng lang quân đã có lời, ngươi uống ly rượu này đi!”
Nghe lời Hưng Mậu, thị nữ mới nhận lấy ly rượu từ trong tay Thôi Bất Khứ.
Nhưng nàng giống như bị tình cảnh như vậy dọa sợ, hai tay run rẩy, vì thế mà sánh ra không ít rượu.
Thôi Bất Khứ cầm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ đưa lại gần miệng đối phương, ôn nhu nói: “Đừng sợ, một ly rượu mà thôi, sao ngươi lại sợ như có độc thế?”
Mắt thấy ly rượu kia sắp bị đưa vào trong miệng, thị nữ chợt tránh thoát Thôi Bất Khứ, quay lại đánh về phía Đoạn Tê Hộc.
Một tia sáng thoáng qua, hóa ra trên người nàng có giấu một thanh đoản đao bén nhọn, trực tiếp nhắm ngay ngực Đoạn Tê Hộc, hai bên chỉ gần trong gang tấc.
Đoạn Tê Hộc đột nhiên nhảy lên, như đại bàng giương cánh bay cao, không chỉ tránh một kích trí mạng của thị nữ, lúc rơi xuống còn đá mạnh vào cổ tay nàng, khiến thanh đoản đao của thị nữ lệch đi, chân nàng lảo đảo một cái, không tự chủ được nghiêng người về trước, vướng phải bàn ngã lăn, đoản đao trong tay cắm vào ngực mình, tắt thở tại chỗ!
Không biết là ai kêu lên trước, tiệc rượu vốn náo nhiệt nhất thời thay đổi mùi vị, vẻ mặt người kinh hoàng khó hiểu, tân khách trong phòng rối rít đứng dậy lui về phía sau.
Hưng Mậu chỉ Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu cả giận nói: “Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!”
Thôi Bất Khứ cười lạnh nói: “Ngươi bắt ta có tác dụng gì? Hôm qua ở trên đường ta vô tình gặp được tam quản sự lén lút lập mưu với người ta gây bất lợi cho Đoạn Tê Hộc, nếu không phải như vậy, sao cần gây sự trong thọ yến? Ai ngờ chuyện thật sự phát triển như ta đoán!”
“Hưng Mậu, ta có lòng tới dự tiệc, ngươi lại lấy Hồng Môn yến(*) đợi ta!” Đoạn Tê Hộc trầm mặt xuống, hai tên hộ vệ vốn đi theo hắn cũng đã vào trong, lúc này làm ra vẻ bảo vệ hắn ở hai bên trái phải, giống như rất sợ Hưng Mậu đột nhiên làm khó dễ.
(*)Hồng Môn yến: ý chỉ một chuyện vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm, kiểu như bữa tiệc trước khi chết =))))
“Chuyện hôm nay, ta toàn không biết!” Hưng Mậu đột nhiên giận dữ, hôm nay nếu quả thật Đoạn Tê Hộc chết ở chỗ này, hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Đoạn Tê Hộc vừa chết, khẳng định người khác nghĩ đến hắn đầu tiên, nhưng Hưng Mậu muốn giết người, cho dù dùng mỹ nhân kế đi hạ độc, cũng tốt hơn cách thức đơn giản thô bạo thế này, huống chi hôm nay là sinh thần của mẫu thân hắn, mọi người đều biết chuyện hắn có hiếu, sao có thể giết người trước mặt mẫu thân?
Nhưng nói đi nói lại thì, nếu chuyện đã loạn đến nước này, bất kể ai muốn giết Đoạn Tê Hộc, nếu đối phương chết thật, hắn sẽ có thể thuận lý thành chương tiếp quản thế lực Đoạn thị, không có Đoạn Tê Hộc thì Đoạn thị giống như diều hâu gãy cánh, không bằng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng…
Nghĩ đến đây, hơi mù trong mắt hắn lại thâm sâu hơn mấy phần, như có một trận bão táp đang nổi lên.
Ba vị quản sự bên cạnh Hưng Mậu đi theo hắn rất nhiều năm, đã sớm quen thuộc tác phong chủ nhân nhà mình, đại quản sự bị Phượng Tiêu bắt được, nhị quản sự đợi lệnh đã lâu, thấy vậy, lặng lẽ vẫy tay, hộ vệ Hưng phủ tụ tập bốn phía, vây chặt quanh phòng, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, liền nhào lên đánh chết Đoạn Tê Hộc. Đoạn Tê Hộc dù có võ công cao hơn nữa, chỉ bằng ba người họ, cũng không khả năng chạy khỏi cái nơi bị bao vây như két sắt này.
Đoạn Tê Hộc thầm kêu không ổn.
Hắn hôm nay dám đến dự tiệc, chính vì biết Hưng Mậu không thể động thủ trong thọ yến, ai ngờ lại xảy ra biến cố.
Độc vừa rồi có phải do Hưng Mậu hạ hay không, cũng không quan trọng nữa, bởi vì hắn cũng giống như nhị quản sự vậy, đều nhìn ra được sát ý trên mặt Hưng Mậu.
Chẳng lẽ hôm nay tại nơi này, mạng ta quả thực xong rồi?
Đại quản sự rốt cuộc không nhịn được đau, kêu lên tiếng.
Phượng Tiêu cười nói: “Hơi dùng lực lớn một chút, ai bảo ngươi muốn động thủ với phu quân nhà ta, liền chịu đi!”
Tiếng nói của y vừa dứt, đại quản sự liền ngã xuống đất không thể động đậy, thân hình Phượng Tiêu lóe lên, nhị quản sự chỉ cảm thấy một đạo kình phong xông tới trước mặt, trong lòng rét một cái, vội vàng xuất chưởng nghênh chiến, liều mạng đấu lại một chưởng của đối phương, nhị quản sự không nhịn được sự tanh nồng dâng lên từ ngực, phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã về sau.
Nhìn lại Phượng Tiêu, nửa chút thương tích cũng không có, còn dù bận vẫn ung dung nói với Hưng Mậu: “Ngươi cũng nhìn thấy đấy, cho dù cả ngươi cũng xông lên, ta vẫn có thể trở lui toàn thân, không những như vậy, lại thêm một Đoạn Tê Hộc, cũng có thể luôn.”
Một thành Thả Mạt nho nhỏ, từ khi nào lại có tuyệt thế cao thủ như vậy?
Nam nhân tự xưng là cháu của Quy Tư vương rõ ràng tay trói gà không chặt, ai có thể ngờ vợ hắn lại ẩn giấu một thân thủ như vậy?
Đoạn Tê Hộc tự coi võ công đã không tệ, nhưng so với người trước mắt này, cách xa không kịp, thậm chí hắn biết đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ của Đột Quyết ở đây, rất có thể cũng không đánh lại được đối phương.
Đôi vợ chồng này, đến tột cùng có lai lịch ra sao?
Hưng Mậu vừa giận vừa sợ: “Các ngươi rốt cuộc là người nào?!”
“Dĩ nhiên là mỹ nhân.” Phượng Tiêu lấy khăn ra lau tay, dùng kiểu lan hoa chỉ tung khăn tay thành một độ cong giữa không trung.
Khăn tay nhẹ nhàng lại chính xác vô cùng, rơi lên đầu đại quản sự.
Đại quản sự: …
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “So với việc quan tâm chúng ta là người nào, ngươi càng nên quan tâm trong nhà mình có nội tặc nào đi. Theo ta biết, dưới trướng Đoạn Tê Hộc có hai nhi tử, trưởng tử đã thành niên, nếu hôm nay hắn chết ở chỗ này, trưởng tử sẽ thừa kế tất cả của cha, kể cả mối thù của cha, công khai bất hòa với ngươi, cho dù cuối cùng ngươi có thể thắng, cũng sẽ là thắng thảm hại. Suy nghĩ một chút xem ngao cò tranh nhau, ai sẽ là ngư ông đắc lợi?”
Hiển nhiên Đoạn Tê Hộc cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên mặc dù hắn nghi ngờ Hưng Mậu, nhưng vẫn giữ lại như cũ.
Sắc mặt Hưng Mậu không rõ cảm xúc, chỉ chốc lát sau, hắn quả quyết nói với đại quản sự: “Lập tức tìm Bành Tương tới đây! Nếu gã dám phản kháng, bất kể dùng cách gì, chỉ cần còn sống có thể mở miệng nói chuyện là được!”
Cổ tay đại quản sự vừa bị Phượng Tiêu bẻ gãy, nhưng so với chuyện lớn xảy ra trong phủ, chút vết thương nhỏ này của hắn không tính là cái gì, lập tức nhịn đau bò dậy, vội vã đi tìm tam quản sự.
Hay cho một thọ yến biến thành như vậy, Hưng Mậu hít một hơi thật sâu, đè phiền muộn trong lòng xuống, trước hết sai người đưa lão mẫu thân đi nghỉ ngơi, rồi nói với các vị khách khác: “Hôm nay không khéo, xảy ra chuyện bất ngờ này, làm các vị bị sợ hãi, đợi mỗ bắt được hung thủ, sẽ lại xin lỗi các vị, bây giờ xin ngồi yên, ăn vài thứ cho đỡ sợ.”
Mọi người nào còn ai ăn được, đành phải ngồi chờ, có người muốn đi, cũng không đi được, vào lúc này, Hưng gia chắc chắn sẽ không để bất cứ ai đi cả.
Hưng Mậu không muốn tin tưởng tam quản sự phản bội, nhưng thực tế nhưng cũng không do hắn không tin, thọ yến là một tay tam quản sự an bài, xảy ra chuyện gì, đối phương cũng khó trốn trách nhiệm.
Nhưng chuyện phát triển thường khó giải quyết hơn dự đoán.
Một lát sau, đại quản sự vội vã chạy về, hắn chạy một vòng lớn, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc nãy.
Hưng Mậu thấy vẻ hốt hoảng trên mặt hắn, cũng biết chuyện không ổn.
Đúng như dự đoán, đại quản sự nói: “Bành Tương, gã sợ tội tự vẫn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.