Vô Song

Chương 57:




Trong lúc Thôi Bất Khứ và Băng Huyền nói chuyện, bóng người Phượng Tiêu và Yến Tuyết Hành tách ra giữa không trung, hai người chia nhau rơi vào góc mái hiên đối diện, mỗi người một bên.
Người ngoài không rành võ công nhìn thấy, chỉ nói hai người cân sức ngang tài, không phân cao thấp, nhưng Yến Tuyết Hành biết, mình là một thế hệ người tuổi trẻ xuất sắc của Lâm Xuyên Học cung, so với trước mắt người này, lại vẫn kém hơn một bậc.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không tìm ra được trên giang hồ xuất hiện một nữ cao thủ như vậy từ bao giờ.
“Dám hỏi cao tính đại danh của nương tử?”
Phượng Tiêu: “Bổn họ Thôi, khuê danh Bất Khứ.”
Thôi Bất Khứ: …
Băng Huyền không nhịn được mỉm cười.
Yến Tuyết Hành: “Không biết Thôi nương tử từ môn phái nào, học trò của vị cao nhân nào?”
Phượng Tiêu cười nói: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”
Yến Tuyết Hành chậm rãi thở ra một hơi, giống như đang tự kiềm chế, không để cho mình nổi giận.
Dọc theo đường này hắn gặp không chỉ một hai nữ nhân khó dây dưa, tuy nói mấy năm nay không khí cởi mở, nhưng dẫu sao thiên hạ này vẫn là của nam nhân làm chủ, giang hồ cũng phải để nam nhân làm chủ, dẫu có nữ tử hành tẩu giang hồ, người ưu tú xuất sắc không có mấy, nhưng lúc này lại giống như hẹn trước vậy, khiến Yến Tuyết Hành gặp phải.
Ví dụ như Băng Huyền.
Ví dụ như vị Thôi nương tử trước mắt này.
Yến Tuyết Hành không muốn dưa nhiều với đối phương dây, mục đích của hắn chỉ có một, hành hạ Đoạn gia, giết Đoạn Tê Hộc, để cho Đoạn Tê Hộc chịu hết thống khổ chết đi, nhưng lại có Phượng Tiêu ngăn cản, hắn không có cách nào động thủ.
Hắn trầm giọng nói: “Đoạn Tê Hộc diệt cả nhà ta, nhục giết chị ta, thù này không báo, hổ thẹn làm người, Thôi nương tử không quen Đoạn Tê Hộc, xin hãy tránh ra, hôm nay coi như Yến mỗ thiếu ngươi một ân huệ, ngày sau nhất định sẽ có hồi báo.”
Phượng Tiêu thiêu mi: “Hồi báo cái gì?”
Yến Tuyết Hành nén giận: “Không trái đạo nghĩa, khả năng cho phép, không gì không thể.”
Đoạn Tê Hộc hoành hành mấy chục năm trong thành, cho tới bây giờ cũng là người khác nịnh nọt lấy lòng hắn, ngay cả Cao Ý do Tùy Triều phái tới, đối với hắn cũng khách khí ba phần, nào giống như bây giờ, biến thành thịt trên thớt, mặc người xẻ thịt?
Lúc còn làm mã tặc hắn dũng mãnh vô cùng, cả ngày liếm máu trên đao, cũng mấy lần trọng thương, mới có thể đổi lấy cuộc sống giàu sang, nhưng càng có nhiều, ham muốn được sống lại mãnh liệt hơn so với bất cứ lúc nào trong quá khứ. Mắt thấy lời nói của Phượng Tiêu với Yến Tuyết Hành lộ ra vẻ động tâm, Đoạn Tê Hộc nào còn nhịn được nữa, vội vàng hét lớn lên: “Không phải các ngươi muốn biết bí mật sao, ta nói cho các ngươi! Cứu ta! Ta nói tất cả bí mật cho các ngươi!”
Thôi Bất Khứ: “Nói như vậy, ngươi thật sự biết Ngọc Tú”
Đoạn Tê Hộc: “Biết!”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Đoạn Tê Hộc, mặc dù ta không có võ công, nhưng bản lĩnh xem lời nói và sắc mặt, cõi đời này chỉ sợ ít ai có thể đuổi kịp, lúc trước ngươi nói chưa từng nghe tên Ngọc Tú mới là nói thật, bây giờ mới biết, chỉ sợ là vì bảo vệ tính mạng mới cố ý gạt chúng ta! Ngươi có gì đáng giá để chúng ta cứu ngươi?”
Đoạn Tê Hộc hét: “Có! Ta có! Các ngươi có nghe qua Vân Hải Thập Tam Lâu không, ta biết bí mật của nó, cứu ta! Ta đều nói hết cho các ngươi!”
“Vân Hải Thập Tam Lâu?” Thôi Bất Khứ cân nhắc nói, “Đúng là ta có tò mò với chỗ này, nhưng mà, không tò mò đến mức giữ được tính mạng của ngươi, trừ khi ngươi có thể chứng minh giá trị của mình đáng giá bao nhiêu tiền.”
Ánh mắt Đoạn Tê Hộc đỏ bừng, vì bảo vệ tính mạng, hắn đã bất chấp nhiều như vậy: “Vân Hải Thập Tam Lâu, không chỉ là nơi các ngươi cho rằng cầm tiền mua mạng! Mười ba tòa lâu thật ra là mười ba người, mười ba thế lực, ta đứng hàng mười hai trong đó, người ta gọi là Thập Nhị tiên sinh, bí mật này có đáng giá để các ngươi mua hay không?!”
Thôi Bất Khứ cau mày.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện.
Trong án sứ giả Vu Điền bị hại, một trong số hung thủ, Tô Tỉnh đã từng khai báo, bọn họ đều là đệ tử Phù Dư môn của Cao Câu Lệ, năm đó người đưa họ từ Phù Dư môn đến Trung Nguyên có địa vị rất cao, Tô Tỉnh và Tần Diệu Ngữ chỉ biết hắn được gọi là “Nhất tiên sinh”, cũng không biết hắn rốt cuộc là ai.
Ban đầu Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu đã từng suy đoán, một là bắt đầu vạn vật, lấy đây là số người, tất nhiên tâm khí cực cao, thân phận bất phàm.
Bây giờ nhìn lại, nếu có một, có phải cũng có nghĩa là có hai, có ba, có bốn, thậm chí còn mười một, mười hai hay không?
Vị Nhất tiên sinh kia, có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu không?
Nếu quả là như vậy, tổ chức này, bố cục lớn, mưu kế xa, đúng là khá kinh người.
Thử nghĩ một chút, bọn chúng không chỉ có có liên lạc với Cao Câu Lệ, ngay cả Đoạn Tê Hộc ở biên thành xa xôi cũng bị thu nạp trong đó, trời nam đất bắc, đồ vật các nơi, Bắc Tùy cùng Nam Trần, các đại môn phái giang hồ, khó đảm bảo không có những người khác.
Suy nghĩ trong điện quang thạch hỏa, lập tức để cho Thôi Bất Khứ quyết định lưu lại tính mạng của Đoạn Tê Hộc.
Bọn họ vốn cho rằng chẳng qua Đoạn Tê Hộc có ân oán với Ngọc Tú, muốn mượn chuyện này đào ra ý đồ của Ngọc Tú, ai ngờ trời xui đất khiến, lại nghe được bí mật kinh người của Vân Hải Thập Tam Lâu.
Dường như cũng trong lúc đó, Phượng Tiêu thậm chí không cần trao đổi ánh mắt cùng Thôi Bất Khứ, ý tưởng của hai người không khác nhau lắm, y buông tay nói với Yến Tuyết Hành: “Ngươi cũng nghe rồi đó, hắn dùng bí mật để đổi mạng, ta lại cảm thấy hứng thú với bí mật này, không bằng hôm nay ngươi cho ta chút mặt mũi, mấy ngày nữa lại đến giết?”
Yến Tuyết Hành gằn từng chữ một: “Không thể nào, bọn ta chờ hơn mười năm, rốt cuộc chờ tới hôm nay, ta không chỉ muốn giết hắn, còn phải giết sạch người Đoạn gia trước mặt hắn, lại một đao lăng trì xẻo tim Đoạn Tê Hộc, để hắn cũng nếm thử mùi vị thân nhân chết trước mặt mình!”
Phượng Tiêu nhíu mày nói: “Oan có đầu nợ có chủ, cho dù người Đoạn gia trong ngày thường có tác oai tác quái, cũng chưa từng giết người nhà ngươi chứ? Đệ tử Lâm Xuyên Học cung các ngươi, không phải tự xưng môn đồ Khổng thánh, giảng đạo đức nhân nghĩa sao, sư phụ ngươi cho phép ngươi làm như vậy?”
“Đạo đức nhân nghĩa có thể khiến người nhà ta chết đi sống lại, để những kẻ cặn bã kia không vũ nhục tỷ tỷ của ta sao?!” Yến Tuyết Hành cười dài một tiếng, ánh mắt quét qua mọi người Đoạn gia run lẩy bẩy, vẻ mặt đầy châm chọc: “Nếu bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý Đoạn Tê Hộc mang cho, vậy đồng sinh cộng tử với Đoạn Tê Hộc, cũng không phải chuyện đương nhiên sao? Nếu thật có cốt khí có tiết tháo, chỉ sợ đã sớm bỏ nhà ra đi, không muốn dùng những tiền bạc dính đầy mạng người của hắn chứ! Chẳng qua ta chỉ một đao giết nữ nhi hắn, không học theo hắn, lăng nhục nữ nhi ngay trước mặt hắn, đã là hết tình hết nghĩa rồi!”
Lời còn chưa dứt, bóng người hắn đã biến mất tại chỗ.
Yến Tuyết Hành tự biết võ công không bằng Phượng Tiêu, muốn giết Đoạn Tê Hộc tất nhiên phải tìm cơ hội, lời nói vừa rồi, một là để phát tiết thống khổ nhiều năm, hai là để phân tán sự chú ý của đối thủ. Có Phượng Tiêu ở đây, kế hoạch từ từ hành hạ rồi mới giết Đoạn thị khẳng định không thể thực hiện được, Yến Tuyết Hành chọn một kích toi mạng, để tránh đêm dài lắm mộng.
Trong đêm tối ánh sáng thưa thớt, Yến Tuyết Hành giống như một con hồng nhạn cô độc, gần như hoàn toàn hóa thành như vô, đừng nói Thôi Bất Khứ, mau ngay cả Băng Huyền cũng không thấy rõ.
Nhưng cho dù Yến Tuyết Hành động như thế nào, mục tiêu cuối cùng của hắn, nhất định là Đoạn Tê Hộc.
Cho nên Phượng Tiêu cũng động.
Y bước ra một bước bình thường.
Bộ pháp bình thường không đáng nhắc tới, thân hình cũng không giống y ngày thường tựa hoa khổng tước thích rêu rao khoe khoang, chỉ thích nhất minh kinh nhân(*).
(*)Nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc (theo QT).
Một chiêu này đúng là quá bình thường.
Phượng Tiêu từ mái hiên rơi xuống, nâng hai tay áo lên, như đại bàng giương cánh, vừa vặn rơi vào phía trên Yến Tuyết Hành.
Người ngoài nhìn một chiêu này không quá mức lạ thường, nhưng người trong cuộc như Yến Tuyết Hành, chỉ cảm thấy áp lực to lớn chụp xuống ngay đầu, dường như muốn nghiền nát cả người mình, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng biến chiêu, đổi công thành thủ, cong lưng xẹt qua, một chưởng mượn lực vỗ một cái trên đất, quay lại áp chế Phượng Tiêu.
Chớp mắt đã hơn mười chiêu.
Cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy cao thủ hàng đầu giao phong, nếu như không phải lúc này không hợp, Thôi Bất Khứ sẽ ngồi xuống từ từ thưởng thức.
Nhưng Băng Huyền không thể nào ngồi nhìn Yến Tuyết Hành sa sút, dẫu sao người kia là người nàng muốn lôi kéo vào Hợp Hoan tông, vì vậy cuối cùng nàng cũng ra tay.
Có nàng gia nhập, cục diện trong nháy mắt như nghiêng đi, nhưng Yến Tuyết Hành không nghĩ tới Phượng Tiêu gặp mạnh thì mạnh, không rơi xuống thế hạ phong chút nào.
Hoặc là nói, ngay từ lúc mới bắt đầu, Phượng Tiêu có giữ lại, không dùng hết toàn lực.
Đoạn Tê Hộc bị thương không nhẹ, nhưng lòng muốn chạy trốn của hắn vẫn không ngừng nghỉ, mắt thấy ba người triền đấu không để ý tới mình, hắn từ từ di chuyển vào trong một góc âm u.
Đột nhiên, hắn phát hiện trước mặt mình có người đứng.
Là Thôi Bất Khứ.
Đoạn Tê Hộc không coi Thôi Bất Khứ ra gì, hắn biết đối phương không biết võ công.
Nhưng bây giờ hắn cũng không tốt hơn người không có võ công chút nào.
Hắn thấp giọng, nói với Thôi Bất Khứ: “Những năm này ta cất giấu không ít bảo vật, ngươi tha ta một mạng, ta nói cho ngươi bọn chúng được giấu ở chỗ nào!”
Thôi Bất Khứ nói: “Ta không có hứng thú với bảo vật, nhưng ngươi nói cho ta về Vân Hải Thập Tam Lâu, ta liền tha cho ngươi một mạng, không chỉ có như vậy, thê tử của ta sẽ còn giúp ngươi ngăn bọn họ lại, qua hôm nay, ngươi vẫn có thể trốn xa chứ?”
Đoạn Tê Hộc cười khổ nói: “Người vào Vân Hải Thập Tam Lâu, phải tuân thủ nghiêm ngặt tất cả mọi chuyện bên trong, không được tiết lộ nửa câu ra ngoài, ta nói ra cũng chỉ có đường chết.”
Thôi Bất Khứ: “Nhưng vừa nãy ngươi nói rồi còn gì.”
Hắn nghiêng đầu hô lên với Phượng Tiêu: “Nương tử, Đoạn Tê Hộc không chịu hợp tác, ngươi tùy tiện đánh một chút thôi, để cho Yến Tuyết Hành giết hắn!”
Phượng Tiêu lấy một chọi hai, vẫn còn rảnh rỗi đáp lại: “Không thành vấn đề, ta nghe lời phu quân nhất.”
Đoạn Tê Hộc luôn miệng nói: “Ta nói! Ta nói! Rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì?”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi thật sự có biết Ngọc Tú không, Ngọc Tú có phải người của Vân Hải Thấp Tam Lâu không?”
Đoạn Tê Hộc: “Ta thật sự không biết, ta chưa từng nghe tới người này! Vân Hải Thập Tam Lâu, tổng cộng mười ba vị chủ sự, mỗi người trông coi một phe, tuy ta là một người trong đó, nhưng ta cũng chỉ biết hai người trước và sau ta, những người còn lại, ta chưa gặp, cũng chưa từng nghe!”
Tổng cộng mười ba người, Đoạn Tê Hộc là Thập Nhị tiên sinh, vậy trước hắn chính là Thập Nhất tiên sinh, sau hắn là Thập Tam tiên sinh.
Thôi Bất Khứ: “Bọn họ là ai?”
Đoạn Tê Hộc: “Thấp Nhất tên là Ngọc Hành, là một hòa thượng, Thập Tam là một nữ nhân, tên là Phùng Tiểu Liên!”
Ngọc Hành có phải Ngọc Tú hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng nghe thấy tên Phùng Tiểu Liên này, Thôi Bất Khứ thật bất ngờ.
“Sủng phi của Cao Vĩ, Phùng Tiểu Liên?”
Đoạn Tê Hộc: “Đúng thế đúng thế!”
Ngọc thể hoành trần(*)Phùng Tiểu Liên, phàm là người hơi hiểu chuyện thiên hạ, sao có thể chưa từng nghe qua vị sủng phi yêu dã danh tiếng vang xa này?
(*)Ngọc thể hoành trần = Mỹ nhân nằm ngang.
Chẳng qua sau khi Tùy đế đoạt Chu, Phùng Tiểu Liên liền bị thưởng cho Tùy thần, theo Thôi Bất Khứ biết, nữ nhân này hẳn đã chết ở trong trạch đấu(*), một đời mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn, còn làm không ít người thương hương tiếc ngọc thán oan một trận.
(*)Trạch đấu = gia đấu = cuộc chiến gia đình =)))
Nhưng nếu như nàng thật sự là Thập Tam tiên sinh của Vân Hải Thập Tam Lâu, vậy cái chết của nàng, chỉ sợ cũng có nội tình khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.