Vô Song

Chương 69:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người hầu của Đại vương tử vốn phụng mệnh tới truyền lời, vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này, lúc này dưới chân như mọc rễ, sững sờ thật lâu, cho đến khi bị Thôi Bất Khứ chỉ một cái, mới phản ứng được.
Gã lắp bắp nói: “Y Tuần vương tử sai ta tới đưa chút trái cây, thuận tiện hỏi hai vị khách quý một chút, có cần gì không?”
Phượng Tiêu cũng không quay đầu lại, phất tay một cái như đuổi ruồi tỏ ý bảo gã đi.
“Không có, để đồ xuống, ngươi có thể đi.”
Dứt lời liền níu lấy y phục Thôi Bất Khứ, lộ ra nụ cười gằn với hắn: “Đoạn đường này hại ta nhịn thật lâu, bây giờ ngươi không chạy thoát đâu!”
Thôi Bất Khứ hoài nghi Phượng Tiêu nhân cơ hội này có oán báo oán có thù báo thù, bởi vì không thấy đối phương dùng sức thế nào, nhưng hai cánh tay mình đã đau đến mức như sắp gãy rồi.
Hắn cắn răng nghiến lợi, thấp giọng nói thật nhanh: “Người nọ nghe không hiểu tiếng Hán!”
Phượng Tiêu ồ một tiếng: “Vậy ngươi mau dùng tiếng Đột Quyết nói đừng mà đừng mà đi!”
Thôi Bất Khứ: …
Hắn làm bộ đạp về phía hạ thân Phượng Tiêu, nhưng chân dễ dàng liền bị đối phương áp chế, tách ra hai bên, nửa người trên hai người gần sát, lần này càng thêm mập mờ.
Phượng Tiêu nháy mắt mấy cái: “Như thế nào, đủ giống như thật chứ?”
Quả thực suy một ra ba, lấy giả thay thật.
Thôi Bất Khứ âm thầm nín thở chốc lát, trên gương mặt bệnh tật tái nhợt có mấy phần đỏ ửng, dùng nỗ lực trấn định nhưng không giấu được giọng nói khẽ run nói với hạ nhân kia: “Mời, mời ngươi trở về chuyển cáo Đại vương tử, tối nay ta sẽ đích thân nói cám ơn.”
Người hầu cũng không biết nghe lọt hay không, qua loa đáp ứng mấy tiếng, xoay người chạy mất.
Người vừa đi, Thôi Bất Khứ liền đẩy Phượng Tiêu ra.
“Được rồi.”
Phượng Tiêu: “Ngươi làm không đúng.”
Thôi Bất Khứ nhíu mày nghi vấn.
Phượng Tiêu: “Giữa ngươi và ta, bàn về dung mạo hay luận võ công, nếu ta muốn động thủ với ngươi, nhất định là có một trăm loại biện pháp để cho ngươi trong nháy mắt không thể nhúc nhích mặc ta làm. Chỉ có khi ngươi mơ ước đến vẻ đẹp của ta, ta lại giả bộ chối từ đã nghiện còn ngại, mới có thể dây dưa khó nhịn như vậy, cho nên lần sau hẳn là ngươi đè ta ở dưới người, ta kêu á đừng mà mới đúng.” (???  ???)
Mặt Thôi Bất Khứ không chút thay đổi nói: “Không có lần sau đâu, người hầu kia nhìn thấy một màn này, trở về nhất định sẽ bẩm báo cho Đại vương tử.”
Phượng Tiêu: “Ngươi muốn cho hắn hiểu lầm chúng ta long dương chi hảo, tại sao?”
Thôi Bất Khứ gằn từng chữ một: “Bởi vì Đại vương tử kia, bị đoạn tụ chi phích.”
(long dương = đoạn tụ = gei ~~~~)
“Ồ?” Phượng Tiêu lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Vừa rồi rất nhiều người ở trong đại trướng, sự chú ý của Phượng Tiêu phần lớn đều đặt lên người Phật Nhĩ, cùng với những người biết võ khác trong đó. Ở trong mắt y, trừ Phật Nhĩ, ít nhất còn có hai người gọi là cao thủ nhất lưu.
Nhưng sự chú ý của Thôi Bất Khứ khác y hoàn toàn, hắn đang nhìn phản ứng của mỗi người, bởi vì bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, nhiều người có động tác rất nhỏ, có lẽ chính bọn họ đều không để ý, lại bị Thôi Bất Khứ nhìn vào trong mắt.
“Vị Đại vương tử kia, mới đầu kinh diễm vì dung mạo của ngươi, gần như từ đầu tới đuôi đều nhìn ngươi, nhưng người hầu sau lưng hắn, chính là tên vừa vào đó, ánh mắt lại dao động giữa ngươi và Đại vương tử, cũng lộ ra vẻ tức giận.”
Người hầu vừa rồi kia, mặc dù cũng là người Đột Quyết, nhưng cũng coi như là người Đột Quyết anh tuấn, mà Đại vương tử, tuổi đã ba mươi, khóe mắt đã dính phong sương, để râu càng lộ vẻ già nua, mặt viết đầy vẻ phiền muộn và sớm suy yếu.
Đây không phải là một nam một nữ, mà là hai nam nhân tuổi tác khác xa, nếu không phải Thôi Bất Khứ nói rõ, Phượng Tiêu tuyệt đối sẽ không nghĩ tới phương diện kia.
Nhưng mà nghĩ đến cũng bình thường, từ xưa người háo sắc, có thích nữ sắc, tự nhiên cũng có thích nam sắc, thậm chí gần đây còn có đại quan quý nhân nam nữ đều ăn, Trung Nguyên nam bắc chỗ nào cũng có, người Đột Quyết cũng là người, có một Đại vương tử đoạn tụ chi phích, cũng không kỳ quái.
Thôi Bất Khứ nói: “Vừa rồi khi ra khỏi trướng, Đại vương tử đi trước, người hầu kia ở phía sau, đuổi sát hai bước, cho là không có ai phát hiện, liền len lén đi kéo tay Đại vương tử, Đại vương tử cũng không tránh, bởi vì ta phát hiện lúc trước, hai mắt nhìn bọn họ nhiều hơn, lúc này mới càng thêm chắc chắn.”
Phượng Tiêu: “Đoạn tụ chi phích chẳng có gì lạ, nhưng Đột Quyết là vùng đất thiếu văn minh, chủ trương cường giả võ lực xuất chúng, mà không phải là nho sinh có tài văn chương tung bay, huống chi tính tình hướng nội âm trầm của Đại vương tử, hẳn năng lực trị quốc cũng không mạnh, võ lực cũng không bằng đệ đệ, nếu như bị phát hiện thích nam nhân, Đại vương tử này, chắc hẳn cũng tèo rồi.”
Thôi Bất Khứ: “Không sai. Nói không chừng, A Ba Khả Hãn chính là bởi vì như vậy, mới rất không thích đứa con trai này.”
Phượng Tiêu sáng tỏ: “Ý ngươi là, màn vừa rồi, người hầu kia nhất định sẽ chuyển cáo cho Đại vương tử, muốn mượn chuyện này để hắn có thêm hảo cảm với chúng ta?”
Thôi Bất Khứ nói: “Hắn tuy là người Đột Quyết, lại có địa vị dưới một người, nhưng có sở thích bí ẩn như vậy, không cách nào nói với người có cùng địa vị, giống như dị loại lẫn vào trong bầy sói, nội tâm tất nhiên đau khổ. Nhưng khi hắn phát hiện, ở đây không chỉ chỉ có mình hắn là dị loại, còn có hai người chúng ta nữa, ngươi cảm thấy hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Phượng Tiêu cười nói: “Dĩ nhiên là mừng rỡ khôn xiết, cho là tri kỷ.”
Thôi Bất Khứ cũng khẽ mỉm cười: “Có màn vừa rồi, chúng ta hẳn đã đến gần Đại vương tử hơn, tối nay trước tiên ta tìm cách gặp riêng hắn, thêm thắt mấy câu, khiến cho hắn đối với chúng ta tín nhiệm có thừa, Y Tuần tuy không tốt, nhưng hắn cũng có thể cung cấp không ít thuận lợi, bớt đi một tên địch vẫn tốt hơn nhiều thêm một tên.”
Rất nhanh, Kiều Tiên bị phái nghe tin tức, đã trở lại với thị nữ của Kim Liên.
Kim Liên lần này trở về, địa vị lung lay muốn đổ, vì để tránh hiềm nghi, không có biện pháp thường xuyên tự mình ra mặt, liền phái thị nữ tâm phúc tới truyền lời, người sau tên là Mộc Cách, một nữ tử Đột Quyết da mặt ngăm đen bình thường.
Nhưng Mộc Cách mang tới một tin tức không tốt lắm.
Hắc Nguyệt đại vu đang bế quan, ngày xuất quan không rõ.
Đại vu là người liên lạc cùng thần linh, nhận được lời căn dặn của thần linh thì phải bế quan trầm tư suy ngẫm thấu đáo.
Nhưng, nói cách khác Kim Liên nhất thời không có cách nào gặp người.
Kim Liên còn nghe ngóng được một chuyện khác, bảo Mộc Cách nhắn hộ.
Nghe nói sau khi A Ba Khả Hãn bị nữ hộ vệ ám sát, suýt nữa bỏ mạng, liền bệnh nặng một trận, lúc ấy Hắc Nguyệt đại vu cho người đưa Đại Hãn mang đến chỗ ông ta chữa trị, Hắc Nguyệt đại vu chữa khỏi cho A Ba Khả Hãn, nhưng mình lại vì vậy bệnh nặng một trận, cho nên mới nói với bên ngoài là mình bế quan nghỉ ngơi, không biết lúc nào mới có thể hết bệnh xuất quan.
Từ xưa vu y không ở riêng, sau đó y thuật Trung Nguyên phát triển, danh y lớp lớp xuất hiện, dần dần ngăn vu y ra, vu thuật thậm chí bị coi là dùng thủ đoạn không phù hợp mưu hại người, nhưng ở Đột Quyết, đại vu tinh thông y thuật là người có y thuật tốt nhất trong bộ lạc.
Phượng Tiêu mỉm cười: “Làm sao lại đúng lúc như vậy?”
Kim Liên một tối thất thế, thái độ A Ba Khả Hãn đại biến, muốn gặp người cũng không được, chuyến này đến Đột Quyết thật giống như trời cao không chịu đứng ở phía Tùy Triều, cho nên bày ra các loại trở ngại, để cho bọn họ nửa bước khó đi.
“Ngươi bảo nàng vẽ cho ta một tấm bản đồ từ đây đến chỗ Hắc Nguyệt đại vu.” Phượng Tiêu nói với Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ nghi ngờ: “Ngươi không hiểu tiếng Đột Quyết, coi như đến cửa cũng không có cách nào trò chuyện với ông ta, ngược lại sẽ bứt dây động rừng.”
Phượng Tiêu: “Ta sẽ xem ông ta bế quan dưỡng thương thật hay giả, nếu ông ta nghiêng về phía đối nghịch với chúng ta, vậy không bằng thừa dịp còn sớm giết sạch.”
Y tự có tính toán, Thôi Bất Khứ gật đầu, không can thiệp nhiều, vừa rồi nói nhiều, lúc này có chút khát, hắn thuận tay cầm miếng dưa mật Đại vương tử đưa đến lên ăn.
Dưa như mật, tay tựa ngọc.
Không ai không thích nhìn mỹ nhân, cho dù là Phượng Tiêu tự xưng phong thái đệ nhất thiên hạ, tầm mắt cũng thoáng dừng lại chốc lát trên tay Thôi Bất Khứ, trước khi đối phương phát hiện, y liền dời đến phía Mộc Cách, lơ đãng nói: “Có cần giả bộ trước mặt nàng một phen, chứng thực quan hệ của chúng ta không?”
Thôi Bất Khứ nhìn y một cái, không giải thích được: “Để nàng hiểu lầm có chỗ gì tốt, Kim Liên cũng không phải đoạn tụ.”
Phượng Tiêu cười cười phe phẩy quạt: “Vậy ta an tâm rồi, tránh cho Thôi đạo trưởng mơ ước sắc đẹp của ta, bất thình lình lại nhào tới một lần.”
Thôi Bất Khứ: …
Kiều Tiên mặc dù không nghe rõ, nhưng lòng nàng đã bay đến tận chân trời, cảm thấy nhất định là Phượng Tiêu lại đang bắt nạt Thôi Bất Khứ, cẩn thận nhìn một cái, y phục và tóc tai Thôi Bất Khứ mới xốc xếch một ít, trên cổ cũng có chút dấu vết khả nghi, lúc này nàng đột nhiên giận dữ.
“Tôn sứ, có phải kẻ này lại làm gì ngài không!”
Phượng Tiêu buồn cười: “Ta có thể làm gì hắn? Rõ ràng là Tôn sứ nhà ngươi làm cái gì không tốt với ta chứ?”
Kiều Tiên khinh thường nói: “Tôn sứ là nhân vật thần tiên, thiên hạ vô song, cõi đời này chỉ có người hắn coi thường, sao có thể có người hắn vừa ý nhưng không có được… Ngươi nhìn ta làm chi?”
Phượng Tiêu quan sát nàng từ trên xuống dưới tới tới lui lui thật lâu, ngạc nhiên nói: “Một cô nương thật tốt, sao lại có đôi mắt như mù vậy chứ, sao ngươi biết ta sẽ làm gì hắn? Rõ ràng là hắn lòng mang ý xấu, thi bạo ta không thành công, mới có bộ dáng này.”
Mắt thấy Kiều Tiên cười lạnh một tiếng, lại phải cãi vã, Thôi Bất Khứ đúng lúc cắt đứt: “Lại có người tới.”
Tới là người của A Ba Khả Hãn.
Đối phương phụng mệnh tới thông báo cho Thôi Bất Khứ, tiệc đêm sắp bắt đầu, mời Thôi Bất Khứ qua dự tiệc.
Kiều Tiên không chỉ tinh thông y thuật, cũng là người thạo nghề nghiệm độc, có nàng ở đây, có thể phòng thủ đoạn trong tối của Phật Nhĩ, trước mặt mọi người, chắc Phật Nhĩ cũng không dám ở ngoài sáng làm gì Thôi Bất Khứ đâu, vì vậy Thôi Bất Khứ đưa Kiều Tiên đi dự tiệc, mượn cơ hội tử làm quen với Đại vương tử, mà Phượng Tiêu, thì thừa dịp bóng đêm, một mình đi đến chỗ của Hắc Nguyệt đại vu.
Trăng sáng, sao trời.
Núi xa trập trùng, cây cỏ lao xao.
Sóng nước lăn tăn khắp sườn núi, có một căn nhà đá cô độc đứng sừng sững, bị bọc trong ánh trăng dịu dàng, nhưng lại lộ ra vẻ cô độc tiêu điều.
Hắc Nguyệt đại vu có địa vị siêu nhiên ở tây Đột Quyết, cho chỗ ông ta ở cũng có thể nhìn xuống toàn bộ bộ lạc, còn cao hơn A Ba Khả Hãn, bởi vì ông ta muốn liên lạc với thiên thần, cho nên càng gần thiên thần càng tốt.
Ánh lửa cùng tiếng cười vui huyên náo đều bị ném ở sau lưng.
Phượng Tiêu nhảy lên mấy cái, không tốn sức chút nào đến gần nhà đá.
Nhưng y không đến gần thêm nữa, mà đứng xa xa, không xa không gần quan sát.
Vương đình ngay tại cạnh nguồn nước, cho nên không giống với cát vàng trăm dặm bên ngoài, nơi này cỏ cây phồn thịnh, là tắc thượng giang nam(*) chân chính, tiên cảnh nhân gian.
(*)Tắc thượng giang nam: ý chỉ vùng đất giàu có sung túc như Giang Nam (đoán vậy:v)
Tuy người Đột quyết không giống người Trung Nguyên xây đình đài lầu các để ở, nhưng ban ngày hoa cỏ cây cối tắm dưới ánh mặt trời, hợp với doanh trướng sông núi, cũng có loại mỹ cảm nguyên thủy.
Phượng Tiêu không nóng lòng.
Cho nên y đứng giữa trời, sau khi xác nhận không gặp nguy hiểm, mới chậm rãi đi về phía nhà đá.
Hắc Nguyệt đại vu sống xa mọi người, nghe nói bên người chỉ có hai gã thị đồng, nhưng Phượng Tiêu cũng không nhìn thấy bóng người bọn họ.
Có thể là do đại vu bế quan tu dưỡng, bọn họ liền nhân cơ hội lười biếng, cũng có thể là tối nay có yến hội, bọn họ không kiềm chế được, chạy đi xem náo nhiệt, dù sao vẫn là trẻ nít.
Nói cách khác, trong căn nhà kia, bây giờ chỉ có một mình Hắc Nguyệt đại vu.
Phượng Tiêu đi rất chậm.
Y đang cảm ứng khí cơ trong phòng.
Cao thủ đến cảnh giới như y, cảm giác đối với nguy hiểm hết sức bén nhạy, nếu như trong phòng hiện giờ đang có một cao thủ tuyệt đỉnh mai phục, như vậy nhất định y sẽ phát hiện, cũng dừng bước, chờ đối phương đi ra.
Nhưng không có, nhà đá rất bình thường, bên trong dường như còn có tiếng ngáy, lúc liền lúc đứt, như có một ông lão thân thể không tốt đang ngủ.  
Cửa gỗ đang đóng, Phượng Tiêu lấy tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.
Bên trong đen thui một mảnh, trăng sao chiếu đến, hiện ra bóng dáng một vài chai lọ.
Mà ở nơi ánh trăng không chiếu tới, một mạn trướng rủ xuống, phía sau giống như còn có một người đang ngủ.
Mùi thơm mơ hồ truyền tới, Phượng Tiêu ngửi một cái, ngửi ra được mùi thảo dược, trong đó có xuyên khung, xạ hương và tế tân(*).
(*)Các vị thuốc Đông y.
Không phải độc, hơn nữa kết hợp với lí giải đại vu này bị thương nguyên khí lúc trước, hình như cũng có lí.
Nhưng Phượng Tiêu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Là thanh âm!
Y bỗng nhiên nghĩ tới.
Vừa rồi ở ngoài nhà, trong yến hội múa hát mặc dù cách xa, nhưng mơ mơ hồ hồ vẫn có thể truyền tới một ít, giờ phút này lại không nghe được tí gì.
Cùng lúc đó, bên cạnh truyền tới tiếng cười khẽ.
“Ngươi, rốt cuộc đã tới!”
Tựa như gần trong gang tấc, vừa tựa như xa cuối chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.