Vô Song

Chương 72:




Doanh trướng Nhị vương tử. mặc dù không rộng bằng vương trướng, nhưng cũng vô cùng đáng xem, từ đồ sứ Giang Nam đến tượng gỗ Bắc Địa, thêm thảm treo Tây Vực, bày la liệt, hoa lệ gần như ngổn ngang, nhưng làm người ta chú ý nhất, là cái giường không biết dùng bao nhiêu tấm lông tuyết hồ mới làm ra được ở chính giữa kia.
Bởi vì phía trên còn có hai người đang nằm.
Một nam một nữ, quần áo xốc xếch.
Là người, chỉ cần đầu óc bình thường, nhìn thấy tình cảnh như vậy, cũng sẽ không nhịn được mơ tưởng viễn vông.
Nhị vương tử vừa rồi không để cho người chặn cửa, bây giờ nên tiến vào đã tiến vào, muốn đuổi người ra ngoài, đã không còn kịp rồi.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Kim Liên kinh ngạc nói.
Nàng nhận ra được hai người trên giường kia, nam là Phượng Tiêu, nữ chính là mỹ thiếp Nhị vương tử sủng ái nhất.
Bên trong trướng còn có một mùi máu tanh nhàn nhạt, nhìn kỹ hai người, trên người đều có vết máu lớn nhỏ không đồng nhất, một thanh đoản đao ném ở bên cạnh, giây thừng buộc trên hai người đã dãn ra, nhưng người còn ngủ mê man.
Không đợi Nhị vương tử kịp phản ứng, Thôi Bất Khứ đã cao giọng chất vấn trước một bước: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao phó sứ của ta lại ở trên giường vương tử?!”
Nhị vương tử chỉ cảm thấy hơi nóng ào ào lên não, không chút suy nghĩ liền nhào tới chỗ Phượng Tiêu, muốn bắt người.
Trước khi gã nhào lên, Phượng Tiêu cuối cùng tỉnh lại, xoa mặt đầy thống khổ, nhìn thấy Nhị vương tử gần trong gang tấc, đột nhiên quát to một tiếng, trực tiếp dùng một quyền đánh lật Nhị vương tử.
Bình thường Nhị vương tử bắt nạt nô lệ còn được, sao có thể là đối thủ của Phượng Tiêu? Dù người sau không dùng nội lực, chỉ bằng hai bàn tay, thêm mấy quyền, Nhị vương tử cũng bị đánh thất điên bát đảo, liên tục kêu rên, những thị vệ bị bọn Thôi Bất Khứ chặn ở bên ngoài không vào được rốt cuộc cũng chen vào, tiến lên kéo hai người ra.
“Ngươi dám đánh ta! Ta phải đem ngươi…” Nhị vương tử dùng tiếng Đột Quyết mắng một hơi dài.
Gã ra lệnh một tiếng, thị vệ Đột Quyết nhào tới muốn muốn bắt Phượng Tiêu, nhưng cái này đơn giản là không biết tự lượng sức mình, từng người bị đạp ngã chổng vó trên đất, có kết cục y như Nhị vương tử.
Thôi Bất Khứ ra hiệu, Kiều Tiên cũng chạy đi hỗ trợ.
“Tất cả dừng tay cho ta!” Kim Liên quát lên, lập tức ngăn ở giữa, cản thị vệ Đột Quyết còn muốn tiến lên.
Nhị vương tử hét: “Y ngủ với nữ nhân của ta, ngươi còn dám ngăn! Tim của ngươi đều đổi vì đám người Trung Nguyên này sao?!”
Kim Liên dĩ nhiên không tin Phượng Tiêu sẽ làm ra loại chuyện không đáng này, nhưng chuyện này bị nhiều cặp mắt bắt gian tại trận, nàng chỉ có thể hiểu được vì Phượng Tiêu muốn tra Nhị vương tử, cho nên cố ý lấy nữ nhân của gã ra báo thù.
“Phượng lang quân, ngài muốn nữ nhân, ta tìm giúp ngài là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngài cần gì phải đi trêu chọc Nhị vương tử!”
Phượng Tiêu bi phẫn nói: “Nói bậy nói bạ! Lấy dung mạo cỡ này của ta, ở Trung Nguyên muốn bao nhiêu nữ nhân không có? Không biết có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp người trước gục ngã người sau tiến lên muốn cùng ta có một đêm phong lưu, ta đều coi thường, rõ ràng là Nhị vương tử trai gái thông đồng, thừa dịp ta chưa chuẩn bị bỏ thuốc ta, hại ta hôn mê ở đây, gã còn muốn tề nhân chi phúc(*)! Ngươi thấy ta trộm nữ nhân của gã, mà còn làm mình bị thương sao?! Ngươi cứ hỏi Nhị vương tử của các ngươi trước đi, có cái gì không thấy được ánh sáng là được rồi!”
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Ở đây có không ít nghe không hiểu tiếng Hán, Kim Liên phiên dịch lời Phượng Tiêu một lần, mọi người vừa nghe, nhìn Phượng Tiêu một chút, lại nữ nhân trên giường kia một chút, đúng vậy, người trước đúng là anh tuấn phi phàm, muốn nữ nhân nào mà không có, cần gì phải trộm nữ nhân của Nhị vương tử? Lại nhìn Nhị vương tử, bình thường y như cha gã vậy, háo sắc có danh tiếng, sẽ làm ra loại chuyện này, hình như cũng không kỳ quái.
Nhị vương tử nhìn tất cả mọi người, thậm chí bao gồm cả hạ nhân của hắn, cũng đều lộ ra vẻ mặt hiển nhiên, thiếu chút nữa tức giận đến khạc ra một búng máu.
Trời đất chứng giám, gã đúng là háo sắc, nhưng không hề thích nam nhân, càng không có sở thích kì quái làm người ra máu trên giường!
Đại vương tử cất giọng nói: “A Đức, cho dù ngươi không thích người Trung Nguyên, mấy vị này cũng là khách quý Phụ Hãn công nhận, ngươi thậm chí ngay cả khách cũng không tha, ngươi còn biến hội minh tám bộ thành cái gì? Chẳng lẽ những sứ giả của Quy Tư và Cao Xương kia, ngươi thấy thuận mắt, đều hạ thủ sao!”
Lời nói này, những sứ giả các bộ đến xem náo nhiệt kia, tự nhận là dung mạo anh tuấn, không hẹn mà cùng cũng hơi lui về nửa bước.
Bọn họ mặc dù phụ thuộc vào Tây Đột Quyết, nhưng cũng biết Tùy Triều cường thịnh, không thể tùy tiện lăng nhục, nếu Nhị vương tử ngay cả sứ giả Tùy Triều cũng dám hạ thủ, ai có thể bảo đảm gã sẽ coi người khác ra gì?
Nhị vương tử bị đại ca gã chụp cho cái mũ này, tức trợn trắng mắt trực tiếp muốn bất tỉnh.
Dẫu sao gã vẫn chống nổi một hơi, tức giận mắng Đại vương tử: “Ngươi thích nam nhân, đừng tưởng rằng ta cũng như ngươi! Ngươi tưởng Phụ Hãn không biết sao, hắn đã sớm biết rồi, cho nên mới…”
“A Đức!” Lần này quát gã dừng lại chính là Khả Đôn Đột Quyết, khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn hiền hòa của nàng đắp lên một tầng khói mù, nhìn qua có mấy phần ác liệt, “Ngươi lại làm ra loại chuyện xấu này, còn muốn tranh cãi đùn đẩy, người đâu, đi mời Đại Hãn đến đây!”
“Ồn ào ầm ĩ, rốt cuộc có chuyện gì?”
Bên này náo loạn nửa ngày, chủ nhân rốt cuộc khoan thai tới muộn.
A Ba Khả Hãn kéo tay một nữ nhân trẻ tuổi, đi đến chỗ này còn không chịu buông, có thể thấy đến trình độ nửa bước không rời.
Thôi Bất Khứ nhìn lướt qua, nữ tử kia đội châu quan, mặc y phục Quy Tư, đúng là vô cùng xinh đẹp, không kém Kiều Tiên chút nào, nhưng nếu Kiều Tiên là cao lãnh không thể xâm phạm, nữ tử kia lại dịu dàng khiến lòng người rung động, ngay cả khóe miệng kia khẽ mỉm cười, cũng tựa như gió thơm ôn nhu kiều diễm.
Khó trách A Ba Khả Hãn yêu thích không buông tay, yến hội cả đêm cũng không chịu ra mặt.
Lại nhìn sang Khả Hãn, bước chân phù phiếm, trên trán còn đổ mồ hôi, xem ra vừa trải qua một trận “chiến” kịch liệt, quả nhiên cha nào con nấy.
A Ba Khả Hãn không để ý đến ánh mắt mập mờ của mọi người, hắn nhìn quanh một vòng, nhíu mày: “A Đức!”
“Phụ Hãn, đều là kẻ này!”
Nhị vương tử chỉ Phượng Tiêu vừa mắng vừa nói, gã quả thực quá tức giận, mười câu trong đó có chín câu là mắng người, loạn xì ngầu, làm A Ba Khả Hãn nghe đến mức đầu óc mơ hồ, lòng đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Đại vu chết, lòng ngươi chỉ có nữ nhân!” Khả Hãn chỉ lỗ mũi Nhị vương tử mắng một trận, lại mắng Đại vương tử, “Ngươi còn ở đây xem náo nhiệt! Di thể đại vu đâu? Mau đưa ta đi xem ông ta!”
Đại Khả Đôn nói: “Đại Hãn, ta đã sai người an trí di thể của đại vu rồi, ta đi với ngươi.”
“Đại Hãn!” Thôi Bất Khứ trầm mặt nói, “Đại vu chết, ta rất tiếc, nhưng Nhị vương tử vừa rồi một hai phải chụp tội danh sát hại đại vu lên người chúng ta, lại ở trong tối làm ra chuyện như vậy, ta cần một câu trả lời!”
“Đợi ta xử lý xong chuyện đại vu, tự nhiên sẽ cho mấy vị câu trả lời hài lòng.” A Ba Khả Hãn nhìn một cái, “Ta cũng hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến hội minh ngày mai, cùng với hữu nghị với chư vị các bộ.”
Mọi người tất nhiên sôi nổi nói sẽ không đâu.
A Ba Khả Hãn dẫn thê thiếp cùng một đại thần thân cận, vội vã rời đi.
“Phụ Hãn!” Nhị vương tử không cam lòng hô.
Nhưng Khả Hãn không quay đầu lại, ngay cả bước chân cũng không chậm chút nào.
Nhị vương tử biết chuyện tối nay nhất định là quậy không có kết quả gì, chỉ đành hung ác trợn mắt nhìn Phượng Tiêu một cái, quăng ra một câu độc ác, ý là chuyện này hai ta chưa xong đâu, mới vội vàng đuổi theo cha gã.
Mắt thấy người đều đi hết sạch, còn lại ba người Thôi Bất Khứ, và mỹ nhân vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, Phượng Tiêu lúc này mới nói: “Kiều Tiên, tới đỡ bổn tọa một cái.”
Kiều Tiên lúc trước cảm thấy những vết máu này đều là Phượng Tiêu bày ra cố ý chán ghét Nhị vương tử, nhưng khi nàng đến gần Phượng Tiêu, lại ngửi thấy một mùi máu tanh càng nồng, nghi ngờ trong bụng.
Thôi Bất Khứ như nhìn ra cái gì, đúng lúc nói: “Đỡ người về trước rồi hãy nói.”
Ba người trở lại doanh trướng, Phượng Tiêu trực tiếp mềm nhũn ngồi xuống, bắt đầu cởi quần áo.
Không đợi Kiều Tiên nổi giận, y đã lột những y phục này đi, xoay người, chỗ bả vai có một vết thương sâu tận xương đập vào mắt hai người.
Bên cạnh còn có mấy dấu tay, hiển nhiên còn bị chút nội thương.
Thôi Bất Khứ để Kiều Tiên tìm tới thuốc trị thương băng bó cho Phượng Tiêu.
Kiều Tiên lúc này mới hiểu chút: “Vừa rồi những vết thương nhẹ trên người ngươi và nữ tử kia, là ngươi cố ý làm ra?”
Phượng Tiêu mặc nàng bôi thuốc, cả người mềm nhũn, cũng không thấy đau xót: “Đương nhiên, nếu không làm sao che giấu được mùi máu tanh?”
Thôi Bất Khứ: “Nhị vương tử dễ giận, nhưng không hề ngu, gã rất nhanh sẽ kịp phản ứng. Cho dù gã không nhớ nổi, Phật Nhĩ cũng sẽ đi nhắc nhở gã.”
Lấy võ công của Phượng Tiêu, Nhị vương tử coi như lại dùng một trăm loại thủ đoạn, cũng không chế phục được y, chớ đừng nói đến tạo ra nhiều vết thương trên người y như vậy.
Phượng Tiêu lơ đễnh: “Cứ lừa qua đêm này rồi nói sau.”
Thôi Bất Khứ cau mày: “Võ công của ngươi, đời này hiếm có đối thủ, huống chi là nơi xa xôi này, người có thể đánh thương ngươi không nhiều lắm nhỉ?”
Phượng Tiêu: “Đối phương dường như đã sớm nghĩ tới việc ta sẽ đên, cố ý bày trận pháp quanh nhà đá, dụ ta vào trận, võ công của lão không kém ta mấy, lại mượn địa lợi, làm ta mắc mưu.”
May mắn mà lúc đấy y nhìn thấy hạ nhân của Nhị vương tử, theo đuôi phía sau vào doanh trướng Nhị vương tử, đánh ngất xỉu mỹ nhân kia, mượn cơ hội đánh tất cả mọi người một cái trở tay không kịp, nhân tiện đùa bỡn Nhị vương tử đến đầu óc choáng váng.
Thôi Bất Khứ: “Cho nên ngươi giết Hắc Nguyệt đại vu?”
Phượng Tiêu: “Đây chính là chỗ ta cảm thấy kỳ quái. Ta cũng làm kẻ nọ bị thương, cũng dám chắc chắn thương thế của lão không nhẹ, nhưng nếu võ công của đối phương cao đến mức này, tuyệt đối không thể bị ta giết chết, lửa đốt nhà đá kia, cũng là sau khi ta rời đi mới cháy.”
Kiều Tiên suy đoán: “Có thể sau khi ngươi đi, có một người lợi hại hơn, giết chết Hắc Nguyệt đại vu?”
Phượng Tiêu: “Dõi mắt toàn bộ Tây Đột Quyết bây giờ, có thể làm được điều này, trừ ta, chỉ có Phật Nhĩ.”
Y nhìn về phía Thôi Bất Khứ.
Nhưng Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Từ khi dạ tiệc bắt đầu, Phật Nhĩ vẫn ở trong đó, căn bản không có rời đi.”
Phượng Tiêu: “Vậy thì lại càng kỳ quái.”
Thôi Bất Khứ: “Còn có một khả năng.”
Phượng Tiêu và Kiều Tiên đều nhìn hắn.
Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Hắc Nguyệt đại vu, có thể trước khi ngươi đi, đã chết rồi.”
Phượng Tiêu không khỏi ngồi thẳng dậy, nhưng dính vào vết thương, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Thôi Bất Khứ nói: “Người cùng ngươi giao thủ kia, rất có thể chính là hung thủ sát hại Hắc Nguyệt đại vu. Nếu như có thể giết hoặc vây khốn ngươi, hơn nữa có thi thể của Hắc Nguyệt đại vu, đều đẩy lên người ngươi được. Nhưng ngươi chạy mất, đối phương chỉ có thể thiêu thi thể đi, hủy thi diệt tích.”
Phượng Tiêu trầm ngâm: “Vậy sao hắn đoán được ta sẽ tới? Đi nơi đó điều tra, là ý muốn nhất thời của ta, ngay cả Kim Liên cũng không biết.”
Thôi Bất Khứ: “Hắn chưa chắc đã tới vì ngươi, chẳng qua ngươi vừa vặn đụng phải. Ngược lại ta thấy kỳ quái, tại sao hắn muốn giết Hắc Nguyệt đại vu? Người này là người Tây Đột Quyết, hay là một trong những sứ giả đến tới tham dự hội minh?”
Phượng Tiêu: “Nói không chừng có thù riêng với Hắc Nguyệt, thừa dịp hội minh, bên ngoài nhiều người, càng tốt để đánh lừa dư luận.”
Người định không bằng trời tính, người thông minh đi nữa cũng sẽ gặp tình huống không kịp chuẩn bị.
Như bây giờ, Thôi Bất Khứ cũng cảm thấy muôn đầu nghìn mối, có chút khó mà vào tay.
Kiều Tiên giống như cảm nhận được phiền não của hắn, lên tiếng an ủi: “Ta vốn cho là Đại vương tử sẽ tránh một bên không dám lên tiếng, không nghĩ tới hắn lại còn tranh chấp cùng Nhị vương tử, có thể thấy bước cờ ngài giao hảo với Đại vương tử, là đi đúng rồi.”
Thôi Bất Khứ nói: “Huynh đệ bọn họ hai người sớm có mâu thuẫn, tượng đất cũng có ba phần tính cách, Đại vương tử nhịn lâu như vậy, sớm đã không nhịn được, mấy câu kia của ta chỉ là đổ dầu vào lửa, chỉ có thể nói Đại vương tử coi như không chịu thua kém.”
Mẫu thân Khả Đôn của Đại vương tử, bình thường không buồn hé răng, nhưng thời khắc mấu chốt có thể đứng ra, hiển nhiên cũng không phải nhân vật hèn yếu vô năng trong miệng Kim Liên.
Nhưng mà những thứ này đều là mâu thuẫn nội bộ của Tây Đột Quyết, bọn họ có thể lợi dụng, xúc tiến áp sát Tây Đột Quyết vào Tùy Triều, nhưng lại không có quá nhiều trợ giúp cho việc sắp tới.
“Ngày mai, hội minh tám bộ.” Thôi Bất Khứ nói, “Chúng ta vốn định nổi bật, nhưng Nhị vương tử lấy lại tinh thần, ngày mai nhất định sẽ nghĩ đủ cách gây khó khăn, Phật Nhĩ cũng sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ra tay đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi…”
Hắn nhìn Phượng Tiêu, không nói tiếp nữa.
Phượng Tiêu nhìn lại hắn.
Xưa nay Tả Nguyệt chính sứ bát phong xuy bất động(*), hiếm có vẻ khó xử chần chừ, giống như không đành lòng cũng không nguyện ý để cho Phượng Tiêu đi mạo hiểm.
(*)Bát phong xuy bất động = tám gió thổi không động, tám ngọn gió ở đây là “lợi dưỡng – suy hao, hủy báng – tán thành, tôn kính – chê bai, đau khổ – hạnh phúc.” Ý là không gì có thể ảnh hưởng đến.
Hắn đứng yên không nói, ánh mắt trong veo, cũng đã thắng được ngàn lời nói.
Không hiểu sao, cõi lòng như đá của Phượng Tiêu, phá lệ mà mở ra một kẽ hở như vậy, có một chút xíu mềm nhũn.
Y nói với Thôi Bất Khứ: “Chút thương thế này, không sao. Ngày mai cứ để bọn chúng phóng ngựa tới là được.”
Thôi Bất Khứ như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười: “Quá tốt, vậy tất cả đều làm phiền Phượng huynh rồi.”
Phượng Tiêu:???
Đây cũng quá dứt khoát đi, ngay cả lá mặt lá trái làm bộ khách khí khiêm nhượng cũng lười nói phải không?
Rõ ràng là tự mình nói ra, vì sao y lại có cảm giác bị bức lương vi xướng(*) chứ?
(*)Bức lương vi xướng = bức con gái nhà lành làm kỹ nữ = ép người tốt làm việc xấu.
Đi con mẹ nó ánh mắt trong veo đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.