Vô Song

Chương 81:




Trong nhà đá trống rỗng, khắp nơi đều là dấu vết bị thiêu cháy.
Giường tủ ở đây đều làm bằng gỗ, những vật dụng khác đa số đều bằng vải, sau một trận hỏa hoạn, gần như không còn sót lại tí gì, ngay cả đồ gốm cũng đen sì sì, mùi khét vẫn chưa tan hết, trôi nổi khắp nơi.
Thi thể đại vu đã sớm được chuyển đi nơi khác, ở đây gần như chẳng còn sót lại manh mối gì hữu dụng, Kim Liên nhìn Phượng Tiêu vòng một vòng lại một vòng trong phòng, sốt ruột trong lòng cũng tăng lên từng vòng.
“Nhìn ra được gì rồi?” Nàng không nhịn được hỏi.
Phượng Tiêu ngồi xổm dưới đất gần nửa ngày, sau đó đứng dậy vỗ tay phủi bụi trên đất, “Ngươi sai người đưa một thùng nước đến đây.”
Trong lòng Kim Liên bỗng chốc hăng hái: “Sao? Thật sự có phát hiện?”
Phượng Tiêu: “Không phải, ta muốn rửa tay.”
Kim Liên: …
Nàng thật sự muốn úp cái hũ sành trên đất lên đầu Phượng Tiêu.
Nhưng nàng không dám.
Kim Liên hít một hơi thật sâu rồi phun ra ngoài, nhưng vẫn không có cách đẩy toàn bộ lo lắng ra.
“Phượng lang quân, chuyện này liên quan đến sống chết đấy, Đại Hãn thật sự nổi giận, nếu chúng ta không thể tìm được hung thủ đúng hạn, hắn thật sự có thể xử tử Thôi Bất Khứ.”
Phượng Tiêu thờ ơ ừ một tiếng: “Có ta ở đây, có chuyện gì vẫn đưa ngươi đi là được.”
Kim Liên rất sợ thái độ ỷ vào võ công không để bất cứ ai vào trong mắt này của y, bọn họ phủi mông một cái mà đi còn sạch sẽ, vấn đề là nàng lại không thể đi đâu cả, lần này gây ra chuyện lớn như vậy, việc kết minh đã sớm thành hy vọng mong manh, Kim Liên chỉ cầu A Ba Khả Hãn không giận cá chém thớt với nàng, nhưng lại nói dễ như vậy sao?
Mạnh bạo không được, chỉ có thể lấy lý lấy tình tác động.
Kim Liên cười khổ nói: “Phượng công tử võ công cái thế, thiên hạ không ai là đối thủ, dĩ nhiên là không sợ hãi, nhưng ngài cũng phải suy nghĩ một chút vì Thôi tiên sinh chứ, lần này hắn phụng mệnh Triều đình, nếu không thể hoàn thành, trở về sẽ bị phạt như thế nào? Sợ rằng cách chức điều tra còn nhẹ.”
Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Tại sao ta phải lo nghĩ cho hắn chứ, ta cứu mạng hắn, đã là có ơn với hắn rồi, còn việc bị Thiên tử truy cứu, ta chỉ mong Tả Nguyệt cục bị truy cứu, như vậy không phải Giải Kiếm phủ sẽ mất đi một đối thủ sao?”
Kim Liên như muốn phát điên, nàng từ chưa từng gặp ai khó dây dưa như vậy, Thôi Bất Khứ đã được coi là một người, Phượng Tiêu lại càng là dầu muối không ăn. Trước mắt Thôi Bất Khứ bị giam lỏng, dẫu có trí khôn lớn bằng trời cũng khó mà phát huy, sự tồn tại của Phượng Tiêu đặc biệt quan trọng, nhưng căn bản y lại không làm việc theo lý, không có chút sốt ruột nào.
Nếu không nàng đi cầu Đại Khả Đôn và Đại vương tử, ấn tượng của bọn họ đối người Tùy Triều không tệ, Đại vương tử và Thôi Bất Khứ cũng nói chuyện được, có lẽ sẽ đồng ý cầu tha thứ giúp hắn.
Kim Liên nghĩ như vậy, xoay người muốn đi.
Phượng Tiêu nhìn ra ý đồ của nàng, nói: “Ngươi đi tìm Đại vương tử cũng vô ích, mặc dù bọn họ nghiêng về việc kết minh với Tùy Triều, nhưng bây giờ, nếu như Đại vương tử ra mặt cầu tha thứ, rất có thể hắn sẽ bị nghi ngờ cấu kết với người tùy Triều, mưu hại Nhị vương tử, Đại Khả Đôn cũng sẽ không cho hắn ra mặt.
Kim Liên dừng bước chân, không phải nàng không biết, chỉ là nóng lòng cứu người, hết cách.
“Ban đầu lúc Thôi tiên sinh lấy thân ra mặt, để Phượng công tử có được tự do, chỉ sợ không ngờ được Phượng công tử sẽ lo trước lo sau như vậy nhỉ?”
Đối với sự châm chọc của nàng, Phượng Tiêu lơ đễnh: “Ta đang đợi.”
Kim Liên hồ nghi: “Đợi cái gì?”
Phượng Tiêu: “Đợi Thôi Bất Khứ. Hắn không nói với ta cái gì cả, đã chủ động ở lại, chắc lúc ấy hắn vẫn còn chuyện chưa nghĩ thông, chờ hắn nghĩ thông suốt, khẳng định sẽ còn truyền tin ra.”
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài liền có động tĩnh.
Phượng, Kim hai người đi ra khỏi nhà đá, liền thấy thân hình Kiều Tiên lúc lên lúc xuống, rất nhanh đã từ xa đến gần.
Nàng mặc một bộ bạch y, dáng người lúc ẩn lúc hiện, thật đúng với một chữ tiên trong tên.
Nhưng sắc mặt Kiều Tiên lại không xuất trần bất nhiễm như khinh công của nàng.
“Tôn sứ bảo ta truyền lời cho ngươi.” Kiều Tiên vội vàng nói, “Hắn nói, bảo ngươi đi càng xa càng tốt, ngàn lần không cần đi tìm hắn, cũng không cần tìm A Ba Khả Hãn tính sổ, nói bên cạnh Khả Hãn đều là dị sĩ tài giỏi, chỉ bằng năng lực của hai chúng ta, không phải là đối thủ của hắn.”
“Thôi tiên sinh thật sự nói như vậy?” Kim Liên vừa nghe càng nóng nảy hơn, thầm nghĩ Phượng Tiêu vốn không muốn cứu người, đây không phải đã tìm cho y một lí do danh chính ngôn thuận sao?
Kiều Tiên thở dài: “Đúng! Tôn sứ nói muốn cứu hắn, thì phải chuyển những lời này cho Phượng phủ chủ.”
Nàng suy nghĩ mấy lần ở trên đường, cũng không nghĩ ra những lời này có gì đặc biệt, lúc này chỉ có thể đem tất cả hy vọng gửi gắm trên người Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu thở dài: “Ngươi xem, hắn bảo ngươi chuyển lời cho ta, cũng không trực tiếp bảo ngươi suy nghĩ, chính là biết ngươi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, quay đầu lại, còn phải dựa vào ta.”
Kiều Tiên không kiên nhẫn nói: “Cho nên rốt cuộc những lời này có ý gì?”
Phượng Tiêu cười phì ra tiếng: “Ngươi cảm thấy, lấy cách làm người của Tôn sứ nhà ngươi, hắn là loại người quên mình vì người, cam nguyện hy sinh sao?”
Kiều Tiên không nhịn được nói: “Nghe không hiểu! Có thể đi thẳng vào vấn đề hay không, nói thẳng thừng ra đi?”
Phượng Tiêu nói lời thấm thía: “Hắn dĩ nhiên không phải, hắn là hồ ly đào hố cũng phải ép người ta nhảy vào, cho dù tự mình nhảy xuống cũng phải kéo người khác chịu tội thay. Ngươi đi theo hắn lâu như vậy, ngay cả tính tình hắn là gì đều không biết sao?”
Gân xanh trên trán Kiều Tiên nổi lên, đang đến ranh giới muốn phát cáu.
Phượng Tiêu: “Cho nên những lời này của hắn, phải nghe ngược.”
Kim Liên vội hỏi: “Ý gì?”
Phượng Tiêu: “Bảo chúng ta đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không nên đi tìm hắn, ý chính là bảo chúng ta nhất định phải đi tìm hắn; bảo chúng ta không nên đi tìm A Ba Khả Hãn tính sổ, chính là có ý rất có thể điểm mấu chốt ở trên người Khả Hãn.”
Kim Liên càng nghe càng hồ đồ: “Ý hắn nói là, cầu Đại Hãn tha thứ?”
Phượng Tiêu: “Không, rất có thể hắn đã suy nghĩ rõ ràng, A Ba Khả Hãn có vấn đề. Ta đi tìm Khả Hãn, các ngươi đi tìm Thôi Bất Khứ, cố gắng đợi ở bên người hắn không được rời khỏi.”
Y dứt lời, vẻ mặt động một cái, khom người nhặt một hòn đá lên, đột nhiên uốn người ném đi.
Kiều Tiên và Kim Liên liền thấy một người nhảy ra từ trong bụi cây sau nhà đá, lao nhanh như chớp về phía Phượng Tiêu.
Nhưng Phượng Tiêu như sớm có dự liệu, thân hình cũng chưa có động tác gì, cả người đã lùi về sau, tránh được một kích lôi đình của đối phương, phút chốc trở tay đánh ra một chưởng, không để cho đối phương có cơ hội phản ứng lại.
Kiều Tiên và Kim Liên nhìn bóng người hai người lần lượt thay nhau, xuất thủ nhanh như sao rơi, đừng nói tiến lên trợ giúp, chen nửa người vào còn không lọt, hai người hoảng sợ, thầm nói Phật Nhĩ đã chết, lại có kẻ có võ công không hề kém Phật Nhĩ từ đâu chui ra?
Đối phương không chỉ đột nhiên xuất hiện, ngay cả chiêu thức võ công cũng hết sức cổ quái, không cần đao kiếm thương giáo, nhấc tay một cái, trong tay áo đã bắn ra một luồng hồng quang, nhìn kĩ là một sợi dây không phải vàng cũng chẳng phải bạc, sợi dây kia như có cảm giác, liên tục tránh chân khí của Phượng Tiêu, đảo mắt đã quấn lên cổ tay y.
Phượng Tiêu mỉm cười, cánh tay khẽ rung lên, chân khí liền hất sợi dây kia ra, nhưng vật kia vẫn bám riết theo không buông, dưới sự điều khiển của chủ nhân vây quanh đại huyệt quanh thân kẻ địch.
Không ít người dùng loại vũ khí này, nhưng cũng không có nhiều, nếu có Thôi Bất Khứ ở đây, nhất định có thể nhận ra lai lịch đối phương cực nhanh.
Đáng tiếc Thôi Bất Khứ không có ở đây, Phượng Tiêu cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đối phương ra tay cay độc, chiêu số quỷ quyệt, đánh bất ngờ khắp nơi, không để lại chút đường sống nào, quyết tâm muốn dồn Phượng Tiêu vào chỗ chết.
Võ công của Phượng Tiêu tất nhiên cao tuyệt, nhưng lúc trước y ở nhà đá giao thủ với kẻ thần bí đã bị thương nhẹ, sau đó lại giết Phật Nhĩ, thương thế càng nặng hơn chứ không nhẹ đi, đổi lại là thiên hạ đệ nhất cao thủ tới, đối mặt liên tiếp khiêu chiến, chỉ sợ cũng phải đỡ bên trái hở bên phải.
Dù bây giờ biểu hiện của y coi như thành thạo, nhưng kẻ đang giao thủ cùng y cũng tin rằng, Phượng Tiêu thật ra đã là nỏ mạnh hết đà, hôm nay sẽ phải chết ở đây.
Đối phương cười lạnh một tiếng, trong lòng hận y cực kì, ra tay càng thêm ác độc.
Đầu kia Kiều Tiên và Kim Liên cũng căn bản không có cơ hội thoát thân đi trước, mấy tên hắc y nhân từ đằng xa lao đến, chặn đường đi phía trước của họ. 
Những hắc y nhân này giống như chui ra từ hư không, trước đây chưa từng thấy qua, hơn nữa có thể thấy từ võ công, bọn chúng đều đến từ một môn phái, hoặc được cùng một người dạy, nhưng một nhóm người như vậy, tại sao đột nhiên lại tới Tây Đột Quyết?
Chẳng lẽ kẻ giết đại vu và Nhị vương tử, cũng là bọn chúng?
Bên hông Kim Liên trúng một kiếm, nhịn đau tránh đi, chợt thầm nói trong lòng.

“Phượng phủ chủ không kịp tới rồi, ta khuyên ngươi, không cần có chút hy vọng xa vời.” Ngọc Tú hơi mỉm cười nói, lặp lại lời lúc trước.
Hắn thấy Thôi Bất Khứ càng ho càng lợi hại, như có chút lòng thương, liền đưa tay vỗ vài cái sau lưng đối phương.
Thôi Bất Khứ lười tránh, cũng không thừa khí lực để tránh, mệt mỏi dần tụ lại giữa chân mày hắn, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không chịu nhắm mắt lại.
“Đối với ngươi, trong lòng ta từ đầu đến cuối có một nghi vấn, nghĩ tới nghĩ lui, đều không cách nào gỡ ra được.” Đợi cơn ho giảm bớt, Thôi Bất Khứ chậm rãi hỏi.
Ngọc Tú khẽ mỉm cười: “Có phải ngươi muốn hỏi, rõ ràng ta là mưu sĩ của Tấn vương, phải được Tấn vương coi trọng, mặc dù không có quyền sinh sát bằng các ngươi, nhưng cũng không thể giới hạn tiền đồ tương lai, nhất là ta xuất thân từ danh môn đại phái, dù có bỏ Triều đình, lăn lộn trên giang hồ, cũng có thể tạo được tên tuổi, tại sao phải năm lần bảy lượt, đối nghịch cùng các ngươi?”
Thôi Bất Khứ cau mày: “Không sai, chẳng lẽ ngươi và Tấn vương có thù oán, cố ý ở lại bên người hắn, ngoài sáng mưu đồ cho hắn, thực chất lại làm ra việc nguy hại cho Tùy Triều, kéo Tấn vương xuống nước?”
Ngọc Tú lắc đầu một cái: “Ta và Tấn vương, ngày xưa không oán, gần đây không thù.”
Thôi Bất Khứ: “Như vậy, chính là Tấn vương có quá nhiều mưu đồ, trong tối lập ra Vân Hải Thập Tam Lâu, mời chào nhân tài khắp nơi, muốn lật đổ Thái tử, thay đổi triều đại?”
Lời của hắn sắc bén lớn mật, cũng không sợ phạm điều kiêng kỵ, ngược lại khiến Ngọc Tú sửng sốt một chút.
Ngọc Tú bật cười: “Ngươi thật là… Ta vốn không nỡ giết ngươi, nếu không phải ngươi nhiều lần gây khó dễ cho ta, bây giờ sao phải rơi vào tình cảnh như vậy?”
Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt, vẫn nói: “Vân Hải Thập Tam Lâu, lấy mười ba vị chưởng sự, mỗi người hiệu lệnh một phe, Phùng Tiểu Liên đứng hàng chót, Đoạn Tê Hộc là mười hai, Ngọc Hành thứ mười một, lấy bản lĩnh của ngươi, tất nhiên xa hơn chỗ này, ngươi là Nhất tiên sinh trong miệng bọn họ?”
Ngọc Tú lắc đầu một cái: “Ta không phải.”
Hắn nhìn thấy vẻ mặt Thôi Bất Khứ, cười một chút: “Ta biết ngươi không tin, nhưng ta, đúng là không phải.”
Đến đây mới ngưng, vẻ mặt hay động tác của Ngọc Tú đều buông lỏng tự tại, bởi vì hắn tin rằng mình đang nắm giữ tất cả, cũng không sợ Thôi Bất Khứ dùng thủ đoạn gì — chỉ cần Phượng Tiêu bị kéo chân, mặc kệ tài trí của Thôi Bất Khứ có như Khổng Minh(*), cũng không trở mình được.
(*)Khổng Minh = Gia Cát Lượng.
Nhưng, nụ cười của hắn bỗng đọng lại ở khóe miệng.
Ngọc Tú đứng bật dậy, đi loanh quanh khắp phòng, cuối cùng tìm được một cái lư hương sau tủ.
Hắn cầm lư hương ngửi một chút, sắc mặt đại biến, ném mạnh cái lư xuống đất, kéo chăn nệm phủ lên trên, sau đó tiến lên mấy bước, một tay bóp lấy cổ họng Thôi Bất Khứ, đè hắn xuống đất, nhìn khuôn mặt đối phương bỗng chốc tái xanh, hung ác nói: “Ngươi bỏ cái gì vào lư hương?”
Thôi Bất Khứ miễn cưỡng nhếch môi, không tiếng động gằn từng chữ một: “Nại, Hà, hương.”
Đi đôi với ba chữ này, sát khí của Ngọc Tú gần như hóa thành thực chất, cùng với cái tay đang bóp cổ Thôi Bất Khứ của hắn, trở thành bùa đòi mạng Thôi Bất Khứ.
Máu tươi từ khóe miệng Thôi Bất Khứ chậm rãi chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.