Vô Song

Chương 87:




Bây giờ Triệu huyện lệnh rất hối hận, hối hận đến mức ruột cũng sắp xanh.
Lúc Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ tới Lục Công thành phá án, người trước tỏ rõ thân phận, người sau lại chỉ có danh tiếng quan chủ Tử Hà quan, bất hiển sơn bất lộ thủy. Triệu huyện lệnh bận lấy lòng Phượng Tiêu, dĩ nhiên là bỏ quên Thôi Bất Khứ, sau đó mới biết lai lịch người ta không hề nhỏ hơn Giải Kiếm phủ.
Mặc dù chức quan của hắn không lớn, nhưng rất rõ ràng chốn quan trường, hai quan chức không khác thượng quan lắm xuất hiện trước mặt, kỵ nhất là nâng một người đạp một người, mà hắn lại phạm vào đại kỵ.
Đồn rằng Tả Nguyệt cục cùng Giải Kiếm phủ, đều có quyền hành tiền trảm hậu tấu.
Đồn rằng Tả Nguyệt cục là Độc Cô hoàng hậu chủ trương sáng lập, sau lưng có núi dựa lớn là Hoàng hậu.
Đồn rằng chính sứ Tả Nguyệt cục xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ vào triều, cơ bản không có ai biết hắn, thậm chí còn có tin đồn, thật ra hắn là nội thị bên cạnh Hoàng hậu.
Đồn rằng…
Triệu huyện lệnh vốn chưa nghe nói về Tả Nguyệt cục, nhưng nhìn thấy bạn tốt Kinh thành gửi tin tới nói đến những tin đồn thật giả này, không khỏi luống cuống.
Hình như hắn trong lúc vô tình đã đắc tội một nhân vật khó lường.
Không cần biết lời đồn đãi có khoa trương hay không, dù là chín giả thành thật, Triệu huyện lệnh từ thái độ của nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ với Thôi Bất Khứ thấy được một chân tướng — ít nhất khẳng định địa vị của Thôi Bất Khứ không thấp, nếu không không thể ngồi ngang hàng với Phượng Tiêu, cho nên Thôi Bất Khứ không cho mặt mũi không tới dự tiệc đêm đó, Triệu huyện lệnh cũng không dám sinh khí, ngược lại vắt hết óc muốn đền bù.
Hắn nghe nói thân thể Thôi Bất Khứ không tốt, lại bị thương ở Đột Quyết, lập tức tìm một đống đồ bổ quý giá đưa đến dịch quán, nhưng toàn bộ đều bị Kiều Tiên chặn ngoài cửa, lý do là Thôi Bất Khứ bây giờ hư không chịu được bổ, trừ thuốc thang và chút đồ ăn như cháo trắng, không thể ăn được cái gì.
Triệu huyện lệnh vốn muốn giúp mời danh y, nhưng hắn nghe nói vị Kiều nương tử bên cạnh Thôi chính sứ tinh thông y lý, liền bỏ cái ý định này đi, tùy tiện mời danh y đến cửa, sợ rằng càng thêm đắc tội người ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu huyện lệnh bất hạnh không có cửa lấy lòng, buồn đến mức sắp rụng hết tóc, cả đêm trằn trọc trở mình mất ngủ, thiếu chút nữa bị vợ đạp một cước xuống giường.
Mắt thấy thời gian đoàn người Thôi Bất Khứ ở Lục Công thành không nhiều, mấy ngày nữa sẽ phải lên đường về kinh, Triệu huyện lệnh không thể làm gì khác hơn là đi thỉnh giáo Phượng Tiêu.
So với Thôi Bất Khứ dầu muối không ăn, phủ chủ Giải Kiếm phủ, rõ ràng dễ giao thiệp hơn nhiều.
Ít nhất, Triệu huyện lệnh đưa lễ vật, đối phương một món không rơi, người tới không chối, tất cả đều nhận lấy.
Vì vậy lúc Triệu huyện lệnh đi bái kiến Phượng Tiêu, cũng vô cùng nắm chắc, vẫn thấy mình có quan hệ thân cận với đối phương hơn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy mỹ tỳ mình đưa tới đang cầm giẻ lau cửa sổ.
Triệu huyện lệnh thiếu chút nữa cho rằng mắt mình mù, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
Mỹ tỳ phát hiện Triệu huyện lệnh tới, mặt đầy ủy khuất lại không dám lên tiếng, hai mắt ánh lệ yêu kiều, càng chọc người thương xót.
Kẻ đầu sỏ lại đang ngồi bên bệ cửa sổ đọc sách, tựa như trong sách có một thiên tiên còn đẹp hơn mỹ nhân trước mắt.
Chỉ vì tỳ nữ này xinh đẹp như hoa, lúc người khác đưa cho hắn, hắn thậm chí không chịu dùng, dĩ nhiên trong này cũng có nguyên nhân nương tử trong nhà dữ như hổ, nhưng Triệu huyện lệnh dám lấy đầu ra đảm bảo, lật cả thành Lục Công, cũng không tìm ra nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, cho dù Phượng Tiêu ở Kinh thành đã lâu, ánh mắt cực cao, cũng sẽ không thể không động tâm.
Nhưng đối phương lại biến mỹ nhân như vậy làm tạp vụ, đơn giản là phí của trời mà!
Tình cảnh trước mắt này, khiến Triệu huyện lệnh không thể không sinh lòng liên tưởng nào đó: Chẳng lẽ Phượng Tiêu không thích nữ nhân, mà là…
“Triệu huyện lệnh đây là không bỏ được mỹ nhân cho ta sao? Vậy ngươi dẫn nàng về thôi.” Phượng Tiêu không ngẩng đầu, lật một trang sách mới.
“Không không, tất nhiên không phải!” Triệu huyện lệnh luôn miệng chối, trước vẫy tay cho mỹ nhân đi xuống, sau đó cười nói, hạ thấp giọng, “Dám hỏi lang quân, có phải nữ tử này phục vụ không tốt, khiến ngài không thích?”
Phượng Tiêu: “Không có nha, không phải nàng lau cửa sổ rất sạch sao?”
Nhưng hắn đưa mỹ nhân chọn ngàn chọn vạn đến, không phải để nàng lau cửa sổ! Triệu huyện lệnh dở khóc dở cười: “Nhưng hạ quan nghe nói, đêm qua ngài cũng không để cho nàng thị tẩm, để cho nàng đứng một đêm ở bên ngoài.”
Chứ không thời tiết đang ấm dần lên, gió xuân thoang thoảng, trong sân cũng không lạnh, nếu không mỹ nhân yểu điệu này không phải đã bị bệnh rồi sao?
Phượng Tiêu ồ một tiếng: “Hóa ngươi để nàng tới thị tẩm? Ta còn tưởng rằng nàng tới làm việc, chuẩn bị bảo nàng tiện tay lau luôn sàn nhà đấy.”
Triệu huyện lệnh nhỏ giọng nói: “Dung mạo Kỳ nương đã được chọn lựa tốt nhất, nếu ngài không thích, ta lại cho người khác tới, hay là, ngài càng thích nam nhân hầu hạ?”
Phượng Tiêu thở dài, chỉ mặt mình hỏi hắn: “Ngươi nhìn tướng mạo ta như thế nào?”
Triệu huyện lệnh vội nói: “Dĩ nhiên là long chương phượng tư, trần tục khác biệt!”
Phượng Tiêu: “Ngươi sẽ vừa ý một người còn xấu hơn ngươi sao?”
Triệu huyện lệnh: …Đúng là có đạo lý, nhưng lại không thể phản bác.
Vẻ mặt hắn đau khổ nói: “Nhưng lang quân, ngài phong lưu phóng khoáng, tiểu nương tử kia chính là nhu mì tận xương, hai người vốn không thể so sánh, hơn nữa, cõi đời này người có phong thái xuất chúng như ngài càng ngày càng ít!”
Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Vậy thì ít làm chuyện loại này thôi, đặt nhiều tâm tư lên công việc chút!”
Triệu huyện lệnh giờ mới hiểu được, mỹ nhân mình luyến tiếc đưa đi, đối phương căn bản không để vào mắt, thầm nghĩ vậy không bằng ta đưa một cái gương cho ngài nhé?
Nghĩ thì nghĩ, lời như vậy vẫn không dám nói ra miệng, ngoài miệng hắn vâng vâng dạ dạ, lộ ra một nụ cười: “Hạ quan còn muốn thỉnh giáo ngài, ngài và Thôi lang quân là bạn tốt chí giao, chắc hẳn biết hắn thích gì chứ?”
“Bạn tốt chí giao?” Mặt Phượng Tiêu lộ vẻ cổ quái, “Ngươi nói chúng ta?”
Triệu huyện lệnh lo lắng: “Chẳng lẽ không phải?”
Phượng Tiêu chợt nhoẻn miệng cười: “Dĩ nhiên rồi, ngươi cũng muốn đưa lễ cho hắn? Nhìn dáng vẽ hồ lô, cũng đưa mỹ nhân cho hắn, không quá tốt đâu.”
Triệu huyện lệnh cười khổ: “Ngài cứ nói đùa, Thôi lang quân bây giờ bị bệnh liệt giường, sợ rằng hữu tâm vô lực. Còn tiền tài đồ bổ, ta cũng từng đưa qua không ít, chẳng qua đều bị thị nữ kia của hắn chặn ngoài cửa. Đều do ta ngày đó có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội Thôi lang quân, hôm nay muốn đền bù một chút, cũng không biết nên xuống tay từ chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là mặt dày tới thỉnh giáo, xin ngài chỉ điểm một chút.”
Phượng Tiêu cười híp mắt nói: “Chuyện này, ngươi hỏi đúng người rồi đấy, xưa nay Thôi Bất Khứ đối với ai cũng mang bản mặt không ăn khói lửa, trên thực tế, ta từng thấy hắn—”
Giọng y chợt nhỏ đi, rỉ tai Triệu huyện lệnh mấy câu.
Triệu huyện lệnh trợn to hai mắt: “Không thể chứ?”
Phượng Tiêu: “Phàm là người có chút khả năng, đều có chút dở hơi không thể nói được với ai.”
Triệu huyện lệnh nghĩ đến vừa rồi Phượng Tiêu coi thường mỹ tỳ, không khỏi gật đầu phụ họa: “Vậy cũng được! Vậy thì hạ quan sẽ đi tìm, đa tạ Phượng lang quân!”
Hắn chân trước mới vừa đi, Phượng Tiêu liền ngoắc mỹ nhân.
“Ngươi lại đây.”
Kỳ nương thấy vẻ mặt y ôn hòa, chỉ nghĩ rằng cuối cùng y cũng thấy mình tốt đẹp, trong lòng vui mừng, lượn lờ bước vào trong nhà, hành lễ nói: “Lang quân kêu nô tì có chuyện gì?”
Phượng Tiêu: “Ngươi đi một chút xem Thôi Bất Khứ đã tỉnh chưa.”
Kỳ nương: …Chỉ như vậy?
Phượng Tiêu: “Ngươi còn ngớ ra làm chi?”
Trong lòng Kỳ nương đột nhiên thấy tủi thân, đau khổ nói: “Nô tì có chút đau bụng.”
Phượng Tiêu: “Vậy ngươi đi nhà xí xong rồi đi.”
Kỳ nương: …
Lang quân tuấn tú căn bản cũng không thèm nhìn mình một cái, nàng giận đến dậm chân, chỉ có thể xoay người rời đi.
Phượng Tiêu duỗi người, quyết định ra đi dạo một chút.
Mặc dù trong lòng lăn qua lộn lại mắng Phượng Tiêu mấy chục lần, thầm nguyền rủa y mù mắt, nhưng Kỳ nương không dám không làm theo lời y, chờ Phượng Tiêu trở về, liền nghe Kỳ nương báo lại, Thôi Bất Khứ đã tỉnh, người tới cửa bái phỏng nối liền không dứt, ngay cả Triệu huyện lệnh cũng đã qua rồi.
Lần trước Phượng Tiêu phá án bá đạo, làm việc độc đoán, thậm chí công khai làm khó dễ Lâm Lang các có bối cảnh thâm hậu, để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người, lúc ấy có không ít người, giống như hôm nay nịnh hót Phượng Tiêu vậy, tới cửa đưa lễ, đáng tiếc Phượng Tiêu dầu muối không ăn, phất tay một cái đuổi người ra ngoài, có dạy dỗ lần trước, lần này kẻ lỗ mãng tới quấy rầy không còn nhiều như vậy nữa.
Còn Thôi Bất Khứ, ngày đó hắn chủ trì Tử Hà quan, hương khói một thời cường thịnh, nhưng lại nhanh chóng suy bại trong một đêm, quan chủ lặng lẽ mất tích, trong phường còn có nhiều cách nói, có kẻ nói quan chủ đắc đạo thành tiên, có kẻ nói thật ra quan chủ là đại lừa bịp trên giang hồ, kiếm tiền xong liền chạy, bây giờ lại thấy hắn lắc mình một cái thành sứ thần triều đình, còn cùng Phượng Tiêu đi Đột Quyết, khải hoàn phong hầu, nhất thời không khỏi khiếp sợ, người chạy đến chỗ Thôi Bất Khứ ngày càng nhiều, tất cả không chỉ đều là nịnh hót tặng quà, còn có qua xem náo nhiệt, còn có bệnh nhân ngày xưa chịu ơn huệ, đến cửa bái tạ.
Chẳng qua những người đó vẫn không thể vào dịch quán, đều bị Kiều Tiên cản lại, trừ Triệu huyện lệnh, người có thể thật sự thấy Thôi Bất Khứ sợ rằng lác đác không có mấy.
Phượng Tiêu sờ cằm, quyết định đi xem náo nhiệt một chút.
Y và Thôi Bất Khứ ở cùng một dịch quán, chẳng qua là một người ở đông, một người ở tây, bình thường nếu không quá đặc biệt, có thể từ sáng đến tối cũng không gặp nhau.
Hiển nhiên Thôi Bất Khứ cũng không hề nhớ bằng hữu đồng cam cộng khổ với mình chút nào, thấy Phượng Tiêu không mời mà tới, không những không có vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ hoan nghênh, thậm chí còn bĩu môi một cái.
Khóe miệng Phượng Tiêu nở nụ cười: “Xem ra Thôi đạo trưởng không hoan nghênh ta nha.”
Thôi Bất Khứ bị bắt nằm trên giường, không có ý chào đón nào: “Ta nói không hoan nghênh, ngươi sẽ không vào sao?”
Phượng Tiêu: “Tất nhiên không thể rồi.”
Y nhìn xung quanh, hỏi: “Ta nghe nói, Triệu huyện lệnh đưa chút lễ vật mới lạ cho ngươi, có thể cho ta nhìn một chút không?”
Thôi Bất Khứ chỉ một cái rương ở góc phòng, lơ đễnh: “Hắn nói tặng chút tranh chữ, ngươi tự xem đi.”
Phượng Tiêu mở rương ra, thật đúng là nhìn thấy mười cuốn tranh cuộn xếp gọn bên trong, y cũng rất tò mò không biết Triệu huyện lệnh rốt cuộc có thể hiểu ý mình hay không, liền mở một quyền tranh cuộn ra.
Thôi Bất Khứ bưng bát thuốc Kiều Tiên vừa để lại, đang do dự có nên đổ xuống gầm giường hay không, nhưng nghĩ lại Kiều Tiên kia cũng có cái mũi không kém mũi chó của Phượng Tiêu, thở dài, vẫn nắm mũi đổ hết vào, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Thuốc này đúng là đắng ngắt, sau khi uống vào, loại khổ sở trong miệng kia cho dù là đường bánh gì cũng không át đi được, Thôi Bất Khứ âm thầm vận khí lắng xuống nửa ngày, mới tính là miễn cưỡng làm dịu sự khó chịu kia đi, kết quả vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Phượng Tiêu.
“Hắn đưa cái gì?” Thôi Bất Khứ nghi ngờ nói.
Phượng Tiêu ném tranh cuộn qua, một bức xuân cung bí hí đồ như cờ bay phấp phới, lúc này phơi ra trước mặt Thôi Bất Khứ.
Trong bản vẽ phân trong phòng ngoài phòng, dáng vẻ nam nữ khác nhau, so với bí hí đồ hạ lưu đang được lưu hành, còn to gan hơn mấy phần, đúng là có thể khiến nam nhân bảo thủ nhất cũng phải đỏ mặt tới mang tai.
Nhưng Thôi Bất Khứ chỉ liếc mắt.
Đừng nói đỏ mặt, ngay cả lỗ mũi cũng không đỏ tí nào.
Phượng Tiêu vốn nghĩ đối phương bị bệnh đã lâu, tuy nói bình thường quyền cao chức trọng, quả quyết sát phạt, nhưng người như vậy thường càng thêm ngây thơ hơn, coi như không thẹn thùng, nhưng vẫn nên bất ngờ quẫn bách, không biết làm sao chứ, ai ngờ nửa thú vui như dự đoán cũng không có, vẻ mặt chết lặng của Thôi đạo trưởng đã trải qua sa trường người phàm không thể làm nhúc nhích nổi, khiến Phượng Tiêu cảm thấy không thú vị.
“Ngươi có phải nam nhân không vậy?”
Thôi Bất Khứ miễn cưỡng nói: “Ngươi phải, ta cũng phải.”
Phượng Tiêu: “Vậy nếu như ta không phải, thì ngươi cũng không phải?”
Thôi Bất Khứ: …
Hắn hơi suy nghĩ một chút, cũng biết chủ ý để Triệu huyện lệnh đưa bí hí đồ nhất định là người này cho ra.
Thôi Bất Khứ cau mày nói: “Đường đường là phủ chủ của Giải Kiếm phủ, tông chủ Pháp Kính tông, lại không thể làm chút chuyện đứng đắn sao?”
Động tác phe phẩy quạt của Phượng Tiêu ngừng một lát.
Pháp Kính tông, người giang hồ gọi là Ma Môn tam tông, ngày xưa vô cùng nổi bật, nghe nói rất nhiều người thấy bọn họ cũng phải lượn đi đường vòng, không dám đắc tội chút nào, tông chủ tiền nhiệm Nghiễm Lăng Tán, cũng là cao thủ tuyệt đỉnh trong hạng mười võ công thiên hạ.
Trên giang hồ, cao thủ lấy đàn làm vũ khí lác đác không có mấy, cộng thêm bản lĩnh của Tả Nguyệt cục, Thôi Bất Khứ có thể tra ra thân phận của y, Phượng Tiêu cũng không ngoài dự đoán tí gì.
Cho tới bây giờ y cũng không có ý giấu giếm thân phận.
Nhưng mà tầng thân phận này, cũng không liên quan đến việc bọn họ hợp tác tra án bình thường, cũng không có mâu thuẫn với chức quan của Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ chưa bao giờ nói tới, nhưng đến bây giờ, Thôi Bất Khứ quả thực đã không thể chịu được sự nhàm chán của Phượng Tiêu nữa.
Cái gọi là cao thủ tuyệt đỉnh, càng tuyệt đỉnh, càng nhàm chán sao?
Phượng Tiêu không hoảng hốt không vội vàng: “Nếu ngươi nói đến lai lịch sư môn ta, ta phải thúc giục vũ khí mới của ta một chút, lần này đi Kinh thành, ngươi cũng đừng kéo dài mười ngày nửa tháng, liền quên mất ước hẹn về Dư Âm cầm đấy.”
“Đón Khả Hãn vào thành, Bệ hạ tự nhiên muốn thiết yến, hành trình lần này đi Đột Quyết, cùng với kế sách kết minh với Tây Đột Quyết, Thiên tử ắt cũng sẽ hỏi từng cái một, khẳng định phải mười ngày nửa tháng. Nhưng mà,” may là Thôi Bất Khứ giống như cũng cảm thấy đối phương đã cứu mạng mình nhiều lần, có chút không thể qua loa lấy lệ được, liền nói, “Ta mới vừa lấy được một tin, tổng đà chủ Ninh Xá Ngã của Tào Vận cửu bang, mấy ngày trước bí mật ra bắc, bây giờ đã đến Hoài Châu.”
Kim Hoàn bang trong Tào Vận cửu bang, lũng đoạn hơn nửa việc vận chuyển bằng đường thủy ở phương nam, bang chủ kiêm tổng đà chủ Ninh Xá Ngã, cũng coi là tiếng tăm lừng lẫy. Ban đầu ở đấu giá của Lâm Lang các trong Lục Công thành, nghĩa tử của Ninh Xá Ngã, Lãnh Đô, lúc đó đã lấy được một món thần khí.
Phượng Tiêu kinh ngạc nói: “Không phải sang năm hắn ta rửa tay gác kiếm sao? Đây là cùng vợ đi du sơn ngoạn thủy trước à?”
Thôi Bất Khứ: “Kì lạ ở chỗ này, chuyến này hắn mai danh ẩn tính, chỉ mang theo mấy thủ hạ trung thành thân cận, cáo ốm với bên ngoài không ra, người khác còn tưởng rằng hắn vẫn ở chỗ cũ Giang Nam.”
Phượng Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, liền hiểu ý hắn: “Ngươi nghi ngờ Ninh Xá Ngã, có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu?”
Thôi Bất Khứ: “Từ thân phận mấy người như Phùng Tiểu Liên, Đoạn Tê Hộc, Ngọc Tú, là có thể nhìn ra lưới nhân tài của Vân Hải Thập Tam Lâu không phân nam bắc, bây giờ trong mười ba người, trừ vị trí số mười không có ai, từ mười một đến mười ba đều đã rõ thân phận, đi về trước nữa, thân phận địa vị bản lĩnh của những kẻ này, sẽ chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Phượng Tiêu: “Có đạo lý, ta hoàn toàn đồng ý với suy đoán của ngươi. Nói cách khác, Ninh Xá Ngã rất có thể ra bắc tham gia cuộc tụ họp Thất Tịch kia.”
Thôi Bất Khứ: “Không sai, lá thư trên người Đoạn Tê Hộc, chắc chắn những người khác cũng có, đến lúc đó, chúng ta đi Bác Lăng lấy Dư Âm cầm trước, lại đến nơi hẹn, nói không chừng có thể một lưới bắt hết Vân Hải Thập Tam Lâu, tiêu diệt hoàn toàn!”
Phượng Tiêu vỗ tay: “Được, rất có khí phách! Ta ủng hộ! Vừa vặn, chỗ ta cũng có một tin liên quan đến việc này.”
Thôi Bất Khứ đợi một hồi, không thấy y nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Tin tức gì?”
Phượng Tiêu: “Không nói cho ngươi.”
Thôi Bất Khứ: …
Hắn nhìn Phượng Tiêu chằm chằm, đối phương không chột dạ chút nào: “Ngươi dùng tin tức của ngươi, để đổi lấy việc ta thông cảm với chuyện tạm hoãn đi Bác Lăng, như vậy tin tức này của ta, ngươi không có đồ trao đổi, ta cũng không cần phải nói cho ngươi, có đúng hay không?”
Dứt lời, Phượng Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ lên bả vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Lấy bản lĩnh của Tả Nguyệt cục, sự thông minh của Thôi đạo trưởng, nếu ngay cả lai lịch của ta cũng có thể tra ra, chuyện khác càng không phải là bí mật, ngươi từ từ suy nghĩ, ta cáo từ trước.”
Y cũng không chờ Thôi Bất Khứ nói chuyện, vừa đi vừa hát tiểu khúc.
Thôi Bất Khứ có một tật xấu.
Có một đầu dây quần áo, hắn nhất định kéo ra, dù sẽ làm hỏng y phục.
Cho nên, hắn là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng.
Bây giờ Phượng Tiêu cho hắn cái suy nghĩ thấp thỏm này, như thế nào hắn cũng phải phá cái thấp thỏm này ra.
Gọi Kiều Tiên tới, phái nàng đi tra rõ, Thôi chính sứ hao phí tinh thần rốt cuộc nguyện ý ngoan ngoãn nằm xuống, lần nữa nhắm mắt ngủ.
Một cái đầu Phượng Tiêu, hai cái đầu Phượng Tiêu, ba cái đầu…
Thôi Bất Khứ mở mắt ra, mặt không cảm giác nhìn sa trướng đỉnh đầu.
Hắn, mất ngủ.
Thật muốn vặt đầu Phượng Tiêu xuống quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.