Vô Song

Chương 88: Bác Lăng y án




Mùng năm tháng năm, tết Đoan Ngọ.
Đây là đế đô mới của Tùy Triều, mới được hoàn thành đầu năm, không những đường mới, ngay cả rất nhiều ngôi nhà cũng hiện ra hơi thở mới được xây dựng cách đây không lâu, cho đến bình dân bá tính, cũng theo đó mà chuyển vào thành Đại Hưng này, đổi thành một quang cảnh mới, tựa như tân triều mặt trời mới mọc tươi tốt phồn vinh.
Nếu có người đứng trên đài Quan Âm trong thành hoặc từ cổng thành nhìn xuống, có thể thấy thành Hán Trường An mở rộng thành Đại Hưng thành này, quy mô phong cách đều hoàn toàn khác đời trước, không những có diện tích lớn hơn, cung thành tường cao, khí thế càng thêm hùng vĩ, hơn nữa trong thành, đường phố chợ phiên chi chít như sao trên trời, lại ngăn ngắn có trật tự, đúng như thơ của đời sau: Trăm nghìn nhà tựa thế cờ vây, mười hai phố như ruộng có bờ. Trông xa thấy triều phồn thịnh, một vì tinh tú ngũ môn tây.(1)
Ánh nắng chiều đã ngả về hoàng hôn, trong thành vẫn náo nhiệt như cũ, người đi đường vội vã, tuy có người làm công chạy về nhà ăn cơm, cũng có du khách tùy ý thay một bộ đồ mới, đeo túi tằm năm màu, tay cầm cây xương bồ lên du thuyền, xe ngựa tới lui trên đường lớn, gió thổi hương bay, lộ ra cẩm y ngọc bào cao kế ngọc trâm bên dưới, lộc cộc lộc cộc, không hẹn mà cùng đi về phía Đông Nam.
Hương Đông Nam, nơi đó là Khúc Giang mới được xây dựng cùng tân thành, lấy cảnh sen trên nước làm ý, đào hố dẫn nước, ngăn cách với ngoài thành, trồng vô số sen mới, hương sen bao bọc lấy lầu đài thủy tạ bên trong. Nghe nói Đương kim Thiên tử cho rằng chữ “Khúc” trong Khúc Giang là điềm xấu, Thượng thư tả bộc xạ(*) Cao Dĩnh góp lời, đổi tên Khúc Giang thành Phù Dung Viên, Hoàng đế vui vẻ đồng ý, nơi đây cũng biến thành một khung cảnh mới. Bình dân bá tính tuy không thể bước vào lâm viên, cũng có thể ngắm cảnh gần đó, dạo chơi tiết Thanh Minh.
(*)Thượng thư tả bộc xạ: một chức quan tương đương với chức thừa tướng.
Nhưng mà các quý nhân ngồi trên xe ngựa này, nơi phải đến hôm nay, cũng không phải Phù Dung Viên, mà là Thanh Lệ Viên tiếp giáp với Khúc Giang cách đó không xa.
Trưởng nữ Lạc Bình công chúa của Đương kim Thiên tử, nữ nhi nàng yêu quý nhất là Vũ Văn huyện chúa, hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật, mời khách tám phương.
Nói về lai lịch của Lạc Bình công chúa, người Kinh thành không ai không biết, nàng là Hoàng hậu, Hoàng thái hậu tiền triều, sau khi cha nàng là Dương Kiên đoạt vị mới trở thành công chúa, nửa đời đã trải qua không thể nói là không truyền kì, tính ra, Vũ Văn Nga Anh, nữ nhi của nàng và Hoàng đế tiền triều Vũ Văn Uân sinh ra, thân phận hoàn cảnh cũng có chút lúng túng.
Bàn về máu mủ, Vũ Văn Nga Anh là ngoại tôn nữ(cháu gái ngoại) của Dương Kiên, nhưng triều Chu của cha nàng, cũng bị Dương Kiên đoạt mất, Dương Kiên vừa nhìn thấy nàng, khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới những món nợ còn thiếu với Vũ Văn gia, cho nên cũng ít đi mấy phần thân cận với ngoại tôn nữ này.
Nhưng nể mặt mẫu thân nàng là Lạc Bình công chúa, Đế Hậu cũng không bạc đãi Vũ Văn Nga Anh, bình thường ban thưởng không ít, Vũ Văn Nga Anh không có danh Huyện chúa, nhưng lại có quyền của Huyện chúa, mọi người đều coi nàng như Vũ Văn Huyện chúa.
Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của Vũ Văn Nga Anh, nhân dịp rời vào tân đô, Lạc Bình công chúa quyết định tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn cho nàng, liền chọn Thanh Lệ Viên bên bờ Khúc Giang, trong chốc lát, ban thưởng từ Đế Hậu trong cung, cho tới con cái công khanh(*), quý nhân trẻ tuổi, xe ngựa dự tiệc chúc mừng vây quanh Thanh Lệ Viên chật như nêm cối.
(*)Công và Khanh là các chức quan.
Lúc Cao Doanh và Hữu Nhan Vận xuống xe ngựa, đã nhìn thấy cổng Thanh Lệ Viên ngựa xe như nước, bên trong tiếng người ồn ào, hai người theo hạ nhân đi vào trong vườn, phát hiện cây cỏ, hành lang, núi giả trong vườn, đều phủ hoa đèn, hình đèn như hoa sen đung đưa, như có mười vạn ngọn đèn treo cao lay động, mặc dù sắc trời chưa tối hẳn, nhưng cũng đã đủ khiến người ta rung động.
Hai tiểu cô nương, một người là con gái của Thượng thư tả bộc xạ Cao Dĩnh, cha của một người kia, cũng là quan to hiển quý trong triều, đều không phải là người chưa thấy việc đời, nhưng vẫn có chút nhìn đến ngây ngốc, ngay cả bước chân cũng chậm lại.
Nhan Vận tặc lưỡi hít hà nói: “Dùng bao nhiêu ngọn đèn, mới có thể xếp thành biển đèn như thế này chứ?”
Người dẫn đường trước mặt nghe vậy cười nói: “Huyện chúa nhà ta sai người chuẩn bị tổng cộng chín trăm tám mươi chín ngọn đèn, treo khắp nơi trong vườn, nói muốn mở một bữa tiệc đèn, để khách quý vui vẻ quên về, ăn tiệc nghe nhạc suốt đêm suốt sáng.”
Cao Doanh không khỏi ồ một tiếng: “Lúc ta mới vào cửa, đã nghe thấy tiếng đàn tỳ bà, bây giờ đã vào trong vườn, tiếng tỳ bà vẫn rõ ràng như cũ, hơn nữa còn là cùng bài hát, theo lý thuyết, tiếng nhạc hẳn không thể truyền tới xa như vậy chứ.”
Giọng nói của hạ nhân kia mang theo vẻ kiêu ngạo: “Ngài có điều không biết, những nhạc kỹ này đều được cố ý đào tạo ra, các nàng phân ra khắp nơi, từ khi yến hội bắt đầu, đàn đến khi kết thúc mới thôi, mỗi lần đàn xong một bài, sẽ dừng lại thầm đếm phách, cho nên tuy cách xa, cũng có thể nghe được tiếng nhạc đồng bộ, cho dù khách đi đến đâu cũng có thể nghe thấy.”
Cao Doanh nghe vậy rất kinh ngạc: “Mất công như thế, tốn bao lâu mới có thể luyện ra được?”
Tất nhiên hạ nhân kia không trả lời được, chỉ cười.
Cao Doanh và Nhan Vận trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy quy mô thế này có chút quá xa xỉ.
Nhưng mà cháu ngoại Thiên tử, cũng không đến lượt các nàng xen mồm vào.
Tiệc đêm bắt đầu, đang đến lúc vui vẻ nhất, yến hội ca múa đàn hát như vậy, nam nữ ngồi lẫn lộn, cũng không chú trọng gì quá nhiều, thoải mái hơn quốc yến và tiệc trong cung rất nhiều, nam thanh nữ tú đều thích đến đây chơi, đây cũng là một nơi tốt để kết bạn mới.
Cao Doanh và Nhan Vận liếc mắt một cái liền thấy Tấn vương ngồi ở giữa, Tấn vương tuy là hoàng tử, nhưng cũng không lớn hơn ngoại tôn nữ là Vũ Văn Nga Anh mấy tuổi, lúc này đang ngồi xếp bằng, hứng thú bừng bừng trò chuyện, không có nửa phần kiêu căng nào.
Khiến các nàng chú ý, là người đang trò chuyện cùng Tấn vương.
Đối phương mặc huyền y búi tóc, mặt mũi tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa dưới ráng mây màu hoàng hôn, cũng mang theo ánh sáng cười như không cười.
Đồi đường nhược ngọc sơn tương khuynh, lang lãng như nhật nguyệt nhập hoài(*), Nhan Vận vẫn cho rằng hình dung này quá phóng đại, cho tới khi tận mắt nhìn thấy, mới biết thế gian này đúng là có một nam nhân xuất chúng như vậy. 
(*) Ý để ca ngợi đàn ông ngọc thụ lâm phong.
Tấn vương cũng được coi là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đoan chính, nhưng ở bên cạnh người này, nhất thời phai mờ đi không ít.
“Đây là… ai thế?”
Nhan Vận kinh ngạc nhìn một lúc lâu, tay áo bị Cao Doanh nhẹ nhàng kéo một chút, mới hoàn hồn lại.
Cao Doanh nhẹ giọng nói: “Không biết ngươi đã nghe qua tên Giải Kiếm phủ chưa, người này chính là nhị phủ chủ của Giải Kiếm phủ, Phượng Tiêu.”
Nhan Vận hít một hơi, cũng học Cao Doanh hạ thấp giọng: “Hóa ra là y!”
Hiển vinh trong Kinh thành, không giống với hương dã phàm phu, ngay cả những nữ tử như các nàng, đều đã nghe về Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, chẳng qua hai nơi này trực tiếp được Hoàng đế Hoàng hậu quản lý, là hai cơ cấu trực tiếp hướng hoàng đế hoàng hậu phụ trách, xem ra người có chức trách ở bên ngoài cũng thần bí khó lường, người sống chớ gần.
Phượng Tiêu không giống Thôi Bất Khứ thích ru rú trong nhà, y cũng hay tham dự yến tiệc của công khanh, chỉ là một nhà Nhạn Vận mới từ nơi khác chuyển về Kinh thành, chưa từng gặp Phượng Tiêu mà thôi.
Cao Doanh cười nói: “Dung mạo Phượng lang quân xuất chúng, không trách ngươi thất thố, lần đầu ta gặp y, không hơn ngươi bao nhiêu, nhưng sứ quân cho dù chưa vợ, nhưng cũng đã có giai nhân coi trọng. Nghe nói Lan Lăng công chúa coi trọng Phượng lang quân có thừa, muốn cầu Thiên tử tứ hôn.”
Nhan Vận thiếu nữ hoài xuân, đúng là sinh ra ý niệm đẹp, nhưng vừa nghe thấy danh tiếng của Lan Lăng công chúa, nàng lập tức dẹp đi tâm tư kia của mình.
“Chuyện này có thật không?”
“Ta cũng nghe nói…”
Hai thiếu nữ xì xào bàn tán, Tấn vương và Phượng Tiêu bên kia, đang nói về một đề tài hoàn toàn khác.
Du sao Tấn vương cũng không có tâm tư của thiếu nữ khuê phòng, không thể vì Phượng Tiêu anh tuấn hơn hắn mà sinh lòng ghen tị, ngược lại, hắn còn rất khách khí với vị tâm phúc của Thiên tử này.
“Lần này các ngươi không chỉ có dùng trí ở Thả Mạt thành, còn một lần giao hảo với Tây Đột Quyết, đưa Khả Hãn Đột Quyết về, công lao không ít, Bệ hạ vui mừng, đang chuẩn bị nâng tước vị và thực ấp của các ngươi lên nhất đẳng, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có ý chỉ, ta ở đây chúc mừng Phượng hầu trước.”
“Đa tạ cát ngôn của Tấn vương, ngày đó chúng ta ở Lục Công thành, vô tình gặp được một tăng nhân, gọi là Ngọc Tú, sau đó mới biết…”
Phượng Tiêu nhẹ giọng chậm rãi, rỉ tai nói về lai lịch thân phận của Ngọc Tú, cải trang giả dạng như thế nào, có ý đồ lừa gạt mọi người, khuấy loạn Tây Đột Quyết ra sao.
Bây giờ đã cách hơn nửa tháng từ lúc bọn Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu trở lại kinh đô.
Khả Hãn Đột Quyết cũng đã được thịnh tình khoản đãi, sau đó được Thiên tử cử người hộ tống về, không cần Phượng Tiêu ra tay.
Chuyện của Ngọc Tú, lúc y và Thôi Bất Khứ gặp Bệ hạ cũng đã nói rõ ràng, theo lý thuyết, y căn bản không cần nói lại cho Tấn vương.
Nhưng Phượng Tiêu vẫn tự mình nói mấy câu, Tấn vương cũng nghe rất nghiêm túc, không có chút không kiên nhẫn nào, càng không lộ vẻ căm hận, giận cá chém thớt Phượng Tiêu.
Đợi y nói xong, Tấn vương còn áy náy nói: “Trước đây ta chỉ biết Ngọc Tú xuất thân từ danh môn đại phái, cộng thêm tinh thông giáo lý nhà Phật, thông minh hơn người, liền giữ hắn ở cạnh để ở bên người để xin ý kiến, không ngờ hắn lại có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu kia, ai! Chuyện này ta đã tự mình nhận lỗi với phụ thân mẫu thân, nhờ có ngươi và Thôi hầu ngăn cơn sóng dữ, nếu không, không biết Ngọc Tú kia còn gây ra tai họa lớn nhường nào nữa!”
Giọng hắn chân thành, vẻ mặt thành khẩn, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không ghi hận trong lòng.
Phượng Tiêu vốn muốn dò xét hắn có phải đã sớm biết lai lịch Ngọc Tú hay không, thấy vậy cũng biết dò xét của mình thành công cốc.
Bất kể Tấn vương có thật sự biết, hay biết mà không báo, bây giờ hắn phủi sạch không còn mảnh nào.
Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt, sửng sốt nói: “Tấn vương có lòng rộng rãi, Phượng mỗ kính phục.”
Tấn vương cười nói: “Phượng hầu thông cảm, ta liền yên tâm rồi, thật ra thì ngươi không nên ở đây nói chuyện với ta, còn có một người, đang tâm tâm niệm niệm chờ ngươi tới đấy.”
Phượng Tiêu kinh ngạc: “Vũ Văn Huyện chúa? Ta cùng Huyện chúa có duyên một lần, chưa bao giờ nói chuyện với nhau.”
Tấn vương thấy y giả bộ hồ đồ, cũng không nói thêm nữa, ngón tay chỉ y, bật cười nói: “Bệ hạ muốn tác hợp cho các ngươi, Ngũ tỷ tỷ cũng rất nguyện ý, hết lần này tới lần khác ngươi lại không muốn, thôi, đây là chuyện của chính các ngươi, ta không lắm mồm nhúng tay vào.”
Phượng Tiêu nâng khóe miệng lên, đang muốn gì đó, dư quang liếc một cái, lại chuyển đề tại, giọng nói cũng mang theo mấy phần thoải mái trêu chọc.
“Hôm nay thật đúng là tất cả quần hiền đều đến, ngay cả cố nhân xưa nay khó gặp cũng tới!”
Ngay lúc Phượng Tiêu nói ra những lời này, Cao Doanh và Nhan Vận ngồi ở cách đó không xa, cũng nhìn thấy vị tân khách đang được hạ nhân mời vào.
Tiết trời đầu mùa hè, người người đều thay đồ lụa mỏng, chỉ có người này mặc áo choàng cao cổ, như đang ở cuối thu.
Đúng là mũ lọng đầy kinh đô, chỉ có mình người này tiều tuỵ.(2)
——
(1) Bốn câu thơ trong bài “Đăng Quan Âm đài vọng thành” của Bạch Cư Dị. Tìm không ra bản dịch trên mạng nên mình xin phép được dịch theo ý hiểu =.=
(2) Hai câu thơ trong bài Mộng Lý Bạch của Đỗ Phủ (nguyên văn: Quan cái mãn kinh hoa, tư nhân độc tiều tuỵ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.