*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám ngày trôi qua, Tả Nguyệt cục trừ một lần phái người đến cửa đưa dược liệu ra, không còn động tĩnh gì nữa.
Nếu không phải tám ngày sau, Phượng Tiêu gặp được Thôi Bất Khứ đúng hẹn ở ngoài trạm dịch, suýt nữa y đã cho rằng đối phương quên hẹn luôn rồi.
Lúc đó Thôi Bất Khứ đang ngồi trên xe ngựa đọc sách, thấy Phượng Tiêu, không giống ngày thường lạnh nhạt, thái độ ôn nhu dễ gần, thậm chí còn chủ động chắp tay hỏi thăm sức khỏe Phượng Tiêu.
“Tám ngày không gặp, Phượng phủ chủ vẫn bình yên chứ?”
Trong nháy mắt đó, Phượng Tiêu gần như cho rằng tên Thôi Bất Khứ này là có kẻ dịch dung giả trang.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thôi Bất Khứ khó hiểu.
Vẻ mặt như vậy đúng rồi. Phượng Tiêu mới yên tâm lên xe ngựa.
“Không tốt lắm.” Y kín đáo thở dài, xòe bàn tay ra, “Ngươi nhìn, còn chưa hết sẹo đâu, trái gió trở trời lại bắt đầu đau.”
“Tám ngày này, trong Kinh thành mặt trời rực rỡ, cũng không có sương mù.” Thôi Bất Khứ nhắc nhở.
Phượng Tiêu nhớ đối phương đã gặp qua là không quên được, lúc này mặt không đổi sắc nói: “Không sai, tuy không có mưa mù, nhưng sau khi vết thương đóng vảy, mỗi đêm đến, đau ngứa đan xen, lăn lộn khó ngủ. Hôm nay hồi tưởng lại trận chiến ấy, đối phương có võ công cao, đúng là ngoài dự đoán của ta, càng không ngờ hắn còn bôi độc lên kiếm.
Thôi Bất Khứ thấy y xòe lòng bàn tay ra, đúng là còn có mấy vết mờ mờ, tuy nói qua một thời gian có thể mờ đi, nhưng lấy trình độ tự luyến của Phượng Tiêu, sao có thể chịu đựng việc mình như ngọc bích có tì vết?
“Ơn cứu mạng của Phượng phủ chủ, Thôi mỗ khắc ghi trong tim, tuyệt đối sẽ không quên.” Thôi Bất Khứ ôn nhu nói.
Phượng Tiêu nháy mắt mấy cái, y cảm thấy hôm nay Thôi Bất Khứ có chút kỳ quái, nhưng đối phương nói xong câu này cũng không có nói tiếp.
“Sau đó thì sao?”
Thôi Bất Khứ: “Sau đó cái gì?”
Phượng Tiêu bất mãn: “Trong tám ngày này, ta chưa từng thấy ngươi tự mình đến cửa nói cám ơn.”
Thôi Bất Khứ vô tội nói: “Bởi vì ta quá bận rộn truy tìm tung tích hung thủ đang bị thương.”
Phượng Tiêu: “Đã tìm được chưa?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu: “Kể từ sau đêm đó, đối phương giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy, hoàn toàn biến mất. Nhưng cũng thật may, một chuyện khác đã có kết quả, ta cũng coi là có cái để trả lại ơn cứu mạng của Phượng phủ chủ.”
Phượng Tiêu: “Kết quả gì?”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Phượng phủ chủ thân trúng kịch độc, chỉ có tám ngày khẳng định không thể giải hết độc, ta tìm được một thần y, học được một bộ châm pháp từ chỗ hắn, đảm bảo sẽ châm cứu giải độc cho Phượng phủ chủ, tuyệt đối không để lại di chứng.”
Dứt lời, hắn lôi ra một cái túi vải từ trong ngực, lại lấy ra một cây ngân châm từ trong túi vải.
Phượng Tiêu: …
Chính xác là một cây ngân châm.
Chỉ là ngân châm dài đến ba tấc(*), to bằng ngón út.
(*)1 tấc = 10cm
Đâm cái châm này xuống, chỉ sợ cũng không phải thuốc đến hết bệnh, mà là thuốc đến hết mạng.
Phượng Tiêu nhếch mép một cái: “Ta từ chưa từng thấy cái kim nào to như thế, mấy ngày này ngươi cho người làm ra, cũng phí không ít thời gian nhỉ?”
Thôi Bất Khứ dịu dàng nói: “Bệnh nặng thì phải dùng thuốc mạnh, Phượng phủ chủ đừng giấu bệnh sợ thầy, tới đây, để cho ta châm hai kim là tốt rồi.”
Phượng Tiêu yên lặng chốc lát: “Làm sao ngươi phát hiện ra?”
Y tự nghĩ mình giả bộ cũng không tệ lắm, sau khi gặp nhau, giọng nói mang vẻ yếu ớt do bệnh nặng chưa lành, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nếu Thôi Bất Khứ tới bắt mạch, còn có thể phát hiện ra mạch tượng trống rỗng của Phượng Tiêu, đây hoàn toàn là cái cớ y đã chuẩn bị vẹn toàn, căn bản không sợ Thôi Bất Khứ nghi ngờ.
Ai ngờ vẫn bị nhìn ra.
Thôi Bất Khứ tiện tay ném cái châm đi một cái, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Phượng phủ chủ đã quên, kẻ giao thủ với ngươi đêm đó bỏ kiếm rời đi, nếu như ngươi trúng kịch độc, sao trên thân kiếm lại không có độc?”
Mà sau khi Trưởng Tôn Bồ Đề chạy tới, kiếm ắt sẽ rơi vào tay hắn, mặc dù không thể tra ra lai lịch hung thủ từ thanh kiếm này, nhưng lấy sự tỉ mỉ của Thôi Bất Khứ, nhất định sẽ hỏi tới độc trên thân kiếm.
Phượng Tiêu sờ mũi một cái, thầm nghĩ cẩn thận mấy cũng có sai sót, đêm hôm đó y cố giả chết, để cho Thôi Bất Khứ quên truy cứu chuyện trên xe ngựa, nhưng lại quên mất thanh kiếm kia.
“Nhưng mà ta bị thương vì ngươi, lại cứu ngươi một mạng, cũng không phải là giả chứ?”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Nếu không phải như vậy, ta còn ngồi ở đây hòa nhã nói chuyện với ngươi sao?”
Phượng Tiêu không hài lòng lắm: “Nói thế nào đi nữa, ta cũng từng cứu ngươi một lần, ngươi lại không thể ôn nhu một chút với ta sao?”
Thôi Bất Khứ đúng là ôn nhu cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Nếu không có ta, Phượng phủ chủ đêm đó cũng không muốn bị thua một vố đau ở Thanh Lệ Viên đâu nhỉ? Nhiều dòng dõi quý tộc vương cung, coi như một mình ngươi chạy được, cũng khó tránh khỏi bị truy hỏi sau chuyện này, hai ta hẳn coi như là hòa nhau mới đúng.”
Phượng Tiêu rùng mình: “Thôi, vẫn quay về ban đầu đi!”
Thôi Bất Khứ mỉm cười, quả nhiên lười làm bộ làm tịch: “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Phượng phủ chủ.”
Đây mới là Thôi Bất Khứ quen thuộc.
Phượng Tiêu an lòng khó hiểu, phe phẩy quạt nói: “Cứ nói đi không sao.”
Nếu đã bị vạch trần, Phượng Tiêu dứt khoát cũng không giả bộ yếu đuối nữa, nghiêng người vào trên nệm mềm, lại là tên Phượng phủ chủ lười biếng tùy ý, coi thường quy củ.
Thôi Bất Khứ nhìn y chằm chằm: “Đêm đó ở trên xe ngựa, vì sao Phượng phủ chủ vô lễ với ta?”
Phượng Tiêu giả ngu: “Thích khách kia từ đáy xe đâm lên một kiếm, nếu ta không ôm ngươi lăn ngay, sao ngươi kịp né tránh?”
Thôi Bất Khứ nheo mắt: “Trước khi né tránh thì sao?”
Phượng Tiêu chậm rãi nói: “Trước khi né tránh, ta nghe động tĩnh của thích khách mà.”
Thôi Bất Khứ không nhịn được nói: “Rõ ràng ngươi còn khinh bạc ta!”
Phượng Tiêu cố làm vẻ kinh ngạc: “À đúng, ta nhớ ra rồi, khi đó cũng vì để đánh lừa thích khách, bất đắc dĩ thôi, Thôi đạo trưởng có thể tha thứ đúng không?”
Vẻ mặt y oai phong lẫm liệt, giọng nói đứng đắn vô tội, dứt lời còn nhe răng cười một tiếng với Thôi Bất Khứ, tỏ vẻ mình thản nhiên vô tư.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thôi Bất Khứ hừ lạnh một tiếng, lười hỏi tiếp, cầm sách lên cố đọc.
Phượng Tiêu nhìn lỗ tai khẽ động của hắn, chợt cười.
Đêm hôm đó y hôn một cái, đối phương từ lúc khiếp sợ đến tức giận giãy giụa kịch liệt, nhưng không thể đẩy mình ra, giận đến mức đỏ cả lỗ tai, cũng giống như bây giờ, lỗ tai hơi run run, khóe mắt ửng đỏ, đôi môi óng ánh, đáng yêu chết.
Nói cách khác, bây giờ Thôi đạo trưởng nhìn như tỉnh táo, thật ra trong lòng sắp tức chết, đang nghĩ đủ cách tính kế Phượng Tiêu.
Cho dù bây giờ hắn đang đọc “Đạo đức kinh”, chắc hẳn đập vào mắt cũng là “Ba mươi sáu kế”.
Phượng Tiêu bất giác phát hiện bí mật nhỏ của đối phương, không khỏi vui thầm một chút.
Thôi Bất Khứ lười quan tâm y, cũng chẳng thèm nhấc mí mắt.
Hai người chiếm cứ một góc xe ngựa, đặc biệt yên tĩnh, tạm thời thu binh.
…
Kiều Tiên bởi vì thương thế chưa lành, Thôi Bất Khứ không để nàng đi theo, lần này dẫn theo hai tên Tả Nguyệt Vệ, Phượng Tiêu thì càng dứt khoát hơn, chẳng thèm đưa ai theo cả, một thân một mình tới nơi hẹn, chuyến này bốn người, hành trang nhẹ nhàng lên đường, từ Đại Hưng đi về phía đông, xe ngựa ngày đi đêm dừng, rất nhanh đã đến ngoại ô An Bình bên ngoài quận Bác Lăng.
Lúc này tuy nam bắc phân trị(chia ra để trị), nhưng trải qua việc Chu Vũ Đế Vũ Văn Ung tiền triều chăm lo việc nước, cộng thêm bổn triều sau khi thành lập quyết đoán mạnh mẽ, thực tế phạm vi quản lí của Tùy Triều đã đến phương bắc, nói chung đã yên ổn, dọc đường đi thông suốt không trở ngại, kẻ gian thổ phỉ về cơ bản đã tuyệt tích.
Lúc này sắc trời đã tối, cửa thành đã đóng, muốn vào thành nữa chỉ có thể chờ sang hôm sau, may là ngoại ô cũng có dịch trạm, rất nhiều người không kịp về thành người liền nghỉ chân ở đây, lâu ngày, gần đó mở ra quán trà chợ phiên, từ vài nhà tăng lên mấy chục hộ, gần như tạo thành một thôn trang mới, lúc hoàng hôn cũng khá náo nhiệt.
Tới bên ngoài dịch trạm, tiểu nhị ra đón dắt ngựa, hai tên Tả Nguyệt Vệ đi vào thuê phòng, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu ngồi ở quán trà bên ngoài, trước mặt mỗi người là một chén trà xanh, mắt ngắm mặt trời lặn phía núi xa, tai nghe tiếng ồn phố phường, ngược lại cũng có vẻ rảnh rỗi.
Quán trà không lớn, một người một chỗ, khó tránh khỏi chật chội, Phượng Tiêu có thể dễ dàng chọc được vào eo Thôi Bất Khứ.
“Ngươi nhìn bên kia kìa.”
Thôi Bất Khứ đang uống trà, thình lình bị y đâm trúng chỗ nhột, thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài.
Phượng Tiêu cười hì hì một cái: “Hóa ra ngươi còn sợ nhột nha!”
Thôi Bất Khứ đang muốn úp ngược chén trà trong tay lên trên đầu y, liền nghe bên cạnh truyền tới một tiếng hỏi: “Nơi này chật hẹp, vị trí không nhiều, có thể mời lang quân dịch sang bên trái một chút không?”
Thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh xuất cốc, không cần nhìn mặt cũng biết là thiếu nữ thanh xuân.
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng, hơi dịch về phía Phượng Tiêu, vừa ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn một cái, cũng không khỏi hơi sửng sốt.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch nhỏ không liên quan đến chính văn:
Rất nhiều năm sau, mùng bảy tháng bảy.
Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, người có tình trên thế gian cuối cùng cũng thành một nhà.
Phượng Tiêu chuẩn bị một món quà cho Thôi Bất Khứ – một cái quạt xếp.
Một mặt của cái quạt là hình vẽ của Phượng Tiêu, mặt kia, vẫn là hình của Phượng Tiêu.
Như vậy thì mỗi khi Thôi Bất Khứ ra khỏi nhà, có nhớ mình, mà mình lại không có ở cạnh hắn, mở quạt ra là lúc nào cũng có thể thấy y rồi.
Phượng Tiêu cảm thấy nhất định Thôi Bất Khứ sẽ thích món quà này.
Mà trước ngày đó, cũng chờ Thôi Bất Khứ cho mình một sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhưng y sẽ không chủ động đi hỏi, như vậy thì có vẻ như mình quá vội vàng, quá bị động rồi.
Nhưng để tránh việc đối phương quý nhân bận chuyện, y vẫn bảo Bùi Kinh Chập khéo léo đi nhắc nhở một tí.
Lấy Thôi Bất Khứ có thất khiếu linh lung tâm(*), chắn chắn một lát là hiểu thôi.
(*)Thất khiếu linh lung tâm = thông minh, có lương tâm.
Nhưng Thôi Bất Khứ vẫn không có động tĩnh gì, lúc hai người đi ăn cơm, ngay cả việc ám chỉ cũng không có, thậm chí còn không nhớ được qua ngày này sẽ đến Thất Tịch.
Phượng Tiêu có chút nóng nảy.
Y sai Bùi Kinh Chập đi âm thầm nghe ngóng hướng đi của Thôi Bất Khứ.
Buổi sáng hôm Thất Tịch, Bùi Kinh Chập báo lại, Tả Nguyệt cục có một sọt quýt.
Phượng Tiêu nghĩ trong đầu, chắc Thôi Bất Khứ không nghĩ đến lúc trước mình ăn quýt trong tiệc ngàn đèn của Lạc Bình công chúa, liền cho rằng mình có thể một hơi ăn hết một sọt chứ?
Mà thôi, họ Thôi này từ trước đến giờ không chịu phí tâm lên chuyện tình cảm, có thể khiến hắn thừa nhận có tình đã không dễ, loại tình thú ôn nhu săn sóc này còn phải chậm rãi dạy dỗ mới có thể thông suốt, quýt thì quýt.
Kết quả Bùi Kinh Chập lại tới báo, Thôi Bất Khứ phân phát sọt quýt kia cho mọi người trong Tả Nguyệt cục.
Phượng Tiêu đen mặt.
Y rốt cuộc không ngồi yên được nữa, chạy thẳng tới Tả Nguyệt cục, gặp mặt liền đòi hỏi Thôi Bất Khứ: “Quà đâu?”
Thôi Bất Khứ không ngạc nhiên chút nào: “Chuẩn bị xong rồi.”
Phượng Tiêu vui mừng, lòng nói coi như họ Thôi vẫn có tâm nha.
Chỉ thấy Thôi Bất Khứ mang ra một bát sợi quýt.
“Lúc trước ta thấy ngươi có tật thích nghịch mấy thứ đồ chơi này, đặc biệt mua một sọt quýt, để bọn họ lột sợi quýt ra rồi mới ăn. Nè, cầm đi chơi đi, đủ để ngươi chơi được mấy trò liền đấy.”
Phượng Tiêu: … Thần kinh à!
Tên khốn nào nghĩ ra ngày Thất Tịch này vậy, bổn tọa phải đi đào mộ hắn!
(Weibo: 高风亮节的某黑)