Vô Song

Chương 99:




Khi Thôi Bất Khứ dùng được một nửa bát cháo của mình, người tới từ phía đối diện không hỏi đã tự lấy, cầm bát cháo bên cạnh hắn lên bắt đầu ăn.
“Đó là ta để lại cho mình.” Thôi Bất Khứ nói, nhưng không đưa tay cướp cháo, đó không phải là tác phong của hắn.
Phượng Tiêu: “Lấy sức ăn bình thường của ngươi, dùng một bát đã quá sức rồi, sao lại lấy nhiều hơn một bát chứ?”
Thôi Bất Khứ: “Bởi vì trong cháo trong khách điếm chỉ còn thừa từng đó thôi, ta bảo bọn họ mang hết lên rồi.”
Phượng Tiêu ung dung thong thả nói: “Như vậy lấy cách làm người của Thôi đạo trưởng, hẳn là thà không ăn hết đổ sạch, cũng tuyệt đối sẽ không đặt lên bàn để ta nhìn thấy, ngươi để ở chỗ này, không phải cũng đã chuẩn bị để ta phát hiện sao?”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Bát cháo đó ta đã ăn một miếng rồi.”
Tay Phượng Tiêu quả nhiên dừng một cái, rồi sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra ăn hết.
Thôi Bất Khứ không khỏi nhìn y thật lâu, rất khó tin rằng Phượng Nhị từ trước đến giờ thích sạch sẽ bất ngờ lại không so đo gì.
Phượng Tiêu uống một hơi cạn bát cháo loãng, mới cười nói: “Nếu như bát cháo này từng bị uống rồi, sao miệng bát lại không có dấu vết gì, A Khứ à, bảo người thừa nhận mình nhất thời mềm lòng, để lại một bát cháo cho bạn đồng hành khó lắm sao?”
Nói xong những lời này, trước khi đối phương phản lại, Phượng Tiêu đã chuyển đề tài: “Lần trước ngươi nói Ninh Xã Ngã ra bắc, thật ra thì Giải Kiếm phủ cũng nhận được một tin, thiếu trang chủ Lâm Ung của Nhạn Đãng sơn trang mới rời nhà vài ngày trước, hiện tại đang ở quận Đông Hải.”
Đúng là Thôi Bất Khứ không thèm nói chuyện phiếm với Phượng Tiêu nữa, hắn nheo mắt lại: “Quả nhiên là quận Đông Hải!”
Phượng Tiêu hiểu ý: “Hành tung của Ninh Xã Ngã cũng có tiến triển rồi?”
Thôi Bất Khứ: “Mấy ngày trước Ninh Xá Ngã cũng đang ở châu Đông Sở, châu Đông Sở cách quận Đông Hải không xa, đi một ngày là tới, theo suy đoán này, hai người sẽ chạm mặt rất nhanh.”
Lâm Ung này từng có duyên gặp Phượng Tiêu mấy lần, sau đó ở hội đấu giá của Lâm Lang các – lúc đó Thôi Bất Khứ vẫn còn giấu danh phận, bị Phượng Tiêu nhầm là tòng phạm cướp giết sứ giả Vu Điền rồi bắt giữ ở bên cạnh – đã thấy được Lâm Ung có ý ngưỡng mộ Phượng Tiêu, còn mơ hồ lộ ra địch ý với Thôi Bất Khứ.
Còn quận Đông Hải, chính là nơi bọn tìm thấy trong bài thơ ở trên người Đoạn Tê Hộc, trên cuối không nối nhau, trích thơ cũng là ông nói gà bà nói vịt, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu đắn đo nửa ngày mới miễn cưỡng suy ra được hai nơi là quận Đông Hải và Kiệt Thạch, chẳng qua cụ thể là ở đâu thì lúc ấy còn chưa rõ lắm.
Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt nói: “Bây giờ núi Kiệt Thạch là huyện giàu có, lệ thuộc vào quận Bắc Bình, ta đã phái người đi Bắc Bình và quận Đông Hải thăm dò, phát hiện được một chuyện thú vị.”
Y cố ý vòng vo, không chịu nói tiếp.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Huyện Đàm của Đông Hải, có một núi một đình, núi gọi là núi Lai Quy, đình là đình Tương Tư, đình ở dưới chân núi, núi ở bên cạnh đình, vừa vặn hợp với một câu thơ cuối cùng trong bức thư mật kia: “Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư(*).”
(*) Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, nếu chết sẽ nhớ nhau mãi.
Phượng Tiêu buông tay: “Hóa ra ngươi cũng tra được, xem ra cũng không cần ta nhiều chuyện.”
Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Nam có Kim Hoàn, bắc có Nhạn Đãng, võ công của gia chủ Kim Hoàn bang và Nhạn Đãng sơn trang không thể tính là đứng đầu, nhưng bọn họ một người nắm giữ vận tải đường thủy phía nam, một người cũng là hào phú phương bắc, nếu Vân Hải Thập Tam Lâu muốn làm việc lớn, tất nhiên cần tiền tài không ngừng, lôi kéo hai nhà này cũng không kì quái.”
Hắn đặt bát xuống: “Điều làm ta kì lạ chính là Ngọc Tú muốn giúp Thiên Kim công chúa, trên bản chất hắn không cha không mẹ, không có vướng bận, là một kẻ liều mạng. Năm xưa Đoạn Tê Hộc xuất thân từ hãn phỉ, sau đó rửa tay gác kiếm, chiếm cứ một nửa thành Thả Mạt, cũng học được cách bảo vệ tính mạng, không muốn hợp tác với Thập Tam Lâu mới dẫn đến họa sát thân. Ninh Xá Ngã và Lâm Ung, hình như cũng không có động cơ gia nhập Thập Tam Lâu, rốt cuộc vì sao Vân Hải Thập Tam Lâu lại lôi kéo bọn họ?”
“Chuyện này không kỳ quái. Mỗi một người trên đời này đều có nhược điểm, có người thích tài, có người sợ chết, giống như Ngọc Tú không sợ chết, không thích tiền, không phải cũng có một Thiên Kim công chúa tới dẫn dắt hắn sao? Kim Hoàn bang mặc dù có thế lớn ở phương nam, nhưng hắn cũng có Thiên tử triều Trần làm ở chỗ dựa, mới có thể dừng chân, lần trước con nuôi của Ninh Xá Ngã không phải đã lấy được trân bảo ở Lâm Lang các đi hối lộ nội thị bên cạnh Hoàng đế sao? Có thể thấy Kim Hoàn bang nhìn thì rực rỡ, trên thực tế cũng chỉ như vậy thôi. Còn Lâm gia— “
Phượng Tiêu cười một chút, “Ngươi có lẽ đã điều tra Lâm Ung, nhưng không biết, hơn hai mươi năm trước, Nhạn Đãng Sơn trang có một chuyện xưa, khi đó dưới trướng tổ phụ của Lâm Ung có hai đứa con trai, hai người là huynh đệ sinh đôi, giống nhau như đúc, cha Lâm Ung là đệ đệ, ông ta còn có một người huynh, vốn mới là người thừa kế sơn trang. Nhưng hơn hai mươi năm trước, đại ca ông ta mất tích khi đang trên đường trở về nhà, tổ phụ của Lâm Ung phái người đi ra ngoài tìm rất lâu, mới cuối cùng phát hiện thi thể người anh ở một con sông, giống như chết đuối, nhưng một người có võ công sao có thể chết đuối được? Sau đó chuyện này không giải quyết được gì, kẻ thừa kế sơn trang cũng đã thành cha của Lâm Ung.”
Y thấy Thôi Bất Khứ như có điều suy nghĩ, liền nói: “Có phải ngươi đang suy nghĩ, ông ta là đệ đệ vì thừa kế sơn trang mới hại huynh của mình?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, chớp mắt lộ ra vẻ mặt đắn đo.
“Chẳng qua là ta chợt nhớ đến một chuyện khác, nhưng không liên quan đến việc này nên tạm thời không nhắc tới. Nghe ngươi nói, huynh đệ bọn họ có tình cảm rất tốt, không thể tương tàn vì một Nhạn Đãng sơn trang được chứ?”
Phượng Tiêu gật đầu: “Huynh đệ bọn họ đồng thời thích một cô nương, đại ca vì đệ đệ mà tình nguyện chịu đau bỏ người mình thích, hơn nữa còn nói với cha là mình không muốn thừa kế sơn trang, dưới tình huống này đệ đệ cũng không có lí do gì để giết huynh mình cả.”
Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Vậy nếu như đệ đệ bây giờ là người anh ban đầu thì sao? Huynh giết đệ rồi sẽ không còn ai tranh sơn trang nữa, ái nhân cũng là của mình, nếu hai người có vẻ ngoài giống nhau, tất nhiên người ngoài sẽ không phát hiện ra được, nếu có hành động lời nói cũng giống, nói không chừng còn lừa được cả người trong nhà ấy chứ.”
Phượng Tiêu yên lặng chốc lát: “Tại sao mới sáng sớm mà ta đã phải ngồi đây nghe ngươi nói mấy chuyện quỷ quái này?”
Thôi Bất Khứ nói trong lòng, chỉ vì bát cháo ngươi vừa ăn đó.
“Vì sao vẻ mặt của hai vị lang quân lại nghiêm túc vậy?” Một giọng nói thiếu nữ chen vào, Thôi Cửu nương thật thà đi tới, nhắc nhở bọn họ lên đường.
Hôm nay cả người nàng vẫn là thanh y, kiểu cách có chút không giống hôm qua, eo thắt chặt hơn một chút, trên đầu buộc một dải lụa màu xanh, nữ tử trang điểm vì người mình thích, Thôi Cửu nương thấy Phượng Tiêu nhìn nàng thì không khỏi vui vẻ trong lòng.
“Ta đã phái người về báo cho tổ phụ một tiếng rồi, trước buổi trưa là chúng ta có thể đến được Thôi gia, đến lúc đó nhất định tổ phụ sẽ mở tiệc đợi, sẽ khiến hai vị lang quân tự nhiên như ở nhà.” Thôi Cửu nương không biết nên nói thế nào, có chút ngại ngùng, dứt lời cũng không tiện dừng lại lâu, liền đi theo Tôn đại phu ra trước.
Phượng Tiêu phê bình nói: “Tuy nàng và ngươi là hai huynh muội ruột, nhưng lại khác nhau hoàn toàn.”
Thôi Bất Khứ không để ý đến y, lên thẳng xe ngựa.
Phượng Tiêu theo sát phía sau, nhất quyết bắt hắn phải lên tiếng: “Nhiều năm không về, có phải là có chút bồi hồi nhớ quê, thấp thỏm bất an không?”
Thôi Bất Khứ cười lạnh một tiếng: “Mặc dù Thôi gia không phải là võ lâm thế gia gì, nhưng Thôi Vịnh tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện như thế, đừng mong ta giúp chuyện này, muốn lấy được đàn Dư Âm, Phượng phủ chủ phải tự lực cánh sinh rồi.”
Rất nhanh Phượng Tiêu đã gặp được Thôi Vịnh “không dễ nói chuyện” trong miệng Thôi Bất Khứ và “hòa ái dễ gần” trong mắt Thôi Cửu nương.
Người này râu tóc bạc phơ, tuy vóc người không cao nhưng lại có một đôi mắt sắc bén có thần, khác hẳn với những lão già bình thường.
Ông ta lúc đối mặt với Thôi Cửu nương và Tôn đại phu thì có giọng nói hiền lành, vẻ mặt ôn hòa, giống như một người bình thường nhớ nhung cháu gái và bạn cũ, nhưng lúc nhìn thấy hai vị khách Phượng, Thôi lại chuyển ánh mắt thành soi xét nghiên cứu.
“Không biết Bùi công tử và Hà Đông Bùi thị là một chi nào của tam Bùi?” Thôi Vịnh hỏi.
Họ Bùi cũng là một họ lớn, sau thời Tần Hán, trải qua các biến cố mà chia thành các nhánh là Hà Đông Bùi thị, Yến Kinh Bùi thị, có gia phả giống nhau, cũng có thể dễ dàng tìm được chung tổ tiên, không kém Thôi thị chút nào.
Phượng Tiêu cười nói: “Đều không phải, tổ tiên bình thường không có tên tuổi, đến một đời của tổ phụ ta may mắn có được một chức quan, ta lại là độc đinh ba đời cho nên có chút tự do phóng khoáng thôi.
Thôi Vịnh gật đầu như có như không, thật ra thì sự chú ý của ông ta cũng không dừng lại trên người Phượng Tiêu, mà từ sau khi hai người đi vào, ánh mắt ông ta vẫn luôn quét qua Thôi Bất Khứ, vẻ mặt kín đáo.
“Phượng công tử thì sao” Ông ta hỏi Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Cũng không khác Bùi huynh lắm.”
Thôi Vịnh trầm ngâm nói: “Không biết tổ tiên của Phượng công tử là ở nơi nào?”
Không đợi Thôi Bất Khứ trả lời, Thôi Vịnh đã cười nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta nhìn tướng mạo ngươi có mấy phần giống cố nhân nên mới hỏi câu này.”
Thôi Bất Khứ nhếch khóe miệng lên, trong mắt không có ý cười: “Ta không cha không mẹ, bọn họ đã sớm chết rồi.”
Thôi Vịnh sửng sốt một chút, không khỏi truy hỏi: “Nhà cũng không có thân thích sao?”
Thôi Bất Khứ: “Không.”
Thôi Vịnh đang muốn hỏi lại, Tôn đại phu đúng lúc nói: “Đông ông, tuổi tác của ta đã cao không tiện đứng lâu, hai vị tiểu hữu cũng mới tới, ngươi cứ vặn hỏi như vậy sẽ khiến họ sợ hãi, không bằng sắp xếp nơi ở cho người ta trước, chậm rãi nói chuyện cũng không muộn.”
Tôn đại phu xem bệnh ở tiệm thuốc Thôi thị, nhưng ông quen biết với Thôi Vịnh mấy chục năm, cũng thường khám bệnh cho Thôi Vịnh, nói như vậy cũng không quá mức.
Thôi Vịnh nhìn Tôn đại phu một cái, vỗ vỗ trán cười nói: “Là ta đường đột, hai vị tiểu hữu tới đúng lúc lắm, mai chính là hội văn, nếu các ngươi thích văn chương, chắc hẳn cũng sẽ thích náo nhiệt như vậy.”
Phượng Tiêu đã thu lại điệu bộ phong lưu bất cần đời như mọi ngày, lại thêm mấy phần dè dặt và kiêu ngạo, ngược lại cũng có vẻ như lần đầu rời nhà tự cho mình hơn người, nhưng ở trước mặt Thôi Vịnh cũng không dám tạo hình văn nhân quá. “Chúng ta cũng vì thế mới tới, nghe nói hội văn lần này, quận chưởng mới nhậm chức Nguyên sứ quân cũng sẽ đích thân tới.”
Thôi Vịnh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, người trẻ tuổi muốn thể hiện trước mặt quận trưởng mới, mượn việc này để thăng cấp cũng rất bình thường.
Ông ta vuốt râu cười nói: “Không sai. Nhưng mà hội văn năm nay còn nhiều người tới hơn năm ngoài, quần anh tập hợp, chỉ sợ các ngươi cũng không dễ lấy được giải nhất.”
Phượng Tiêu ngẩng đầu: “Không nhiều người sao có thể gọi là xuất chúng? Tài năng không phân biệt độ tuổi, cho dù ông tổ văn học ở đây, tại hạ cũng dám đánh một trận!”
Khóe miệng Thôi Vịnh co rút, lòng nói đúng là đầu lưỡi không sợ gió lớn, nhưng trên mặt vẫn cười híp mắt: “Tốt, tuổi trẻ có chí khí!”
Nhìn sang Thôi Cửu nương bên cạnh vẫn luôn dán mắt vào Phượng Tiêu, ông ta vẫn không hiểu cháu gái đang suy nghĩ gì, đây rõ ràng là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng tên Bùi Kinh Chập này tự cao tự đại không biết khiêm tốn, lại không xuất thân từ danh môn, thấy thế nào cũng không hợp với Cửu nương.
Thôi Vịnh yên lặng quạt bay tên Phượng Tiêu trong lòng đi, chuẩn bị sai người chuẩn bị cho họ hai gian phòng xa phòng Cửu nương nhất.
Nhưng vào lúc này lại có ồn ào truyền tới từ ngoài cửa.
Tiếng tranh chấp của một nam một nữ và tiếng bước chân ngày càng gần, không đợi Thôi Vịnh trầm mặt xuống ngăn họ lại, hai người đã xông vào.
“Ngươi buông ta ra!” Cổ tay của nữ nhân bị nam nhân nắm trong tay, đang liều mạng giãy giụa.
Vẻ mặt nam nhân giận dữ, khí thế hung hăng, đi vào liền nói: “Phụ thân, ta muốn hưu thê!”
“Ngươi dám!” Nữ nhân nghe vậy cũng không vùng vẫy nữa, lúc này cao giọng hét ầm lên.
“Vì sao ta không dám!” Nam nhân cười nhạt.
“Im miệng hết đi!” Thôi Vịnh gầm lên, vỗ bàn trước mặt một cái, cuối cùng hai người cũng kiêng dè, không dám ồn ào nữa, nhưng trên mặt vẫn chưa nguôi.
“Ở đây còn có khách bên ngoài, hai ngươi lại làm cái gì đó, mau ra ngoài cho ta, chuyện của các ngươi để nói sau!” Thôi Vịnh lạnh mặt nói, hình như cũng không lạ gì tranh chấp của con trai và con dâu.
Nhưng nữ nhân kia chẳng ngó ngàng gì mà quỳ xuống: “Phụ thân, Thôi Lâm đáng giết ngàn đao này lại dám coi thường gia quy, nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, còn nói muốn bỏ ta, ngài mau giúp ta làm chủ!”
Thôi Lâm cười nhạt: “Nữ tử kia là người lương thiện, thế mà ngươi lại coi là nô tỳ mặc ngươi chém giết sao? Ta nói luôn, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng, sẽ phải trị tội theo luật, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được ngươi!”
“Đều cút ra ngoài cho ta!” Thôi Vịnh giận dữ.
Mấy câu đối thoại lác đác này cũng đủ để Phượng Tiêu đoán được lai lịch đối phương.
Chắc hẳn nam nhân là một trong bốn đứa con của Thôi Vịnh, đứa con thứ ba không ra hồn nhất, Thôi Lâm.
Nghe nói Thôi Lâm này anh tuấn từ bé, là con của vợ cả nên rất được cha mẹ yêu quý, vô tình cưng chiều quá mức khiến hắn mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng chẳng làm được trò trống gì, khiến cả nhà không yên, đều phải cần cha mẹ ra mặt hòa giải.
Rất khó tưởng tượng một kẻ bình thường như vậy lại là cha ruột của Thôi Bất Khứ.
Nhìn sang Thôi Cửu nương nước mắt lưng tròng, cha mẹ cãi nhau ngay trước mặt khác, mà nàng lại để ý một vị khách trong đó, cảm thấy cực kì lúng túng khó chịu.
Phượng Tiêu xem náo nhiệt đến vui vẻ, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ nói: “Thôi công đừng giận dữ, chúng ta cáo từ trước.”
Thôi Vịnh miễn cưỡng cười một tiếng: “Cửu nương, ngươi sai người dẫn hai vị lang quân đi thu xếp, sau đó đưa Tôn đại phu về.”
Thôi Cửu nương vội vàng đáp ứng, cúi đầu dẫn Tôn đại phu rời đi, không dám nhìn Phượng Tiêu lâu thêm một cái.
“Khoan đã.”
Thôi Bất Khứ đang muốn đi, lại bị Thôi Lâm gọi lại.
Đối phương tiến lên mấy bước, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ngươi là ai?”
Hắn đưa tay bắt Thôi Bất Khứ, giống như muốn kéo đối phương đến bên cạnh để thấy rõ ràng hơn chút, đang đưa tay lại bị một cây quạt ngăn lại.
Phượng Tiêu khẽ mỉm cười: “Tự trọng.”
Thôi Lâm không quan tâm đến Phượng Tiêu, vẫn nhìn Thôi Bất Khứ chằm chằm: “Ngươi giống như, có chút quen mắt.”
Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Các hạ nói những lời này với bao nhiêu người rồi?”
Thôi Lâm có chút ngượng ngùng: “Thật ra ta thấy ngươi có mấy phần…”
“Tam Lang!” Thôi Vịnh nghiêm nghị cắt đứt.
Thôi Lâm lúc này mới ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Phượng Tiêu cùng Thôi Bất Khứ sóng vai rời đi, có thể loáng thoáng nghe tiếng Thôi Vịnh quở trách con trai sau lưng.
“Đều nói Thôi gia danh môn vọng tộc, xem ra trong đại viện nhà cao cửa rộng, cũng không tránh được chuyện nhà vặt vãnh tầm thường!” Phượng Tiêu mở quạt ra, thở dài nói, “A Khứ, thật may ngươi không lớn lênvở chỗ này, nếu không sống thành cái dáng vẻ như Thôi Lâm, thế thì cũng chỉ còn nước tự sát đi thôi.”
Thôi Bất Khứ nói: “Cũng không phải Thôi gia không còn nhân vật có tiền đồ, đệ đệ của Thôi Lâm, Tứ Lang của Thôi gia, Thôi Bội, tuy là thứ tử nhưng thông minh từ nhỏ, còn có danh thơ bên ngoài, hắn còn có hai huynh đệ nữa, mặc dù bình thường, cũng không vô liêm sỉ như hắn.”
Giọng của hắn bình thản, không giống đang bàn luận về cha ruột của mình.
Phượng Tiêu không khỏi hoài nghi suy đoán của mình có sai lầm.
Lấy xuất thân luận anh hùng là hành động hết sức ngu xuẩn.
Người tài từ xưa đến nay đều không quan tâm đến thân thế, cho đến bây giờ Phượng Tiêu vẫn không cho rằng mình biết được thân thế của đối thủ thì có thể nắm được điểm yếu của hắn.
Nhưng bây giờ, sự tò mò của y với Thôi Bất Khứ ngày càng tăng, phần hứng thú này chỉ đơn giản là đối với bản thân Thôi Bất Khứ.
Có lẽ giờ phút này y còn chưa muốn nghiên cứu sự khác biệt trong đó.
Bên cạch Thôi trạch có một cái vườn chuyên để chiêu đãi khách, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu được sắp xếp ở hai cái sương phòng dựa vào núi giả, đẩy cửa ra ngoài chính là hành lang quanh co dẫn đến hồ xuân, Thôi gia lại phái hai tỳ nữ xinh đẹp tới hầu hạ, quả nhiên rất chu đáo, không có chỗ nào là không thoải mái, cái này làm cho Phượng phủ chủ vốn thích hưởng thụ hết sức hài lòng, liên tục tán dương.
Thôi Bất Khứ không nhịn được giễu cợt: “Thôi Vịnh muốn dùng tỳ nữ xinh đẹp làm ngươi động tâm, để cho Thôi Cửu nương nhìn xem người kính mến là một nam nhân nông cạn như vậy, nhưng Thôi Vịnh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới ngươi mắt cao hơn đầu, hận không thể cưới mình trong gương làm vợ!”
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Khứ Khứ, ngươi có phát hiện không, lúc ngươi mất hứng sẽ đặc biệt thích châm chọc người khác?”
Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác: “Không có.”
Phượng Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn: “Nhưng dáng vẻ này rất đáng yêu, tiếp tục phát huy!”
Thôi Bất Khứ lấy ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn y một cái.
Phượng Tiêu bỗng nhiên tiến gần, Thôi Bất Khứ hơi cau mày, theo bản năng muốn lui ra, lại bị đối phương lanh tay lẹ mắt ngăn lại, kéo đến trước mặt, Phượng Tiêu thân thiết bày ra một bộ dáng bí mật.
“Ngươi và Thôi gia sâu xa như vậy, có thể coi như người lạ, trong lòng cứ nghĩ đến là không thoải mái, nhưng ngươi còn đặc biệt cùng ta trở về tìm đàn Dư Âm, cũng không thể nói ngươi hoàn toàn vì ta chứ?”
Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Tả Nguyệt cục tra được con trai trưởng của Thôi Vịnh, cũng chính là Đại Lang trông coi hơn nửa kho tài và cửa hàng của Thôi gia, âm thầm quá mức thân cận với Lâm Xuyên Học Cung của Nam Trần, thậm chí còn âm thầm tài trợ cho đối phương, cả một năm ít nhất có giá trị hơn ngàn ngân lượng lương thực thông qua Kim Hoàn bang vận chuyển về phương nam.”
Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, một nơi điều tra việc của triều đình nước khác và trong triều, một nơi thiên về ân oán giang hồ, mặc dù có lúc chồng lên nhau, nhưng hai mơi từ lúc mới thành lập đều có chức vụ khác biệt, bây giờ Tả Nguyệt cục bắt tay tra từ Lâm Xuyên Học Cung lấy được đầu mối mà Giải Kiếm phủ không biết, Phượng Tiêu cũng không thấy kỳ quái.
Phượng Tiêu dùng giọng nói không ngoài dự đoán: “Ta còn tưởng ngươi đột nhiên rảnh rỗi có nhã hứng, quả nhiên lại tới phá án.”
“Không chỉ là tới phá án.” Thôi Bất Khứ nhẹ nhàng nói, “Ta không hận Thôi gia, nhưng ta chưa nói không hận Thôi Vịnh và Thôi Lâm.”
Hắn nở một nụ cười: “Nhưng mà, lần này ta tới, chính là để xem Thôi thị trăm năm sụp đổ tan rã trong một đêm như thế nào.”

Thôi Lâm và vợ náo loạn một trận trước mặt phụ thân, không những không có kết quả, ngược lại bị cha mắng máu chó đầy đầu, vô cùng buồn bực, càng nghĩ càng xui, ngay cả ngoại thất cũng không muốn đến nữa, ra cửa tùy tiện đi dạo lung tung, bất tri bất giác lại đi tới khách phòng ở hậu viên của Thôi gia.
Đối với hắn mà nói, chuyện xưa hơn hai mươi năm trước quả thực quá mức xa vời, nhưng Thôi Bất Khứ xuất hiện, lại thần xui quỷ khiến gợi lên trí nhớ đã lâu của hắn.
Tuy nói đối phương không mang họ Thôi, nhưng cặp mắt kia thật quá giống, giống đến nỗi khiến Thôi Lâm hoang mang bất an trong lòng.
Đó là sai lầm lớn nhất cả đời của hắn, cũng là bí mật hắn tuyệt đối không muốn vạch trần.
Vì bí mật này, đến nay hắn vẫn bị Thôi Vịnh giữ bên người, không để cho bước ra khỏi quận Bác Lăng nửa bước.
Ở quận Bác Lăng, lời của Thôi gia còn có tác dụng hơn quận trưởng, Thôi Vịnh không để cho hắn rời khỏi Bác Lăng, Thôi Lâm cũng không có dũng khí phản kháng, tất cả hùng tâm tráng chí lúc hắn còn trẻ, cũng theo cấm lệnh này mà tan thành mây khói, không ham mê thanh sắc thì phải làm thế nào được!
Thôi Lâm tức tối bất bình, bất ngờ lại nghĩ tới Thôi Bất Khứ.
Không chỉ đôi mắt rất giống, ngay cả ánh mắt lãnh đạm đích cũng giống hệt, chẳng qua là dung mạo không đẹp như thế, cũng không khiến người khác phải nhìn kỹ.
Trong lòng hắn giống như có một cây đuốc cháy, vừa vô cùng sốt ruột, vừa tò mò, càng đốt càng cao, không nhịn được nghĩ muốn tìm một nơi để phát tiết.
Thôi Lâm nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không kìm chế được, muốn đi xem Bất Khứ một cái, để cho mình hoàn toàn yên tâm.
Khi hắn đi tới bên ngoài khách phòng của Thôi Bất Khứ, đã nhìn thấy tỳ nữ hầu hạ Thôi Bất Khứ đang bưng chậu nước đi ra ngoài, nhỏ giọng thầm thì, mặt đầy vẻ nghi ngờ.
“Bạch Ngọc.” Thôi Lâm gọi tên tỳ nữ, “Phượng công tử kia có ở trong phòng không?”
Tỳ nữ vội vàng hành lễ nói: “Phượng công tử và Bùi công tử ra ngoài rồi.”
Thôi Lâm cau mày: “Cũng đã trễ thế này rồi mà còn ra ngoài sao?”
Tỳ nữ muốn nói lại thôi: “Nô tỳ bị Phượng công tử sửa lại tên, bây giờ không gọi là Bạch Ngọc.”
Thôi Lâm không vui: “Hắn chỉ là một khách qua đường ở tạm mấy ngày, còn dám đổi tên ngươi?”
Tỳ nữ vâng vâng: “Dạ, Phượng công tử còn nói, cái tên này cực tốt, các vị lang quân Thôi gia nhất định sẽ thích, nhưng nô tỳ thấy rất kỳ quái, gọi, gọi là Dư Mạt.”
Thôi Lâm không nhịn được: “Ngư Mặc gì cơ?”
Tỳ nữ: “Phượng công tử nói, là Dư trong là dư thừa, Mạt trong hoa mạt (hoa nhài).”
Dư Mạt, Dư Mạt…
Thôi Lâm nhắc lại hai lần ở trong đầu theo bản năng, bỗng dưng mở to mắt, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Dư Mạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.