Vô Song

Chương 131:




Mưa, mưa rất to.
Ngẩng đầu cũng nhìn thấy hỗn độn vô tận, trời đất mờ mịt tất cả đều là hư ảo, ngăn cách với đời, âm dương chẳng phân biệt được.
Ông trời giống như không lấy tiền đổ nước mưa từ trên mây xuống, một thùng tiếp một thùng nước đổ xuống nhân gian, lấy không hết, dùng không hết, mặt đất bằng phẳng hoàn toàn biến thành vùng ngập lụt, sau khi nước sông dâng trào, ruộng tốt hai bờ sông đều bị ngập, dõi mắt nhìn lại, chỗ nào cũng không có bóng dáng nhà cửa.
Dung Khanh thất thiểu đạp trên đất bùn, tất cả khiếp sợ không yên đều đã bị tình cảnh trước mắt làm cho thẫn thờ.
Xong rồi.
Toàn xong rồi.
Hắn rất rõ ràng, tất cả tài sản cũng như tính mạng chỗ này, coi như hoàn toàn hỏng rồi.
Mảnh đất dưới chân hắn này vốn là nên là một thôn trang sầm uất, nửa tháng trước lúc này, chính là một ngày náo nhiệt nhất trong thôn: Nông phu từ trong ruộng trở về, các đứa bé đuổi bắt cười hi hí, nhà nhà dấy lên khói bếp, đi ngang qua là có thể ngửi thấy mùi cơm.
Nhưng bây giờ, đưa mắt có thể thấy được tất cả đều là lũ lụt.
Nước mưa cuồn cuộn làm con sông tăng lên, làm sụp đê, tràn vào ngoại ô và huyện thành, vẫn không hề dừng lại mà ngày càng lớn, lũ lụt cũng đã tàn phá khắp nơi, muốn làm gì thì làm, tuyên bố mỗi nơi nó tràn đến thành lãnh thổ của mình.
Dù đã biến thành vô dụng phiền toái, nước mưa vẫn cười ha hả xé rách cái ô thành từng kẽ hở, chảy xuống người bên dưới.
Dung Khanh đẩy tay tùy tùng ra, dứt khoát mặc cho mình đứng trong mưa lớn.
Mà ở trước đó, mặt và cổ hắn đã sớm đầy nước mưa, ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể vừa dùng tay lau mặt vừa khó khăn hé mắt, ai nấy đều như vậy, ai nấy đều bi thương vì thiên tai này, lệ rơi đầy mặt, không thể nén được.
“Lang quân!”
Tùy tùng sau lưng không theo kịp bước chân Dung Khanh, theo bản năng há miệng kêu một tiếng.
Thanh âm đảo mắt đã bị mưa to nuốt mất, không lộ ra chút nào, ngay cả chính hắn cũng không nghe được. Truyện Hot
“Tiểu lang quân, ngươi mau giữ Dung ngự sử lại! Không thể đi về trước nữa, đi tiếp sẽ không tìm được đường về!” Quan lại đi cùng sử dụng hết sức bình sinh mà lớn tiếng gào thét.
Tiểu Lục chợt quay đầu, lúc bọn họ phát hiện mà tới, cao nguyên vốn còn có thể lộ ra hơn nửa, trong thời gian ngắn ngủi đã bị chìm đi rất nhiều, giống như một con rùa lớn từ từ chìm xuống, bây giờ chỉ có một ít mai rùa lộ trên mặt nước.
Trong bụng hắn kinh hoàng, vội vàng nhấc chân lên muốn đuổi kịp Dung Khanh trước mặt, thình lình vướng phải đá dưới nước, cả người ngã nhào, bùn bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt.
Nhìn sang Dung Khanh, đã là trước sau không đường, khắp nơi đều là nước, bị vây giống hắn còn có một cái cây già bên cạnh, run run rẩy rẩy trong lũ lụt, nghênh đón là số mạng không thể làm gì.
“Mau! Các ngươi nhanh đi cứu lang quân nhà ta!” Tiểu Lục không để ý tới đầu gối đau đớn, vành mắt sắp nứt ra.
Mấy tên quan lại trố mắt nhìn nhau, bó tay chịu trói.
Ngự sử Dung Khanh từ kinh thành tới giám sát nghe nói lũ lụt tràn lan, không phải là an toàn rời khỏi huyện thành cao nguyên mà lại đích thân tới đây thị sát, mọi người khổ khuyên không nghe, Huyện lệnh huyện Quang Thiên không thể làm gì khác hơn là phái đám người Huyện thừa cùng Lại viên đi cùng, ai ngờ càng mưa càng lớn, không những không có nửa dấu hiệu ngừng mà lũ lụt còn dần tràn sang cao nguyên, ngay cả ngọn đồi vốn không ở trong phạm vi lũ lụt cũng đảo mắt bị nước lũ mờ mịt chiếm đoạt.
Trong sóng dữ không thiếu thùng gỗ quần áo, còn có sợi tóc màu đen hư hư thực thực bồng bềnh, phảng phất như có người chìm nổi dưới nước, sống chết khó lường.
Bản thân mọi người còn khó bảo toàn, nào còn dám đi dò xét cứu người, duy chỉ có vị Dung ngự sử này không sợ chết, lại muốn tiến lên tìm người, kết quả bây giờ chính hắn bị kẹt, còn phải cần người khác đi cứu hắn, Huyện thừa Lý Duyên đã sớm mắng Dung Khanh trong lòng một ngàn tám trăm lần.
Cứu, hay là không cứu?
Cứu người, chính bọn họ cũng rất có thể bị cuốn đi.
Không cứu, đây chính là Ngự sử triều đình, nếu cấp trên hỏi tội, bọn họ không thể thoái thác tội của mình.
Nhưng dù sao đây cũng là thiên tai, Ngự sử tự mình tìm chỗ chết, người ngoài cũng không thể ra sức.
Lý Duyên theo suy nghĩ thay đổi thật nhanh, gã biết bơi nhưng đi về trước một bước hay về sau một bước, kết cục của mình sẽ hoàn toàn khác, nếu bây giờ không để ý đi cứu người, ngay cả tính mạng của mình cũng gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt gã càng kinh hoảng: “Vậy phải làm sao bây giờ, ta về tìm người tới cứu Dung ngự sử!”
Bây giờ về thì sao còn kịp?
Tiểu Lục hiếm thấy linh hoạt, nhào tới trước túm chặt lấy Lý Duyên, khàn cả giọng: “Mau cứu lang quân! Chúng ta cởi đai lưng buộc chặt hông lại, tay nắm tay sẽ tới kịp!”
Lý Duyên khẽ cắn răng: “Đừng nói đến đai lưng, nước như thế này, sợ rằng dây thừng còn bị cuốn đi!” 
Thời gian tranh chấp hai ba câu, thế nước lại dâng cao một đoạn, ngay cả chỗ của bọn Tiểu Lục đều đã ngập qua bàn chân, còn có khuynh hướng tiếp tục tăng lên, chỗ của Dung Khanh chỉ còn lại một tấc, vào cũng không được mà ra cũng không được.
Tiểu Lục kinh hoàng đan xen, giọng nói mang theo nức nở: “Lang quân hãy chờ, chúng ta sẽ cứu ngài!”
Lý Duyên nhìn ba tiểu lại đi cùng mình, trên mặt ba người đều bị nước mưa lẫn lộn, không thấy rõ biểu tình, nhưng không có một người nguyện ý mạo hiểm đi cứu Giám sát Ngự sử không quen biết, huống chi bọn họ cũng không thích Dung Khanh này — thứ nhất là chỉ tay năm ngón, rất nhiều chỉ trích, bây giờ tự mình chạy đi tìm cái chết cũng được thôi, còn muốn vác thêm mạng của người khác.
Do dự chốc lát, Lý Duyên liền quyết định.
Nhưng một giây sau, một bóng người bay vút qua trước mặt bọ họ, trong mưa lớn nhanh đến mức khiến người khác không thấy được kể cả là màu áo.
Cái bóng mơ hồ kia rơi vào chỗ Dung Khanh đứng, đưa tay bắt lấy vai hắn nhấc người lên, mượn cây già tung người nhảy về phía bọn họ.
Chỗ này mặc dù cũng có nước, nhưng ít nhất còn có thể đặt chân.
Tiểu Lục vừa mừng vừa sợ: “Lang quân!”
“Còn không đi, ngớ ra làm chi!” Nam nhân cứu người trầm giọng nói, giọng nói có thể xuyên qua màn mưa để cho bọn họ nghe rõ.
Tất cả mọi người không dám trì hoãn nữa, thấy vậy vội vàng chạy như bay lên chỗ cao.
Tiểu Lục đỡ Dung Khanh, lảo đảo theo ở phía sau.
Hôm nay trời cao có chút chiếu cố, mưa rơi lại từ từ nhỏ đi, thế nước không tăng lên nữa, mọi người có cơ hội thở dốc, chạy về phía cao nguyên, mắt thấy cửa thành huyện thành ở xa xa, bọn họ cuối cùng có thể nhét trái tim sắp nhảy ra khỏi miệng trở về.
Dù sớm không biết bị ném đi nơi nào, toàn thân mọi người đều là bùn, ngay cả quần áo cũng không nhận ra màu sắc ban đầu, chỉ có bước chân nặng nề đi về phía trước, từng bước một hướng đến điểm cuối.
Dưới chân Tiểu Lục mềm nhũn, Dung Khanh được hắn đỡ cũng ngã xuống theo, lam y nhân vừa ra tay cứu người thì cười một tiếng, đề khí mấy nhảy vụt mấy cái, liền bỏ lại bọn họ đi vào thành trước.
Đổi lại là ngày thường, Tiểu Lục đã sớm oán trách, nhưng bây giờ hắn cái gì cũng không muốn nói, cũng không có tinh thần để nói.
Dung Khanh cũng vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng mọi người cũng trở lại trong thành, Dung Khanh từ chối khéo Huyện thừa Lý Duyên mời hắn đi huyện nha nghỉ ngơi, kính từ trở lại quan dịch, Lý Duyên cũng không có tâm tư giữ lại gì nữa, thái độ rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều, không nhiệt tình giống lúc Dung Khanh vừa tới huyện Quang Thiên nữa.
Trong thùng nước tắm ở quan dịch, Dung Khanh chậm rãi thong thả rửa sạch bùn đất trên người, lại ăn bữa cơm như hổ đói, mới cảm giác được sức lực từ từ khôi phục, ngồi ở tĩnh thất hồi tưởng lại một cái chớp mắt sống chết kinh tâm động phách kia, ngay cả hắn cũng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.
Hắn vốn phụng lệnh triều đình tới đây thị sát giúp nạn thiên tai, nếu chết như vậy mới thật là oan uổng.
Có vài lần, Tiểu Lục ủ rũ héo úa lại đây thỉnh tội và cáo trạng.
“Lang quân, vừa rồi thiếu chút nữa thì tiểu nhân không kịp cứu ngài, toàn bởi vì Lý Duyên tận lực trì hoãn, vừa rồi gã còn muốn đẩy ta vào nước, diệt khẩu cả hai chúng ta để thoái thác trách nhiệm đấy!”
Ngược lại Dung Khanh không oán phẫn như hắn mà bình tĩnh nói: “Là ta cố ý muốn đi xem tình hình nước lũ, trong lòng gã có oán khí cũng bình thường.”
Tiểu Lục muốn nói lại thôi: “Người vừa cứu ngài, hình như rất quen mắt.”
Dung Khanh nói: “Nếu ta không nhận sai, hẳn là người bên cạnh Thôi Bất Khứ.”
Tiểu Lục rất kinh ngạc: “Bọn họ đến nhanh như vậy? Thôi, Thôi tiên sinh kia có trách ngài hay không?”
Tiếng nói vừa dứt, tiểu nhị ngoài cửa đưa tới một danh thiếp.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Trên danh thiếp viết, Thôi thị mời gặp mặt ở quán trà nhất nhị trong thành.
Dung Khanh cười khổ: “Người ta vừa cứu ta một mạng, cho dù muốn mắng ta, ta cũng chỉ có thể gắng chịu nhục.”
Chuyện bắt đầu từ mười ngày trước.
Quận Quang Thiên báo lên mấy ngày liên tiếp mưa như thác đổ, làm cho nước sông dâng lên chảy ngược, lan ra khắp nơi trong quận, đặc biệt là huyện Quang Thiên nghiêm trọng nhất, nạn dân lang thang, người chết đói ngàn dặm, khẩn cầu triều đình phát lương giúp nạn thiên tai.
Ở trong tấu sớ lên triều đình, quận Quang Thiên là khu vực tai họa nặng, gần như hàng năm vào mùa mưa đều gặp nạn, năm nay lại là hết sức khẩn cấp, sau khi triều đình phát lương, Thiên tử liền phái Giám sát Ngự sử Dung Khanh đến huyện Quang Thiên tuần kiểm giám sát.
Đến hôm lên đường, Dung Khanh mới biết trừ hắn ra còn có Thôi Bất Khứ đứng đầu Tả Nguyệt cục đồng hành, Thôi thị cầm thủ lệnh của Hoàng hậu, Dung Khanh nhìn ba lần mới xác nhận đây đúng là do Hoàng hậu đưa ra. Kỳ quái ở chỗ, bàn về quan chức phẩm cấp, chuyến đi này vốn nên lấy Thôi Bất Khứ dẫn đầu, Thiên tử không hạ lệnh nhưng Hoàng hậu ra mặt, lại nghĩ đến chức trách của Tả Nguyệt cục, Dung Khanh khó tránh khỏi có chút liên tưởng, cảm thấy đây là Hoàng hậu muốn phái Thôi Bất Khứ đến giám thị mình.
Từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, chưa bao giờ giao thiệp với nơi bơi giữa chính tà như Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ, Thôi Bất Khứ ở trong mắt Dung Khanh cũng chỉ là một người dựa vào may mắn để lên chức, thật ra thì trong triều có không ít người có suy nghĩ này, trước đây mọi người nước giếng không phạm nước sông thì thôi, bây giờ lại muốn hợp tác, trong lòng Dung Khanh khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mâu thuẫn.
Lần đầu hai bên gặp mặt là ở Bá Kiều ngoại thành, tuy lời nói không hợp ý, ngược lại cũng không đến mức kiếm bạt nỏ trương, trên mặt lễ nghĩa đều còn không có trở ngại, Dung Khanh khách khí mời Thôi Bất Khứ chỉ điểm, Thôi Bất Khứ liền nói chuyến này lấy Dung Khanh làm chủ, để cho Dung Khanh thả tay làm việc, không cần thận trọng.
Nếu hắn đã nói như vậy thì Dung Khanh cũng sẽ không dối trá khách sáo nữa, để cho hắn ngồi xe từ từ lên đường, mình đi trước một bước đến quận Quang Thiên.
Từ đáy lòng Dung Khanh không muốn để cho Thôi Bất Khứ quấy rầy mình, một đường hắn đi nhanh đuổi chậm, rốt cuộc chạy tới quận Quang Thiên, nhìn thấy còn kinh người hơn tưởng tượng mấy lần, từ một Ngự sử chưa bao giờ thấy thiên tai lớn như vậy, dựa vào nhiệt huyết vì dân mà thị sát khắp nơi, tự mình ra trận, thậm chí không để ý đến nguy hiểm mà đi tới ngoại ô huyện cách chỗ thiên tai gần nhất, kết quả chính là thiếu chút nữa mất mạng nhỏ, mà Thôi Bất Khứ vốn nên chậm rãi đi trên đường lại đến đây rồi, còn phái người tới cứu giúp.
Cho tới khi Dung Khanh đi tới quán trà, nhìn thấy Thôi Bất Khứ sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc chia tay ở Bá Kiều, còn chưa nói chuyện đã sinh ra mấy phần xấu hổ, màu đỏ từ cổ tràn đến bên tai, làm hắn không thể không khom người bái dài, làm một đại lễ với Thôi Bất Khứ.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Thôi tôn sứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.