Vô Song

Chương 134:




Thôi Bất Khứ đang quan sát người khác, đồng thời người khác cũng đang quan sát hắn.
Nhưng sự chú ý của đại đa số người vẫn đặt ở trên người Dung Khanh, dẫu sao hắn mới là nhân vật chính, hơn nữa biểu hiện của Thôi Bất Khứ quả thực quá giấu mình, hắn càng giống như một lại viên thường xuyên làm văn thư, rất ít lộ mặt, rất ít gặp được cảnh tượng lớn, lần đầu ở trong yến hội như vậy, hắn không biết nên làm sao, thậm chí có chút ngượng ngùng, cũng không nói nhiều, lúc trò chuyện cùng người khác rất cẩn trọng, bị tên Lý Thập Tứ ăn chơi trác táng mạo phạm như vậy cũng không có cách nào.
Dung Khanh không giải vây giúp vị phụ tá này, thậm chí hai người trò chuyện rất ít, vẻ mặt không giấu được sự hời hợt, điều này nói rõ Dung Khanh và phụ tá của hắn cũng không thân cận, càng nói rõ bên người Dung Khanh không có người nào dùng được, không thể không vội vàng tìm người trà trộn bổ sung cho đủ.
Quả nhiên Dung ngự sử giống như bên ngoài đồn đãi vậy, lần đầu rời nhà tranh, hiểu biết lơ mơ, người như vậy mà đi tới huyện Quang Thiên thì chỉ có thể ngu ngơ hồ đồ bị nắm mũi dẫn đi.
Một số người như có điều suy nghĩ, một số người thì yên tâm, thở phào một cái.
Dung Khanh không phải là không phát hiện ánh mắt người ngoài, nhưng hắn không thể vỗ bàn chất vấn bọn họ, như vậy sẽ càng khiến hắn bị coi thường hơn.
Rượu trong ly mang theo một vị ngọt của cỏ, hẳn là chỗ đặc biệt ở đây, một ly xuống bụng, dư vị vẫn còn, hắn nhìn sóng rượu dập dềnh, mí mắt đã có chút nặng nề.
Thôi Bất Khứ chỉ biết mắt lạnh bên cạnh xem, nhưng bây giờ Thôi tiên sinh là người của Dung Khanh, không khuyên sẽ không bình thường.
“Lang quân, hay là ngài bớt uống một chút đi, Hoàng huyện lệnh đang nhìn ngài kìa!” Hắn thấp giọng khuyên, cẩn thận dè đặt.
“Không cần ngươi quản!” Thật là rượu làm to gan hơn, trước đó Dung Khanh còn có mấy phần kiêng kỵ với hắn, lúc này đã là hoàn toàn buông ra.
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ không biết làm sao, hắn nghiêm mặt ho khan hai tiếng.
Thị nữ phụng rượu bên cạnh không nhịn được khom người để sát vào lổ tai, ôn nhu nói: “Lang quân, trong phủ có rượu thanh quýt, không say, có cần cầm đến không?”
Thôi Bất Khứ kinh ngạc giương mắt, chống với mặt mũi thanh tú của thị nữ, sau đó gò má nóng lên, hơi cúi đầu.
“Vậy làm phiền vị nương tử này.”
Thị nữ nhỏ giọng nói: “Không phiền.”
Nàng thầm nghĩ mặc dù tuổi tác của vị tiên sinh này hơi lớn một chút, nhưng rất ôn nhu săn sóc, lương dân như nàng bị thuê làm tỳ nữ, hỗ trợ phục vụ ở hậu viện  huyện nha, qua hai năm sẽ có thể lập gia đình, nếu có thể gả cho người như Thôi tiên sinh, tuổi lớn càng biết thương người, cũng không phải là rất tốt sao?
Nghĩ tới đây, gò má thị nữ càng nóng, vội vã nói một câu “Ta là Quất nhi”, sau đó đi lấy rượu.”
Thôi Bất Khứ không nghĩ tới mình bây giờ biến thành phụ tá của Ngự sử không có tiền đồ, còn có thể nở ra một bông hoa đào, nhưng hắn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, bởi vì Hoàng huyện lệnh quả nhiên nâng ly đi tới.
“Dung ngự sử đường xa tới, hạ quan vốn nên thịnh yến khoản đãi tẩy trần, khổ nỗi chợt gặp thiên tai, bản thân huyện Quang Thiên khó bảo toàn, ngay cả yến hội cũng mộc mạc, xin Dung ngự sử thông cảm nhiều hơn.”
Dung Khanh từ từ đứng dậy, phần lớn thần trí của hắn vẫn còn thanh tỉnh, chẳng qua là tay nâng ly hơi lắc lư.
“Không biết lúc nào Dương sứ quân mới tới?” Hắn hỏi chính là quận trưởng Dương Vân của quận Quang Thiên.
Mặt Hoàng Lược lộ vẻ áy náy: “Trong vòng quận trị, khu vực chịu thiên tai rất rộng, Dương sứ quân bận rộn chuyện công vụ, vừa bảo người tới truyền đạt, nói chắc là hôm nay không tới được.”
Dung Khanh rất căm tức.
Một trong những nguyên nhân để tối nay hắn đến dự tiệc chính là Hoàng Lược đã nói, yến hội tối nay, Dương Vân nhất định sẽ tham gia.
Nhưng lại không hề có.
Không những Dương Vân không tới, thậm chí còn không phái các phó quan chủ bộ đến giải thích, chắc chỉ cho người nói một tiếng với Hoàng Lược rồi thôi.
Thái độ lạnh nhạt lộ ra không thể nghi ngờ.
Toàn bộ quận Quang Thiên, từ trên xuống dưới, không ai coi Ngự sử là hắn ra gì.
Điều này nói rõ bọn họ căn bản không lo lắng Dung Khanh sẽ trở về tố cáo.
Bởi vì Dương Vân là hoàng thân quốc thích, đường chất của Thiên tử, còn có quan hệ không tệ với Thái tử Dương Dũng, cho nên gã không sợ hãi.
Dung Khanh cũng không có cách nào chứng minh quan viên quận Quang Thiên lười biếng, từ khi nạn lụt đến nay, các quan viên cố gắng cứu nạn, vì vậy kho lương bị giải quyết sạch sẻ, lũ lụt bên ngoài thành còn chưa lui, Huyện lệnh huyện Quang Thiên cũng cố gắng thu rất nhiều dân tị nạn, nếu như Dung Khanh ăn nói bừa bãi, xui xẻo chính là hắn.
“Nếu ta là ngươi, tối nay sẽ không tới dự tiệc.” Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thôi Bất Khứ.
Dung Khanh sinh lòng chán ghét, lại không tự chủ được vểnh tai lên.
“Ngươi không tra được cái gì cả, lại còn bị bọn họ xẻo thịt, không bằng ra ngoài phố cướp bóc còn nhanh hơn, Dương Vân không tới cũng hợp tình hợp lý. Trước khi đi chuyến này, ta đã phái người điều tra, mặc dù huyện Quang Thiên nhiều mưa, hai năm trước cũng có nước ngập, nhưng không giống năm nay, nạn lụt bùng nổ, nước ngập bốn phía.”
Trong lòng Dung Khanh động một cái, không nhịn được nói: “Nói cách khác, hai năm trước căn bản là không cần quyên lương miễn thuế, Dương Vân và Hoàng Lược đang khi quân?”
Thôi Bất Khứ nhìn tiệc rượu, vẻ mặt không đổi.
“Theo ta biết, năm đầu Khai Hoàng, Quang Thiên trưng lương năm ngàn thạch(*), năm ngoái lại trưng lương ba ngàn, năm nay nạn lụt, triều đình sẽ đưa lương tới, nhưng bây giờ Hoàng Lược lại còn nói lương thực trong kho đã khô kiệt, ngươi dám tin sao?”
(*) Thạch là đơn vị đo thể tích của các hạt rời như ngũ cốc, 1 thạch = 100 lít.
Dung Khanh lẩm bẩm nói: “Ta đoán không sai, trong này nhất định có vấn đề!”
Thôi Bất Khứ: “Nếu ta là ngươi thì sẽ không bứt dây động rừng, sau khi đến thì điều tra rõ trước đã rồi mới nói sau, nếu có tội chứng, cho dù mang gia quyến của bọn họ quyến uy hiếp, lại giết một nhóm, bắt một nhóm, đầu người ào ào rơi xuống, cục diện ắt sẽ mở ra. Dương Vân cũng được mà Hoàng Lược cũng được, nếu bọn họ dám lằng nhằng, vậy dứt khoát làm lớn chuyện.”
Giọng nói của hắn vốn đã thấp, chỉ có Dung Khanh nghe được, mặc dù lời nói nhỏ nhẹ, từ từ thong thả, nhưng Dung Khanh lại bị uy nghiêm sát ý trong lời của hắn làm giật mình một chút, cả người cũng tỉnh táo hơn mấy phần.
Quả nhiên là Tả Nguyệt sứ giết người không chớp mắt, Dung Khanh nhớ tới rất nhiều tin đồn có liên quan đến Thôi Bất Khứ, trong đó nổi danh nhất là tiệc ngàn đèn vừa qua không lâu, ngay cả Lạc Bình công chúa là người được sủng ái nhất cũng dám động, còn có ai là hắn không dám giết đâu?
Trong lòng Dung Khanh run lên, nhưng không nhịn được nhíu mày: “Nếu như làm theo ngươi, trong đó tất nhiên sẽ có người bị uy hiếp chịu oan uổng, chúng ta đến để gạn đục khơi trong, không phải tới đại khai sát giới!”
Thôi Bất Khứ kinh ngạc: “Dám hỏi hôm nay Dung ngự sử gạn đục khơi trong được bao nhiêu rồi?”
Dung Khanh đè nén tức giận: “Ngươi không cần kích ta, ta tuyệt đối sẽ không làm theo lời ngươi! Nếu không ta đường đường là Ngự sử, lại có khác gì tay sai của Tả Nguyệt cục đâu?”
Không đợi thị nữ Quất nhi đưa rượu quýt xanh đến, Dung Khanh đã say bí tỉ, nói mấy câu này với Thôi Bất Khứ đã làm hao hết tỉnh táo của hắn, Dung ngự sử lung lay thân thể, đột nhiên gục xuống bàn rượu.
Thôi Bất Khứ lo lắng lay hắn: “Lang quân! Lang quân!”
Huyện thừa Lý Duyên thấy vậy thở dài nói: “Dung ngự sử thật sự là hao tâm vì nạn thiên tai, bôn ba mấy ngày liên tiếp, suy nghĩ tích tụ trong lòng mới có thể dễ dàng say như vậy!”
Hoàng Lược vội sai người đỡ Dung Khanh đi nghỉ ngơi, Thôi Bất Khứ thấy vậy cũng muốn đi theo, lại thấy Hoàng Lược cười nói: “Mấy ngày nay Thôi tiên sinh đi theo Dung ngự sử chạy khắp nơi, cũng cực khổ rồi, tối nay hãy buông lỏng một chút đi! Dung ngự sử là khách quý, tiệc rượu còn chưa tan đã gục, vì Ngự sử nhà ngươi, ngươi cũng phải nể mặt uống nhiều thêm mấy ly mới được!”
Thôi Bất Khứ từ chối không được, đúng là uống hai ly, sau đó hai gò má liền đỏ lên mắt thường có thể thấy được, hắn khoát tay lia lịa, vừa ho khan vừa nói: “Thật không được nữa, ta thật sự không được nữa!”
Thấy bộ dáng chật vật của hắn, đám người Lý Duyên Vũ Nghĩa cũng cười lên.
“Thôi tiên sinh đúng là thành thật, bảo uống liền uống thật!”
“Cũng không phải, đây gọi là có kỳ chủ tất có kỳ phó(*)!”
(*)Có chủ nhân, liền có hạ nhân.
“Ta thấy Thôi tiên sinh hào sảng hơn Dung ngự sử nhiều, không biết chuyến này Dung ngự sử còn có dự định khác không?”
Trong đùa giỡn, không biết là ai vô tình hay cố ý hỏi một câu.
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái, lấy tay chống trán, không thắng được sức rượu.
“Ta cũng không biết, lang quân đi chỗ nào cũng không chịu dẫn ta theo, hắn, hắn không tin ta!”
Bảy phần tố khổ, ba phần ủy khuất, hai mắt Thôi tiên sinh ửng đỏ như có ánh nước, xem ra là say thật.
Thấy không hỏi được cái gì, mọi người cũng mất hứng thú với hắn.
Duy chỉ có Lý Thập Tứ mời rượu khắp nơi lại đi tới, trong tay cầm một ly rượu đầy, nhất định phải nhét vào trong tay Thôi Bất Khứ bắt hắn uống.
Thôi Bất Khứ muốn đẩy ra, đối phương còn trầm mặt xuống.
“Sao thế, Thôi tiên sinh có thể uống rượu của người khác, lại không thể uống của ta? Rượu ta cho là có độc hay là thế nào?”
Ánh mắt Thôi Bất Khứ mờ mịt nhìn y, hiện ra chút không hiểu và vô tội.
Lý Thập Tứ cười hì hì nắm tay Thôi Bất Khứ, nửa cưỡng bách hắn uống ly rượu kia vào.
“Thôi tiên sinh, nếu ngươi lăn lộn không được như ý, sao không đổi chủ nhân khác?”
“Gì… chủ nhân gì?” Thôi Bất Khứ nháy mắt mấy cái, động tác chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như nghe không hiểu.
Lý Thập Tứ: “Dung ngự sử cứng ngắc lại cố chấp, ở bên cạnh thứ người như vậy, ngay cả tí chất béo cũng không có, Thôi tiên sinh nuôi mình cũng khó khăn đúng không? Dung ngự sử bất chợt đến Quang Thiên mà đã muốn làm một trận lớn, không hỏi người khác có đồng ý hay không, hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp, Thôi tiên sinh không cần phải ôm một khúc gỗ mục để chìm xuống cùng, sao không nhân cơ hội này đổi một chủ nhân mới?”
Thôi Bất Khứ cau mày: “Thôi mỗ là một thư sinh, đọc sách không thành, chỉ có thể viết văn thư nuôi mình, trừ Dung ngự sử, nào còn ông chủ nào muốn nhận ta?”
“Lý gia chúng ta chính là người số một số hai ở huyện, bên cạnh ta vừa vặn cũng thiếu một người viết văn thư, nếu ngươi đi theo ta, ngươi không cần nghèo khó như bây giờ nữa, Dung ngự sử có thể cho ngươi bao nhiêu, ta sẽ tăng gấp đôi!” Lý Thập Tứ hào khí nói.
Thôi Bất Khứ cau mày không nói, tựa như rơi vào trong vướng mắc khổ não.
Lý Thập Tứ cũng không gấp gáp bắt đối phương trả lời, ngược lại mượn cơ hội mình đưa lưng về phía mọi người, những người khác lại đang uống rượu tán gẫu, không chú ý nơi này, ngón cái vuốt ve thịt non cổ tay đối phương, cảm xúc thô ráp làm Thôi Bất Khứ hơi chấn động một chút, đỏ ửng trên mặt lại sâu một tầng.
Thôi tiên sinh có hồ đồ đi nữa thì cũng biết Lý Thập Tứ đang đùa giỡn hắn.
Lý Thập Tứ thấy mặt hắn lộ vẻ tức giận, lại cười đùa xích lại gần mấy phần: “Thôi tiên sinh, ta thật tâm thích ngươi, cũng thật lòng nghĩ cho ngươi, ngươi ở bên cạnh Dung ngự sử, cuộc sống quá khổ thì không nói, không chừng ngay cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm, ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu nghĩ thông suốt thì đến quán ăn Tường Ký nói ra tên ta, chưởng quỹ sẽ giúp ngươi truyền đạt.”
Khí tức nóng bỏng lại gần mấy phần, Thôi Bất Khứ đẩy y ra rồi hơi ngửa về sau.
“Lý lang quân.”
Lý Thập Tứ cười đùa cợt nhả: “Bỏ đi một chữ cuối cùng thì tốt biết bao!”
Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, cũng không biết là tức giận hay là bị bệnh.
“Dám hỏi Lý lang quân, ngươi có biết một người họ Phượng không?”
“Phong(*)?” Giọng của Thôi Bất Khứ trầm thấp uyển chuyển, có lẽ Lý Thập Tứ nghe lầm, nghi ngờ nói, “Tám đời tổ tiên ta đều không biết họ Phong, ngươi hỏi cái này làm chi?”
(*) Phượng(凤) là fèng; Phong(风) là fēng.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Có lẽ là ta nhận lầm, dảng vẻ của y có vài phần giống với Lý lang quân.”  
Lý Thập Tứ lập tức thuận thế leo lên, ha ha cười nói: “Không ngờ Thôi tiên sinh còn thích chơi trò này, được được, lúc ta và ngươi lén lút sống chung, gọi ta là Phong Thập Tứ!”
Thôi Bất Khứ đứng bật dậy.
“Hoàng phủ quân, tại hạ không chịu được sức rượu, xin cho tại hạ được cáo lui trước.”
Hoàng Lược thân thiện phất tay một cái: “Quất nhi, ngươi đỡ Thôi tiên sinh đi nghỉ ngơi.”
Lý Thập Tứ không tiếp tục dây dưa nữa mà trở lại bên cạnh anh họ, liền nghe thấy anh họ trách nói: “Ngươi cũng quá hồ nháo, ngày thường hoang đường thì thôi, hôm nay quấy rối phụ tá của Dung Khanh làm gì!”
“Ta đây không phải là giúp các huynh trưởng thăm dò lai lịch của Dung Khanh sao!” Lý Thập Tứ lấy lòng mà không mất thân mật nói, “Dung Khanh dẫn theo người như vậy đến, hắn nhất định biết ý định của Dung Khanh, nói không chừng xuống tay từ hắn còn có thể sớm đuổi Dung Khanh đi đấy!”
Trưởng tử Lý gia hừ cười: “Ngươi quản tốt chính ngươi đi rồi hãy nói, loại chuyện lớn này không cần ngươi nhúng tay.”
Lý Thập Tứ lúng túng cười, cúi đầu nghe dạy dỗ, nào còn có nửa càn rỡ khinh bạc trước mặt Thôi Bất Khứ.
“Ta đây không phải là muốn giúp một chút sao, nếu không mới bị đuổi từ quê lên đây, rồi lại bị thúc phụ đuổi về quê, vậy thì mất mặt lắm!”
“Ngươi đấy!” Trưởng tử Lý gia vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dung Khanh nhức đầu đến sắp nứt ra rồi.
Hắn đỡ đầu ngồi dậy, liếc thấy nữ tử trần truồng ngủ mê man bên cạnh, không khỏi cả kinh thất sắc, vội vàng cúi đầu kiểm tra y phục của mình, lục lọi trên dưới trái phải, khẩn trương y hệt như trinh tiết liệt nữ.
“Ta còn tưởng rằng Dung ngự sử muốn giả bộ ỡm ờ với gió xuân một lần chứ, sao bộ dáng kia lại giống như nữ tử nhà lành bị cưỡng bắt đến sơn trại vậy?”
Dung Khanh chợt ngẩng đầu.
Người đứng cạnh cửa đang cười như không cười nhìn hắn, không ngờ lại là Thôi Bất Khứ vừa mới say bí tỉ, bước đi không vững kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.