Vô Song

Chương 149:




Đá vụn bị chân khí đẩy ra bốn phương tám hướng, người xem chiến bất ngờ không kịp đề phòng, trên đầu trên mặt bị vạch ra những vết thương lớn nhỏ.
Hai người trong vòng chiến bởi vì có chân khí hộ thể, ngược lại không bị thương chút nào.
Nhưng cũng không có nghĩa là áp lực của bọn họ nhỏ hơn người ngoài.
Phượng Tiêu không biết tâm trạng bây giờ của Tiêu Lý, chính y chỉ có một suy nghĩ.
Đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi. 
Lúc giao thủ lần trước, Tiêu Lý giấu giếm thân phận, còn có ý nhún nhường, khiến Phượng Tiêu không có cách nào đưa ra một phán đoán chính xác về thực lực của y.
Lần này cho dù y đã có tâm tư chuẩn bị, nhưng vẫn phải âm thầm khiếp sợ với thực lực của đối thủ.
Tiêu Lý hoàn toàn hấp thu Thiên Trì Ngọc Đảm, nội lực sâu không lường được, võ công có nội lực thâm hậu chống đỡ cũng sẽ cao hơn một tầng.
Đúng là bây giờ Phượng Tiêu không nắm chắc được sẽ thắng được.
Nhưng cho dù phần thắng nhỏ xíu, ít nhất cũng không thể thua.
Quán rượu Phong Vân đã hoàn toàn hóa thành phế tích, hai người giao thủ ba chiêu trên phế tích đó, ra đúng ba chưởng, Tiêu Lý bị đánh trúng bả vai, hông Phượng Tiêu bị thương, hai người đều thối lui ba bước, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt.
Ba bước của Tiêu Lý nhỏ hơn ba bước của Phượng Tiêu.
Nhưng Tiêu Lý vẫn thu liễm, cũng không thừa thắng truy kích.
Bởi vì y đang đợi đối phương lộ ra sơ hở.
Phượng Tiêu cũng không cưỡng ép phản kích, bởi vì y cũng đang âm thầm điều tức.
Chân khí từ đan điền lên tới huyệt bách hội phân ra cả người, kinh mạch bị thương lúc trước như được ôn nhu an ủi, dần có dấu hiệu được chữa trị.
Nhưng vẫn không đủ, Tiêu Lý sẽ không cho chừa lại cho y đầy đủ thời gian chữa thương, bây giờ đối phương không động thủ, chẳng qua là đang tìm thời cơ thích hợp nhất.
Chân khí chuyển động quanh thân, giống như hai luồng gió ngược nhau, dò xét lẫn nhau, êm ái hòa hoãn, một khi phát hiện đối phương lui một bước thì sẽ lập tức xé vẻ mặt dịu dàng thắm thiết xuống, đột nhiên dữ tợn gào thét.
Đỉnh đầu càng ngày càng nhiều mây đen, chẳng biết lúc nào, hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu đứt quãng rơi xuống.
Hai người giống như không có cảm giác, mặc kệ nước mưa dính ướt áo.
Phượng Tiêu nhắm mắt, ánh sáng trong phút chốc tiêu tan, hóa thành bóng tối vô biên.
Chân khí quanh người y vẫn không yếu đi chút nào, một chút xíu yếu đuối đi xuống, giống như mây đen bị cuồng phong truy đuổi, biết rõ vô vọng nhưng vẫn muốn tốn công vô ích, liều mạng tụ lại một nơi.
Tiêu Lý bỗng nhiên động!
Trong tay y có thêm một thanh trường kiếm, vỏ kiếm đã không biết đi đâu, thân hình nhanh đến mức gần như giống ánh kiếm, vô cùng chói mắt trong mưa đêm, lao nhanh đến chỗ Phượng Tiêu! 
Phượng Tiêu cũng không động, cũng buông tha giãy giụa, kiếm quang gần trong gang tấc, mà y chỉ là đưa tay đặt trên bụng bị thương, làm như không hề biết cái chết đang đến gần.
Tần Diệu Ngữ không tránh khỏi a một tiếng thật thấp, lòng bàn tay vốn đổ mồ hôi lạnh như băng, thậm chí nàng còn quên mình vẫn ngồi trong nước mưa chất đống thành bùn.
Bây giờ Phượng Tiêu đã là toàn bộ hy vọng của bọn họ, nếu Phượng Tiêu thất bại, có lẽ Thôi Bất Khứ vẫn giữ được mạng, nhưng Tiêu Lý tuyệt đối sẽ không thương tiếc bọn họ, huống chi chính nàng vốn lệ thuộc vào Phù Dư môn dưới quyền Vân Hải Thập Tam Lâu, đối với Tiêu Lý mà nói là phản bội.
Tuy nói ban đầu Tần Diệu Ngữ chỉ vì bảo vệ tính mạng mới gia nhập Giải Kiếm phủ, nhưng bây giờ ngày càng lâu, nàng cũng đã quen, so với cách làm việc không thấy được ánh sáng của Phù Dư môn, Giải Kiếm phủ cũng thường hoàn thành nhiệm vụ cơ mật, nhưng khác với Phù Dư môn nghiêm khắc lạnh lùng, ít nhất còn có cấp trên ôn hòa hiền hậu như Minh Nguyệt, đồng liêu Bùi Kinh Chập ngu ngơ nhưng dễ bắt nạt…
Nhưng tối nay có thể sống sót hay không, cũng không phải do nàng quyết định.
Tần Diệu Ngữ chỉ có thể kỳ vọng Phượng Tiêu bình thường tự xưng là đệ nhất thiên hạ, hôm nay có thể đại phát thần uy, ít nhất là thương cho mạng nhỏ của những thuộc hạ bổng lộc không nhiều mà phải vất vả chạy ngược xuôi như bọn họ.
Nàng không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Thôi Bất Khứ cũng đang xem cuộc chiến, máu ở bả vai hắn bị Tần Diệu Ngữ điểm huyệt đã ngừng chảy, nhưng cầm máu không phải là ngừng đau, xương vai vẫn vỡ vụn như cũ.
Tần Diệu Ngữ biết loại đau khổ này, nàng đã từng bị cắt đứt cánh tay trong lúc giao thủ, thống khổ không cách nào nói rõ, chỉ có thể thông qua thanh âm và tiếng khóc tỉ tê để phát tiết giảm bớt, nhưng Thôi Bất Khứ đừng nói đến việc rơi lệ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng chưa từng có nửa câu, hắn chỉ yên lặng mà chuyên chú nhìn cuộc chiến giống như người bị thương không phải là mình.
Phải có ý chí như thế nào mới có thể hoàn toàn không thấy đau vì xương trên người vỡ vụn? Tần Diệu Ngữ không tưởng tượng nổi.
Chân khí đụng nhau phát ra tiếng vang lớn truyền tới, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện kiếm quang của Tiêu Lý đến chỗ cách người Phượng Tiêu hai tấc thì bỗng nhiên dừng lại, tay đặt ở bụng của Phượng Tiêu vỗ về phía mặt đối phương, một cái tay khác thì bắn dây đàn ra.
Chân khí cùng kiếm khí đánh nhau mới vừa phát ra động tĩnh to như vậy!
Hai người một kích liền phân ra, thân hình bay như lông vũ rơi vào hai mái hiên, đứng vững như thái sơn.
Chỉ chốc lát sau, khóe miệng Phượng Tiêu chậm rãi tràn ra một màu đỏ tươi.
Tiêu Lý thì vẫn mây gió điềm nhiên, một tay cầm kiếm, một tay đặt sau lưng.
Tần Diệu Ngữ sững sờ, trong lòng nói thảm rồi, cấp trên nhà nàng rõ ràng kém hơn một bậc.
Kỳ quái chính là, Tiêu Lý lại không cố gắng dồn Phượng Tiêu vào chỗ chết, kiếm quang và dây đàn lại giao thủ lần nữa, hai người lại như sinh ra ăn ý với nhau, mỗi người đều giữ lại ít sức, chỉ dò xét lẫn nhau, đánh tới đánh lui, lần lượt thay nhau trong màn mưa, chân khí dâng trào như đánh cờ, đương nhiên cực kì xuất sắc, kinh tâm động phách, nhưng ít đi mấy phần sinh tử đoạn tuyệt.
Chẳng lẽ Tiêu Lý đột nhiên nhân từ, bị phong thái anh tuấn của cấp trên nàng thu phục, bắt đầu thương hương tiếc ngọc rồi?
Không, không thể nào, theo điều nàng vừa thấy, có lẽ Tiêu Lý có vài phần hứng thú với Thôi Bất Khứ, nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay với Phượng Tiêu.
Lấy sự kiêu ngạo của Phượng Tiêu, cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng giống như tiểu tức phụ mà như tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhất định có chỗ nào đã bị nàng bỏ sót!
Tần Diệu Ngữ là người xem hồ đồ, nhưng Phượng Tiêu lại rất tỉnh táo.
Bởi vì vừa rồi y đã lừa gạt, hợp ba dây đàn làm một, lúc bắn ra lại hóa thành ba, lấy màn mưa sương đêm để che giấu, khiến một sợi trong đó làm Tiêu Lý bị thương ở bụng.
Bây giờ đối phương cũng bị thương, cuối cùng cũng hơi có chút công bằng. Phượng Tiêu không tiếng động cười nhạt.
Cổ tay Tiêu Lý chấn động một cái, kiếm quang như sóng biển vọt tới, như núi cao nghiêng ngả, từng tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, thế thái sơn sụp đổ, hiểm Hoàng Hà vỡ đê, đất rung núi chuyển, nước đông đá vỡ.
Thần quỷ đều kinh hãi, muôn vật đều hiện, Phượng Tiêu cảm thấy như đang đi một mình dưới núi cao nghiêng ngả sắp đổ, lũ lụt đi ngược còn chưa đến, áp lực to lớn đã ập đến từ bốn phương tám hướng, khiến y không thể tiến thêm được, thậm chí không tự chủ được phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, khẩn cầu thiên đạo vô tình tha cho mình một con ngựa, để y có thể giữ được tính mạng.
Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi mờ mịt, cửu châu bát hoang, trừ núi này ra thì tất cả đã hóa thành tro bụi, con người tự xưng là sinh linh mà trời sinh ra, lại như muối bỏ bể trước biến đổi lớn như vậy, nhỏ nhặt không đáng kể. Mưa gió gầm thét muốn y phải quỳ xuống thần phục giống như những sinh linh đã bị cuốn đi theo nước lũ đi, cong đầu gối bái dài, sau đó tan thành mây khói, hồn phi phách tán.
Nhưng Phượng Tiêu sao chịu được?
Y cười lạnh một tiếng!
Phượng Tiêu y từ khi nhớ được chuyện đến nay, trên không quỳ trời, dưới không quỳ đất, chứ đừng nói đến khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cho tới bây giờ, chỉ có người khác cầu y chứ chưa bao giờ y phải đi cầu xin.
Thích tới thì tới, thích đi liền đi, cái gọi là nhân gian phú quý, võ đạo chí cảnh, thiên ý hồng trần, lão tử chả lạ gì hết!
Nếu tối nay không thể thắng, tên quỷ bệnh kia cũng sẽ bị đưa đi, không có y gật đầu đồng ý, từ lúc nào đến lượt người ngoài quyết định đi ở và sống chết của Thôi Bất Khứ?
Ông trời không được, Tiêu Lý cũng không được!
Trong nháy mắt đó, Phượng Tiêu tựa như đột phá những ràng buộc nào đó, từ lúc đầu bị quy tắc nhân gian quản chế, bỗng nhiên ý thức được nó là do con người tạo ra, không phải tự nhiên mà có, nếu phá trước lập sau thì y ngại gì mà không lập trước phá sau!
Sau khi hấp thu hai viên xá lợi, mặc dù công lực của y đã tăng, nhưng cũng vì vậy mà dừng lại ở một tầng, từ đầu đến cuối như có sương mù dày đặc ở phía trước, không cách nào tiến thêm được, thẳng đến giờ phút này, dồn vào chỗ chết rồi lại xông ra, vén mây mù thấy được trời sáng, ý chí chiến đấu cuồn cuộn không ngừng dâng lên, trong lòng đã sáng tỏ.
Trước mặt không có kẻ địch, không có Tiêu Lý, cũng không có kiếm khí dâng trào, chỉ có một ngọn núi.
Đã như vậy, gặp núi phá núi, gặp sông lấp sông.
Phượng Tiêu giơ tay, năm dây đàn đều được tung ra như năm mũi tên nhọn, chia ra bắn về phía ngọn núi bất ngờ sụp đổ kia.
Ở trong mắt Tiêu Lý, kiếm quang của mình mười phần hoàn hảo chín phần đẹp đẽ, đã có thể hóa cảnh, gần như không có ai trên đời này phá được.
Một chút sơ hở duy nhất chính là hướng đi lúc kiếm quang va với chân khí của đối phương, nhưng cao thủ sống chết liền kề, mọi thứ không thể đều như đã đoán trước được, một chút tì vết không đáng nhắc đến.
Y không muốn lãng phí thời gian nữa dây dưa với Phượng Tiêu nữa, tuy võ công của đối phương cao, nhưng còn kém một tầng, tầng này cũng đủ để quyết định thắng bại.
Kiếm quang như cầu vòng lướt qua, cả đêm đen cũng bị thắp sáng, năm dây đàn chia nhau lao tới, nhưng có một dây vừa vặn lấp vào kẽ hở lúc kiếm quang và chân khí đụng nhau.
Không lệch chút nào!
Tiêu Lý kinh ngạc trong lòng, không ngờ Phượng Tiêu lại có năng lực phản kích lúc vào đường cùng như vậy, càng có sát ý kiên định hơn, trận chiến này phải khiến đối phương chết ngay lập tức.
Trong nháy mắt, đối phương từ sau đến trước, mượn cơ hội dây đàn ngăn kiếm quang để phi thân tới, chưởng lực ẩn chứa gần mười phần chân khí khiến Tiêu Lý không thể tránh né.
Tần Diệu Ngữ mở to hai mắt, chỉ thấy hai bóng người như khói nhẹ bỗng nhiên tách ra, tiếng ho nhẹ cùng kêu rên gần như đồng thời vang lên, không biết phát ra từ người nào.
Đang lúc nàng không biết phán đoán thế nào, phản ứng của Minh Nguyệt nhanh hơn nàng, chắc hắn đã tích sức khác lâu, chợt lao lên đánh một chưởng về phía Tiêu Lý!
Tiêu Lý và Minh Nguyệt cứng đối cứng chạm nhau một chưởng, người sau như con diều đứt dây nặng nề rơi xuống đất, nhưng Tiêu Lý cũng phải lùi mấy bước.
Trên mặt y đã không còn nụ cười, chỉ còn sát ý lãnh khốc.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Tần Diệu Ngữ run lên trong lòng, cả người cứng ngắc.
Nhưng tầm mắt của Tiêu Lý không dừng lại trên người Tần Diệu Ngữ, y quét qua Tần Diệu Ngữ, dừng lại chốc lát trên người Thôi Bất Khứ.
Cũng chỉ là chốc lát thôi.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Lý truyền tới, người đã bay ra xa.
“Xem ra chỉ có thể xin Thôi huynh chỉ giáo vào ngày khác, nỗi nhục Lăng Ba sơn trang bị diệt, không bao giờ dám quên!”
Tần Diệu Ngữ ngây ra một lúc lâu mới hỏi: “Thế là đi rồi?”
Minh Nguyệt chạm đất, ói ra mấy búng máu, trong máu lại còn xen lẫn thịt vụn, chắc hẳn một chưởng vừa rồi chịu nội thương không nhẹ.
“Hắn bị trọng thương, mặc dù còn có dư lực, nhưng Phượng Tiêu cũng có, Tiêu Lý không thể bảo đảm sẽ thắng được mới nên đi.” Thôi Bất Khứ nhẹ giọng nói.
Phượng Tiêu đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Rõ ràng người khiến y bị nhục chính là ta, tại sao trước khi đi y chỉ nhớ đến ngươi?”
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ uể oải, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời sắc bén như cũ, thậm chí mang theo một nụ cười nhẹ, khiến sự sắc bén kia yếu đi nhiều, ngay cả giọt mưa cũng dần biến thành êm ái.
“Có lẽ là bởi vì đối thủ mà y để ý chỉ có ta?”
Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi đúng là anh hùng tiếc anh hùng, sao ngươi không nhân tiện đi với y luôn đi?”
Y bước từng bước đến chỗ Thôi Bất Khứ, nửa người huyết khí, sát ý vẫn không lui, giống như ác quỷ tu la, vương giả hoàng tuyền.
Tần Diệu Ngữ giương mắt nhìn thấy đôi mắt không có tình cảm nào của Phượng Tiêu, có cảm giác giống như vừa nhìn thấy Tiêu Lý vậy, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người bị đông lại, rõ ràng lý trí kêu là tránh ra, nhưng cơ thể lại không thể động đậy.
Thôi Bất Khứ vẫn có than thở tiếc nuối nói: “Y đi nhanh quá, không kịp.”
Phượng Tiêu đi tới trước người hắn, nửa quỳ, nhưng lại lấy tư thế nhìn kĩ từ trên cao.
“Ngươi vốn có thể ngồi yên câu cá lớn, ở trong phủ quận trưởng chờ chúng ta hai bên đều thiệt, vì sao còn đặc biệt chạy tới đây?”
Thôi Bất Khứ: “Đi ngang qua.”
Phượng Tiêu: “Ta thấy ngươi nói đáng giá.”
Thôi Bất Khứ: “Mắt ngươi mù rồi.”
Phượng Tiêu nheo mắt: “Ngươi nói sẽ giao lưng lại cho ta.”
Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác: “Ta nói là ta sẽ nhận lấy Giải Kiếm phủ sau khi ngươi chết, không cần cảm ơn ta, giúp người là vui vẻ một chút thôi, dù sao chúng ta cũng đánh qua lại không ít.”
Sắp chết mà còn không thừa nhận, Phượng Tiêu vô cùng tức giận cười ngược lại, lười nói nhảm nữa, trực tiếp thô bạo nắm lấy cằm hắn, nuốt hết tất cả những lời chưa nói hết kia đi.

Tác giả có lời muốn nói: 
Thôi ba phải: Ta không phải, ta không có, chớ nói bậy bạ.
Phượng Nhị: Đối phó với miệng lưỡi của người không thể đùa bỡn như vậy, trực tiếp dùng võ lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.