Vô Song

Chương 151:




Kiều Tiên bê thuốc tới, Thôi Bất Khứ chán ghét nhìn bát nước, còn thống hận hơn lúc nhìn Tiêu Lý mấy lần, ngay cả những đại hộ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ trong miệng Tần Diệu Ngữ kia, cũng không hề cho một tin tức tốt.
“Không chịu hợp tác, liền giết.”
Tần Diệu Ngữ trợn mắt há mồm: “Giết hết?”
Nàng nghe ra Thôi Bất Khứ không nói đùa, Tần Diệu Ngữ cũng không phải là người nhân từ nương tay, nhưng vài đại hộ này có quan hệ phức tạp rắc rối trong quận Quang Thiên, nếu chủ mưu Dương Vân là hoàng thân quốc thích, nói không chừng người dưới hắn cũng có liên lạc với quý nhân trong triều, giết thì dễ, nhưng sau này có người muốn tìm Giải Kiếm phủ gây phiền toái, nàng chỉ là một mật thám Giải Kiếm phủ nho nhỏ, chưa chắc có thể gánh nổi loại trách nhiệm này.
Huống chi, bây giờ Phượng Tiêu bế quan, Minh Nguyệt hôn mê, người có thể quản việc đều không ở đây, lấy thân phận địa vị của nàng, cũng không có quyền quyết định cho Giải Kiếm phủ.
Thôi Bất Khứ yên lặng, hắn cũng phát hiện đúng là không thích hợp giao chuyện này cho Tần Diệu Ngữ làm, dù sao nàng cũng không phải là gia chủ của Giải Kiếm phủ, bàn về thân phận địa vị, bây giờ người có thể ra mặt chỉ có hắn.
“Sau đại tai nhất định có đại dịch, ngươi triệu tập đại phu khắp thành lại y quán lớn nhất trong thành, để bọn họ kê ít đơn thuốc phòng ngừa cho nạn dân uống, sau đó sai người đốt ngải thảo ở các nơi trong thành, Dương Vân để lại không ít vàng bạc, cho nên cứ khấu trừ ở chỗ hắn trước, ngươi ghi chép lại, Dung Khanh đã tấu việc này lên triều đình rồi, đến khi hồi kinh thì trình cả phần ghi chép này và tội trạng của Dương Vân lên.”
“Ngoài ra, ngươi đi nghĩa trang tìm mấy thi thể, phải mới chết không lâu, tốt nhất là tử trạng thảm thiết một chút, mặt mũi bị tổn thương cũng không sao, phải là loại mà liếc mắt là có thể bị dọa, nhìn lâu mấy lần có thể gặp ác mộng đấy.”
Tần Diệu Ngữ lộ vẻ mặt cổ quái, đoán chừng là lần đầu nghe yêu cầu kì quái như vậy, nhưng nàng phản ứng rất nhanh: “Lúc trước đánh một trận ở quán rượu Phong Vân, giết chết không ít kẻ địch, trước mắt cứ lấy bọn chúng ra dùng, cũng tiết kiệm thời gian tìm kiếm.”
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Cũng được.”
Kiều Tiên nhắc nhở đúng lúc: “Tôn sứ, nên uống thuốc rồi.”
Thôi Bất Khứ: …
Hai người không tiếng động giằng co một lát, cuối cùng lấy việc Thôi Bất Khứ bê bát thuốc lên để kết thúc.
Tần Diệu Ngữ vội vã rời đi làm theo lời dặn của Thôi Bất Khứ, trong nhà chỉ còn lại Kiều Tiên và Thôi Bất Khứ.
Kiều Tiên do dự hồi lâu, yên lặng quỳ xuống.
“Ngươi suy nghĩ kĩ rồi?” Thôi Bất Khứ có vẻ như không bất ngờ lắm.
Kiều Tiên cúi đầu: “Vâng, chỉ cần có thể ở lại Tả Nguyệt cục, thuộc hạ nguyện đi theo làm tùy tùng, mặc cho Tôn sứ sai bảo.”
Ngày đó hai người nói chuyện rất lâu, Thôi Bất Khứ cho nàng hai lựa chọn, một là vĩnh viễn rời khỏi Tả Nguyệt cục, hai là có thể ở lại, nhưng không thể ở bên cạnh hắn nữa, Tả Nguyệt cục còn nhiều trạm gác ngầm khắp nơi, Kiều Tiên phải đi trú đóng ở một trạm gác ngầm, bắt đầu lại từ đầu, làm ra thành tích mới được từng bước lên chức.
Con đường phía sau đương nhiên khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa Kiều Tiên vẫn đi theo Thôi Bất Khứ từ khi Tả Nguyệt cục thành lập, trên người còn có chức quan thất phẩm, nay một khi bị cách chức thì giống như với việc mất hết tất cả, trở về bàn tay trắng. 
Thôi Bất Khứ nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ chọn không quan nhẹ cả người, tự do tự tại, đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện xấu.”
Kiều Tiên vẫn nói: “Ta muốn ở lại, cho dù làm gì cũng được.”
Kình Thương phái là một môn phái rất nhỏ, võ công bình thường, cũng không có cơ mật đáng giá gì để ăn cắp, trong phái đệ tử chỉ giỏi một việc duy nhất là chính là âm thuật dung dịch, nhưng cái này cũng chẳng có gì ghê gớm, trước võ lực tuyệt đối thì tất cả ngụy trang đều là phí công. Trong môn phái chỉ có vài đệ tử, vì chấn hưng môn phái nên chưởng môn mới nhận chức lấy con gái của một đại môn phái phía đông nam, ả này rất được sủng ái nên mắt cao hơn đầu, sau khi được gả tới Kình Thương phái thì vênh mặt hất hàm sai khiến, can thiệp khắp nơi, Kiều Tiên dung mạo xuất chúng, khó tránh khỏi bị chưởng môn phu nhân không vừa mắt, chính là vì vậy mà nàng bị tìm lý do trục xuất khỏi môn phái. Kiều Tiên thành đồ bỏ không còn chỗ để đi, lúc này vừa vặn nhận được chỉ thị đến từ Vân Hải Thập Tam Lâu, bảo nàng đi Trường An, cũng chính là Đô Thành tiền triều Bắc Chu, Kiều Tiên đúng hẹn đợi nửa tháng ở quán trà ngoại ô Trường An, dùng hết tiền của, lại bởi vì xinh đẹp mà gặp bất trắc liên tục, tới khi đó, Kiều Tiên mới dần dần thoát khỏi tầm mắt của một môn phái nhỏ, biết trên trời còn có trời, người giỏi có người giỏi hơn, Vân Hải Thập Tam Lâu bảo nàng ở đây, có lẽ là để nàng trải nghiệm thế gian lạnh ấm mới dễ hoàn toàn thu phục nàng hơn.
Nàng không đợi được sứ giả của Thập Tam Lâu, nhưng Thôi Bất Khứ lại đến.
Lúc đó Thôi Bất Khứ còn chưa quản lí Tả Nguyệt cục, mặc dù cũng đã rất được Độc Cô thị tín nhiệm, lên vị trí mới ở phủ Tùy Quốc công, nhưng ít người biết đến hắn, ban đầu Kiều Tiên cũng không biết, cho tới sau này Thôi Bất Khứ biết được xuất thân lai lịch của nàng, hỏi nàng có đi theo bên cạnh mình không, Kiều Tiên mới mơ mơ hồ hồ cảm giác được, chỗ dùng của nàng với Vân Hải Thập Tam Lâu, hình như là ở nơi này.
Nàng xuất thân từ môn phái nhỏ, trừ một tay thuật dịch dung thì không còn gì, Thôi Bất Khứ cho người dạy nàng y lý, tìm cổ tịch dịch dung cho nàng học tập, sau khi Tả Nguyệt cục sáng lập thì lúc nào cũng đưa nàng theo bên người, ra vào phá án, đi khắp các nơi.
Kiều Tiên không chỉ được Thôi Bất Khứ đích thân dạy dỗ, còn có một cảm giác được Tả Nguyệt cục cần đến, được Thôi Bất Khứ cần đến, điều này càng khiến nàng có cảm giác thuộc về hơn ở môn phái kia, chỉ có ở Tả Nguyệt cục, nàng mới có thể cảm giác được tim mình có sức sống, vĩnh viễn có một người để nàng đuổi theo, vĩnh viễn có vô số mục tiêu để nàng hoàn thành.
Về sau nữa, khi bị sứ giả Thập Tam Lâu uy hiếp, Kiều Tiên ở giữa những việc như “bại lộ thân phận và bị Tả Nguyệt cục chán ghét vứt bỏ” và “hỗ trợ truyền thông tin liên quan, sẽ không gây nguy hiểm cho Thôi Bất Khứ”, không thể không lựa chọn cái sau, một bước sai, từng bước sai, muốn quay về lại phát hiện con đường đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng vốn muốn liều chết quyết tâm đi phường trà Triệu thị, ai biết Thôi Bất Khứ vẫn giữ lại một con đường sống cho nàng.
“Thân thể của ngài cần phải điều trị lâu dài, luyện chế Băng Chi đan rất mất thời gian và phí sức, còn lại không có mấy, thuộc hạ trước khi rời đi luyện chế một lọ cho ngài, đợi trước khi ngài hồi kinh, thuộc hạ viết đơn thuốc cho lão đại phu ở Ân Trạch đường trong kinh thành luyện chế, có thể nhờ ông lấy làm hộ.”
Những lời này, nàng có rất nhiều bất đắc dĩ, cũng không thể khiến Thôi Bất Khứ mềm lòng, bỏ đi ý định để nàng rời khỏi mình.
Mỗi một người đều cần trả giá thật lớn vì chuyện mình làm, cho dù có nỗi khổ gì thì trước khi làm đều phải có sự chuẩn bị gánh vác trách nhiệm tương ứng, nếu Kiều Tiên đã lựa chọn ở lại, thì sẽ phải bị trừng phạt.
Hơn nữa cách rời khỏi kinh thành đến trạm gác ngầm ở địa phương cũng chưa chắc là không tốt.
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng, dược liệu dần phát tác, đầu bắt đầu hôn mê, hắn vốn muốn chờ Tần Diệu Ngữ trở về đưa tin tức rồi mới nằm xuống, ai ngờ thân thể đã đưa ra cảnh cáo, có cố gắng đi nữa thì tâm chí cũng không chống đỡ được cơ thể cực kì uể oải, sau đó Kiều Tiên lại nói cái gì, hắn vẫn luôn mơ mơ màng màng, không nghe rõ, giống như cách một màn vải che.
Giấc ngủ này rất không yên ổn, vô số giấc mộng tới dồn dập, vòng tới vòng lui như đèn kéo quân, những người ngày xưa, kẻ địch từ trước, nhiều hơn là người Thôi Bất Khứ từng giết hay tính kế, từng người leo lên từ dưới hoàng tuyền địa ngục, oán hận sâu nặng như mạng nhện quấn quanh người, kêu la báo thù lấy mạng, nhưng Thôi Bất Khứ hắn mình đồng da sắt, lòng dạ còn khó tạc hơn cả đá vàng, cho dù trong mơ thì mặt vẫn không có cảm giác như cũ, mặc kệ ác quỷ quấn thân hay yêu quái rên rỉ.
Cơ thể như bị buộc một tảng đá lớn, không tự chủ được bị kéo chìm vào trong đầm sâu, bên tai ồn ào không ngừng, dường như muốn kéo hắn lên, nhưng sức mạnh không biết tên trong đầm sâu quá mạnh mẽ, hắn lấy tay làm đao cắt đi từng chút một, nhưng thần trí vẫn chìm trong đại dương mộng mị, từ đầu đến cuối khó tìm thấy bè trúc.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai mới dần rõ ràng, là Kiều Tiên đang nói chuyện với người khác.
Một giọng nói khác cũng rất quen thuộc.
Phản ứng trong mộng chậm hơn thực tế rất nhiều, Thôi Bất Khứ nhíu chân mày suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới hẳn là Bùi Kinh Chập.
Tốc độ nói của hai người vừa nhanh lại thấp, không giống lời ong tiếng ve tầm thường, còn mang theo vẻ vô cùng sốt ruột khó mà che giấu, trong đó hình như nói tới mấy chữ lang quân, Phượng Nhị phủ chủ.
Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi!
Thôi Bất Khứ đột nhiên mở mắt ra.
Bởi vì cưỡng ép tỉnh lại từ trong giấc ngủ mà tim mơ hồ đau đớn, giống như bị một sợi tơ kéo cả vết thương trên vai.
Tiếng thét chói tai không phải phát ra từ Bùi Kinh Chập hay Kiều Tiên, mà là từ sân bên cạnh truyền tới, là tiếng hét chói tai đầy sợ hãi của thiếu nữ, Bùi Kinh Chập vội vàng nhanh chạy tới dò xét, Kiều Tiên cũng muốn đi ra ngoài cùng, trước khi ra cửa lại quay đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy Thôi Bất Khứ mở mắt, vội dừng bước vòng trở lại, đỡ hắn ngồi dậy.
“Chuyện gì xảy ra?” Thôi Bất Khứ đột nhiên tỉnh, đầu vẫn còn choáng váng.
“Phượng Nhị phủ chủ bế quan chữa thương, hình như xảy ra chút chuyện rắc rối.” Kiều Tiên nói.
Bùi Kinh Chập sắp xếp thị nữ mỗi ngày đưa cơm đổi nước trong phòng Phượng Tiêu, để lúc nào Phượng Tiêu tỉnh lại cũng có thể dùng, nhưng khi Thôi Bất Khứ ngủ mê hơn nửa ngày, thị nữ đi đưa cơm lại đụng phải Phượng Tiêu vốn nên ở trong nhà bế quan, còn bị Phượng Nhị phủ chủ đả thương, phải lấy sức ba người Bùi Kinh Chập, Tần Diệu Ngữ, cùng với Minh Nguyệt mới vừa tỉnh lại không lâu mới tạm thời chế phục được Phượng Tiêu, nhưng Phượng Tiêu cũng vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma, rơi vào hôn mê.
Ánh mắt của Thôi Bất Khứ dần tỉnh táo lại: “Hình như vừa rồi ta nghe các ngươi nói đến Băng Chi đan, có liên quan gì đến Băng Chi đan?”
Kiều Tiên không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không có liên quan gì, ngài nghe lầm.”
Thôi Bất Khứ yên lặng nhìn nàng.
Kiều Tiên: …

Bùi Kinh Chập biết võ công của mình như cách một rãnh trời với Phượng Tiêu, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được chân thật như bây giờ.
Cổ bị một cái tay nắm lấy, hơn nữa cái tay này càng ngày càng nắm chặt khiến hắn khó thở, rất nhanh là có thể đi gặp Diêm Vương.
“Lang… quân!” Bùi Kinh Chập nói ra hai chữ không rõ ràng từ trong kẽ răng.
Phượng Tiêu tóc tai bù xù làm như không nghe thấy, giữa chân mày hiện lên vết đỏ, là dấu vết chân khí lên được ấn đường lại bị cản trở, biểu hiện của việc thần trí chịu ảnh hưởng.
Sau khi y hấp thu hai viên xá lợi, nội lực đương nhiên tăng mạnh, nhưng cũng vì vậy mà để lại tai họa ngầm, bất kỳ cách đi đường tắt nào, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ gặp tai họa bất ngờ, Phượng Tiêu không tẩu hỏa nhập ma lúc giao thủ với Tiêu Lý đã là do y có tâm chí hơn người, nhưng hoặc trễ hoặc sớm, cửa ải này sẽ phải tới.
Bất đắc dĩ, Bùi Kinh Chập ráng vỗ một chưởng về phía Phượng Tiêu, thoáng qua liền bị đối phương đẩy ra, dưới nội lực phản chấn, Bùi Kinh Chập bị nội lực của mình làm bị thương.
Võ công của Phượng Nhị phủ chủ sau khi tẩu hỏa nhập ma không thấy yếu đi chút nào, ngược lại bởi vì tạm thời mất trí mà không ai có thể chế ngự được y.
Bùi Kinh Chập rất muốn khóc.
Bây giờ hắn rất hối hận, sớm biết vậy thì lúc trước mình hợp lực với bọn Minh Nguyệt nên xuống tay ác hơn một chút, nhưng ai có thể ngờ rằng lang quân nhà mình thoát khỏi giam cầm, tỉnh lại nhanh như vậy?
Bùi Kinh Chập hoài nghi hắn đợi không được Tam phủ chủ tới, thì đã hai chân đạp một cái, mạng nhỏ về Tây rồi.
Đến lúc đó lang quân tỉnh lại, phát hiện mình tự tay giết hắn, sẽ khổ sở biết bao.
“Ta là… Kinh Chập đây!” Bùi Kinh Chập ráng tranh thủ thời gian và đường sống cho mình, có ý muốn để Phượng Tiêu tỉnh lại.
Nhưng cũng không được.
Mặc dù Phượng Tiêu không phải là nổi điên lên, một chưởng một mạng, nhưng giờ phút này rõ ràng đang ở trong hỗn độn mờ mịt, không nghe thấy bất kì thứ gì bên ngoài.
Bùi Kinh Chập nước mắt lưng tròng, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy đám người Minh Nguyệt và Thôi Bất Khứ chạy tới, giống như phát hiện cứu tinh trên trời hạ xuống, trước mắt sáng lên.
“Nhị Lang!”
“Phượng Nhị!”
Đều là giọng nói giống như đã từng quen biết.
Thời khắc này Phượng Tiêu như hồn phách rời thân, những âm thanh kia từ xa truyền tới, đưa vào trong thân xác, linh hồn y đang bận đánh cờ kéo co với hai viên xá lợi do tông sư tiền bối biến thành, không rảnh phân thân, chân chí chạy khắp người nhưng không tìm được cửa ra phát tiết, chỉ có thể mặc cho thân xác làm theo bản năng.
Thanh âm chậm đi rất nhiều, y mới cảm giác được.
Là Minh Nguyệt?
Còn có họ Thôi nữa.
Phượng Tiêu khẽ thở dài một cái, nhìn hư ảnh như có như không trước mắt.
Râu ria đầy mặt, thân hình cao lớn khoanh tay đứng ở đối diện cách đó không xa, vẻ mặt cuồng ngạo, tựa như thế gian không có gì đáng để ông ta quan tâm.
Là chủ nhân của hai viên xá lợi.
Tông sư Ma môn đời trước, Thôi Do Vọng.
Phượng Tiêu nghĩ trong đầu, y nói làm sao Tiêu Lý lại rộng lượng như vậy được, nói đưa là đưa hai viên xá lợi, hóa ra là đợi y ở chỗ này?
Vật trân quý cỡ này, há là thứ mà phàm phu tục tử có thể chịu nổi, nếu không phải y cũng xuất thân Ma môn, võ công nhất mạch tương thừa, sợ rằng bây giờ không chỉ là tẩu hỏa nhập ma, mà là trực tiếp bạo thể mà chết.
Bùi Kinh Chập cũng không biết giờ phút này trong cơ thể Phượng Tiêu đang trải qua biến hóa kịch liệt cỡ nào, hắn chỉ biết là cái tay đang bóp chặt cổ mình của Phượng Tiêu, khi nghe thấy giọng nói của Thôi Bất Khứ lại từ từ buông ra.
Minh Nguyệt nhân cơ hội tiến lên điểm huyệt đạo Phượng Tiêu, cùng Tần Diệu Ngữ đỡ lấy cơ thể nóng bỏng của y.
Hắn cẩn thận đi theo lang quân mấy năm, còn không bằng một người quen biết không tới một năm, trong lòng Bùi Kinh Chập tràn đầy bi thương ai oán thầm nói, sau đó liền nghe thấy Minh Nguyệt nặng nề nói: “Tiếp tục như vậy thì không được, phải mau sớm tìm được Băng Chi, đây là ngoại lực duy nhất có thể giúp Nhị Lang vượt qua nguy hiểm trước mắt.”
Tần Diệu Ngữ nghi ngờ: “Bây giờ Nhị phủ chủ là tẩu hỏa nhập ma, chỉ dựa vào dược vật sợ rằng không dùng được, còn không bằng mấy người chúng ta hợp lực đưa ít chân khí cho y?”
Minh Nguyệt cười khổ: “Vạn lần không thể, bây giờ y không thiếu chân khí, ngược lại là chân khí sắp bạo thể, chỉ có thể dựa vào chính y từ từ dẫn dắt, khai thông kinh mạch, mặc dù thuốc Băng Chi này không có cách nào thay đổi càn khôn, nhưng trước mắt vẫn có thể đưa đến hiệu quả thư giãn điều dưỡng.”
Tần Diệu Ngữ haiz một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử: “Ta vừa vòng vo bên ngoài một vòng, hỏi tất cả hiệu thuốc khắp thành một lần, hoặc là ngay cả Băng Chi là thứ gì cũng chưa từng nghe qua, hoặc là hiểu biết lơ mơ, nói thuốc kia khó tìm, chỉ có tiệm thuốc lớn ở kinh thành mới có, bây giờ làm sao tới kịp?”
“Không cần phải đi kinh thành, ta có.”
Tiếng nói của Thôi Bất Khứ vừa dứt, Kiều Tiên cả kinh thất sắc, đang muốn lên tiếng ngăn cản, chỉ thấy Thôi Bất Khứ đã lấy ra một cái bình sứ, đổ ba viên đan dược bên trong ra, trực tiếp cạy miệng Phượng Tiêu nhét vào, sau đó mới khép cằm lại, bắt y uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.