Vô Song

Chương 153:




Lúc Dương Vân bị dẫn tới, trừ tinh thần uể oải một chút, còn lại cũng không có biến hóa quá lớn.
Y phục vẫn là y phục lúc trước, chỉ là hơi cũ đi, nhưng ở trong mắt những người khác, Dương Vân đã giống như hai người.
Không có khí phách nắm giữ tất cả như trước, trước khi triều đình chưa hạ sắc lệnh chính thức, trên danh nghĩa hắn vẫn là một quận trưởng, nhưng đã không khác gì tù nhân.
Dương Vân làm như không thấy những ánh mắt khác nhau rơi trên người hắn, thậm chí cũng không thấy Thôi Bất Khứ.
Một quyển danh sách đi qua tay Bùi Kinh Chập, đặt ở trước mặt Dương Vân.
Lúc trước, Lý Duyên ghi lại quan hệ của bọn họ cùng Dương Vân, và đại hộ địa phương bên trong bí hí đồ, mượn cái này để che giấu sự tồn tại của danh sách, một là vì lợi dụng điểm yếu uy hiếp Dương Vân, hai là vì để lại một đường lui cho mình vào thời khắc mấu chốt, không thể không nói gã đúng là có chút thông minh vặt, đáng tiếc gặp phải đại ma đầu Phượng Tiêu, trực tiếp xốc cả nơi kim ốc tàng kiều của gã lên trời, ngay cả bí hí đồ cũng không thể giấu được nữa, rơi vào trong tay Thôi Bất Khứ.
Lúc ấy thời gian đối phó Dương Vân cấp bách, Thôi Bất Khứ cũng không có thời gian suy nghĩ những danh mục cụ thể trong bí hí đồ này, nhưng sau khi Dương Vân và Vũ Nghĩa bị bắt, sự đối kháng của Lý Duyên đã không còn chút ý nghĩa nào. Ngược lại, gã vì giảm bớt xử phạt cho mình sau này mà tranh thủ được khoan hồng, còn tích cực cung cấp đầu mối, viết lại một lần danh mục được giấu trong bí hí đồ.
Đám người Thôi Bất Khứ lúc này mới phát hiện, bên trong cùng một tờ bí hí đồ, lại còn cất giấu hai bộ danh sách, một bộ là cho Dương Vân và những đại hộ kia nhìn, một bộ là mình bọn Lý Duyên Vũ Nghĩa biết, nói cách khác, quan viên này ở huyện Quang Thiên khi vâng mệnh biển thủ tai lương, cũng đã gạt Dương Vân kiếm một ít lời trong đó.
Loại thông minh vặt này nếu có thể đặt trên chuyện quốc gia đại sự, cống hiến tình báo lúc triều đình có quan hệ với Đột Quyết và Cao Câu Lệ, nói không chừng còn có chỗ để dùng, hiển nhiên Lý Duyên không có loại kiến thức này, cho nên cả đời gã đã dừng bước trong một cái huyện nho nhỏ, hơn nữa rất nhanh cũng không làm được chức Huyện thừa nữa rồi.
“Trong quyển danh sách này, có việc liên quan đến đám người Lý thị, Đinh thị lấy được chỗ tốt khi quyên lương miễn thuế, là thật sao?”
Ngón tay trắng nõn thon dài đẩy danh sách đến trước mặt hắn.
Dương Vân theo bản năng rụt về sau một cái, mấy ngón tay đẹp đẽ vô hại này lại giống như yêu ma quỷ quái với hắn, khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.
“…Là thật.” Dương Vân nói giọng khàn khàn.
Gia chủ Lý gia bất mãn nói: “Sứ quân, ngài còn chưa mở ra xem, làm sao biết là thật hay giả? Cho dù là Khâm sai triều đình, cũng không thể đổi trắng thay đen chứ?”
Cũng không biết Dương Vân trúng tà gì, vẻ vênh váo nghênh ngang ban đầu tan biến không còn dấu tích, nghe Lý thị nói thì ngược lại một năm một mười nói ra hết: “Tuy ta cũng họ Dương, nhưng bởi vì cha mẹ mất sớm, quan hệ với Bệ hạ không tính là thân cận, nhà cũng không có nhiều tài của, mới có thể muốn thừa dịp ở mấy năm giữ chức này để kiếm nhiều hơn một chút, lần này sau khi thiên tai xảy ra, ta vốn định giữ một chút ở quan thương, tránh cho lớn chuyện rồi không dễ thu dọn, là Lý Canh giựt dây ta, nói lúc thiên tai gạo còn đắt hơn vàng, trữ nhiều một chút là có thể kiếm nhiều một ít, triều đình sẽ không ngồi nhìn quận Quang Thiên không có lương thực để dùng, chờ Ngự sử xuống thì thuyết phục hắn dâng tấu cầu cứu, nhất định sẽ triều đình phát thêm lương thảo, đến lúc đó lại dùng để cứu giúp…”
Lý Canh cũng không ngồi yên nữa, ông ta nhảy một cái cao ba mét, cắt đứt lời Dương Vân: “Rõ ràng là chính ngươi ra quyết định, liên quan gì đến chúng ta!”
Dương Vân lạnh lùng nhìn ông ta, cũng không phản bác, cũng không nói lời nào.
Lý Canh hít sâu một cái, chắp tay nói với Dung Khanh và Thôi Bất Khứ: “Hai vị lang quân, Dương Vân là vốn quận quận trưởng, trước đây có quyền thế cỡ nào, không được hắn gật đầu đồng ý, chúng ta sao dám tự tiện chủ trương? Lúc ấy vì lấy lòng hắn nên có nói một đôi lời nịnh hót, nhưng cuối cùng người làm chủ vẫn là Dương Vân!”
Hắn biết so với Dung Khanh, Thôi Bất Khứ mới là người có quyền lực lớn, cho nên nói chuyện, hơn nửa tầm mắt đều rơi vào trên người Thôi Bất Khứ.
Nhưng Lý Canh thất vọng, Thôi Bất Khứ bình tĩnh không một gợn sóng, tư thế vẫn giống như lúc mới vào ngồi xuống, ngay cả lông mày cũng vẫn duy trì độ cong giống nhau, căn bản không có cách nào thấy được mật gì trong đó.
Thôi Bất Khứ thậm chí không để ý đến lời giải thích của Lý Canh, lúc ông ta vừa nói chuyện, hắn liền nối lời mà không có chút kẽ hở nào: “Vì giảm bớt xử phạt cho mình, ta cho rằng bây giờ ngươi nên giao lương thực tích trữ trong nhà mình ra, vẫn chưa muộn.”
Lại trở về đề tài mới bắt đầu, da mặt Lý Canh co rút một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhà tiểu nhân quả thật không còn lương thực, nếu ngài không tin thì cứ phái người đi lục soát!”
Thôi Bất Khứ hỏi: “Thật không có sao?”
Giọng của hắn rất nhẹ, người cách xa hơn một chút một ít thậm chí còn không nghe được, nếu như Phượng Tiêu ở chỗ này, nhất định có thể đoán được loại giọng này của hắn chính là điềm báo trước sắp xảy ra chuyện lớn.
Đáng tiếc Phượng Tiêu không có ở đây.
Cho nên Lý Canh cũng chỉ gật đầu một cái, chân thành lấy lòng nói: “Thật sự không có, nếu mà còn nữa, tiểu nhân nhất định lập tức giao ra!”
Nói xong ông ta lại tăng thêm một câu: “Nhờ có Thôi tiên sinh cùng Dung ngự sử ở đây, huyện thành mới có thể thái bình như vậy, nếu không những nạn dân kia đã sớm ồn ào rồi.”
Thôi Bất Khứ cười một chút, tựa như hưởng thụ với lời tâng bốc của Lý Canh, sau đó hắn nói với Bùi Kinh Chập: “Đưa người tới đây.”
Bùi Kinh Chập lên tiếng đáp lại rồi rời đi, chỉ chốc lát sau liền đưa năm người lên.
Nói chính xác là năm thi thể.
Lý Duyên, Vũ Nghĩa, còn có mấy người Lý Canh không biết tên, bây giờ đều đã biến thành thi thể lạnh như băng, vết máu khô khốc hoặc chưa khô trên người đều chứng tỏ bọn họ đã từng bị cực hình, ngay cả trên mặt cũng không ngoại lệ, trong đó có một thi thể bị lấy hết mắt, để lại lỗ máu đen sì. 
Nhưng người thường xuyên cùng bọn họ giao thiệp cũng có thể nhận ra thân phận người chết thông qua dáng người của mấy thi thể.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập toàn bộ phòng khách, ngay cả xông hương cũng không át đi được.
Người ở đây nào đã từng thấy được cảnh này, tiếng nôn mửa thi nhau vang lên.
Ngay cả Dung Khanh cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, bịt miệng quay đầu đi.
Lý Canh phát hiện mình nhìn chằm chằm Vũ Nghĩa hơi lâu, lâu đến mức ngay cả vết máu trên trán Vũ Nghĩa cũng có thể hiện ra trong đầu ông ta, ngực dâng lên một ngụm khí chua, bên tai lại truyền tới tiếng nôn mửa, ông ta cũng không nhịn được phun sạch sẽ hết một bữa cơm ra.
Mùi máu tanh, mùi thối của thi thể, mùi nôn mửa, chỉ là vậy đã đủ làm người ta nghẹt thở, huống chi mấy thứ này cộng lại, mọi người chỉ cảm thấy mình phải bị xông chết rồi, có người quả thực không đợi được, đứng dậy muốn chạy trốn khỏi nơi khiến người hít thở khó khăn này, lại bị Tả Nguyệt Vệ ở cửa cho đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên dọa sợ.
“Vũ Nghĩa và Lý Duyên đều là mệnh quan triều đình, cho dù ngươi là Tả Nguyệt sứ, cũng không quyền nói giết là giết…” Dương Vân run giọng nói, ánh mắt nhìn Thôi Bất Khứ giống như thấy ác quỷ.
“Nhưng ta đã giết rồi.” Thôi Bất Khứ vẫn là rất ôn hòa nói.
Dương Vân: …
Hắn đột nhiên cảm giác được mình bị đòn trong mật thất cũng không phải là chuyện khó chịu như vậy, ít nhất bây giờ còn giữ được cái mạng.
Thôi Bất Khứ nhìn về phía đám người Lý Canh: “Vũ Nghĩa và Lý Duyên là đồng lõa biển thủ tai lương, đã đền tội, Dương Vân là chủ mưu, phải áp tải lên kinh thành bị thẩm vấn, ta sẽ không động đến hắn, nhưng tác dụng của các ngươi thậm chí còn không bằng Lý Duyên.”
Lý Canh không giữ được trấn định nữa, ông ta trợn mắt nhìn Thôi Bất Khứ, bên ngoài mạnh bên trong yếu: “Đương kim Đường quốc công cùng họ với ta…”
Ông ta là một người thông minh, tuy biết lấy bối cảnh uy hiếp nhất đắc tội với người ta, nhưng cũng chỉ có thể lấy ngoại lực để làm rơm rạ cứu mạng.
Thôi Bất Khứ ôn nhu tỉnh táo cắt đứt lời ông ta: “Ngay cả đường chất của Bệ hạ ta còn có thể bắt, huống chi ngươi chỉ là bà con xa, Đường quốc công có muốn nhận ngươi hay không, hay là có ý kiến khác. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có muốn giao lương thực ra giúp nạn thiên tai không?”
Bốn mắt nhìn nhau, ngực Lý Canh phập phồng.
Ông ta biết bây giờ lựa chọn sáng suốt nhất của mình chính là nhượng bộ, ngoan ngoãn giao lương thực tồn trữ ra.
Nhưng Lý Canh ở huyện Quang Thiên đã lâu, mặc dù ông ta không làm quan, nhưng Lý gia là điển hình của việc nói một không hai, dưới Dương Vân, ngay cả đám Hoàng Lược cũng phải khách khí nhún nhường với người Lý gia ba phần.
Cứ chịu thiệt như vậy, quả thực có chút không cam lòng.
Lý Canh do dự nhìn ở Thôi Bất Khứ, ước chừng qua mấy hơi thở, Thôi Bất Khứ nói một tiếng “Tốt lắm”.
Tốt lắm?
Tốt cái gì?
Lý Canh mờ mịt không hiểu, liền nghe thấy Thôi Bất Khứ nói: “Đi mời Phượng Nhị phủ chủ ra.”
Phượng Tiêu xuất hiện rất nhanh.
Lý Canh không quen biết đối phương, nhưng cũng không trở ngại bị bề ngoài hấp dẫn của đối phương làm chói mắt.
Bên trong phòng khách có rất nhiều người đều giống ông ta.
Trong nháy mắt Phượng Tiêu tiến vào, dường như ngay cả khí tức khiến người ta nôn mửa trong phòng khách cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Thôi Bất Khứ giới thiệu: “Vị này là Nhị phủ chủ của Giải Kiếm phủ, Phượng Tiêu.”
Rất nhiều người vẫn còn mù mờ, cũng không biết Giải Kiếm phủ là chỗ nào, nhưng ít ra các quan viên đều biết, Lý Canh cũng có nghe qua.
Phượng Tiêu không lên tiếng, thậm chí không liếc mắt nhìn xung quanh nhiều, y đi tới trước mặt Lý Canh, mang theo ánh mắt kiêu ngạo dò xét.
“Ngươi chính là gia chủ Lý gia?”
Lý Canh theo bản năng đáp một tiếng vâng, còn chưa kịp chắp tay hành lễ.
Ông ta ngàn lần không nghĩ tới đây lại là lời trăn trối cuối cùng của mình.
Chỉ có một chữ trăn trối.
Kiếm đã xuyên qua ngực.
Máu bắn sang những người bên cạnh, đối phương hét ầm lên, tiếng thét chói tai của đại nam nhân lúc hoảng sợ lại không kém nữ tử chút nào, đều khiến người ta sinh ra xúc động muốn nhíu mày.
Trưởng tử của Lý Canh quát to một tiếng muốn nhào lên, lại bị Bùi Kinh Chập đá văng ra, cả người trực tiếp lăn sang bên cạnh.
Ngay sau đó Phượng Tiêu rút kiếm, cơ thể Lý Canh ngã ra sau.
Một kiếm xuyên tim, không có bất kì đường sống cứu vãn.
“Tất cả câm miệng, nếu không cứ tiếp tục giết.” Thôi Bất Khứ ho khan hai cái, lên tiếng nói trong sự hỗn loạn.
Tất cả mọi người gắng gượng khống chế giọng nói vẻ mặt của mình, gắt gao che miệng lại.
“Lý Canh, ta đã giết, cũng không ngại giết thêm mấy người.”
Thôi Bất Khứ quét nhìn toàn phòng, gần như mỗi người đều chôn sâu đầu trước ngực dưới ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Không đợi trưởng tử Lý gia nói chuyện, gia chủ Đinh gia đã phản ứng đầu tiên, ông ta nhào lên quỳ xuống, thất thanh nói: “Ta nộp! Ta nộp! Nhà ta còn có thừa lương, giấu trong một hầm trú ẩn cách nhà mình một con đường, bây giờ ta sẽ dẫn ngài qua đó!”
Thôi Bất Khứ thở dài một tiếng, tựa như rất tiếc nuối: “Nếu sớm làm như thế thì không phải sẽ không chết sao?”
Những người khác rùng mình, cũng đều chen lấn tiến lên đầu hàng, rất sợ nói chậm thì cái mạng nhỏ này sẽ không còn nữa.
Chỉ có Bùi Kinh Chập nghi ngờ nhìn Phượng Tiêu đứng ở sau lưng Thôi Bất Khứ đang hết lòng tận tụy với công việc làm bối cảnh, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra: Lang quân nhà hắn còn đang bế quan, đây hẳn là Tần Diệu Ngữ giả trang, khó trách từ đầu tới đuôi lộ ra vẻ không được tự nhiên, nếu đổi là lang quân thật, lúc này khẳng định không thể nào an tĩnh như vậy, làm sao cũng phải khen mình có kiếm pháp tinh vi không trật một phát nào.
Tựa như phát hiện ra suy nghĩ của hắn, “Phượng Tiêu” kia quay đầu chớp mắt cười với hắn một tiếng, yêu kiều tinh nghịch, quả nhiên không giống nụ cười của Phượng Tiêu.
Khóe miệng Bùi Kinh Chập co quắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.