Vô Song

Chương 173:




Phượng Tiêu chưa bao giờ giao tính mạng vào tay người khác.
Cho dù gặp phải tình cảnh khó khăn nhất, y cũng phải nắm hơn nửa số mạng trong tay, ít nhất là tự quyết định đi về trước, hay là lui về phía sau.
Nhưng đêm qua hung hiểm khó lường, đã vượt ngoài dự đoán của y.
Lúc y giao thủ cùng Đồ Ngạn Thanh Hà, tuyệt đối không nghĩ tới lấy cảnh giới võ công của đối phương sẽ làm ra thủ đoạn xấu xa hạ lưu như vậy, lại hạ cổ trùng trên người y.
Đây là điều tính sai thứ nhất.
Sau khi giao thủ, Đồ Ngạn Thanh Hà vô căn cứ mà hàng, lại bỗng nhiên đi xa, tuy y có nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới đối phương đã sớm biết y phải đi dự tiệc ở phủ Tần vương mà ở đó há miệng chờ sung.
Đây là điều tính sai thứ hai.
Cho tới trong nháy mắt sau này tỉnh lại từ trong ảo giác, y mới đột nhiên biết, cổ độc đã phát tác khi nhìn thấy Tiêu Lý xuất hiện rồi.
Mà cổ độc phát tác, không chỉ có mình y.
“Lúc ấy ta chỉ ra một kiếm, trong lòng vẫn nghĩ thu tay, không dùng hết toàn lực, một kiếm kia hạ xuống, chỉ biết có người bị thương, mà không ảnh hưởng đến tính mạng.”
“Sau khi ta tỉnh táo lại, tình cảnh rất loạn, Thái tử hét to dẫn tới thị vệ trong phủ, ta chỉ kịp xem qua.”
“Người chết là Thái tử phi, còn có mấy thị vệ nữ quyến, vết thương trên người bọn họ đều là do kiếm, Thái tử phi bị một kiếm xuyên tim, mấy người khác bị cắt cổ.”
“Có lẽ Thái tử cùng đám người Tấn vương bị trúng chiêu, nhìn thấy ảo cảnh. Ở trong ảo giác của bọn họ, ta là hung thủ. Nhưng chẳng lẽ tất cả mọi người đều trúng cổ sao?”
Phượng Tiêu vài ba lời nói xong tình hình lúc đó, Thôi Bất Khứ rất nhanh đã nói lên nghi vấn của mình.
“Lúc hỗn loạn, các ngươi ở chỗ nào? Chỗ trống trải, hay là trong phòng?”
Phượng Tiêu: “Một khách sảnh, cửa sổ rộng mở, có ca múa, tiếng nhạc từ bên ngoài hồ truyền tới, bên trong nhà không có nhạc sĩ.”
Thôi Bất Khứ: “Mùi thơm?”
Phượng Tiêu: “Hương phấn trên người nữ quyến, túi thơm của nam tân, còn có chủ nhà xông hương, các loại mùi thơm hỗn tạp đan xen, không có cách nào phân biệt có mùi gỗ lim hay không.”
Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Cổ độc phải dùng máu tươi để nuôi, có liên quan đến tính mạng của kí chủ, có thêm mùi hương, sắc, âm các loại phụ trợ mới hoàn toàn phát huy hiệu dụng của cổ độc. Nhưng mọi chuyện đều có lợi và hại, nhất là loại cổ độc điều khiển thần trí, hoặc làm loạn tâm chí này, không phải tùy tiện muốn có là có, ắt phải hao phí vô số tinh lực mới có thể bồi dưỡng được, thậm chí còn liên quan đến tính mạng chủ nhân, cổ chết thì chủ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Phượng Tiêu nhíu mày: “Nhạn Đãng sơn trang, ngoại ô Lạc Dương, phủ Tần Vương. Như vậy, chúng ta đã gián tiếp làm đối phương bị thương ba lần, thế mà mạng hắn cũng quá cứng, còn chưa chết sao?”
Thôi Bất Khứ: “Lúc Quật Hợp Chân vào Trung Nguyên, ắt sẽ dẫn theo đại vu Đột Quyết, có không ít nhân vật có thể lấy mạng điều khiển cổ, nhưng cũng sẽ không nhiều, lúc ở ngoại ô Lạc Dương, vu y thao túng cổ trùng chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, nhưng ngươi vẫn bị trúng cổ, nói rõ đối phương còn có người khác.”
Hắn dừng một chút, “Nhưng loại cổ trùng này cực kỳ khó thấy, ta đoán đối phương cũng đã đến cực hạn, nếu không Thái tử và đám người Tấn vương không thể nào khôi phục như cũ nhanh như vậy được, điều này nói rõ bọn họ không có trúng cổ, tối đa chỉ là bị mê hương và tiếng nhạc làm mê muội tâm thần, lầm vào ảo cảnh, ở trong ảo cảnh nhìn thấy ngươi giết người thôi.”
Phượng Tiêu đi qua đi lại, suy tư.
Mùi ở đó không tính là khó ngửi, nhưng Phượng Tiêu không thể nào thích cho được.
Y yêu sạch sẽ đến trình độ cao nhất, xưa nay y phục bị dính một chút vết bẩn, nếu có điều kiện sẽ thay toàn bộ.
Lấy bản lĩnh của y, bây giờ cũng chưa chắc không thể cưỡng ép rời đi.
Nhưng nếu như vậy, chẳng những không thay đổi được gì với án tử, hơn nữa còn bị đâm ngang.
Có thể tưởng tượng, phủ Tần vương xảy ra chuyện lớn như vậy, trên dưới triều đình đều bị kinh động, bây giờ tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Phượng Tiêu.
Trước mắt không biết phủ Tần vương và Hoàng cung đã loạn thành gì rồi.
Thôi Bất Khứ cũng rất rõ một điểm này, cho nên khi biết Phượng Tiêu không sao, hắn mới lấy lại tỉnh táo như bình thường.
Chỉ có như vậy, mới có thể ứng phó với bão táp kế tiếp.
“Vừa rồi nhất định có người trúng cổ nổi cơn điên giết người, nhưng lúc ta thanh tỉnh, lại không nhìn thấy người nổi điên, chỉ có một khả năng, chính là người trúng cổ sau giết người cũng đã bị giết. Cho dù cổ độc có thể bị thần không biết quỷ không hay đưa vào, nhưng những mùi hương và tiếng nhạc dụ cho người vào huyễn cảnh kia thì phải giải thích như thế nào?” Phượng Tiêu nhìn như đang hỏi Thôi Bất Khứ, thực chất cũng đang tự hỏi.
Thật ra thì trong lòng hai người đã có câu trả lời.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Phủ Tần vương có nội gián, hơn nữa lúc ấy nội gián kia nhất định cũng ở tại chỗ. Thái tử phi đã chết, khả năng không lớn; những người khác không đủ thân phận, cũng rất khó an bài những chuyện này; trừ khi…”
Phượng Tiêu nói tiếp: “Quản sự của phủ Tần vương, Tần vương phi, hay là, Tần vương Dương Tuấn.”
Y chợt nhớ tới một chuyện, cho nên giọng nói hơi ngừng.
Thôi Bất Khứ kỳ quái, không khỏi ừm một tiếng, giọng nhấc lên, thúc giục y nói tiếp.
“Nhớ ra rồi, chén máu hươu kia.”
Phượng Tiêu thở dài khe khẽ, “Lúc ta vào cung gặp Bệ hạ, vừa vặn gặp Dương Tuấn thỉnh cầu máu hươu, máu hươu tanh mặn, tư âm cường dương, những công khanh quý tộc bọn họ rất thích như vậy, trước kia Dương Tuấn cũng làm không ít chuyện này, cho nên lúc đó ta không có hoài nghi gì cả.”
Thôi Bất Khứ: “Cho dù có phải Dương Tuấn hay không, bây giờ mới đi tìm người, cũng không làm được chuyện gì.”
Nếu như không phải là hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không thừa nhận, nếu như là hắn, hắn càng không thừa nhận. Chuyện đã xảy ra, tất cả chứng cớ tiêu hủy bảy tám phần rồi.
Thôi Bất Khứ: “Nếu như mục đích của bọn họ chỉ là nhốt ngươi ở đây, không khỏi cũng quá chuyện bé xé ra to.”
Phượng Tiêu: “Ngày kia là hội Phật, bây giờ khẳng định mấy vị Hoàng tử trưởng thành cũng không tham dự được nữa, hơn nữa bởi vì xảy ra chuyện này, chắc chắn tâm lí Hoàng đế mượn hội Phật cầu phúc sẽ càng khẩn cấp hơn, hội Phật này sẽ không có khả năng bị hủy bỏ đâu.”
Thôi Bất Khứ: “Không phải ngày kia, bây giờ đã qua giờ Tý, là mười sáu tháng giêng rồi.”
Hắn phủi bụi trên người, mặc lại áo choàng, đây là động tác sắp rời khỏi.
“Ta phải đi rồi.”
Chỗ Phượng Tiêu đã hỏi xong, đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian một ngày một đêm đủ để làm rất nhiều chuyện.
Phượng Tiêu lười biếng nói: “Thôi tôn sứ cũng đừng để cả người thương mà trở lại, hại ta ngồi tù còn không yên, phải phí sức phí tâm chữa thương cho ngươi. Lần này ta không dễ nói chuyện như vậy đâu!”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Ngươi đã bao giờ nói chuyện? Đàng hoàng đợi ở chỗ này đi, có rửa sạch tội danh cho ngươi hay không, thì phải xem tâm tình của bổn tọa.”
Hắn lười nói thêm nữa, xoay người phất tay áo đi, bước chân không dừng lại giây nào, trong tiếng vọng càng lúc càng xa, rất nhanh đã hòa làm một với bóng tối.
Tiếng gào khóc bên trong lao ngục chẳng biết nhỏ xuống từ lúc nào, đổi thành nghẹn ngào như có như không, ngược lại càng có vẻ âm u.
Phượng Tiêu lại nhíu mày lần nữa.
Dĩ nhiên y không sợ âm u, nhưng y ghét ẩm ướt dơ bẩn, góc tường mọc đầy rêu xanh, còn có những con sâu không lúc nào, không chỗ nào không có mặt mà ngọ nguậy.
Cũng không phải là không thể rời đi bây giờ, nhưng ít đi một người là y, không phải kẻ địch càng có thể buông tay chân ra sao?
Phượng Tiêu thở dài, cảm động vì sự hi sinh của mình.
Người có tính cách cao cả cỡ nào mới có thể chịu đựng hoàn cảnh như vậy, tiếp tục ở lại chỗ này?
Phượng Tiêu ngẫm nghĩ.
Thôi Bất Khứ đứng ở cửa Hình bộ đại lao.
Canh ngục thấy lúc hắn ra sắc mặt không được tốt, không đợi đối phương hỏi tội, mình đành phải bồi tội trước.
“Thôi tôn sứ, không phải chúng ta tận lực làm khó Phượng phủ chủ, thật sự là vụ án này huyên náo quá lớn, bây giờ mưa gió cả thành, Bệ hạ nghiêm lệnh không được cho bất kì ai vào thăm, ngài còn…”
Từ trước đến giờ chỉ có người tới thăm tù hối lộ lấy lòng canh ngục, đã có mấy ai nghe canh ngục của Hình bộ đại lao phải nói xin lỗi giải thích với người thăm tù đâu, nhưng đối mặt với Tả Nguyệt sứ, bọn họ còn thật không có sức như vậy.
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Làm như vậy rất tốt.”
“Hay là ngài… Hả?” Canh ngục đang suy nghĩ chọn lời như thế nào, bất thình lình nghe thấy câu này, còn tưởng rằng Thôi Bất Khứ nói ngược lại.
Thôi Bất Khứ hỏi: “Bệ hạ rất tin Phượng phủ chủ, nhưng chuyện này liên quan đến tai tiếng, hắn cũng không thể độc đoán chuyên quyền, cho nên hắn chỉ phải để y ở đây một thời gian.” 
Canh ngục vội nói: “Dạ, tiểu nhân cũng nghĩ như vậy.”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi có muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?”
Canh ngục mờ mịt.
Thôi Bất Khứ: “Ngươi đi tìm một cái bô chưa được rửa sạch, dọn dẹp sạch sẽ buồng giam của Phượng phủ chủ, đặc biệt để đặt cái bô kia, không đến nửa ngày, Phượng phủ chủ sẽ chủ động cho ngươi tiền.”
Canh ngục trố mắt nghẹn họng: “Chuyện này, không được tốt thì phải?”
Thôi Bất Khứ cười: “Không chỉ có y sẽ cho tiền, ta cũng sẽ cho, nếu ngươi sợ sau chuyện này y báo thù, ta có thể viết cho ngươi một tờ giấy, Tả Nguyệt cục đang cần mấy thị vệ, sau chuyện này sẽ điều ngươi qua, có thể trực ở ban ngày ban mặt, chẳng phải tốt hơn cái nơi cả ngày âm u mờ tối này sao?”
Mặt tên canh ngục lộ vẻ động tâm, Thôi Bất Khứ không nhiều lời nữa, vỗ vỗ bả vai đối phương rồi rời khỏi nơi này.
Hắn không trở về Tả Nguyệt cục, cũng không đến phủ Tần vương, mà là tự ý lên ngựa chạy thẳng tới cung Đại Hưng.
Lúc này đỉnh đầu có một vầng trăng sáng nhô cao, xua tan hết mây đen đầy trời, chính là giờ sửu canh ba mười sáu tháng giêng.
(*) Giờ sửu = từ 1 đến 3h sáng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thôi Bất Khứ đều sẽ không nghĩ tới, sau cái đêm dài hôm nay, lại có một biến cố lớn hơn hạ xuống ngay trên đầu đế quốc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.