Vô Song

Chương 177:




Phượng Tiêu thiếu chút nữa cho là mình vừa nhập định hồn đã lìa khỏi xác, chạy vào trong xe đổ dạ hương.
(*) Dạ hương aka “sản phẩm cuối cùng của quá trình tiêu hóa” =]]]]]]]
Nhất là khi hai bên trái phải đều có mùi hôi thối xông tới, lấy vô hình hóa hữu hình, bao lấy cả người y, suýt nữa thì Phượng Tiêu một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, hận không thể như sương như khói tiêu tan trong trời đất này.
Tật yêu sạch sẽ của y đã có từ lúc sinh ra rồi, khi còn bé luyện công, trưởng bối cho y dựng ngược dựa vào tường luyện cơ thể và nghị lực, vì không để cho tay tiếp xúc cùng mặt đất cát đá nên y đã dọn quần áo tơ lụa trong rương ra kê dưới lòng bàn tay, tí nữa thì khiến trưởng bối giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Thử nghĩ đến một vị Phượng lang quân như thế mà lúc này đột nhiên gặp phải biến cố này, trong lòng nghĩ thế nào?
Một chữ, ói.
Hai chữ, chán ghét.
Ba chữ, muốn giết người.
Bốn chữ, sống không bằng chết.
Phượng Tiêu thà để cho đám người Đồ Ngạn Thanh Hà, Tiêu Lý, Ngọc Tú Nguyên Tam Tư đồng thời tới vây công mình, chứ không muốn ở đây thêm để lỗ mũi bị ô nhiễm thêm chút nào nữa. 
Hai tên cai ngục đang gắng sức đặt cung dũng(*) dưới đất.
(*) Cung dũng aka thùng phân, cái b*
Chính bọn họ cũng sắp bị xông đến ói rồi, trên mặt bọc hai lớp vải còn không ngăn được mùi vị đó chui thẳng vào trong thất khiếu.
May mà lúc này thời tiết còn lạnh, nếu là ngày nóng bức, đó mới khiến người ta như ở địa ngục.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói lời nào, ăn ý bỏ của chạy lấy người.
Hai tên cai ngục một đường chạy như điên, khó khăn lắm mới chạy tới một chỗ gần đó, không hẹn mà cùng nhau phun một hơi ra.
“Ta nói này, lấy thân phận vị kia, làm như vậy, ngươi không sợ sau khi y ra ngoài tìm ngươi tính sổ sao?” Cai ngục Giáp tháo mặt nạ, dùng sức thở hổn hển.
“Không sao không sao, đến lúc đó, ngươi và ta đã không cần ở cái nơi quỷ quái này nữa rồi!” Cai ngục Ất cười khì khì.
Tiếng nói vừa dứt, giọng nói âm trầm từ sau lưng truyền tới.
“Hai vị có nơi nào tốt hơn để đi vậy? Không ngại chia sẻ một hai.”
Cơ thể cai ngục Ất chấn động một cái, từ từ quay đầu.
Một khuôn mặt vô cùng anh tuấn đập vào tầm mắt.
Đổi lại ngày thường, ở trên đường nhìn thấy nhân vật như vậy, nhất định cai ngục Ất sẽ liên tục để mắt nhìn lâu thêm mấy lần.
Nhưng giờ phút này sắc mặt gã tái nhợt đi trong nháy mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi.
“Phượng… Phượng phủ chủ!”
Mỗi một phòng giam trong Hình bộ đại lao đều được khóa ba lần, đều là khóa đặc biệt của triều đình, làm bằng thép ròng, cho dù là cường đạo tội ác chồng chất bị giam vào cũng phải bó tay chịu trói.
Nhưng mà khóa như vậy, Phượng Tiêu nói đứt liền đứt luôn
Cai ngục Ất phản ứng cực nhanh, quỳ xuống bịch một tiếng.
“Phượng phủ chủ thứ tội, gần đây trong đại lao hơi có nhiều cung dũng, không có chỗ để, phòng giam hai bên chỗ ngài lại đều trống không, vừa vặn tạm để ở đó, tiểu nhân thấy ngài đang đả tọa, liền không dám quấy rầy, tiểu nhân sẽ đi đổi, lập tức đi đổi!”
Phượng Tiêu mỉm cười: “Ngươi cũng thông minh đấy, không khai Thôi Bất Khứ ra, như vậy bị ta đánh một trận còn có thể đến bán thảm trước mặt hắn!”
Cai ngục Ất lúng ta lúng túng.
Phượng Tiêu chợt cười một tiếng: “Ông đây không thể đợi ở đây một giây nào nữa, nếu các ngươi đã muốn đuổi ta đi, vậy ta sẽ làm theo nguyện vọng của các ngươi.”
Y thật sự muốn cất bước đi, hai tên cai ngục bị dọa sợ, vừa không dám động tay, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể khổ sở cầu khẩn.
“Tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, xin Phượng phủ chủ thương hại, tiểu nhân sẽ dọn mấy cái cung dũng kia ngay, lại đi mua chút hoa tươi tới, xông hương chỗ này lên, nhất định sẽ khiến ngài cảm thấy như ở nhà! Phượng phủ chủ, ngàn vạn lần đừng đi mà!”
Hai tên cai ngục chỉ thiếu nước không ôm lấy bắp đùi Phượng Tiêu mà khóc thôi.
“Các ngươi có muốn không bị truy cứu sau chuyện này không?” Phượng Tiêu hỏi.
Cai ngục gật đầu như giã tỏi.
“Ta dạy cho các ngươi một biện pháp.” Phượng Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay.
Hai người vội vàng đứng dậy đi đến, vểnh tai nghe, nhưng thình lình cả người tê rần, nhất thời không thể động đậy, không thể lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt bị Phượng Tiêu xốc cổ áo kéo sâu vào trong đại lao.
Phượng Tiêu trực tiếp ném hai người vào trong phòng giam hai bên chia ra để đặt cung dũng, để mặc bọn họ bị điểm huyệt tê nằm dưới sự bao vây của đám cung dũng, lẳng lặng hưởng thụ mùi vị trong hai giờ.
Chỉ sợ chờ đến lúc bọn họ khôi phục tự do, đã bị hun đến mức hoàn toàn mất đi cảm giác với mùi thúi.
Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, ra vào Hình bộ đại lao như đi dạo sân vắng.
Lúc tới gần cửa, y kéo áo ngoài xuống, tiện tay lấy áo ngoài của cai ngục treo trên tường xuống, bĩu môi một cái, nửa là chê thay.
Tên khố họ Thôi biết xương sườn mềm của y ở đâu, bây giờ Phượng Tiêu cảm thấy từ sợi tóc đến lông măng của mình đều tản ra mùi thúi, y đã không để ý tới bây giờ ban ngày hay là ban đêm, Vân Hải Thập Tam Lâu đang có âm mưu động trời gì không nữa rồi.
Đối với y mà nói, bây giờ chỉ có một chuyện quan trọng nhất.
Tìm một chỗ để tắm.
(Cười ẻ, ai bắt trêu vợ cho lắm vào =]]]]]])

Quật Hợp Chân vươn cổ tay trái ra.
Màu da của hắn trắng hơn người Đột Quyết bình thường.
Sau khi đến Trung Nguyên, Quật Hợp Chân phát hiện thậm chí y còn trắng hơn cả người Trung Nguyên.
Người Trung Nguyên coi trắng là đẹp, nhưng người Đột Quyết thì không hề, cho nên từ nhỏ đến lớn, Quật Hợp Chân không ít bị cười nhạo chế giễu thậm chí bị bắt nạt chỉ vì màu da.
Hắn là vương tử Đột Quyết, nhưng thân phận địa vị lại rất vi diệu.
Tay phải Quật Hợp Chân cầm đao, đặt lưỡi đao nướng trên lửa.
Chỉ chốc lát sau, hắn dùng cây đao này cứa một nhát lên cổ tay mình.
Trên da thịt trắng nõn trong nháy mắt đã có máu chảy, ngưng tụ thành dòng rơi xuống dưới.
Hắn bình tĩnh nhìn, khẽ nhếch khóe miệng, cực kỳ giống một kẻ lấy tự hủy hoại làm niềm vui.
Nhưng trong thực tế, những giọt máu kia nhỏ xuống bên trong một bình sứ ở trên bàn.
Cả cái bình đen nhánh, máu rơi vào trong không hề phát ra tiếng vang nào.
Nếu đặt cái bình lớn bằng bàn tay này dưới ánh mặt trời, sẽ phát hiện bên trong toàn là những con sâu đang ngọ nguậy.
Cơ thể trùng nhỏ dài mềm mại, quanh thân nổi một tầng mô, thỉnh thoảng hiện ra một tầng kim quang ở dưới ánh sáng.
Bùi Kinh Chập và những người chết oan ở Nhạn Đãng sơn trang nhất định có thể nhận ra lai lịch của những con trùng này.
Đó chính là cổ đã từng xâm nhập vào thân thể bọn họ.
Theo máu càng chảy càng nhiều, trùng trong bình càng thêm vui sướng, bọn chúng liều mạng ngọ nguậy, tựa như đang hưởng thụ một bữa tiệc máu tươi vậy.
Sắc mặt Quật Hợp Chân hơi tái nhợt, nhưng nụ cười lại càng sâu.
Cho đến khi một người nắm lấy tay hắn, điểm huyệt đạo cầm máu.
Quật Hợp Chân hơi biến sắc mặt, muốn rút tay về mà không được, đối phương cũng thả ra, chỉ lấy cái bình hắn đang cầm rồi mới hất tay hắn ra.
“Đồ Ngạn, ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông, đừng làm hỏng chuyện lớn của ta!” Hắn đột nhiên giận dữ.
“Ta cũng không muốn quản ngươi.” Đồ Ngạn Thanh Hà lạnh lùng nói, “Nhưng ngươi nhìn chính ngươi mà xem, bây giờ người không giống người, quỷ không giống quỷ, chỉ sợ Dương Kiên còn chưa chết, ngươi đã mất máu quá nhiều mà chết rồi.”
Quật Hợp Chân vốn đang quỳ ngồi dưới đất, nghe lời ấy thì theo bản năng bật người dậy muốn phải phản bác, nhưng một trận choáng đầu hoa mắt ập đến, không thể không lấy khuỷu tay chống bàn để ổn định thân hình.
“Ngày mai.” Hắn mím môi nói, “Chỉ cần qua ngày mai là đại công cáo thành, ngươi đừng cản trở ta, đám người Thôi Bất Khứ kia khó đối phó, lúc nào Tiêu Lý cũng có thể trở quẻ, ai cũng không nhờ vả được, ta chỉ có thể dốc toàn lực, ta sẽ để Phượng Tiêu lại cho ngươi, ngươi có thể giao thủ quyết chiến với y.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Sau đó thì sao? Ngươi sẽ chết sao? Ngươi không phải nói ngươi từ nhỏ bị tất cả mọi người xem thường, đánh cược một hơi muốn thành công sao, những cổ trùng này đương nhiên có thể giúp ngươi đạt được mục đích, nhưng người chết rồi thì còn có ích lợi gì nữa?”
Quật Hợp Chân cười nói: “Ta sẽ không chết. Đồ Ngạn, ngươi bẩm sinh là kẻ mạnh, ngươi không thể hiểu thứ người như chúng ta đâu, dù bị ném ở trong sa mạc thoi thóp, chỉ cần có một chút xíu nước là ta có thể vùng vẫy sống sót. Ta biến thành nửa phế nhân cũng không cần gấp, thần trí của ta vẫn còn, đầu óc cũng còn tỉnh táo, đủ để quản lí Đột Quyết.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Có ý nghĩa sao?”
Quật Hợp Chân hỏi ngược lại: “Vậy sau khi ngươi rời núi liền tìm cao thủ giao chiến thì có ý nghĩa sao? Thắng thì sao, mà thua thì sao?”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Võ đạo vĩnh viễn không có cảnh giới, nhưng quyền thế sẽ làm người ta trầm mê tự hủy.”
Quật Hợp Chân mỉm cười: “Vậy sư phụ của ngươi thì sao? Chẳng lẽ không phải Hồ Lộc Cổ ngã xuống khi đang theo đuổi võ đạo không có cảnh giới sao? Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, chỉ là mong muốn của mỗi người khác nhau thôi.”
Đồ Ngạn Thanh Hà yên lặng không nói, góc cạnh cái cằm rõ ràng hơi căng thẳng, thể hiện chủ nhân của nó không dễ chịu nhưng lại không muốn để lộ ưu tư.
Quật Hợp Chân ôn nhu nói: “Đồ Ngạn, ngươi và ta quen biết từ nhỏ, mặc dù thời gian sống chung cũng không nhiều, nhưng ở trong lòng ta, ngươi và ta giống như bạn cũ. Ta biết ngươi quan tâm ta, sau chuyện này, tâm nguyện của ta đã xong, có thể tìm càng nhiều cao thủ hơn cho ngươi, để ngươi thử kiếm, để ngươi tiến tới cảnh giới võ đạo nhanh hơn.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Quật Hợp Chân nói từng chữ: “Ta muốn Dương Kiên chết.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “…Hắn còn có rất nhiều con trai.”
Quật Hợp Chân lắc đầu: “Con trai của hắn tuổi tác còn nhỏ, cũng không làm được gì, không quyết đoán hiệu lệnh quần hùng như hắn, Vũ Văn thị bị cướp, không cam lòng đã lâu, Thiên Kim công chúa vẫn luôn khuyến khích Phụ Hãn đánh về phía Nam, Dương Kiên vừa chết, Nam Triều ắt cũng sẽ hân hoan, thừa dịp mà vào, đến lúc đó, phương Bắc nhất định sẽ rơi vào đại loạn, mà Đột Quyết ta có thể xuôi Nam chiếm lấy phần lớn địa bàn, thống nhất đồ Đột Quyết.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Đến lúc đó, ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng.”
Quật Hợp Chân: “Phụ Hãn đã đáp ứng, chỉ cần ta có thể làm thành chuyện này, sẽ cho ta vị trí Diệp hộ.”
Đồ Ngạn Thanh Hà không lên tiếng, nhưng rõ ràng trên mặt hắn viết “lấy tính đa nghi của ngươi mà lại tin lời lão”.
Quật Hợp Chân cười lên, sắc mặt càng trắng môi càng đỏ, ráng màu chiếu vào lại có vẻ quyến rũ khó tả.
Nhưng Đồ Ngạn Thanh Hà biết, Quật Hợp Chân vốn không phải bộ dáng này, đây chẳng qua là bị cổ độc ăn mòn, sau khi hấp thu tinh khí, hao tổn quá độ mà ra.
Độc vật càng lợi hại, cắn trả sẽ càng mạnh, cho tới bây giờ đều là như vậy.
“Tất nhiên ta sẽ không gửi gắm hi vọng cho bất kì ai cả. Nhưng ta cũng gieo cổ lên người Phụ Hãn.”
Quật Hợp Chân cười nói, “Ta ắt có trăm cách để lão không dám đổi ý.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Chờ ngươi lên làm Diệp hộ, có phải sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí Khả Hãn hay không?”
Quật Hợp Chân lắc đầu một cái: “Ta không nghĩ xa như vậy. Lí lịch uy vọng của ta đều không thể áp phục được những người đó, ta không thể ai cũng hạ cổ được. So với Khả Hãn Đột Quyết oai phong, có lẽ vị trí ở phía sau bày mưu lập kế mới thích hợp với ta hơn.”
“Một lần cuối cùng.” Đồ Ngạn Thanh Hà nói, “Đây là một lần cuối cùng ta giúp ngươi.”
Quật Hợp Chân thở dài: “Cám ơn ngươi.”

Mười sáu tháng giêng, hoàng hôn.
Thôi Bất Khứ ngồi dựa trước bàn, đỡ trán nghỉ ngơi.
Hắn đã sắp một ngày một đêm chưa hề chợp mắt.
Người bình thường còn không nhịn được, hắn lại dựa vào ý chí hơn người mà chịu đựng đến giờ.
Thẳng đến lúc này mới thoáng buông lỏng, vốn định sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng bất tri bất giác lại ngồi ngủ mất.
Ánh nắng đỏ rực đầy trời, từ vàng hóa tím, xán lạn chói mắt.
Ánh sáng dần tối đi.
Thôi Bất Khứ hơi nhíu mày.
Cái tư thế này đương nhiên ngủ cũng không yên ổn.
Hắn đang mơ thấy Phượng Tiêu điểm huyệt đạo toàn thân hắn, ngay cả mắt cũng không thể nháy, nhất định phải ép hắn thưởng thức phong thái xuất chúng của đối phương, sau đó làm một bài thơ, mới chịu để hắn đi.
Hại người, Thôi Bất Khứ rất thành thạo.
Nhưng làm thơ, hắn thật sự chưa học bao giờ.
Hắn bốc lửa giận lên ba trượng, trực tiếp chửi má Phượng Tiêu, Phượng Tiêu cười to ha ha, đẩy một chưởng tới.
Cơ thể Thôi Bất Khứ lệch một cái, tỉnh.
Đối diện mơ hồ có một người.
Thôi Bất Khứ định thần nhìn lại, là Trưởng Tôn Bồ Đề.
“Không có đèn, sợ quấy rầy ngươi.” Trưởng Tôn nói.
“Có chuyện gì?” Thôi Bất Khứ xoa xoa lỗ mũi.
Trưởng Tôn gật đầu, lại lắc đầu: “Không có gì quan trọng, ngươi có thể nghỉ ngơi tiếp, chỉ có một chuyện nhỏ thôi.”
Thôi Bất Khứ: “Nói.”
Trưởng Tôn: “Phượng Tiêu vượt ngục rồi.”
Thôi Bất Khứ: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.