Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 110: Chúc ngủ ngon cô giáo Tô!




Cho đến nay, Lạc Trần luôn biết, mặc dù mình là một sát thủ, nhưng bây giờ không còn là thời đại của kiếm khách… Bởi vì, vào cái thời đại mà súng ống tung hoành này, kiếm không còn được mấy ai sử dụng mà đa phần là để trưng bày cho đẹp mắt, bản thân hắn là một kiếm khách kiêm sát thủ sẽ là người kế nghiệp cuối cùng.

Nhưng nhìn một kiếm mà Đường Kim chém ra này, Lạc Trần liền biết bản thận đã sai lầm, trên đời này còn tồn tại kiếm khách chân chính, chính là Đường Kim này, nhìn một kiếm của Đường Kim, kiếm thuật mà bản thân lâu nay vẫn tự hào, kỳ thật quá bình thường, không chịu nổi một kích.

- Đã nhìn rõ rồi, có thể nhắm mắt rồi.

Lạc Trần nở một nụ cười thỏa mãn.

- Được nhìn một kiếm này, chết cũng không tiếc.

Kiếm quang biến mất, Lạc Trần cảm giác không đúng, tại sao bản thân vẫn còn sống?

- Đên nay, tôi để lại một mạng cho anh, sau này sẽ đến lấy.

Lúc này, thanh âm của Đường Kim mới truyền vào tai hắn, trong lời nói ẩn chứa chút mệnh lệnh.

- Cho anh nhiệm vụ đầu tiên, tìm ra ai là kẻ muốn giết tôi, tìm không được thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tiện tay ném kiếm xuống đất, Đường Kim xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lạc Trần.

Lạc Trần hơi sững sờ, cứ thế mà đi sao?

Một cơn gió thu thổi qua, đột nhiên Lạc Trần rung mình, cảm thấy kì lạ, cúi xuống nhìn thì lập tức ngây người, toàn bộ y phục trên người hắn đang hóa thành từng mảnh nhỏ bay theo cơn gió, trong nháy mắt, hắn đã trần như nhộng!

- Đê Ka Mờ! Dù cậu có lợi hại cũng không được khi dễ người ta a!

Lạc Trần cảm giác muốn khóc mà không được,

- Tôi thích ngủ trần nhưng không thích trần truộng ra đường a!

Thét lên một tiếng, Lạc Trần vội nhặt hai thanh kiếm lên, đồng thời túm lấy mảnh vải, che chắn qua loa một chút chỗ bộ vị quan trọng, sau đó lao thằng vào màn đêm u tối.

************

Đi vào ký túc xá giáo viên, Đường Kim âm thầm lắc đầu, nhanh vậy đã có sát thủ tìm đến tận nơi, đúng là không phù hợp tác phong khiêm tốn của hắn a !

- Là ai muốn giết ta đây ?

Đường Kim suy nghĩ, rồi lập tức lắc đầu,

- Ta đẹp trai như vậy, chắc chắn là có nhiều người ghen tị, từ đó sinh ra hận cũng rất nhiều a, thôi không cần suy nghĩ nữa, để mặc cho tên sát thủ nhị lưu Lạc Trần kia tự tìm cho khỏe vậy.

Còn về chuyện Lạc Trần có nghe lệnh hay không, hắn cũng chẳng buồn lo lắng. Nếu như không nghe lời, vậy thì lần sau cho hắn nếm chút độc dược.

Rất nhanh, Đường Kim đã về đến phòng mình, lấy ra chìa khóa, đang chuẩn bị mở cửa đi vào, bất ngờ liếc mắt nhìn về cửa phòng sáu lẻ hai, trong đầu xuất hiện một ý tưởng.

- Ha ha, ta đúng là thiên tài a !

Đường Phong bất ngờ nghĩ ra được một biện pháp cực tốt để đối phó với Tô Vân Phỉ. Ngay lập tức hắn đi đến trước của phòng sáu lẻ hai, nhấc tay gõ gõ cửa phòng.

- Cô không phải uy hiếp đúng năm giờ sáng đến gõ cửa phòng tôi sao? Vậy thì lúc này tôi đến gõ cửa phòng của cô, ha ha, xem ai sợ ai nào !

Đường Phong cực kỳ đắc ý trong lòng.

Gõ liên tục vài cái, bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Đường Kim quyết không bỏ qua, tiếp tục gõ tiếp, nhất định hắn phải bắt Tô Vân Tỉnh phải thức dậy.

Đường Kim cực kỳ nhiệt tình gõ cửa, khoảng ba phút sau, trong phòng cuối cùng ta phát ra âm thanh có chút mơ hồ

- Là ai vậy ?

Thanh âm đúng là của Tô Vân Phỉ, Đường Kim lại cố tình không trả lời, chỉ tiếp tục gõ cửa.

Bên trong liền truyền ra tiếng bước chân, rất nhanh đã đi đến cửa, nhưng Tô Vân Phỉ không mở cửa liền mà ghé mắt qua mắt thần nhìn ra ngoài.

Sau vài giây, Tô Vân Phỉ mới mở cửa, bộ dáng nàng vẫn còn đang buồn ngủ, có chút khó hiểu nhìn Đường Kim.

- Đường Kim, muộn như vậy có việc gì cần tìm cô sao?

Tô Vân Phỉ mặc một bộ váy ngủ ngắn, váy ngủ cũng không quá gợi cảm, chỉ rất bình thường, nhưng bộ đồ ngủ này mặc lên người Tô Vân Phỉ lại trở nên rất khác biệt.

Đường Kim cảm thấy bộ váy ngủ này của Tô Vân Phỉ vẫn còn quá dài, chỉ thấy được phân nửa cặp đùi trẳng nõn thon dài cực đẹp, mà hơn thế nữa, do Tô Vân Phỉ chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên không ý thức rằng cổ áo nàng hơi trễ xuống, làm cho bộ ngực của nàng thoáng ẩn thoáng hiện, lộ ra vực sau hun hút, quá nửa bầu ngực đã hoàn toàn lộ ra ngoài, làm cho Đường Kim hơi ngây ngất.

- Thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn a!

Đường Kim không chút khách khí thưởng thức, lúc trước hắn muốn nhìn bộ dáng Tần Khinh Vũ mang áo ngủ nhưng không thành, không ngờ lần này lại có thể thấy Tô Vân Phỉ mặc áo ngủ có gợi cảm như vậy.

- Tô lão sư, em hoàn toàn nghe lời cô dặn, làm một học sinh tốt. Text được lấy tại Truyện FULL

Đường Kim ánh mắt vẫn mê đắm như cũ, nhưng tỏ ra thành thật nói.

- Em nghĩ được như vậy thì tốt .

Tô Vân Phỉ hơi tỉnh táo đi một chút, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Lúc này đã muộn, em nên ngủ sớm đi một chút a.!

- Tô lão sư,em muốn làm một học sinh tốt, vậy thì phải đặt tôn kính lão sư lên hàng đầu, cho nên từ bây giờ em quyết định, mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ đến chúc ngủ ngon v cô.

Đường Kim vẫn tỏ ra thật thà nói.

- Tuy rằng mỗi tối em đều ngủ khá muộn, nhưng nhất định phải làm chuyện này, lần này em chính là đặc biệt đến để chúc cô Tô ngủ ngon…

- Cái gì ?

Tô Vân Phỉ tuy rằng vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy chút nghi ngờ, hắn mỗi buổi tối ngủ muộn lại muốn trước khi ngủ đến chúc mình ngủ ngon? Bình thường mỗi tối nàng đều đi ngủ sớm, bình thường khoảng mười giờ đã đi ngủ a!

- Chúc cô ngủ ngon ! Em đi ngủ trước đây, buổi sáng cô đừng rời giường sớm nha, không ngủ đủ giấc sẽ nhanh già lắm đó.

Đường Kim nghiêm túc nói, sau đó tiếc nuối liếc nhìn lần cuối vào chỗ cổ áo Tô Vân Phỉ, quyết đoán xoay người về phòng của mình, đóng cửa lại.

- A !

Hơn mười giây sau, Tô Vân Phỉ mới kịp phản ứng, đột nhiên nàng xoay người đóng cửa, chạy về phòng ngủ, cầm gối đập loạn.

Nói chúc ngủ ngon gì chứ, chẳng phải là cố ý đánh thức mình dậy sao? Làm cho mình lầm tưởng hắn đã cải tà quy chánh!

- Đường Kim, tôi không tin là không trị được cậu!

Tô Vân Phỉ hận đến mức nghiến răng, lần này nàng đã quyết tâm, cho dù hiệu trưởng không nhờ vả đi nữa, nàng nhất định phải dạy dỗ tên học trò khó bảo này trở nên ngoan hiền.

Có điều, nhất định là đêm nay Tô Vân Phỉ sẽ mất ngủ!

************

Quay về phòng mình, Đường Kim cảm giác khá thoải mái, có điều buổi sáng có nên đến gõ cửa phòng Tô Vân Phỉ không nhỉ?

Khoanh chân ngồi xuống đất, Đường Kim bắt đầu tu luyện, rất nhanh đã tiến vào cảnh giới vô ngã.

Ở trong trạng thái này, thật ra cũng không phải hoàn toàn không hay biết động tĩnh bên ngoài, cho nên, mấy giờ sau cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa mãnh liệt, Đường Kim liền tỉnh lại.

Theo bản năng, Đường Kim nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã là năm giờ năm phút, trong lòng nhất thời cảm giác không ổn. Tô Vân Phỉ không phải là liên tục gõ cửa phòng hắn hơn năm phút chứ ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.