- Đường Kim đáng thối, cậu tính làm loạn gì đây?
Tần Khinh Vũ còn chưa nói gì Tần Thủy Dao đã muốn bất mãn trừng mắt nhìn Đường Kim.
- Đồ ngốc, cô mới là người quấy rối đó.
Đường Kim có điểm mất hứng
- Tôi muốn giúp mà
- Đường Kim, cậu có biện pháp?
Tần Khinh Vũ hơi vội vàng hỏi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chẳng lẽ sư phụ không nói cho tỷ biết bổn sự lợi hại nhất của em sao?
Đường Kim cười hì hì.
- Trúng độc mà thôi có gì khó khăn chứ.
Nói xong Đường Kim đã đi đến bên giường bệnh, đột nhiên điểm ngón tay trên người Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt vốn có chút điên cuồng liền an tĩnh lại không nhúc nhích, cũng không nói gì nữa.
- Cậu làm cái gì đấy?
Hộ sĩ nhất thời bất mãn kêu lên.
- Nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì cậu có chịu trách nhiệm được không?
Vị Cao chủ nhiệm kia cũng khẽ nhíu mày:
- Tần tổng, chàng trai này là bác sĩ sao?
- Tôi không phải bác sĩ nhưng mà tôi có thể giải độc.
Đường Kim lên tiếng, một tia bạch quang mắt thường khó thấy nhanh chóng bay vào lòng bàn tay của hắn, mà gần như cùng lúc đó bàn tay hắn chạm vào gáy Liễu Nguyệt.
- Cậu biết cô ấy trúng độc gì sao?
Cao chủ nhiệm nhìn Đường Kim nói, trong giọng nói hơi mang theo một chút tức giận.
- Tôi không quan tâm.
Đường Kim không nhanh không chậm trả lời.
- Không biết nhưng tôi cũng có thể giải độc.
- Cậu đừng làm loạn!
Cao chủ nhiệm trách mắng
- Cậu không phải là bác sĩ, lại cũng không biết bệnh nhân trúng độc gì mà cứ giải lung tung, người bệnh xảy ra chuyện gì cậu có chịu trách nhiệm được không?
Đường Kim còn chưa nói gì Tần Khinh Vũ đã tiếp lời:
- Cao chủ nhiệm, Liễu Nguyệt nếu là xảy ra sự cố tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Tần tổng, coi như ngài chịu trách nhiệm đi nhưng tôi là bác sĩ điều trị, không thể qua loa…
Cao chủ nhiệm vẫn còn có chút bất mãn, tuy rằng hắn biết Tần Khinh Vũ, cũng biết địa vị của Tần Khinh Vũ nhưng hắn cũng không thể mặc kệ người bệnh như vậy. Lỡ người bệnh xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì bác sĩ phụ trách như hắn đều không thoát khỏi trách nhiệm.
Nhưng hắn nói còn chưa dứt lời, hộ sĩ đột nhiên kinh hô:
- Cao, Cao chủ nhiệm, anh, anh mau nhìn...
- Làm sao vậy?
Cao chủ nhiệm nhất thời quýnh lên, sẽ không phải người bệnh thực xảy ra chuyện chứ?
- Nhìn mặt bệnh nhân...
Hộ sĩ chỉ vào mặt Liễu Nguyệt, kinh ngạc đến nói lắp bắp.
Cao chủ nhiệm cũng tới xem, sau đó cũng ngây dại, này, điều này sao có thể?
- Oa, mẹ mau nhìn xem, chấm đỏ trên mặt cô ấy đang biến mất!
Tần Thủy Dao cũng ngạc nhiên thốt lên.
Tần Khinh Vũ thì chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng… Đồng thời nàng cũng có chút ngạc nhiên, mặc dù sớm biết Đường Kim có năng lực phi phàm nhưng không ngờ đến như vậy.
Chấm đỏ trên mặt Liễu Nguyệt đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, làn da trắng nõn quay trở lại, đồng thời ánh mắt nàng cũng sáng ngời trở lại chúng tỏ thần trí Liễu Nguyệt đã thanh tỉnh!
Cao chủ nhiệm cùng hộ sĩ đều khó mà tin được, đây chính là kỳ tích trong y học, bởi vì bất luận bọn hắn giải độc bằng biện pháp gì thì đều khó có khả năng thấy hiệu quả nhanh như vậy, nhưng giờ đây thiếu niên này lại chỉ dùng lòng bàn tay đặt sau gáy người bệnh nhìn qua giống như không làm gì mà lại có thể đạt hiệu quả kinh người như thế thì thật là khó tin. Hai người đều dụi mắt xem lỡ mình có đang mơ không.
- Ổn rồi.
Đúng lúc này, Đường Kim thu tay trở về, bạch quang đồng thời chợt lóe rồi biến mất trong cổ áo hắn. Trong mắt người khác thì Hoa Hoa chưa bao giờ xuất hiện.
- Tôi, tôi thật sự không có chuyện gì?
Liễu Nguyệt lúc này đã có thể nói chuyện, nàng sờ sờ gương mặt của mình, sau đó lại vội vàng lấy một cái gương nhỏ trong túi ra soi rồi cực kỳ vui sướng nói to:
- Ổn rồi, tôi thật sự ổn rồi… A!
Liễu Nguyệt lập tức nhảy lên nhưng đột nhiên kêu đau một tiếng lại nằm xuống.
- Liễu Nguyệt làm sao vậy?
Tần Khinh Vũ cả kinh, vội vàng hỏi.
- Tần tỷ, không có việc gì, cục cưng đá em một cái, điều này chứng tỏ nó không sao, em rất vui...
Liễu Nguyệt lại đứng lên, đột nhiên bổ nhào vào người Tần Khinh Vũ.
- Tần tỷ, cám ơn chị, chị đúng là ân nhân cứu mạng của em!
- Đừng khách khí, đây chỉ là chuyện chị phải làm.
Tần Khinh Vũ vỗ vỗ lưng Liễu Nguyệt an ủi.
- Liễu Nguyệt, an toàn rồi..., hãy để cho bác sĩ kiểm tra toàn diện cho em đi.
Đường Kim nhất thời có chút hâm mộ Liễu Nguyệt, vì sao Khinh Vũ tỷ tỷ không ôm nhân vật chính là hắn đây?
- Tần tổng, không hay rồi!
Ngay khi mọi người vừa thở phảo nhẹ nhõm được một hơi thì cô gái tóc ngắn từ bên ngoài phòng bệnh vội vàng chạy vào.
- Tôi vừa mới nhận được điện thoại, cục công thương muốn niêm phong công ty chúng ta. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
- Cái gì?
Tần Khinh Vũ biến sắc.
- Bọn họ cónói nguyên nhân không?
- Không biết tại sao tin Liễu Nguyệt xảy ra chuyện đều bị bọn họ biết ròi nói sản phẩm của công ty chúng ta có vấn đề, còn có người của mấy cơ quan khác dường như đều đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Cô gái nói tiếp:
- Tần tổng, tôi thấy là có người nhắm vào công ty chúng ta.
- Tôi biết rồi.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu
- Cô về công ty ổn định tình hình trước đi, tôi sẽ về muộn một chút.
- Hảo, Tần tổng, ta đi trước.
Tóc ngắn mỹ nữ lên tiếng, liền vội vàng rời đi.
- Liễu Nguyệt, chị muốn nhờ em giúp một việc.
Tần Khinh Vũ nhìn Liễu Nguyệt nói.
- Tần tỷ, cần hỗ trợ cái gì cứ việc nói, chỉ cần em có thể làm được thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Liễu Nguyệt lập tức nói.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Cao chủ nhiệm:
- Cao chủ nhiệm, có thể giúp một việc không? Làm kiểm tra nhanh nhất cho Liễu Nguyệt.
- Tần tỷ, em không sao, không cần kiểm tra cũng được.
Liễu Nguyệt vội vàng nói.
- Không, mặc kệ như thế nào cũng phải kiểm tra xem đứa bé có sao không, chuyện công ty chỉ là thứ yếu.
Tần Khinh Vũ lắc đầu.
Liễu Nguyệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu:
- Vậy được rồi, em nghe lời chị.
- Tần tổng, mọi người cũng vội thôi thì làm xét nghiệm máu là ổn nhất, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, để tôi đi an bài giùm mọi người.
Cao chủ nhiệm lúc này mới phục hồi tinh thần. Tuy rằng chuyện vừa rồi khó tin nhưng bệnh nhân không sao là kết quả tốt nhất rồi.
- Vậy làm phiền Cao chủ nhiệm.
Tần Khinh Vũ mỉm cười.