Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 139: Muốn tôi tới thì cứ nói thẳng thôi




Người đàn ông này chừng ba mươi tuổi, tuy thân hình cao lớn nhưng tướng mạo bình thường, chỉ có đôi mắt hơi đặc biệt, nhìn vào nó làm cho người ta cảm thấy chán gét.

Đặc biệt hiện tại, đôi mắt này ánh lên quang mang dục vọng càng làm người khác chán ghét.

Lúc này, Tần Khinh Vũ đang nhìn vào đôi mắt đáng gét kia, lạnh như băng nói:

- Ngươi là ai? Cùng hội với bọn họ?

- Bọn hắn đều là phế vật, còn chưa đủ tư cách theo ta.

Nam tử cao lớn có chút khinh thường nhìn thi thể trên mặt đất.

- Vốn ta không cần nói cho cô biết tên, bất quá, thấy cô sẽ thành nữ nhân của ta, ta sẽ nói cho cô biết ta là Lâm Phong.

- Ngươi cũng họ Lâm?

Tần Khinh Vũ sắc mặt khẽ biến.

- Ngươi có quan hệ với Lâm Quốc Binh? Lâm Quốc Binh sai ngươi tới?

- Lâm Quốc Binh còn không có tư cách để ra lệnh cho ta làm việc.

Lâm Phong cười nhạt, đột nhiên đổi giọng.

- Tần Khinh Vũ, cô đang kéo dài thời gian sao?

Một nụ cười quỷ dị thoáng hiện lên trên mặt Lâm Phong, hắn tiếp tục nói:

- Tần Khinh Vũ, cô hẳn là đang chờ Đường Kim tới cứu đi? Chỉ sợ ta phải nói cho cô một tin xấu, Đường Kim, sẽ không trở về!

************

Ninh Sơn tây lộ.

Một chiếc Lamborghini đỗ ở ven đường, Tiếu Thiền ngồi trên xe, vẻ mặt buồn bực, mưa to vừa tạnh không lâu, trên đường người lái xe rất ít, nàng muốn lái vài vòng trên đường lớn chơi, chỉ là xe còn chưa lái ra khỏi nội thành đã bị người ngăn lại.

Phía trước là ngã tư, gặp đèn đỏ nàng dừng lại, sau đó từ phía trước xe đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nói xe này là của hắn, sau đó cứ đứng ở trước xe không cho nàng đi, hết cách nàng đành phải gọi cho Đường Kim vì đến giờ nàng vẫn chưa tin đây đúng là xe hắn.

- Uy, chủ xe đến đây, ngươi... Uy, ngươi chạy làm gì a?

Nhìn thấy Đường Kim đang đến từ đằng xa Tiếu Thiền bèn nói với người chặn xe một câu, chỉ là lời còn chưa dứt người kia đã chạy như điên, nhanh chóng mất dạng.

Tiếu Thiền rất buồn bực, chuyện gì vậy a?

- Vương bát đản muốn cướp xe của tôi đâu?

Giọng nói của Đường Kim nhanh chóng truyền tới.

Tiếu Thiền thật buồn bực, nàng chỉ về phía trước hữu khí vô lực nói:

- Hắn vừa nghe nói cậu đã đến rồi, lập tức bỏ chạy, tôi cũng không biết sao lại thế này.

- Uy, cô muốn tôi đến thì cứ việc nói thẳng thôi mà!

Đường Kim có chút mất hứng nhìn Tiếu Thiền. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi biết cô rất yêu thích tôi, nhưng mà dù rất muốn gặp tôi cũng đừng lừa tôi đến đây chứ? Tôi ghét nhất là lừa dối!

- Đường Kim thối, cậu nói hưu nói vượn gì đấy? Rõ ràng vừa có người ngăn xe của tôi, tôi nào biết hắn sao lại đột nhiên...

Tiếu Thiền lại bị chọc tức không nhẹ, chỉ là nàng nói còn chưa dứt lời, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn!

Phanh!

Đó là tiếng súng, tiếng vang còn mạnh hơn tiếng súng nổ bình thường!

Xung quanh truyền đến vài tiếng kinh hô, Tiếu Thiền theo bản năng nhìn về Đường Kim, nhất thời đầu óc trống rỗng, Đường Kim đã ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự!

Ở trong xe sửng sốt mất mấy giây Tiếu Thiền mới kịp phản ứng, nàng vội vàng xuống xe, chạy về phía Đường Kim khóc lớn lên:

- Đường Kim, Đường Kim, cậu làm sao vậy?

Lúc này trong đầu Tiếu Thiền chỉ có một ý nghĩ đó là chính nàng đã hại chết Đường Kim, đây rõ ràng là cạm bẫy mà chính nàng đã dẫn Đường Kim vào, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy, người kia vừa thấy Đường Kim đã chạy mất dạng, sau đó lập tức có người bắn súng?

Mặc dù Tiếu Thiền không biết người nổ súng thế nào, nhưng nàng cảm thấy nhất định là có một cái tay súng bắn tỉa, đã sớm đợi Đường Kim xuất hiện!

- Đường Kim, cậu làm sao vậy? Ngươi mau tỉnh lại...

Tiếu Thiền kích động đến chảy cả nước mắt, nàng run rẩy lấy điện thoại ra:

- Tôi sẽ gọi cấp cứu, cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện a…

Tiếu Thiền vừa mới ấn ba con số 120, chợt nghe chuông điện thoại vang lên, nàng nhất thời sửng sốt, nàng không phải còn đang quay số sao? Lập tức lại cảm thấy được không đúng, dù là nàng quay số cũng phải là chuông của trung tâm cấp cứu vang mà!

Tiếu Thiền nhanh chóng phát hiện tiếng chuông phát ra từ túi quần của Đường Kim, cơ hồ không do dự nàng vươn tay tới định lấy điện thoại hắn ra.

Nhưng Tiếu Thiền còn chưa chạm được điện thoại đã đụng phải một bàn tay, nàng còn nghe một giọng nói vang lên:

- Tôi biết cô rất yêu thích tôi, nhưng thừa lúc tôi ngủ mà phi lễ là không đúng

Sau đó Đường Kim đang bất tỉnh nhân sự ngồi dậy.

Nhìn thấy Đường Kim còn sống rành rành, Tiếu Thiền sửng sốt chừng ba giây, sau đó hét rầm lêm:

- Đường Kim đáng chết, cậu đi chết đi!

Lúc này, Tiếu Thiền thực sự xúc động muốn bóp chết Đường Kim, nàng vừa tiếc thương hắn đến khóc lên khóc xuống, hắn giả chết còn chưa tính còn chế giễu nàng, đúng là cực kì đáng giận!

- Nữ nhân khẩu thị tâm phi a!

Đường Kim cảm khái một câu, sau đó lấy điện thoại ra, nhận điện thoại:

- Đồ ngốc... Cái gì? Tôi tới liền!

Đường Kim nói còn chưa dứt lời, liền đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

- Uy, Đường Kim đáng chết, cậu đi đâu vậy?

Tiếu Thiền sửng sốt, vừa nhìn xung quanh vừa hét lên.

Bốn phía không có gì đáp lại, thật ra thì có ít người đi đường nhưng họ đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiếu Thiền

Tiếu Thiền có chút ngẩn người, nhất thời nàng có chút cảm giác bừng tỉnh mộng, tất cả chuyện vừa phát sinh giống như là mới ngủ quên trên xe? Nói cách khác, tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra?

Tiếu Thiền cũng không biết, lúc này, trong một tòa nhà cách đó chừng năm trăm mét có một người đàn ông đang chĩa họng súng vào nàng.

Một lát trước, người này bóp cò mà Đường Kim hét lên rồi ngã gục thì hắn rấtvừa lòng, nhưng khi hắn đang chuẩn bị cất súng ngắm rời đi thì lại kinh ngạc phát hiện Đường Kim đã tỉnh dây, vì thế hắn liền định bắn thêm một phát nữa nhưng mà làm hắn kinh ngạc là mục tiêu đã biến mất nên chỉ có thể nhắm Tiếu Thiền.

- Mịa, sao lại thế này?

Ngắm qua ống kính cả nửa ngày cũng không thấy Đường Kim đâu thì tay súng không nhịn được văng tục, nhưng đúng lúc này trên cổ hắn vang lên một tiếng đau đớn nhỏ như mà bị muỗi chích.

Hắn theo bản năng đưa tay lên sờ, nhưng bàn tay chỉ mới giơ lên một nửa đã vô lực hạ xuống, toàn thân ngã xuống đất. hai mắt mất đi thần thái nhưng vẫn lưu lại một tia khó tin, sau đó hoàn toàn xa rời cõi đời, mà cùng lúc đó, một luồng bạch quang từ cửa sổ bay ra nhanh chóng biến mất trên không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.