Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 290: Thả hắn đi




- Không cần chờ, ăn xong bữa sáng rồi tu luyện tiếp đi. Anh hộ pháp cho em là được.

Đường Kim lại lắc đầu, hắn đang chờ Tống Oánh sớm tu luyện tới tầng năm Băng Tâm Quyết mà. Lúc đó mới có thể muốn làm gì thì làm được.

Dừng một chút, Đường Kim lại nói:

- Anh dứt khoát chờ một ngày, chờ đám sát thủ tới nhiều nhiều một chút rồi triển thì hay hơn.

- Vâng, em nghe lời anh.

Tống Oánh vẫn ôn nhu như vậy khi ở bên Đường Kim. Nếu người khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, sợ rằng sẽ chẳng ai ngờ được đó lại là Hạt Tử độc hại chết người kia.

Sau khi ăn bữa sáng, Tống Oánh trở về trên lầu bắt đầu tu luyện. Mà Đường Kim thì ở dưới hộ pháp cho nàng.

Thoáng cái đã qua một ngày, mà trong hôm nay, rốt cuộc Đường Kim bắt đầu nhận được các tin tức liên quan tới sát thủ.

Tin tức sớm nhất là từ Cửu thúc. Ngày mai sẽ có một sát thủ tới thành phố Ninh Sơn. Mà tin tức thứ hai là của Lạc Trần, hắn nói đang ở ngoài biệt thự Tần gia, trà trộn trong đám người kia. Mà trong đó, hắn cũng phát hiện tung tích sát thủ. Còn tin tức thứ ba là từ Khô Lâu Hội của Đường Hạo Nhiên. Tối qua một hộp đêm ở thành tây đã tiếp một khách nước ngoài, tương đối khả nghi. Nhưng kẻ này bây giờ đã mất dấu, đáng mừng là tướng mạo của hắn đã bị chụp lại, tấm ảnh cũng đã được gửi đến cho Đường Kim.

Đường Kim tạm thời không để tâm tới ba tin tức này, chỉ để Lạc Trần tiếp tục trông chừng. Còn về tên sát thủ mà Cửu thúc nói, nếu ngày mai tới thì để ngày mai giải quyết. Sau đó hắn lại gửi tấm ảnh người nước ngoài khả nghi kia cho Lạc Trần, nếu Lạc Trần ở bên ngoài biệt thự cũng nhìn thấy tên này... Vậy thì không còn là khả nghi, mà chắc chắn hắn là sát thủ.

Bất tri bất giác đã năm giờ chiều, Tống Oánh còn chưa tu luyện xong, nhưng Đường Kim lại nhận được một cú điện thoại, là do Đường Thanh Thanh gọi tới.

- Tiểu đệ, hôm nay bọn chị giữ một người lại ở nhà ga. Bọn chị cảm thấy người này rất khả nghi. Mặc dù người này là người Hoa, nhưng lại mang quốc tịch Singapore. Hắn đã liên hệ đại sứ quán, bên kia đang kháng nghị, bên tỉnh thành cũng yêu cầu thả người. Nếu không em đến xem một chút đi?

Trong điện thoại, Đường Thanh Thanh nói như bắn súng, hình như hơi lo lắng.

- Chị Thanh, nếu được thì chị giữ hắn lại một giờ. Tạm thời em không qua đó được.

Đường Kim suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, được rồi. Chị sẽ cố gắng trì hoãn một giờ.

Đường Thanh Thanh đáp ứng.

Cúp điện thoại, Đường Kim lại đợi hơn nửa giờ. Đến lúc này, khí tức quen thuộc kia lại xuất hiện, Tống Oánh đẹp như yêu tinh đang nhẹ nhàng tới gần.

Rốt cuộc, Tống Oánh cũng tu luyện tới tầng ba của Băng Tâm quyết rồi.

- Anh cần đến cục cảnh sát, không cần chờ anh ăn tối đâu.

Đường Kim ôm vòng eo vô cùng mềm mại của Tống Oánh, một tay đang mò mẫm trên đôi chân trắng noãn của nàng. Nhất thời hắn cảm thấy một ngọn lửa vô danh bùng cháy. Sau cái buổi tối khó quên kia, Đường Kim phát hiện lực chống cự của mình đã bị giảm đi rồi.

Hít một hơi, Đường Kim đè nén ý đồ bất lương trong đầu xuống, lưu luyến buông Tống Oánh ra:

- Anh đi trước.

Nói xong câu đó, Đường Kim nhanh chóng rời đi. Nếu còn chần chừ nữa, hắn sợ mình không nhịn được mà đè yêu tinh này xuống.

Mấy phút sau, Đường Kim xuất hiện ở cục cảnh sát Ninh Sơn, sau đó nhìn thấy Đường Thanh Thanh.

Nhưng lần này, Đường Thanh Thanh lại không ở trong đội cảnh sát hình sự.

- Chị Thanh, bây giờ chị có phòng làm việc riêng nữa hả?

Đường Kim lại hơi ngạc nhiên.

- Ừ, chị thăng quan rồi. Trong cục mới lập ra một đội chống khủng bố. Cấp bậc của đội chống khủng bố này ngang với đội cảnh sát hình sự. Bây giờ chị là đội phó của đội chống khủng bố đó!

Đường Thanh Thanh giải thích đơn giản một chút.

Đội chống khủng bố Ninh Sơn xuất hiện sau sự kiện bắt cóc học sinh mấy hôm trước. Còn về tại sao Đường Thanh Thanh làm đội phó thì cũng đơn giản, là vì nàng là người có liên lạc gần nhất với Ám Kiếm, vậy thôi.

Còn về đội trưởng, hiện tại lại đệ trống. Cho nên đội phó như Đường Thanh Thanh thực tế lại mang chức trách của đội trưởng. Mà lý do không cho nàng làm đội trưởng thì cũng đơn giản nốt, là vì kinh nghiệm của nàng quá non, cho dù chức đội phó này thì cũng là do đặc cách mà thôi.

Người mang quốc tịch Singapore kia hiện tại đang bị giam với lý do hoài nghi khủng bố. Theo hộ chiếu, người này tên là Lương Tử Hoa, ba mươi tuổi, mà căn cứ theo tư liệu mà Đường Thanh Thanh tra được, người này là một thương nhân. Tóm lại, tư liệu của Lương Tử Hoa không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Đường Thanh Thanh lại cứ cảm thấy hắn không ổn.

- Tiểu đệ, người này làm chị thấy không ổn, nhưng chị cũng không biết là không ổn chỗ nào. Vì vậy chị muốn em xem một chút.

Ngoài phòng thẩm vấn, Đường Thanh Thanh nói với Đường Kim.

- Chị Thanh, thả hắn đi.

Đường Kim mở miệng nói.

- Hả?

Đường Thanh Thanh sửng sốt:

- Tiểu đệ, em còn chưa gặp hắn, cứ thả như vậy sao?

- Chị Thanh, tin em đi, thả hắn là được.

Đường Kim có vẻ đã tính trước.

- Được rồi, chị tin em là được.

Mặc dù Đường Thanh Thanh mê hoặc, nhưng nàng vẫn tin tưởng Đường Kim.

Mấy phút sau, một người đàn ông đi giày tây ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn chính là Lương Tử Hoa.

- Ký vào đây, anh có thể đi.

Một cảnh sát đi tới trước mặt Lương Tử Hoa, đưa cho hắn vài loại giấy tờ.

Mà Đường Kim lại chả thèm nhìn Lương Tử Hoa, chỉ lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu gọi điện:

- Alo, khách sạn Thiên Kiêu hả? Tôi muốn thuê phòng bao... Phòng tốt nhất, là phòng chí tôn vô thượng đó... Tôi họ Đường... cái gì?

Đường Kim đột nhiên nổi giận rống lên:

- Không được? Sao lại không được? Anh có biết tôi là ai không? Ông đây là Đường Kim. Đường Kim! Nghe rõ chưa? Được rồi chứ? Móa, thằng bệnh, còn đòi ông mày báo tên nữa!

Trong đội chống khủng bố, mấy cảnh sát, bao gồm cả Đường Thanh Thanh, kể cả Lương Tử Hoa cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim. Mà Đường Thanh Thanh lại càng mê hoặc, tiểu đệ đùa gì vậy? Trước kia không thấy hắn mắng người kiểu đó a!

Thu hồi điện thoại di động, Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh, vui vẻ cười rạng rỡ:

- Cưng à, tan việc chưa? Phòng bao đã đặt xong rồi, chúng ta đi ăn cơm.

Không đợi Đường Thanh Thanh kịp phản ứng, Đường Kim đã ôm lấy eo nàng, sau đó đi ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.