Vô Tà

Chương 2:




Hơn một ngàn ba trăm năm sau, lúc nàng bắt lấy cổ tay ta thì ta thậm chí còn mỉm cười hỏi nàng là ai. Khi nàng lạnh lùng nói cho ta biết đáp án thì ta không khỏi kinh ngạc năm tháng ngàn năm kia lại không có chút nào mài mòn đi mối hận thù của nàng, ngược lại càng thêm khắc sâu.
Ta nhớ được khi đó nàng khoái hoạt, hơi đắc ý nói: “Hóa thành hình người ta cũng vẫn sẽ nhận ra ngươi! Hiện giờ không giống ngày xưa, ta xem ngươi chạy thế nào!”
Quả thực, hiện giờ không giống ngày xưa, nơi này được vinh dự là thời đại văn minh cùng phát triển nhất, ta không thể săn yêu ma làm thức ăn, về cơ bản là không có bất kỳ sức mạnh nào có thể phản kháng nàng.
Nàng hừ cười, dùng thần tỏa “Phược Thiên” trói chặt ta, ta gần như có chút khờ dại hỏi nàng: “Tiểu cô nương, ta đã làm chuyện gì khiến ngươi oán hận sao?” Nàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp của mình, dùng một loại ánh mắt khó nói lên lời nhìn ta, sau đó, hung hăng quăng cho ta một cái tát.
Ta nghĩ nàng sẽ không trả lời ta, ta đành phải tự thân vận động, nơi này rõ ràng là thế kỷ 21, mà nàng lại vẫn giống như đang ở thời cổ đại, cố gắng nhớ lại. Đại khái ta đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tận lực nhớ lại thứ gì đó.
Mãi đến khi đói khát dần dần khiến thân thể ta mất đi sức lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, ta đột nhiên nghĩ ra. Ta không khỏi nở nụ cười, thì ra, ở mảnh rừng rụng đầy hoa râm bụt ấy, ta đã ăn một con “Dịch Quỷ” của nàng. Nói thực ra, ta thật sự không cho rằng chuyện này có gì ghê gớm. “Dịch Quỷ” là yêu ma bị nhóm phương sĩ thuần phục, mà ta—“Thực Tà”—dựa vào việc săn yêu ma làm thức ăn để có thể sinh tồn. Dù sao cũng phải nói, đây không phải lỗi của ta, lúc ấy ta quá đói, đói bụng đến nỗi không phân biệt được yêu ma, hay là “Dịch Quỷ” đã bị người thuần phục. Chỉ trách nàng vì sao ngay lúc ta đói đến váng đầu, lại dẫn theo một con “Dịch Quỷ” không nhốt vào trong Phong Cụ, lại chạy đến rừng cây của ta. Người muốn ăn cơm, yêu ma muốn ăn thịt người, thần thú lại muốn ăn yêu ma—đây là chuyện không có biện pháp.
Vì thế, ta đem những ý nghĩ này, mang theo một loại hờ hững vô vị, nói cho nàng. Ta còn cười bỏ thêm một câu: “Cho dù lặp lại lần nữa, ta vẫn sẽ không chút do dự cắn xương cốt của nó.”
Nghe xong lời của ta, trên mặt nàng vốn phẫn nộ đột nhiên trở nên không có một tia buồn vui, chỉ yên lặng rút ra một thanh chủy thủ, để ở trên cổ họng của ta.
Điều này làm cho ta có chút kinh ngạc, ta ăn thịt “Dịch Quỷ” quyết không phải chỉ có một con. Ở nơi thái bình thịnh thế hiếm thấy yêu ma, ta thậm chí cố ý công kích những phương sĩ điều khiển yêu ma—“Dịch Quỷ Sư”, bức bách bọn họ triệu hồi “Dịch Quỷ”, sau đó làm thịt chúng nó. Những “Dịch Quỷ Sư” này luôn lẳng lặng nhìn ta ăn thịt “Dịch Quỷ” của bọn họ, cái loại bình tĩnh cùng không sao cả này, thậm chí còn mang theo tôn sùng đối với ta, thật giống như là đang nói với ta “Chúc ngài ăn ngon miệng” vậy. Ta cũng biết nguyên nhân trong đó, thứ nhất bởi vì ta là thần thú “Thực Tà”. Sứ mệnh của “Dịch Quỷ Sư” là hàng yêu trừ ma, ta lại lấy yêu ma làm thức ăn, trên một ý nghĩa nào đó, ta được xem như là thần giữ nhà của bọn họ. Thứ hai, từ xưa đến nay, “Dịch Quỷ Sư” trong phương sĩ đều nổi tiếng vô tình. Đại khái là bởi vì phải hoàn mỹ mà khống chế yêu ma, không thể đối với “Dịch Quỷ” của mình có một chút tình cảm được! Đối với bọn họ mà nói, “Dịch Quỷ” chỉ là một công cụ mà thôi. Có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, mất mấy con “Dịch Quỷ” cũng không phải là chuyện gì quá to lớn. Có khi ngẫm lại, nói không chừng bọn họ còn coi ta trở thành thứ giải quyết những “Dịch Quỷ” vô dụng ấy chứ!
Nàng đặt đao trên cổ họng ta, đã đâm vào máu thịt của ta. Ta cũng không e sợ cái chết, sinh tồn đối với ta mà nói, bất quá chỉ là nghĩ hết biện pháp đi tìm yêu ma để ăn mà thôi. Nhưng ta vẫn có lòng tốt nhắc nhở nàng: Ta là thần thú, giết chết ta sẽ bị trời phạt. Nói cách khác, giết ta, nàng cũng phải chết. Nàng khinh thường cười cười nói: “Ngươi cho rằng ta sợ chết à! Nói cho ngươi biết, ta đã sớm chán sống rồi!” Ta nghĩ cũng phải, hiện giờ ta có thể gặp nàng sau hơn một ngàn ba trăm năm, chứng minh nàng không phải một “Dịch Quỷ Sư” bình thường. Trong toàn bộ phương sĩ, cũng chỉ có hai nhà phương sĩ Âm, Dương là có thể đạt được trường sinh. Nói như vậy, nàng hẳn là “Dịch Quỷ Sư” cao nhất, nhưng mà, đã cao nhất, thì tại sao lại có tình cảm quyết liệt như vậy? Không phải “Dịch Quỷ Sư” càng mạnh thì sẽ càng không có tình cảm, lãnh mạc như băng sao? …… Ta không khỏi kỳ quái tại sao bản thân trước khi chết, còn có tâm tư đi nghi hoặc……
Ngay lúc chủy thủ nàng sắp đâm thì có người bắt lấy tay nàng. Ta cảm giác được yêu khí, khiến ta thấy đói khát liên hồi. Đó là một tiểu nam hài xinh đẹp, nhưng ta chỉ nghe cũng biết, nó là một con Cửu Vĩ Yêu Hồ. Nó nắm chặt tay nàng nói: “Chúa thượng, không thể, giết thần là cấm kỵ của phương sĩ đó!” Nàng lại không có chút ý tứ buông tha nào: “Lui ra, Tiểu Cửu! Bất kể thế nào, ta nhất định phải báo thù cho Lư!” Lư? Thì ra “Dịch Quỷ” bị ta làm thịt kia tên gọi là Lư. Nam hài kia vẫn giữ chặt tay nàng như cũ: “Ngài có thể không thương tiếc tính mạng của mình, vậy còn chúng ta thì phải làm sao đây?” Ta nhìn hai người bọn họ, nhớ tới chỉ cần “Dịch Quỷ Sư” chết, thì toàn bộ “Dịch Quỷ” của hắn cũng sẽ chết. Ta không khỏi muốn thương lượng với nàng một chút, có thể trước khi giết ta để cho ta làm thịt “Dịch Quỷ” của nàng được không, dù sao chúng nó cũng không sống lâu, ta muốn được ăn no rồi mới chết. Thế nhưng, tay nắm chủy thủ của nàng nới lỏng rồi rơi ra, yên lặng cúi đầu: “Thực xin lỗi…… ta không có quyền khiến các ngươi tuẫn táng vì ta……” Nàng quay đầu trừng mắt liếc ta một cái, rời đi. Nam hài kia nhìn ta, cười cười với ta, rồi cũng đi theo nàng rời khỏi. Ta lúc ấy chỉ có một ý nghĩ: Nó thoạt nhìn ăn thật ngon……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.