Vô Tận Cường Hóa

Chương 118: Thiên Tài




Thẩm Dịch cảm thấy kinh ngạc chính là thuộc tính của Chu Nghi Vũ hết sức bình thường, vậy mà sở trường lái xe đã đến cấp chuyên gia.
Khó trách người này chịu bỏ tiền sắm xe thay đi bộ, cú quay xe phi kích vừa rồi cũng xác thực xinh đẹp. “Nhiệm vụ trước đó chưa từng thấy ngươi.” “Ha ha, ta lựa chọn sớm tiến vào.” Chu Nghi Vũ thuận miệng nói.
Nghe được Chu Nghi Vũ trả lời, Thẩm Dịch khẽ giật mình: “Tại sao?” Chu Nghi Vũ cười hắc hắc nói: “Ta bị cuồng máy móc, vẫn luôn mơ mộng trở thành một cường giả dòng cơ giáp. Cho nên một mực chủ động chọn lựa thế giới cơ giáp. Thế giới Terminator tuy không quá phù hợp tâm ý của ta, nhưng dù sao thực sự vẫn tốt hơn tiến vào ba thế giới khác nhiều.” Trong nội tâm Thẩm Dịch khẽ thở dài, không nghĩ đến cái tên Chu Nghi Vũ này vậy mà đã biết chủ động chọn lựa thế giới trước cả Thẩm Dịch.
Khác với Thẩm Dịch, Chu Nghi Vũ rất rõ ràng vẫn là một thanh niên có lý tưởng, nhìn đời có chút hồng, cho dù trong thế giới Huyết Tinh tàn khốc, cũng có thứ bản thân mơ ước theo đuổi.
Hắn hoàn toàn là theo đuổi xuất phát từ bản năng, không giống Thẩm Dịch hiểu rõ tất cả loại tình huống rồi mới cẩn thận phân tích.
Với hắn mà nói, lựa chọn thế giới khoa học kỹ thuật cũng tựa như hít thở bình thường, đơn giản, bởi vì đó là giấc mộng của hắn, hắn chỉ ưa thích chấp hành nhiệm vụ trong thế giới như vậy.
Hắn cũng không biết đấy là mấu chốt bước lên con đường dẫn đến thành công tại Huyết Tinh đô thị, nhưng bởi vì hắn đã xác định rõ lý niệm, cho nên hắn ngay từ đầu đã bước lên con đường đó.
Trên đời này có rất nhiều người vốn cũng không phải hiểu rõ mọi chuyện rồi mới làm ra lựa chọn. Bọn họ thường thường thích làm việc theo bản năng, nhưng lại phù hợp nhu cầu của mình, từ đó thu hoạch được thành công. Bởi vậy có ít người thành công cũng không biết mình thành công như thế nào, dẫn đến hậu quả chính là thua cũng không biết vì sao thua.
Tựu như tác giả trên các trang sách mạng, những ai không biết chính mình vì sao mà được độc giả hoan nghênh, thường thường tiếp theo sẽ đi về hướng thất bại.
Thẩm Dịch ngắm nhìn bốn phía, tạm thời không có Terminator tới quấy rầy bọn hắn, hắn thuận miệng nói: “Nói như vậy, ngươi là hành động một mình?” “Rất nhiều người xem thường ta, không muốn đi cùng ta.” Chu Nghi Vũ rất không quan tâm trả lời, sau đó hắn chĩa chĩa Tập Tiểu Phàm: “Thằng đệ này là ai thế? Thấy thế nào cũng giống ngây ngốc.” Thân thể liêu xiêu của Tập Tiểu Phàm đứng cúi nhìn dưới đất, cũng không để ý hắn.
Thẩm Dịch nhún vai.
Chu Nghi Vũ quái dị kêu: “Nó thật sự ngu ngốc! Đô thị sao lại vác một kẻ ngu tới?!” “… Chịu, đừng hỏi ta.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ hiếu kì là nó như thế nào thông qua các nhiệm vụ trước, cho nên mới mang nó ra ngoài.” Chu Nghi Vũ nhìn Huyết Tinh văn chương trên cổ tay: “Còn 25 phút, phải nhanh ly khai nơi này. Ta nói chúng ta đã đụng nhau, hay là tạm thời hợp tác nhé? Chớ xem thường ta a, lần này chính là hình thức tuyệt địa sinh tồn đấy, ý nghĩa như tên, chạy quan trọng hơn đánh, tài lái xe của ta rất khủng, chỉ cần cho ta một cỗ xe tốt, địa hình gì ta cũng chơi tuốt, hơn nữa xe gì cũng đều có thể xài, tuyệt đối hữu dụng trong việc chạy trối chết.” “Có thể lái được hàng không mẫu hạm không?” Thẩm Dịch hỏi. “Gì cơ?” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ.
Ánh mắt Thẩm Dịch dừng lại trên cánh cửa đằng kia.
Hắn bước nhanh tới, chỉ vào cửa khoang tư liệu nói: “Trong này nhất định có sơ đồ kết cấu hàng không mẫu hạm. Dựa vào nó đi đến khoang điều khiển chính, sau đó ngươi tới điều khiển không mẫu đáp xuống, thấy chủ ý này thế nào?” “Ngươi đang nói đùa sao? Ta chưa từng chạm qua đồ chơi kia!” “Sở trường lái xe cấp chuyên gia của ngươi cũng không được?” Chu Nghi Vũ kêu lên: “Sở trường lái xe chỉ là gia tăng năng lực khống chế xe cộ, làm ra động tác càng thêm phức tạp, phương diện thao túng càng thêm tinh tế và nhạy cảm, không phải khiến ngươi biết lái tất tần tật mọi thứ! Ngươi chắc là có sở trường chiến đấu a? Ngươi có thấy sở trường chiến đấu tăng lên kỹ xảo cận chiến bao giờ không?” “Vậy ngươi biết lái máy bay?” “Biết.” “Tinh thông?” Chu Nghi Vũ ngạo nghễ trả lời: “Chỉ cần là thứ ta biết thì ta đều tinh thông.” “Vậy tốt rồi, trước tìm sơ đồ kết cấu, sau đó nhìn xem có thể đoạt một chiếc máy bay hay không.” Thẩm Dịch quay người bắn phòng tư liệu mấy phát, đoạn đá cánh cửa một cái khiến nó bật tung.
Bên trong khoang tư liệu có một máy xử lý tín hiệu đầu cuối to tướng, thật hiển nhiên, tư liệu Thẩm Dịch muốn tìm chính là nằm trong đó.
Thẩm Dịch bước nhanh đến cỗ máy, thử thao tác một chút rồi nhíu mày: “Cái này phiền to, loại máy này vận hành độc lập, cần nhập mật mã mới có thể truy cập vào.” Chu Nghi Vũ nhìn nhìn nó: “Có thể bẻ khóa không?” Thẩm Dịch xuất ra bộ PDA lẫn dây cắm, nối vào, đồng thời bảo: “Ta không phải chuyên gia máy tính, hiểu biết về phương diện này có hạn, đô thị thậm chí không có cường hóa phương diện này, ta chỉ thử tối đa ba phút, sau ba phút không được, lập tức rút lui.” “Vì sao?” Thẩm Dịch cười khổ ngẩng đầu: “Khả năng là vì chúng ta xâm phạm khoang tư liệu, tất cả Terminator vốn phải thủ tại từng cương vị đột nhiên tập thể xuất động, đang chạy tới đuổi giết chúng ta.” Nói xong hắn chĩa chĩa hình ảnh lập thể trên màn hình cỗ máy.
Lượng lớn điểm sáng màu đỏ bên trên màn hình đang di chuyển về phía nơi này.
Huyết Tinh văn chương nhắc nhở: Các ngươi xâm nhập khu vực cấm, trạng thái chuyển thành báo động, Terminator từ nhiệm vụ cảnh giới xử lý tình huống bình thường đề thăng thành nhiệm vụ chủ động truy tìm và tiêu diệt kẻ địch.
Xác nhận nhân vật nguy hiểm, vị trí mục tiêu nhân vật nguy hiểm đã xác nhận, trong khoang tư liệu, lập tức tiến đến chấp hành nhiệm vụ tìm diệt. “Móa!” Chu Nghi Vũ chửi bậy thành tiếng.
Hắn bước nhanh ra phía ngoài khoang tư liệu, trong tay lộ ra một thanh Hỏa Thần Pháo sáu nòng to đùng.
Thẩm Dịch trông mà sững sờ, cười nhẹ nói: “Không nhìn ra ngươi là tên cuồng bạo lực.”
Trên tay bắt đầu không ngừng đưa vào chỉ lệnh.
Trước khi Thẩm Dịch tiến vào đô thị vốn là kỹ sư máy móc thiết bị tinh vi, tự nhiên tương đối quen thuộc sử dụng máy tính, nhưng hắn cũng không phải Hacker, về phương diện xâm lấn hệ thống rất chi bét nhè. Chỉ thử nghiệm vụn vặt vài cái là hắn biết chính mình căn bản không có khả năng bẻ khỏa cỗ máy xử lý tín hiệu đầu cuối này.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại: “Không lấy được sơ đồ rồi, chúng ta tốt nhất té ngay thôi.” “Ừ!” Chu Nghi Vũ kêu lên: “Ta sẽ chở tên ngốc kia, ngươi ráng đuổi kịp ta.” Thẩm Dịch không nghĩ tới Chu Nghi Vũ lại có hảo tâm đến vậy, bất chợt ngẩn người ra.
Hắn đang muốn trả lời, lại phát hiện Tập Tiểu Phàm chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau hắn.
Cậu đang chạm đến chiếc PDA. “Đừng đụng… nó…” Tiếng kêu ngắt ngứ của Thẩm Dịch im bặt.
Hắn ngạc nhiên phát hiện ngón tay Tập Tiểu Phàm đang di dộng nhanh chóng mặt trên chiếc PDA, đầu ngón tay phảng phất như đang nhảy múa, đập ra từng dòng chỉ lệnh, ngay cả ánh mắt vốn si ngốc của cậu cũng biến thành có chút thần thái.
Những dòng lệnh kia có cái Thẩm Dịch từng thấy, có cái hoàn toàn chưa thấy qua, thậm chí không thể giải thích vì sao.
Nhưng hắn rõ ràng nhìn ra đó cũng không phải tùy ý nhập loạn.
Hắn nhìn thấy hình ảnh trên màn hình cỗ máy xử lý tín hiệu đầu cuối đang từ từ mở ra càng nhiều. “Quỷ thần ông địa ơi!” Thẩm Dịch hô to thành tiếng. “Lại xảy ra chuyện gì?” Chu Nghi Vũ quay đầu lại hỏi.
Sau đó hắn nhìn thấy dòng chữ “Chào mừng bạn đã đến!” hiện lên trên màn hình cỗ máy.
Tìm được tư liệu cần thiết, Thẩm Dịch ấn nút xác nhận download, PDA bắt đầu tải tư liệu.
Làm xong chuyện này, Thẩm Dịch nói với Chu Nghi Vũ: “22 giây, vừa rồi nó chỉ dùng 22 giây đã khống chế thứ này! Ngươi có thể tưởng tượng sao?” “Ngươi nói nó là một thiên tài?” Chu Nghi Vũ cũng không nghĩ tới sự tình lại có thể như vậy.
Thẩm Dịch cười khổ gật đầu: “Phải, nó căn bản cũng không phải thiểu năng, mà là mắc chứng bệnh tự bế điển hình… Quỷ tha ma bắt, ta sớm nên nghĩ tới, Huyết Tinh đô thị làm sao có thể đưa kẻ đầu óc tối dạ vào. Với đô thị mà nói, chứng bệnh tự bế chẳng khác quái gì đau bụng thông thường! Nó chả cần biết loại bệnh trạng này gần với ngu ngốc đến đâu.” Nói đến đây Thẩm Dịch lắc đầu liên tục: “Ta nghĩ giờ ta đã biết rõ nó làm sao vượt qua được những nhiệm vụ kia rồi. Nhất định là có người phát hiện thiên phú của nó, sau đó một mực mang nó theo vượt qua nhiệm vụ. Ngươi biết không? Người mắc chứng tự bế càng nặng thường thường càng là thiên tài. Bọn họ sinh hoạt bên trong thế giới thuộc về mình, đối với ngoại giới cơ hồ không có cảm giác. Điều này khiến cho họ khuyết thiếu năng lực tự bảo hộ chính mình giống như những người thiểu năng. Nhưng trong lĩnh vực mà họ am hiểu, họ cơ hồ vượt trội trên tất cả mọi người… Thiếu niên này chính là như vậy.” “Vậy tại sao giờ nó chỉ còn một mình?” “Có lẽ người bảo hộ nó đã chết, có lẽ có tình huống gì khác.” Thẩm Dịch nhìn nhìn Tập Tiểu Phàm: “Tóm lại hiện tại nó một mình, cơ hồ không có năng lực gì tự bảo vệ… Hắn cần người bảo hộ mới.” Thẩm Dịch nói xong đi tới trước người Tập Tiểu Phàm, nhéo nhéo mặt cậu: “Làm khá lắm, bất quá về sau chưa được anh cho phép, không được tùy ý lộn xộn đồ đạc của anh, biết chưa?” Tập Tiểu Phàm ngẩng cổ gật đầu, rất là cật lực nói: “Bọn họ… một mực… bắt… Tiểu… Phàm… làm việc này… Bọn họ… chê… Tiểu… Phàm… chậm…” Thẩm Dịch giật mình, hắn ý thức được trên người thiếu niên này chỉ sợ đã phát sinh qua rất nhiều chuyện tình không chịu nổi.
Cậu đã tập thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng, bị người la mắng; thói quen theo sát đằng sau mạo hiểm giả bảo hộ cậu, làm việc theo sắp xếp của họ; thói quen chứng kiến máy tính liền tiến tới thao tác, bởi vì động tác chậm sẽ bị đánh.
Cho nên lúc cậu mới thấy Huyết Tinh văn chương trên cổ tay của mình liền sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe chính mình phân phó.
Thẩm Dịch rốt cuộc cũng sáng tỏ vì sao cậu lại được cường hóa một ít thuộc tính.
Nhất định là những mạo hiểm giả kia sợ thiếu niên này chết mau quá, đồng thời để cho cậu không tụt lại phía sau nên mới giúp cậu cường hóa trong hạn độ. Còn những thu hoạch khác, đương nhiên toàn bộ chia cho bọn họ.
Đạo lý tương tự, những người đó cũng không hi vọng chứng tự bế của cậu được chữa tốt.
Bởi vì như thế sẽ gây bất lợi cho việc khống chế.
Nghĩ vậy, Thẩm Dịch rất nghiêm túc nói với thiếu niên: “Em yên tâm, anh sẽ không đánh em, cũng sẽ không giáo huấn em, thứ lỗi cho anh vì những hành vi lúc trước!” Tập Tiểu Phàm tựa hồ hoàn toàn không hiểu Thẩm Dịch đang nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn mặt đất.
Cậu thoạt nhìn càng quen tiếp nhận mệnh lệnh hơn.
Thẩm Dịch thở dài, nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lồng ngực.
Lần này cậu hiểu được.
Cậu co rúc trong thân thể Thẩm Dịch, càng không ngừng run rẩy.
Tinh!
Một thanh âm thanh thúy nhắc nhở truyền đến, download hoàn thành.
Thẩm Dịch nhanh chóng mở PDA, bắt đầu xem xét sơ đồ kết cấu không mẫu.
Đúng lúc này, Chu Nghi Vũ đột nhiên hét lên: “Chúng đến rồi!” Hai chiếc mô-tô Terminator dẫn đầu xuất hiện tại cuối thông đạo, chúng gào thét vọt tới, cơ giáp hai bên mở ra, lộ ra họng súng đen ngòm, nhưng mà chưa kịp nổ súng, Hỏa Thần Pháo trong tay Chu Nghi Vũ đã gầm thét thổ lộ mảng lớn gió lốc kim loại, trong khoảnh khắc đánh cho hai chiếc mô-tô Terminator lăn mình quay cuồng lên không, nổ thành hai quả cầu lửa lớn.
Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại, nói: “Ngăn tụi nó, cho ta chút thời gian, ta phải minh xác bản đồ.” “Ngươi tốt nhất lẹ lên, ta đã thấy Terminator chi chít!” Dọc theo thông đạo bên trong hàng không mẫu hạm, từng mảng lớn Kẻ Hủy Diệt ào ạt tuôn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.