Vô Tận Cường Hóa

Chương 187: Cơn Lốc




Trên đường trở về, tâm tình mọi người cũng không được tốt, Hồng Lãng càng chửi ầm lên, cơ hồ thăm hỏi tổ tông mười tám đời Chu Nghi Vũ mấy bận, tất cả danh nhân họ Chu trong lịch sử, hắn cơ hồ đều không buông tha, toàn bộ nguyền rủa một trận, cũng không quan tâm rốt cuộc là có quan hệ thân thích với Chu Nghi Vũ hay không.
Hắn bình thường nói chuyện lỗ mãng, một khi mắng người chữ chữ bay lượn, từ ngữ mới lạ tầng tầng lớp lớp, Kim Cương nghe được đều có chút chịu không nổi, không nhịn được khuyên hắn nói chuyện nên tích đức.
Hồng Lãng trừng to mắt: “Tích đức? Ta tích cmn đức! Chu Nghi Vũ, thằng cờ hó này dám bán đứng chúng ta, ta muốn chém cả nhà hắn! Chờ ta bắt được hắn, ta cần phải treo hắn lên rồi bắt đầu… dùng hết mười tám que sắt chọc hậu môn hắn, sau đó…” “Hồng Lãng, ngươi nói nghe gớm quá đi!” Ôn Nhu vội vàng che lỗ tai.
Thẩm Dịch đột nhiên thấp giọng nói: “Đã đủ rồi, Hồng Lãng, ngươi hoàn toàn không cần phải tức giận như vậy, Chu Nghi Vũ không có bán đứng chúng ta.” “Ngươi nói cái gì?” Hồng Lãng ngẩn ngơ.
Thẩm Dịch thở dài: “Trở về rồi nói, ngươi không phải muốn thảo luận vấn đề này nơi công cộng chứ?” Phòng khách của Thẩm Dịch từ trước đến nay đều là phòng hội nghị của mọi người.
Về đến trụ sở, mọi người liền tập trung tại đây.
Kim Cương nói với Thẩm Dịch: “Hiện tại ổn rồi, Thẩm Dịch, ngươi có thể nói một chút tại sao vừa rồi lại nói vậy không?” Thẩm Dịch cũng không nóng lòng trả lời, mà trước châm cho mình điếu thuốc, dùng sức rít một hơi, suy tư một lát giữa làn khói mù mịt rồi mới nói: “Bởi vì hắn cũng không nói ra tất cả át chủ bài của tôi. Ngẫm lại hắn lúc trước đã nói đi, hắn nói… Kích Hoạt, Giọt Lệ Thủy Tinh, Huân Chương Vinh Dự, ‘Vampire sờ mó’ ẩn hình, còn có đạn xuyên giáp, đạn lửa, đạn chữa bệnh. Hắn bảo đã nói ra hết, nhưng mọi người không thấy là hắn nói thiếu à?” Ôn Nhu ngẩn ngơ: “Hắn chưa nói anh có thiên phú tinh vi, chưa nói Linh Đạn, chưa nói anh có hai dị năng! Ý của anh là, hắn muốn nói cho chúng ta biết là hắn đã bảo lưu một phần bí mật của anh.” “Đúng.” Hồng Lãng xen vào: “Cũng có khả năng là lúc ấy hắn chỉ nói bừa vài cái mà thôi.” “Không, nếu vậy không cần nói ra làm gì, hắn chính là cố ý nhắc nhở!” Thẩm Dịch lập tức lắc đầu: “Ngẫm lại những năng lực hắn nói đi, toàn bộ đều là những kỹ năng ta từng sử dụng qua trong thế giới Terminator. Còn những thứ khác như Câu Thông, Linh Đạn, ta không có sử dụng qua. Thiên phú tinh vi, dù có sử dụng cũng không ai nhìn ra. Mặt khác hắn cũng biết ta có khả năng đạt được T-1000 rất lớn, còn có năng lực làm nhái Kẻ Thu Gặt. Nếu như hắn chỉ đơn thuần nói bừa, tại sao hết lần này tới lần khác lại chĩa vào những nội dung này? Ngươi có thể cho rằng đó là trùng hợp, nhưng nếu không phải trùng hợp thì sao? Nói rõ điều gì?” Mọi người ngẩn ngơ, đồng thời suy tư.
Một hồi lâu, hai mắt Kim Cương đột nhiên tỏa sáng: “Mấy năng lực mà hắn tiết lộ cho Tạ Vinh Quân, kỳ thật còn một người khác cũng biết.” Ôn Nhu cũng tiếp lời: “Là Hòa Thượng! Lúc anh giết bọn Kinh 12, Hòa Thượng cũng ở đó! Những tình báo Chu Nghi Vũ nói cho Tạ Vinh Quân, tuyệt đại bộ phận Hòa Thượng cũng biết!” Lúc Thẩm Dịch đánh chết Kinh 12 từng sử dụng qua ‘Vampire sờ mó’ và Cướp Đoạt, thời điểm bóc trần sát cơ của Hòa Thượng đã bộc lộ ra Giọt Lệ Thủy Tinh, lúc chữa thương cho mập mạp sử dụng thuật trị liệu, chiến đấu với Terminator sử dụng qua đạn Xuyên Giáp và Thuật bẻ cong đường đạn, đuổi giết Hòa Thượng sử dụng đạn lửa, binh sĩ triệu hoán làm bại lộ Huân Chương Vinh Dự, Kẻ Thu Gặt làm bại lộ Kích Hoạt.
Có thể nói ngoại trừ Tinh Thần Tham Sát và đạn chữa bệnh, những năng lực khác đều bị Hòa Thượng chứng kiến. Mà Tinh Thần Tham Sát, lúc Thẩm Dịch mới gặp Tạ Vinh Quân cũng đã bị đối phương vạch trần, Chu Nghi Vũ cũng biết điểm ấy.
Hồng Lãng đã sáng tỏ: “Ý của ngươi là, Chu Nghi Vũ không có chính thức bán đứng ngươi, chỉ là hắn chứng kiến Hòa Thượng còn sống, ý thức được Hòa Thượng sẽ đi bán bí mật của ngươi, cho nên hắn đoạt trước một bước bán tư liệu của ngươi cho Tạ Vinh Quân. Để cho Tạ Vinh Quân tin cậy, hắn chém thêm về đạn chữa bệnh. Còn những nội dung khác, nếu không phải Tạ Vinh Quân đã biết, thì chính là Hòa Thượng đã biết. Mà bởi vì Chu Nghi Vũ kịp thời nhúng tay, Hòa Thượng không thể mò được chỗ tốt gì.” La Hạo cũng bổ sung: “Cho nên hắn vừa rồi cố ý nói một đống lời như vậy, kỳ thật chính là nhắc nhở chúng ta, hắn không bán đứng chúng ta. Chỉ là những tình báo này, hắn không bán, cũng sẽ có người khác bán, còn không bằng để hắn thu, coi như triệt tiêu món nợ kia.” Thẩm Dịch cười nói: “Đúng vậy, hắn không chỉ không bán đứng chúng ta, còn giúp chúng ta một ân huệ lớn.” “Giúp cái gì?” “Lúc trước chúng ta đổ dồn lực chú ý vào bản thân đội Thứ Huyết, mà không để ý đến một việc. Vẫn là Chu Nghi Vũ nhắc nhở… đội Thứ Huyết là một chi đội ngũ đẳng cấp 5, bọn hắn không những có thành viên chính thức, còn có thành viên dự bị.” Mọi người đồng loạt biến sắc, Hồng Lãng lẩm bẩm nói: “Có ma, ý ngươi là nói… Tụi này vượt quá bảy mống.” “Đúng vậy. Thằng khốn viết tình báo cho chúng ta đã che đậy chuyện này, vốn là chuyện dễ biết được nhất. Đây cũng đều do ta sơ suất, ban đầu chỉ yêu cầu đạt được tình báo đội viên chính thức… Khó trách tên này hào phóng như vậy, chỉ lấy 1000 điểm phí tổn tình báo mỗi người.” “Đoán chừng sẽ có bao nhiêu đội viên dự bị?” “Tạ Vinh Quân là đoàn đội bảy người, chúng ta cũng thế, nói rõ đội Thứ Huyết rất có thể cũng dùng huyết thệ như chúng ta, chuyện này cũng không kỳ quái, Tạ Vinh Quân có thể kiếm được một tờ, tự nhiên cũng có thể được hai. Đoàn đội của chúng ta hiện tại có thể có hai đội viên dự bị, như vậy đội Thứ Huyết đẳng cấp 5 ít nhất phải có năm suất đội viên dự bị, Chu Nghi Vũ nói bọn hắn đã biên chế đủ quân số… như vậy bọn hắn còn có năm tên giúp đỡ.” “Kia chính là mười hai người rồi hả? Thực cmn!” Hồng Lãng đứng hẳn lên.
Nếu như không có Chu Nghi Vũ nhắc nhở, e rằng mọi người đúng là sẽ nghĩ mình chỉ phải đối mặt bảy tên thành viên chính thức đội Thứ Huyết, đồng nghĩa xuất hiện sai lầm trọng đại trong lúc phân tích thực lực song phương.
Sắc mặt mọi người toàn bộ trầm xuống, lấy năm người đối phó mười hai người, đối lập như vậy thật sự quá sức cách biệt.
Kim Cương suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể kéo Chu Nghi Vũ về phía chúng ta hay không?” Thẩm Dịch lắc đầu: “Không có khả năng, Chu Nghi Vũ đã nói rất rõ ràng. Hắn đã trả sạch nợ nần, không thiếu chúng ta gì hết. Lời ấy không phải nói chơi, cũng không phải từ chối, hắn không hề có lỗi với chúng ta, đồng dạng cũng không cần phải chịu chết cùng chúng ta.” Câu không ai nợ ai kia của Chu Nghi Vũ, kỳ thật là nói cho Thẩm Dịch, chính mình không bán đứng hắn, nhưng cũng sẽ không bán mạng cho hắn.
Hồng Lãng điềm nhiên nói: “Vậy nếu nhóm chúng ta nói cho Tạ Vinh Quân, Chu Nghi Vũ che giấu tin tức trọng yếu về ngươi…” Thẩm Dịch quả quyết bác bỏ: “Tuyệt không có khả năng này! Hồng Lãng, loại ý niệm này ngươi tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bất luận thế nào, Thẩm Dịch còn không làm được chuyện hãm hại người từng trợ giúp mình.
Chu Nghi Vũ nhắc nhở lần này, thật ra rất có nghĩa khí, nếu như không tín nhiệm Thẩm Dịch, hắn tuyệt không có khả năng làm vậy. Nhưng những gì hắn có thể làm, chỉ có thể dừng tại đây. Chu Nghi Vũ cũng không phải bạn bè đồng sinh cộng tử với Thẩm Dịch qua mấy lần nhiệm vụ, không thể yêu cầu hắn thêm nữa….
Có lẽ, tương lai có một ngày, chính mình tiêu diệt đội Thứ Huyết, đến lúc đó có thể thu hắn vào đội. Trước đó, đừng trông cậy Chu Nghi Vũ đặt cược vào đội ngũ rõ ràng yếu thế hơn.
“Vậy giờ tính sao? Tự nhiên lòi ra 5 tên không biết thực lực, việc này rất phiền toái a.” Hồng Lãng lo lắng trùng trùng.
Thẩm Dịch cũng có chút đau đầu: “Trước nghĩ biện pháp thăm dò ngọn nguồn năm người này, việc này chỉ có thể tìm A Lực. Ta thấy bên bọn họ cũng đã có tình báo, chỉ là đợi chúng ta đến cửa cầu bọn họ thôi, xem ra lại phải bỏ thêm một số điểm Huyết Tinh rồi.” Đúng lúc này, Huyết Tinh văn chương của Thẩm Dịch đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở: Có mạo hiểm giả thỉnh cầu tiến vào trụ sở của ngươi.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ.
Thời điểm này còn có ai đến tìm mình?
Mở cửa chứng kiến khách đến thăm, Thẩm Dịch cũng không khỏi ngây ra một lúc.
Hắn vốn cho là, tìm đến mình không ngoài mấy người Chu Nghi Vũ, Tạ Vinh Quân, A Lực, mặt sẹo, thậm chí là Hòa Thượng.
Hoặc khiêu khích trả thù, hoặc giao dịch buôn bán.
Nhưng ngay lúc này, người đứng trước mặt hắn, lại là một người hắn nhận thức, lại không ngờ sẽ tới.
Trần Đào.
Mạo hiểm giả từng mua lọ máu Dracula từ hắn.
Thẩm Dịch đến nay vẫn còn nhớ rõ lúc ấy Trần Đào hi vọng mình theo hắn, gương mặt ung dung tự tin, mạo hiểm giả phụ cận đều nhao nhao nói chuyện thay hắn.
Mà sau lưng Trần Đào, còn có một người trung niên đi theo.
Cư nhiên là người mà hắn nhìn thấy đối diện phòng Hồng Lãng lúc bọn hắn vừa chuyển vào Khu Phổ Thông.
Người trung niên này thoạt nhìn có chút giống nam diễn viên Trần Đạo Lâm, thần sắc thong dong, trên cằm còn để một chòm râu, thoạt nhìn rất có phong phạm.
Nếu như nói trên người Tạ Vinh Quân toát lên một vẻ khí phách, như vậy trên thân người trung niên này tỏa ra khí khái vương giả, rất dễ gây hảo cảm với người khác. “Ha ha, xin chào.” Thẩm Dịch trước gật đầu với Trần Đào.
Trần Đào cười cười: “Chào anh bạn trẻ, không ngờ mới ba tháng không gặp, ngươi thế mà đã tiến Khu Phổ Thông, còn làm đội trưởng. Xem ra lúc đầu ta lôi kéo ngươi một điểm cũng không sai, nhưng đáng tiếc a, ngươi vẫn là cự tuyệt ta.” Nói xong, Trần Đào chỉ chỉ người trung niên sau lưng: “Vị này chính là lão đại của ta, đội trưởng đội Cơn Lốc, Ban Đông Minh.” Đội Cơn Lốc. Ban Đông Minh.
Ánh mắt Thẩm Dịch có chút co rút lại: “Hóa ra là đội Cơn Lốc, một trong ba đội mạnh Đông Khu, khó trách Ban lão đại khí độ phi phàm.” Trung niên kia cười nói: “Đừng khách khí, cái gì ba đội mạnh Đông Khu, bất quá chỉ là đám lưu manh tại độ khó cấp hai.” “Không hẳn là vậy.” Thẩm Dịch cũng cười nói: “Cường giả chính là cường giả, đi đến chỗ nào cũng là cường giả. Thực lực bây giờ của Ban lão đại cũng chưa chắc yếu hơn những mạo hiểm giả độ khó cấp ba bình thường.” Ban Đông Minh chỉ là cười cười, nhưng không phủ nhận, thản nhiên nói: “Ta biết Thẩm Dịch huynh đệ nhất định rất kỳ quái, tại sao đột nhiên ta lại tới. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là lần trước gặp anh, phát hiện anh tiến vào tòa nhà 125, cho nên ta mới nhờ người tra một chút xem hàng xóm mới của chúng ta là ai, lại không ngờ anh cũng từng gặp qua Trần Đào, biết được cũng đã chậm, bằng không đã sớm tới thăm viếng.” Người này nói chuyện có vẻ hào phóng, cũng không che lấp động cơ của y.
Trần Đào bổ sung: “Kỳ thật không có gì ác ý, cũng không phải cố ý đi thăm dò, chỉ vì đây vốn dĩ là nơi ở của Sói Âm U.” Sói Âm U, chính là đội còn lại trong ba đội mạnh Khu Phổ Thông. Trước đó không lâu vừa mới tiến vào khu vực độ khó cấp ba, cho nên Khu Phổ Thông hôm nay chỉ còn đội Cơn Lốc và đội Thứ Huyết là cường đội.
Thẩm Dịch quả thực không biết tòa nhà 125 vốn là của Sói Âm U, nghe vậy ngẩn người.
Ban Đông Minh nói: “Kỳ thật tòa nhà 125 cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thuận tiện quan sát xung quanh, vị trí đứng giữa mấy khu vực trọng yếu, tương đối dễ dàng quan sát và đi lại, cùng với tòa nhà số 133 của chúng ta, còn có tòa nhà số 156 của đội Thứ Huyết, vừa vặn tạo thành một tam giác vàng. Bởi vậy trước kia cũng có người gọi ba tòa nhà này là tòa nhà tam giác vàng. Mà một khi mạo hiểm giả đã lựa chọn trụ sở thì không có cách nào thay đổi nữa. Cho nên dù biết rõ tòa nhà tam giác vàng để trống cũng không tới được. Còn mạo hiểm giả mới vừa gia nhập nơi này, lại không biết ý nghĩa của nó.” Thẩm Dịch đã sáng tỏ ý tứ của Ban Đông Minh.
Sinh tồn trong Huyết Tinh đô thị, kỳ thật mỗi một điểm chi tiết tỉ mỉ đều rất trọng yếu.
Bản thân việc lựa chọn vào ở tòa nhà 125 cũng không có gì, nhưng nó phản ánh một loại thói quen hành vi của người đó, coi trọng hoàn cảnh xung quanh, không chủ quan khinh thường, muốn ở đâu thì ở, chỉ vì không thể công kích trong Huyết Tinh đô thị.
Cho nên người có thể tiến vào nơi này dưới tình huống không biết gì về tam giác vàng, nếu không phải ngẫu nhiên, vậy chính là đã thích ứng sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm, hình thành bản năng mạo hiểm. Bởi vậy người có thể chủ động lựa chọn vào ở nơi này, ít nhất trên phương diện quan sát địch ta cũng không phải yếu, có lẽ trong tương lai, tiểu đội 641 sẽ trở thành một trong ba đội mạnh Khu Phổ Thông, khó trách sẽ dẫn tới chú ý của Ban Đông Minh.
Thời khắc này nghe được Ban Đông Minh nói vậy, Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Ăn may mà thôi.” Trần Đào cười nói: “Thẩm Dịch huynh đệ, lời này anh giữ lại nói với Tạ Vinh Quân đi.” Thẩm Dịch cũng không kỳ quái: “Xem ra các vị biết rất rõ gút mắc giữa chúng tôi và đội Thứ Huyết.” “Ngay cả lệnh treo thưởng cũng đã ra, còn mấy ai không biết kia chứ?” Ban Đông Minh ý vị thâm trường trả lời: “Không dối gạt anh, chúng ta tới đây chính là vì việc này.” Thẩm Dịch lui về sau một bước: “Mời vào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.