Vô Tận Cường Hóa

Chương 71: Vận Mệnh




Cậu nhóc bị dẫn trở về.
Muốn theo dõi một đứa bé trai như vậy thật sự không tính là quá khó khăn, mặc dù nó đã rất cẩn thận.
Đứng trên đất mảnh hoang vu, Thẩm Dịch chắp tay sau lưng nhìn không trung.
Bên cạnh hắn là Ôn Nhu.
Ôn Nhu nói với vẻ có lỗi: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua mập mạp. Thời điểm duy nhất mập mạp không ở bên người Jerry, là lúc đêm qua tôi gọi mập mạp đi gặp anh… Lúc ấy là tôi quá sơ suất, mập mạp còn bảo tôi cẩn thận chút, nhưng tôi đã bỏ qua.” “Xem thường đối thủ nhỏ yếu, là bệnh chung mỗi người đều phạm phải. Dù có phạm phải cũng không có gì đặc biệt, vĩnh viễn không phạm phải mới gọi là kỳ lạ quý hiếm, cô cũng đừng bận tâm.” Ôn Nhu trắng mắt không còn chút máu: “Sao tôi cảm giác anh an ủi không giống an ủi chút nào?” Thẩm Dịch nở nụ cười: “Được rồi được rồi, tôi đổi lời khác. Để xem, giả sử nhìn ai cũng thấy vô cùng cường đại, cẩn thận khắp nơi, đó mới là không phù hợp quy tắc sinh tồn. Người nếu trường kỳ khẩn trương, sẽ chỉ làm chính mình trở nên giống bệnh tâm thần vậy, tựa như mập mạp. Ngay cả với một đứa bé mà cũng phải cẩn thận trông giữ từng li từng tí, nếu không phải thiếu tự tin, thì chính là thần kinh quá nhạy cảm.” “Lời này nghe còn tạm được.” Ôn Nhu nở nụ cười giống như đứa trẻ.
Cách đó không xa, An Văn sải bước đi tới.
Chìa tên độc trước người Thẩm Dịch, nàng xòe tay: “Lấy ra!” “Gì vậy?” Thẩm Dịch không rõ. “500 điểm Huyết Tinh anh thu quá kia. Anh căn bản đang cố ý gạt tôi! Veena căn bản không tìm được địa chỉ tổng bộ dị nhân, anh chỉ muốn dụ tên nhóc kia cắn câu! Đã không có địa chỉ, chúng ta cũng không cần chiến đấu với một nhóm lớn dị nhân. Tên độc tôi từ bỏ, trả lại cho anh!” An Văn tức giận kêu to.
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Lúc trước xác thực không có địa chỉ, nhưng không có nghĩa hiện tại không có.” “Ở đâu.” “Quảng trường Thời Đại.” “Địa chỉ cụ thể.” “Không rõ ràng lắm, bất quá cũng không cần phải tinh tường.” “Vì sao? “Bởi vì tôi vừa mới biết cậu nhóc không phải thuộc hạ Vạn Từ Vương Magneto, mà là học trò của Giáo sư X Charles. Tôi hiện tại đã hiểu tại sao Nữ Phong Bạo lại xuất hiện lúc chúng ta đối chiến với dị nhân. Là bọn họ thông tri Vạn Từ Vương, sau đó Vạn Từ Vương mới phái người tới vây quét chúng ta. May mắn là hôm nay chiến đấu bản thân Vạn Từ Vương không xuất hiện, bằng không thì chúng ta sẽ rất phiền toái. Quảng trường Thời Đại là nơi Giáo sư X cư ngụ, ta không muốn trêu chọc người này.” Căn cứ Huyết Tinh văn chương nhắc nhở, Giáo sư X cũng không phải là thủ lĩnh tổ chức dị nhân. Cả ông lẫn học trò của mình vẫn bảo trì trung lập. Tổ chức dị nhân chủ yếu do Vạn Từ Vương lãnh đạo. Thẩm Dịch cũng không tính đẩy một tồn tại trung lập cường đại về phe đối địch, huống chi bản thân hắn luôn tràn ngập kính ý với Giáo sư X đấy.
Bất quá Giáo sư X hiển nhiên ngầm đồng tình với tổ chức dị nhân, cho nên học trò của ông mới xuất hiện trong tổ chức của Vạn Từ Vương, mà đối mặt đám người mạo hiểm xâm nhập, Giáo sư X đã lựa chọn thông báo Vạn Từ Vương. “Như vậy anh vốn định buông tha?” “Đúng.” “Vậy anh thu hồi tên độc lại đi!” An Văn kêu lên.
Ánh mắt giễu cợt của Thẩm Dịch nhìn vị tài nữ mạo hiểm giả có thân hình ma quỷ, dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Cô có khi nào nghe nói thương phẩm đã bán đi còn có thể hồi lại không?” “Tôi mặc kệ. Anh đã dùng thủ đoạn lừa gạt để làm khoản giao dịch này.” Nghe được An Văn đánh giá, sắc mặt Thẩm Dịch nhanh chóng trầm xuống: “Cô là người thiển cận nhất mà tôi từng thấy. Đừng quên cô là cầm đồ trước trả tiền sau. Trước khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, tôi cũng từng mượn tiền người ta đấy. Tiền nhiều ra này không phải bắt chẹt cô, mà là hồi báo phong hiểm cần thiết, dù sao không ai có thể bảo chứng trong hành động tiếp theo, cô có thể còn sống hay không. Nếu như cô chết, đầu tư của tôi liền hóa thành hư không. Nói một cách khác, để cam đoan đầu tư an toàn, tôi còn phải bảo hộ cô. Trong thế giới giết chóc đầy hung hiểm này, chỉ hoa chút ít 500 điểm Huyết Tinh mà mời được một nhóm bảo tiêu cường lực là rất đáng tiền đấy. Nhưng thật hiển nhiên cô khuyết thiếu đầy đủ ý thức kinh tế, ngay cả chỗ tốt như vậy đều không nhìn ra, ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm trả nhiều hay ít điểm Huyết Tinh. Một người nếu như chỉ biết mình giao ra cái gì, mà không biết mình đã nhận được cái gì, như vậy sẽ xuất hiện chướng ngại giao thiệp… Cô đã không cần tên độc, vậy kết thúc giao dịch đi.” Nói xong Thẩm Dịch vừa thu lại tên độc, tiện tay giải trừ khế ước.
An Văn nghe được trợn mắt há hốc mồm, làm sao từ bị người lừa bịp tống tiền 500 điểm Huyết Tinh lại nghe thành như mình chiếm tiện nghi đi a?
Đây là có chuyện gì?
Nàng hoàn toàn không nghĩ sâu nhập vấn đề như vậy.
Kỳ thật dùng tính tình của nàng, vốn sẽ không đòi Thẩm Dịch 500 điểm Huyết Tinh này. Dù sao Thẩm Dịch đã cứu bọn họ, coi như là thù lao cũng không tính qua phận.
Bất quá đòi thù lao là một chuyện, lừa gạt tiền lại là chuyện khác.
An Văn không thể nào tiếp thu việc Thẩm Dịch dùng phương thức lừa gạt nàng lấy đi điểm Huyết Tinh.
Nhưng thời khắc này Thẩm Dịch vừa nói như vậy, lại trở thành Thẩm Dịch đang chiếu cố mình.
Lời này lập tức làm An Văn rối loạn lên.
Ôn Nhu đi qua cạnh nàng, nhìn nàng một cái bằng ánh mắt thương hại, khẽ nói: “Không ai ngại có nhiều bạn, nhất là trong thế giới đây giết chóc. Thẩm Dịch một mực hi vọng có thể nhận thức nhiều bằng hữu có tiềm lực một chút, nhưng liên quan đến sinh tử, bạn bè không thể quen loạn. Lần này hắn quen các cô, rất muốn kết thành bằng hữu, nhưng hắn không biết các cô có thể tín nhiệm không. Loại tín nhiệm này không chỉ cần nhân phẩm đáng tin, còn phải có năng lực đáng tin cậy… Tiếc là cô không thể thông qua. Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, mọi người mỗi người đi một ngả. Đương nhiên, nếu như các cô cần, bọn tôi vẫn sẽ giúp các cô, dù sao đều là người Trung Hoa, nhưng toàn bộ đều cần thù lao.”
Thời điểm Thẩm Dịch trở lại khách sạn, Jerry Lacios đang co người một mình ngồi góc tường.
Thẩm Dịch nhìn vẻ mặt sợ hãi của thằng bé, ôn nhu nói: “Không cần sợ hãi, anh sẽ không làm thương tổn nhóc.”
Jerry lại lắc đầu: “Tôi không phải đang sợ hãi cho bản thân.” Thẩm Dịch khẽ giật mình, trong mắt Jerry đã chảy ra hai hàng nước mắt.
Cậu nức nở nhìn về phía Thẩm Dịch: “Tôi không rõ tại sao các người phải giết dị nhân? Tôi không rõ vì sao nhân loại và dị nhân không thể ở chung hòa thuận? Chúng tôi đến cùng phạm phải tội lỗi gì? Chỉ bởi vì chúng tôi có được công năng đặc dị mà muốn giết chúng tôi?” Thẩm Dịch nhẹ giọng thở dài. “Không đâu nhóc, đó không phải là lỗi của dị nhân.” Hắn nói. “Anh nói cái gì?” Jerry ngẩn người. “Anh nói không phải lỗi của dị nhân.” “Vậy vì cái gì mà các người…” “Rất nhiều chuyện không quan hệ đúng hay sai. Nếu như nhóc muốn hỏi tại sao anh phải giết dị nhân, anh chỉ có thể trả lời nhóc, đấy là vận mệnh của họ, cũng là vận mệnh của anh. Anh không cách nào trả lời nhóc rõ ràng hơn, nhưng anh có thể vô cùng khẳng định với nhóc, anh không nghĩ việc mình đang làm hết thảy là chính xác. Nhưng tiếc là dù cho bọn anh biết rõ nó sai lầm, cũng không thể không đi làm.” Jerry kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch, đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người ngay trước mặt chính mình cho rằng giết chóc dị nhân là một sai lầm.
Người này không hề đường hoàng giải thích cái gì mà gien dị nhân cùng nhân loại bất đồng, dị nhân tồn tại là nhân tố không ổn định cực lớn đối với an toàn xã hội loài người, không bô lô ba la những lý do hoang đường kia, chỉ có chân thành thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng cùng lúc, người này lại tỏ ra thái độ không thể làm gì khác hơn là chấp hành.
Nghĩ nghĩ, Jerry nói: “Tôi không tin có vận mệnh nào mà không thể chống cự.” “Đừng nói lời ngốc thế, nhóc. Những giáo điều trong sách vở đều là dùng để gạt người. Thế nhân đều có vận mệnh, có chút vận mệnh có thể chống cự, có chút không cách nào chống cự. Ví dụ như nhóc không thể lựa chọn xuất thân, nhóc là dị nhân, đây chính là vận mệnh của nhóc. Còn bọn anh, ý nghĩa bọn anh tồn tại chỗ này chính là giết chóc dị nhân, đây chính là vận mệnh của bọn anh. Đối với số mạng này, việc duy nhất anh có thể làm, chính là lựa chọn giết hoặc không giết ai.” “Tôi không hiểu.” “Đúng, nhóc không hiểu, giống như nhóc cũng không hiểu vì sao cái thế giới này lại có dị nhân, tương tự, bọn anh cũng không thể giải thích vì sao nó tồn tại. Anh không thể giải thích cho nhóc được bao nhiêu, anh chỉ có thể nói cho nhóc biết, dù anh giết chóc dị nhân, anh cũng chưa từng cảm thấy tự hào vì điều đó. Nếu như có thể, anh càng muốn đối mặt kẻ địch chân chính trên chiến trường.” Cậu nhóc suy nghĩ một hồi, nói khẽ: “Có người bức các người làm, đúng không?” Khuôn mặt Thẩm Dịch lộ ra một tia mỉm cười, lại không nói gì.
Nhiệm vụ lần này, Huyết Tinh văn chương cũng không nói rõ có thể công bố thân phận mình hay không. Nhưng Thẩm Dịch y nguyên không dám đơn giản tiết lộ ý nghĩa tồn tại của mạo hiểm giả.
Hắn không biết sẽ có hậu quả gì, nhưng đối mặt với tầng thứ như Huyết Tinh đô thị vậy, có nhiều việc vẫn là vĩnh viễn không nên nếm thử tốt hơn.
Thời khắc này nhìn nhóc Jerry, Thẩm Dịch cố gắng nói bằng khẩu khí hòa ái hết mức: “Như vậy… hôm qua nhóc đã dùng phương pháp tương tự để thông tri giáo sư Charles đúng không? Đó là thầy nhóc?” Cậu bé gật gật đầu: “Thầy là một người vĩ đại.” “Một người đáng giá tôn kính.” Thẩm Dịch cũng nói. “Anh biết thầy?” Cậu bé hưng phấn lên. Có lẽ đã biết mấy người Thẩm Dịch cũng là bị ép hành động, cậu bé bắt đầu có chút dấy lên đồng tình Thẩm Dịch, bởi vậy cừu hận cũng giảm đi một chút. “Đương nhiên, hiểu rõ vô cùng. Anh đoán giáo sư hiện tại đã có thể đi bộ trên hai chân của mình.” Cậu bé toét miệng nở nụ cười: “Đúng, nhưng vẫn là ông cụ.” “Thế nhóc từng tiếp xúc với Vạn Từ Vương?” Thẩm Dịch rót chén nước cho cậu bé.
Cậu bé không cự tuyệt. Tiếp nhận chén nước, nghĩ nghĩ, cậu trả lời: “Ông ấy là một lão đầu quật cường. Ông ấy vẫn cho rằng, tương lai nhất định thuộc về dị nhân đấy, bởi vì dị nhân mới là tiến hóa của nhân loại. Ông ấy nói, sở dĩ nhân loại đối xử như thế với dị nhân, là bởi vì bọn họ sợ hãi chúng tôi. Nhưng tôi thật không rõ, nếu như nhân loại sợ hãi chúng tôi, vậy sao dị nhân phải ẩn trốn, mà nhân loại lại có thể đuổi bắt chúng tôi?” “Đó là bởi vì dị nhân còn chưa chính thức phát triển.” Thẩm Dịch tiếp lời nói: “Nhóc từng thấy qua lão hổ trong vườn thú sao?” Cậu bé gật gật đầu.
Thẩm Dịch nói: “Những người thuần hóa thú kia, có thể khiến lão hổ hung mãnh phục tùng nghe lời cực kỳ. Nhưng loại động vật như lão hổ, trời sinh đã có dã tính. Sẽ có một vài lão hổ, đôi khi đột nhiên đại phát cuồng tính. Trên thế giới hàng năm đều phát sinh sự kiện lão hổ giết hại người thuần thú. Mỗi lần xuất hiện chuyện này, dựa theo quy định, lão hổ hại chết người sẽ không thể tiến hành biểu diễn nữa, vô luận sau này nó biểu hiện thế nào. Nhóc nói vậy là vì sao?” “Bởi vì bọn họ sợ con cọp kia lại xảy ra vấn đề.” “Đúng, bởi vì bọn họ sợ nó. Nhìn, cho dù là dã thú bị nhân loại nuôi dưỡng phục tùng, nhân loại cũng sẽ biết cảm thấy sợ hãi. Nhưng chỉ cần nhân loại nguyện ý, bọn họ hoàn toàn có thể giết chết từng con cọp trên thế giới này. E ngại cùng thắng bại là hai chuyện khác nhau. Nhân loại có tổ chức càng nghiêm mật hơn hẳn dị nhân, bởi vậy cũng cường đại hơn, nhưng đó không có nghĩa bọn họ không cần e ngại dị nhân. Nhất là khi quần thể này vẫn còn tiếp tục mở rộng, hơn nữa có được ý chí phản kháng…” “Anh nói là… anh ủng hộ lão đầu Vạn Từ Vương kia hay sao?” Jerry rất ngạc nhiên. “Cân nhắc theo góc độ dị nhân, ông ta cũng không sai, ông ta chỉ là nhấc lên một hồi chiến tranh nhất định không cách nào đạt được thắng lợi mà thôi. Nhưng là rất nhiều chiến tranh, vốn sẽ không bởi vì biết trước thắng bại mà biến mất. Một ít chiến tranh… cho dù là thất bại cũng muốn tiến hành tới cùng, chống lại đến cùng.” “Nhưng bọn họ sẽ chết… Tôi đã nhìn thấy rất nhiều rất nhiều người lẫn dị nhân chết đi. Giáo sư nói, thầy hi vọng có thể ngăn cản chiến tranh phát sinh, để cho nhân loại cùng dị nhân cộng đồng sinh sống tốt đẹp, nhưng thầy đã thất bại…” Jerry thấp giọng thổ lộ hết thảy, hốc mắt lại lần nữa hồng lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch, khẩu khí bi thương khóc lóc kể lể: “Van cầu anh, đừng lại đi giết dị nhân được không? Đừng giết họ nữa. Mặc kệ các người có bao nhiêu dạng nguyên nhân, những dị nhân các người giết chết kia đều là vô tội. Bọn họ không đáng chết! Buông tha họ đi, được không!” Cậu nói xong lời cuối cùng, rốt cục vẫn nhịn không được lớn tiếng khóc lên.
Cuối cùng vẫn là đứa bé, một khi đã khóc cũng hết cách thu thập, khóc đến rả rích ồn ào, khóc đến thương tâm.
Thẩm Dịch cứ như vậy đứng nơi đó, lẳng lặng nhìn thằng bé thút thít nỉ non, trong nội tâm nhất thời lại có chút không biết xử lý thế nào.
Thật lâu, hắn chậm rãi nói: “Có lẽ có biện pháp có thể giải quyết vấn đề này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.