Vô Tận Cường Hóa

Chương 73: Cái Chết Đột Ngột




Giờ thứ 46. “A!” Một tiếng thê lương thét lên xé rách đêm dài yên tĩnh. “Chạy mau! Là đám thợ săn!” Giữa tiếng la kia, từ một chỗ trên đường phố vài bóng người lao ra, trốn tán loạn về bốn phía.
Tiếng súng thình thịch vang lên, tựa như tia nắng ban mai xua tan màn sương đêm tối, ánh lửa trong bóng đêm vụt sáng chớp hiện, lúc sáng lúc tối.
Vài đạo thân ảnh mau lẹ xuyên qua con đường, giống như quỷ mị, nhanh chóng săn giết từng mục tiêu có thể giết chết.
Hai gã dị nhân hốt hoảng chạy qua thông đạo thật dài nọ, vừa muốn thở ra, chợt nghe tiếng gió trên đỉnh đầu ập đến.
Một đạo thân ảnh khổng lồ lăng không đè xuống, sau một khắc, một cánh tay tráng kiện vạm vỡ đã đâm vào lồng ngực một trong hai tên, lúc rút ra còn mang theo trái tim đẫm máu.
Thân hình dị nhân kia run vài cái rồi ngã xuống.
Tên dị nhân còn lại sợ tới mức mặt như màu đất, đang muốn ngoan cố chống cự, đại hán kia nhìn gã, lại quay mình rời đi.
Đây là chuyện gì? Dị nhân kia không nghĩ ra tại sao.
Trong đêm đen, tiết mục săn giết hung ác huyết tinh vẫn đang diễn ra, nhưng mà luôn có chút dị nhân lại không biết nguyên nhân vì sao bản thân có thể thoát ly hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Những người thợ săn này lai vô ảnh khứ vô hình, hành động cường liệt, thủ đoạn hung ác, tựa như mãnh hổ săn mồi trên thảo nguyên, sau khi nhìn thẳng một mục tiêu sẽ không đếm xỉa gì đến người khác.
Đám dị nhân may mắn sống sót không dám dừng lại, nhao nhao thừa dịp đêm tối rời đi.
Bọn hắn cũng không biết, cách con đường này không xa, có hai người thủy chung đang ngó chừng chiến trường, ánh mắt xuyên thấu đêm tối, chỉ tay ra lệnh tới từng đơn vị tác chiến. “Kim Cương, bên trái mười hai mét, ba gã dị nhân. Chỉ giết người da đen kia, hai người khác đừng giết.” “Rõ rồi.” “Veena, mang người của ngươi đến đường số 45, nơi đó có hai dị nhân, nhớ kỹ, có một cô gái, đừng động nàng.” “OK… Tất cả mạo hiểm giả đều đang tìm kiếm dị nhân khắp thế giới, cho dù là một đứa bé cũng không nguyện buông tha, mà chúng ta lại còn kén chọn, chơi trò vệ thiện trừ ác.” Veena trả lời đầy cảm khái qua bộ đàm.
Một thanh âm khác chen vào đúng lúc, là Ôn Nhu, giọng nói tựa như chuông gió êm tai dễ nghe: “Đừng để ý, đây chính là phong cách của chúng ta.” Lake cũng bu lại: “Các người khiến tôi sinh ra một loại cảm giác hưu nhàn mà không phải thi đấu.” Giọng Kim Cương vang lên: “Sáng sớm hôm qua ta cũng từng nói lời này.” Sau đó lại là một hồi tiếng súng lẫn la hét chết chóc vang lên.
Một lát sau, trong bộ đàm truyền đến giọng oang oang của Hồng Lãng: “Còn nữa không? Giết từng cái một như vậy, vẫn chưa đủ nghiền a.” “Còn hai nơi, mọi người thêm chút sức, tranh thủ trước khi trời sáng hoàn thành!” Thẩm Dịch buông kính viễn vọng hồng ngoại, ngồi trở lại vào xe.
Bên cạnh hắn là cậu nhóc Jerry và Jimmy.
Jimmy là một gã ít nói, từ khi bị bắt cướp đến nay, tựa hồ bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không thể khiến tâm tình gã sinh ra chấn động. Gã chỉ lạnh lùng nhìn đây hết thảy, nhìn đám người mạo hiểm săn giết dị nhân, nhìn Thẩm Dịch làm giao dịch với cậu nhóc Jerry, trên mặt thậm chí thủy chung không hiện ra một tia cảm xúc.
Không hề nghi ngờ, đó là một tổ hợp rất thú vị và quái dị.
4 tiếng sau, thời gian tiến vào 8 giờ sáng ngày thứ ba.
Từ giữa trưa hôm qua đến giờ, đã qua 20 tiếng.
Jerry Lacios đã mang bọn hắn tìm được nhiều chỗ dị nhân tụ cư quy mô nhỏ.
Nhờ đó thành tích mỗi người đều vững bước bay lên.
Đã không còn cái loại kinh hỉ thoáng một phát diệt đi một hang ổ lớn, điểm sát lục đột nhiên đại quy mô tăng mạnh, ngược lại dùng tốc độ tương đối cao tăng trưởng ổn định liên tục.
Rất khó nói loại phương thức nào tốt hơn, bất quá đối với tiểu đội Thẩm Dịch vốn đứng đầu danh sách mà nói, dưới tình huống chiếm cứ ưu thế có thể bảo trì vững bước tiến lên, không hề nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Điểm sát lục của bốn người Veena tăng lên trên diện rộng, Tây Khu rốt cục thoát ly tình cảnh đứng thứ tư, tiến nhập thứ ba. Không ngoài sở liệu, Nam Khu đã rơi vào bét bảng, bất quá chênh lệch không lớn Tây Khu là khu Âu Mỹ, nhưng người Mỹ cũng không chiếm cứ đa số nhân khẩu. Trên thực tế toàn bộ 25 người Tây Khu, trừ bốn người Veena ra, mặt khác đều là thành viên các nước Châu Âu. Mặc kệ trình độ quen thuộc nước Mỹ của bọn hắn hơn xa những nơi khác đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn không phải thổ địa của mình, bởi vậy về phương diện quen thuộc hoàn cảnh cũng không có ưu thế hơn mạo hiểm giả khác bao nhiêu.
Nhìn từ hướng này, một ít việc Thẩm Dịch từng nói cũng không sai. Quan niệm quốc gia lãnh thổ vẫn xâm nhập thể xác và tinh thần mọi người, cho dù là tại Huyết Tinh đô thị, đưa đến hậu quả không cách nào tổ hợp nhóm hoàn hảo. Nếu tách 4 người Veena ra, phân biệt tiến vào những tiểu đội Tây Khu khác, hiệu suất nhất định sẽ tăng mạnh. Nhưng chính do các quốc gia Tây Khu đồng dạng tồn tại tình huống bằng mặt không bằng lòng, đưa đến hậu quả chính là Tây Khu lãng phí ưu thế của mình một cách vô ích. Mà nhóm Veena hai ngày trước đặc biệt rất xui xẻo, hơn nữa đều vấp phải trắc trở trên tay người Đông Khu, cho tới bây giờ mới rốt cục lật lại tình thế —— đây là cơ hội Thẩm Dịch cho bọn hắn.
Phương xa vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Là từ đám dị nhân cuối cùng phát ra.
Đây là cứ điểm dị nhân cuối cùng mà Jerry cung cấp.
Săn bắn hoàn thành, đám người mạo hiểm bắt đầu trở về.
Hồng Lãng là người thứ nhất quay lại.
Hắn nhảy lên Land Rover, dùng tiếng Trung Hoa nói với Thẩm Dịch: “Có chuyện ta không hiểu.” “Gì vậy?” Thẩm Dịch hỏi. “Vì sao ngươi còn giữ lại mấy tên Mỹ quốc? Ba người Đông Khu kia lưu thì lưu đi, dù sao không ảnh hưởng tới xếp hạng chúng ta, liền tận khả năng giúp một lần. Còn bốn người Tây Khu kia, vốn muốn dùng bọn hắn giúp chúng ta tìm người, nhưng bây giờ đã có thằng nhóc, bọn hắn cũng không giúp gì được hơn. Sao không đuổi quách bọn hắn đi?” Thẩm Dịch có chút kỳ quái liếc Hồng Lãng: “Ngươi cảm thấy bọn họ vô dụng, cho nên muốn đuổi đi?” “Không phải sao?” Hồng Lãng kỳ quái hỏi: “Đây là thế giới hiện thật, chúng ta không cần phải đem điểm sát lục cho người khác.” “Thứ nhất, ta không có thói quen nói không giữ lời. Gạt người là một chuyện, nuốt lời là lại chuyện khác. Thứ hai, ngươi muốn nhiều điểm sát lục như vậy làm gì?” Hồng Lãng ngẩn người, Thẩm Dịch đã vỗ một tát lên đầu hắn, cười nói: “Đồ đần, bản thân điểm sát lục không có bất kỳ ý nghĩa, bởi vì có đối lập mới có ý nghĩa. Trong nhiệm vụ lần này, ý nghĩa chân chính lẫn duy nhất, đó là xếp hạng. Chỉ cần xếp hạng của chúng ta là thứ nhất, ngươi cần gì quản chúng ta 1000 điểm hay 100 điểm sát lục.” Hồng Lãng có chút mê hoặc sờ sờ đầu, suy nghĩ kỹ một hồi mới hiểu được. Bất quá hắn vẫn có chút không phục nói: “Thế nhưng không có bọn hắn, chúng ta có thể đạt thêm nữa… có thể ngồi vững vị trí thứ nhất này hơn a. Đừng quên đằng sau còn có thời gian một ngày.” “Ngươi biết trên đời này thứ không ổn định nhất là cái gì không?” “Gì vậy?” “Chính là thứ nhất!” Thẩm Dịch trả lời rất nghiêm túc: “Bao nhiêu điểm sát lục để ngươi tin tưởng chúng ta có thể an ổn đứng thứ nhất. Một ngàn? Một vạn? Phải chăng thêm nữa? Bởi vì lòng tham vô tri mà xé bỏ hiệp nghị, ngươi biết sẽ mang đến hậu quả gì hay không. Ngươi trái lại nghĩ thử, giả như nhóm chúng ta không giúp Veena, Tây Khu tiếp tục đứng cuối cùng, bọn hắn có thể gấp đến điên hay không. Đừng quên bọn hắn biết rõ chi tiết về chúng ta. Vậy ngươi nói bọn hắn sẽ làm thế nào? Có chăng chó cùng rứt giậu? Đến lúc đó nếu như bọn hắn khắp nơi nói cho người khác biết chuyện chúng ta có được Jerry Lacios cùng Jimmy thì tính sao? Giết bọn hắn đi? Quá liều mạng, bọn hắn có lẽ sẽ thua, nhưng bọn hắn muốn giết một hai người chúng ta cũng chưa chắc khó khăn, ví dụ như Jerry hay Jimmy. Ngươi vững tin có thể bảo vệ được hai người kia lúc đối mặt với bốn lão hổ điên cuồng không?” Hồng Lãng nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Dịch vừa tiếp tục nói: “Trái lại, chúng ta thủy chung bảo đảm đứng nhất, sau đó phân cho bọn hắn bộ phận điểm số dư thừa vô dụng với chúng ta, bọn hắn sẽ làm sao? Bọn hắn biết giờ bọn hắn theo chúng ta lăn lộn, là chúng ta đang bảo đảm bọn hắn không bị gạt bỏ. Bọn hắn nhất định cảm kích lẫn phục tùng chúng ta. Nếu như xảy ra chiến đấu ngoài dự kiến gì, chỉ cần không dính đến sự sống còn của toàn bộ Tây Khu, cho dù là chống lại cùng vài mạo hiểm giả Tây Khu, bọn hắn cũng rất có thể đứng ở bên chúng ta. Nói cách khác, chúng ta có thêm một phe thuộc hạ giúp chúng ta chiến đấu, cam đoan chúng ta an toàn trong thời gian làm nhiệm vụ, dù là người trong cùng khu cũng chưa chắc tốt như vậy. Lớn mạnh bản thân dưới tình huống không ảnh hưởng lợi ích chính mình, chuyện này có gì không tốt?” Trong đầu Hồng Lãng nhất thời trống rỗng, suy nghĩ kỹ một hồi mới hiểu được ý tứ trong lời Thẩm Dịch.
Hắn gãi gãi da đầu, nói lầm bầm: “Móa nó, quá phức tạp đi.” “Dù sao ngươi cứ nghe theo hắn là đúng nhất.” Xa xa hai đạo nhân ảnh đi ra từ trong bóng tối, chính là Kim Cương cùng Ôn Nhu.
Mập mạp theo sau lưng bọn họ không xa.
Thẩm Dịch xoay cổ tay nhìn nhìn thời gian trên Huyết Tinh văn chương, thuận miệng nói: “Trời sắp sáng, hành động tạm thời đến đây thôi. Mọi người trở về ngủ.” “Lại ngủ?” Hồng Lãng hô lên.
“Đã giết một ngày một đêm, ngươi không mệt thì ta mệt.” Thẩm Dịch trả lời. “Hiện tại tinh thần ta rất phấn khởi, chúng ta không phải là người bình thường, ta cam đoan có thể kiên trì đến khi nhiệm vụ chấm dứt sáng mốt.” Hồng Lãng nói giọng quái gở. “Thế nhưng chỗ này của ta cần nghỉ ngơi.” Thẩm Dịch chỉ chỉ đầu mình: “Ta hi vọng nó có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh. Nghỉ ngơi bốn giờ, sau đó lại khởi công. Phải biết co biết giãn, hiểu chưa?” Hồng Lãng Kim Cương nhìn nhau, đồng thời nhún vai.
Trở lại khách sạn Imperial, hai gian phòng bỏ trống vốn để che dấu tai mắt người, hiện tại thuộc về hai nhóm An Văn và Veena.
Bởi vì lúc trở lại đã là sáng sớm, mọi người một mực đồng loạt ngủ đến giữa trưa.
Trong lúc đó nhân viên phục vụ đã tới một lần, mang đến bữa sáng, bất quá bữa sáng ba gian phòng cộng lại có sáu phần.
Một nửa để mập mạp một người ăn trọn, nửa khác nhóc Jerry cùng Jimmy đã ăn.
Cho nên đợi đến khi mọi người tỉnh lại, toàn bộ cảm giác được bụng đói kêu vang. Thân là mạo hiểm giả, thể chất của bọn hắn mặc dù đã khác hẳn người thường, nhưng một ít nhu cầu thông thường của nhân loại y nguyên ảnh hưởng bọn hắn. Nhìn bảng xếp hạng, trong khoảng thời gian bọn hắn ngủ, cho dù những người khác cũng có tăng lên, nhưng vẫn chưa hình thành uy hiếp quá lớn với bọn hắn, thế là cả bọn liền cùng nhau nhàn nhã đi nhà hàng ăn cơm trưa trước.
Nhà hàng vốn trang hoàng tráng lệ, hôm nay đã vắng tới mức trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Lúc này đúng là giờ thứ 54.
Giấc ngủ 4 tiếng, đối với mạo hiểm giả mà nói có lẽ không đủ, nhưng cũng đủ chèo chống hành động kế tiếp.
Nhóm Thẩm Dịch hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý, ăn món vị ngon nhất, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.
Hồng Lãng dùng dĩa nhấc lên một miếng bò nướng sắc lát, bùi ngùi mãi không thôi: “Các ngươi nói xem, nếu như thế giới này không chân thực, vậy cái này tính sao? Vì sao bò bít-tết không chân thực có thể lấp đầy dạ dày chân thực của chúng ta nha?” Kim Cương cười nói: “Có lẽ chính ngươi cũng không chân thực, toàn bộ chúng ta đều là tồn tại tinh thần hư ảo nào đó, ví dụ… giống như The Matrix vậy.” Hồng Lãng đập tay xuống: “Ngừng, không được nhắc triết học, không được nhắc điện ảnh. Ta hiện tại rất phiền điện ảnh, nếu như mỗi ngày ngươi cứ đi ra đi vào mấy bộ phim, ngươi sẽ biết điện ảnh chẳng đáng yêu chút nào.” “Không phải mỗi ngày, là mỗi tháng một lần.” Thẩm Dịch thâm ý nhắc nhở hắn.
Những lời hai tầng nghĩa này khiến cho mọi người đều cười lên ha hả.
Ôn Nhu hung hăng dùng chân đá hắn dưới bàn.
Thẩm Dịch lại cười nói: “Được rồi được rồi không giỡn nữa, bất quá xác thực có một vấn đề hơi bị xấu hổ mà tôi vẫn muốn hỏi, đã có ba quý cô ngồi đây, tôi liền hỏi Veena đi, có lẽ Veena có thể… dễ tiếp nhận vấn đề này nhất.” “Anh muốn hỏi cái gì?” Veena nói. “Từ khi vào Huyết Tinh đô thị đến nay, bằng hữu cũ mỗi tháng một lần của cô còn tới nữa không?” Veena ngẩn ngơ, hai cô nàng khác đang ngồi đồng thời đỏ mặt.
Tuy vậy thái độ Thẩm Dịch lại rất thành thật.
Veena nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi nghĩ Huyết Tinh đô thị đã hủy bỏ một ít công năng trong thân thể chúng ta…” Khi nàng nói xong lời này, biểu lộ có chút ảm đạm, lại có chút nhẹ nhõm.
Thẩm Dịch nhìn Ôn Nhu, nàng cũng nhẹ gật đầu.
Hắn nhìn sang An Văn, cô nàng có thân hình ma quỷ này đồng dạng gật đầu. “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Ôn Nhu hỏi.
Thẩm Dịch cười cười: “Không có gì, hiếu kỳ mà thôi.” “Thôi đi, anh có khi nào vô cớ hiếu kỳ.” Ôn Nhu ra vẻ tôi-biết-tỏng-anh-rồi.
Thẩm Dịch nghĩ nghĩ trả lời: “Tôi chỉ muốn biết, trong Huyết Tinh đô thị, cả trong thế giới nhiệm vụ mà nó sáng tạo ra, đến cùng chúng ta đã bị tước đoạt bao nhiêu quyền con người vốn có của chúng ta. Ví dụ như sinh dục.” Vừa nghe đến chữ đó, tất cả đều ngây người.
Hơn nửa ngày, Lake mới lầm bầm: “Thực gặp quỷ rồi. Ở chỗ này chúng ta cần quan tâm đến vấn đề sinh tồn của chính mình, mà không phải vấn đề sáng tạo sinh mạng.” “Vấn đề là tại sao như vậy?” “Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể để cho nữ mạo hiểm giả bảo trì lực chiến đấu.” Veena trả lời.
Thẩm Dịch một ngón tay Veena: “Nói hay lắm, vấn đề ở đây. Nếu thực như thế chính là nói phái nam hẳn không bị ảnh hưởng, đúng không?” “Hẳn a, nhưng đáng tiếc anh không thể chứng minh được.” “Thế, giả như những nam mạo hiểm giả chúng ta phát sinh quan hệ với nhân vật nữ nào đó trong thế giới nhiệm vụ, sẽ sinh ra hậu quả gì đây? Chúng ta có thể phát sinh quan hệ với người trong thế giới không chân thật hay không? Thậm chí vì vậy mà sáng tạo tánh mạng? Nếu như sáng tạo ra tánh mạng, vậy rốt cuộc là tánh mạng loại gì? Là chân thật hay vẫn hư ảo?” Thẩm Dịch đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người đồng thời ngây người.
Hồng Lãng há to miệng, cả buổi rốt cục nặn ra một câu: “Ngươi nghĩ quá nhiều.” Thẩm Dịch mỉm cười nhấp một miếng rượu, vẫy tay, bồi bàn vội vàng ân cần đi tới. Hắn rút ra một điếu xì gà đốt lên từ chỗ bồi bàn, chờ bồi bàn đi rồi mới nói một cách điềm nhiên như không: “Cho nên bảo, cái thế giới này còn có nhiều vấn đề cần chúng ta phát hiện, mà thứ chúng ta đối mặt, cũng không chỉ vấn đề sinh tồn… Trong mắt ta chỉ suy tính vấn đề sinh tồn là chuyện không thú vị nhất.” Kim Cương trả lời: “Đó là bởi vì chúng ta không muốn chết, mà ngươi… chưa bao giờ quan tâm tử vong.” Thẩm Dịch cười khẽ.
Cơm trưa vẫn còn tiếp tục.
Mọi người cao hứng luận đàm lẫn nhau.
Hồng Lãng uống đến cao hứng, giơ ly rượu lên cao hét lớn: “Nào, vì hợp tác Trung Mỹ, một lần nữa cạn ly!” Khẩu khí giống như người lãnh đạo quốc gia.
Mập mạp uống hơi nhiều, nghe nhầm lời Hồng Lãng, ngẩng đầu nâng chén rượu: “Vì đả đảo chủ nghĩa đế quốc Mỹ vạn ác, cạn ly!” Đám người mạo hiểm Đông Khu đồng loạt cười to, riêng nhóm Veena thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Ôn Nhu nói: “Vẫn nên vì còn sống cạn ly đi.” Thẩm Dịch bổ sung: “Cả tự do nữa!” Ôn Nhu có phần thâm ý nhìn hắn một cái, nhẹ nói: “Ừ, cả tự do.” “Cạn ly!” Tất cả chén rượu nặng nề cụng vào nhau.
Trong lúc bọt rượu văng tóe đầy trời, một đạo tín hiệu pháo hoa sáng chói từ từ bay lên đằng xa. “Là tín hiệu cầu cứu!” An Văn bật dậy kêu to.
Cùng lúc đó, Huyết Tinh văn chương của tất cả mọi người đều đột ngột vang lên thanh âm tích tích. “Đánh số E1244 tử vong.” “Đánh số E2236 tử vong."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.