Chiến đấu, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Ném Barbossa ra ngoài cũng không phải hành vi trả thù không có ý nghĩa, mà là mưu đồ đã lâu. Nói xác thực, Barbossa tựa như một khối mật ong phát tán hương thơm ngọt ngào, mà ba người Kim Cương thì là ba đầu chó săn canh giữ bên cạnh. Trong khi Tạ Vinh Quân đau nhức chà đạp Barbossa, chém gã trọng thương, ba người Kim Cương cũng bắt đầu theo đó chuyển động. Chẳng khác gì chó săn đánh về phía mãnh hổ trong lồng. Ôn Nhu dẫn đầu tấn công Tạ Vinh Quân, lúc này chiến đao của Tạ Vinh Quân vừa mới đánh xuống, cánh tay Barbossa vẫn chưa chia lìa. Trường tiên như côn, chấn ra bóng roi đầy trời, đâm thẳng phía sau lưng Tạ Vinh Quân. Tạ Vinh Quân cũng hung ác không kém, đúng là không tránh không né đón đỡ trường tiên, roi đâm như kiếm, chọc ra một lỗ máu lớn. Tạ Vinh Quân nộ quát một tiếng, lật tay nắm lấy thân roi, kéo một phát về bên cạnh mình, hô to: “Tới đây cho ta!” Lực lượng của Ôn Nhu cuối cùng không có khả năng mạnh hơn Tạ Vinh Quân, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh truyền đến từ cánh tay đối phương, không tự chủ được bị kéo tới. Bất quá nàng cũng quyết định thật nhanh, lập tức buông tha trường tiên, thân thể trên không dạo qua một vòng, vậy mà mượn lực kéo, đao võ sĩ ngang trời đâm tới, trực chỉ lồng ngực Tạ Vinh Quân. Cùng lúc đó, Kim Cương Hồng Lãng cũng không nhàn rỗi. Hai người này có thể nói là bạn nối khố phối hợp đã lâu, Kim Cương phía trước, Hồng Lãng phía sau, theo hai bên giáp công Tạ Vinh Quân. Tạ Vinh Quân lúc này đang toàn lực đối phó Ôn Nhu, căn bản không quản hết được. Kim Cương xông đến như điện, hai đấm đã đánh vào dưới xương sườn Tạ Vinh Quân. Kỹ năng Gông Cùm Xiềng Xích phát động, tạo thành hiệu quả phong ấn mục tiêu 4 giây, trong 6 giây không cách nào di động. Nhưng Tạ Vinh Quân lại cười ha ha như điên. Đoạn gã gào to một tiếng, từng khối cơ bắp trên người đột nhiên nhô lên, chẳng khác gì đang bơm khí, ngay cả y phục cũng rách toác, có thể chứng kiến lực lượng mãnh liệt ẩn dưới lớp quần áo kia, xung quanh người càng hiện lên một cơn lốc xoáy, khí lưu tịch quyển bốn phương. Một luồng sức mạnh khổng lồ tràn ra từ thân thể Tạ Vinh Quân, mang theo khí tràng mãnh liệt, khiến tim gan tất cả mọi người phát lạnh. Tạ Vinh Quân kêu to: “Nguyên Thủy Hóa Thú!” Năng lực huyết thống Behemoth, Nguyên Thủy Hóa Thú: toàn diện phát động lực lượng huyết dịch cự thú Behemoth, khiến chính mình tạm thời sở hữu lực lượng cùng cơ thể có thể so với Behemoth, gia tăng 300 điểm sinh mệnh lực, gia tăng 10 điểm công thủ, gia tăng 10% kháng tính đặc hiệu, gia tăng 10% sát thương cận chiến, đòn công kích bình thường bỏ qua 10% phòng ngự, Có thể điệp gia hiệu quả với Liệt Linh Thiết Trảo. Duy trì thời gian ba phút. Mỗi thế giới nhiệm vụ vẻn vẹn sử dụng một lần. Kỹ năng huyết thống biến thân cơ hồ đều tồn tại trong từng huyết thống, đây là điểm giống nhau của đại bộ phận lực lượng huyết thống. Huyết thống biến thân khác nhau đại biểu cho hình thức cường đại khác nhau, mà sự cường đại của hung thú Behemoth thể hiện ngay ở lực lượng gần như vô địch cùng với cảm giác rung động của nó. Theo Tạ Vinh Quân hóa thú, Kim Cương nghe được thanh âm nhắc nhở rõ ràng: Độ ưu tiên kỹ năng của ngươi chưa đủ, hiệu quả Gông Cùm Xiềng Xích giải trừ. Cùng lúc đó Hồng Lãng vừa vặn xông lại, Tạ Vinh Quân đột nhiên nhảy vọt lên, phi cước đá Hồng Lãng. Nắm tay phải của Hồng Lãng duỗi ra, Cường Lực Trùng Kích phát động, một quyền này đập vào mắt cá chân Tạ Vinh Quân, Tạ Vinh Quân lại điềm nhiên như không có việc gì, ngược lại tung ra một cước đá bay Hồng Lãng, Hồng Lãng chỉ cảm thấy lồng ngực một hồi đau đớn, kêu to ngã xuống. Đao võ sĩ của Ôn Nhu thì chém trúng vai Tạ Vinh Quân, Lực Trảm phát động! Tạ Vinh Quân mãnh liệt ngẩng đầu, Ôn Nhu chỉ cảm thấy hai mắt đối phương mãnh liệt bắn ra vô tận hung quang, tâm thần không khỏi một trận hoảng hốt. Một chiêu Lực Trảm chém xuống, cả người cũng theo đó run lên. Tạ Vinh Quân bày ra mỉm cười dữ tợn, Liệt Linh Thiết Trảo duỗi ra như điện, đánh về phía ngực Ôn Nhu. Mắt thấy ngũ trảo sắp trát ra năm lỗ máu trên người nàng, trên người Ôn Nhu đột nhiên tỏa ra một mảnh tinh quang xán lạn. Dây chuyền Ánh Sao kèm theo kỹ năng Ánh Sao Phù Hộ: sinh ra một tầng ánh sao bảo hộ người đeo, suy yếu 15% tất cả tổn thương có độ ưu tiên 30 trở xuống, độ ưu tiên 50 trở xuống suy yếu 10%, độ ưu tiên 70 trở xuống suy yếu 5%, duy trì thời gian 5 phút, thời gian hồi phục 30 phút. Liệt Linh Thiết Trảo xuyên thấu ánh sao mông lung, đánh vào người Ôn Nhu, chịu Ánh Sao Phù Hộ ảnh hưởng, cắt giảm 10% tổn thương, dù là như thế, y nguyên đánh cho Ôn Nhu rên thành tiếng, nhưng sau một khắc nàng giơ tay lên, một đoàn sáng xanh biếc cư nhiên đánh vào người Tạ Vinh Quân, đúng là Vết thương xanh biếc. Lúc này Kim Cương lại nhào tới lần nữa, kỹ năng Trọng Kích phát động. Văn chương nhắc nhở: Ngươi đã tạo thành hiệu quả gây choáng 3 giây lên mục tiêu. Lúc này đây, hắn rốt cục không có nghe lại thanh âm nhắc nhở khiến người tuyệt vọng kia. Nguyên Thủy Hóa Thú của Behemoth có thể nâng cao độ ưu tiên phòng ngự đối với công kích hiệu quả đặc thù, nhưng Vết thương xanh biếc đã san bằng bộ phận tăng lên này, khiến cho Trọng Kích rốt cục có hiệu quả. 3 giây mê muội, có thể đủ làm cái gì? Vấn đề này rất khó trả lời. Đối với một hồi chiến đấu kịch liệt mà nói, một giây, có thể sẽ quyết định thắng bại một trận chiến đấu, cũng có khả năng chỉ là đoạn thời gian không nặng không nhẹ mà thôi. Với Tạ Vinh Quân mà nói, 3 giây mê muội, nhiều nhất chỉ là cho đối phương thêm vài cơ hội xuất thủ công kích mình, đừng nói là giết chết mình, coi như là trọng thương mình cũng không làm được. Cho nên gã cũng không để ý. Hoặc giả trong mắt gã xem ra, chỉ cần ba giây thoáng qua một cái, sau khi mình khôi phục năng lực hành động, vẻn vẹn dựa vào lực lượng bản thân một người đã đầy đủ thu thập tổ hợp ba người trước mắt. Trong chuyện này gã có tự tin tuyệt đối, cũng có đủ thực lực chèo chống tự tin kia. Ngay lúc Trọng Kích của Kim Cương đánh lên người gã, biến hóa bất ngờ ập đến. Sự biến hóa này mới đầu thoạt nhìn cũng không thu hút. Chính là Thẩm Dịch làm cái động tác. Hắn giương lên tay. Trước lúc Kim Cương đánh ra Trọng Kích. Theo hắn giương lên một tay, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai gã binh sĩ kêu gọi. Đúng vậy, Thẩm Dịch triệu hoán ra hai gã binh sĩ tinh anh, không hơn. Hai tên lính này, một người tên là Dabinett, một người tên là Evans, đều là binh sĩ tinh anh lên tới cấp 4. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người với những binh sĩ khác chính là, bọn họ có sở trường nhảy dù, bởi vậy Thẩm Dịch đã giao ba lô phi hành cho bọn họ. Hai tên lính vừa mới xuất hiện, đã chuyển tư thế bay thấp xuống Tạ Vinh Quân. Ngay lúc Kim Cương đánh trúng Tạ Vinh Quân, hai tên lính mỗi người ném ra một sợi dây xích, gào thét cuốn về phía hai cánh tay Tạ Vinh Quân. Sau đó hai tên lính trực chỉ bầu trời bay lên. Xích sắt trên không phát ra tiếng leng keng ầm ĩ, tất cả mọi người bị động tĩnh lớn này rung động, đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy hai gã binh sĩ phi hành phá tan nóc nhà lao thẳng lên trời, tựa như tên lửa cất cánh, kéo ra hai cái đuôi lửa thật dài giữa màn đêm đen kịt. Mà Tạ Vinh Quân mắc dưới xích sắt, cả người cũng theo đó bay lên bầu trời. “Không!” Đế Vũ vừa sợ vừa giận gầm rú. Nằm mơ cũng không nghĩ tới Thẩm Dịch vậy mà sẽ chọn dùng loại chiến thuật này để đối phó Tạ Vinh Quân. Ba giây đồng hồ có thể làm cái gì? Với tốc độ phi hành 500 km/h, ba giây đồng hồ đầy đủ kéo Tạ Vinh Quân cách xa mặt đất 500m! Cân nhắc đến một ít thời gian sai số, phụ trọng giảm tốc độ cùng với nhu cầu gia tốc, lý luận 500m có lẽ không làm được, nhưng mang cách mặt đất hơn 20m vẫn là không thành vấn đề đấy. Kế hoạch của Thẩm Dịch đơn giản, trực tiếp, tàn nhẫn. Đánh không lại liền ném ngươi đi! Chiêu này cũng tương tự kế hoạch phân cách tác chiến lần trước trên biển Caribe, mục đích đều là bài trừ cái tên Tạ Vinh Quân hạch tâm tác chiến cường lực này ra ngoài. Đây cũng khó trách. Trong chiến tranh có thể có trăm ngàn loại chiến thuật, mà chiến lược thường thường đều chỉ có vẻn vẹn dăm ba loại. Chiến thuật dẫu có biến hóa trăm ngàn kế, tất cả mục đích cũng chỉ để phục vụ cho vài loại ý đồ chiến lược kia mà thôi. Vô luận chiến thuật biến hóa như thế nào, cũng là để áp dụng hoặc hoàn thành ý đồ chiến lược. Với Thẩm Dịch mà nói, đội Đoạn Nhận yếu hơn đội Thứ Huyết quá nhiều. Bởi vậy khi hắn muốn đối phó đội Thứ Huyết, ý đồ chiến lược thủy chung chỉ có một, chính là nghĩ hết biện pháp phân cách đối thủ, chế tạo cục diện lấy nhiều đánh ít, thắng lợi theo từng bộ phận. Trước đó chiến đấu trên biển Caribe, Thẩm Dịch đã vận dụng một loạt thủ đoạn giương đông kích tây, thay mận đổi đào, chia rẽ bao vây, phục kích ám toán. Lúc này đây, hắn chọn dùng gậy ông đập lưng ông, xua cọp nuốt sói, trời giáng kì binh một loạt thủ pháp, cũng là để thực hiện chiến lược nhất quán “Chia để trị”. Mặc kệ thủ đoạn biến hóa như thế nào, mục đích hạch tâm thủy chung không thay đổi, chính là muốn phân cách đội Thứ Huyết, sau đó từng bước từng bước ăn tươi giống như ăn đậu. Khác với lần trước, chiến thuật lần này càng thêm phức tạp, càng có nhiều vấn đề ngoài ý muốn, độ khó chấp hành càng lớn, yêu cầu năng lực chấp hành chiến thuật cũng càng cao. Trên thực tế hiệu quả Gông Cùm Xiềng Xích mất đi hiệu lực, đã vượt ra ngoài ý liệu của bọn Thẩm Dịch. Nếu không phải Ôn Nhu kịp thời sử dụng Vết thương xanh biếc, mà Kim Cương lại có kỹ năng gây choáng thứ hai có thể dùng, yếu tố mấu chốt quyết định thành bại thực sự có khả năng lớn xảy ra vấn đề. Cũng may sau khi trải qua một giây đồng hồ kinh tâm trắc trở, kế hoạch rốt cục thành công. Tạ Vinh Quân mắt nhìn mình bị hai gã binh sĩ kêu gọi cho lên tàu bay, trong lòng phẫn nộ đến tột đỉnh. Với gã mà nói, ba giây đồng hồ này quả thực có thể so với ba năm! Khi gã bị kéo cách xa mặt đất 40 mét, giây mê muội thứ ba rốt cuộc kết thúc, Tạ Vinh Quân khôi phục năng lực hành động tự do. Gã chấn động hai cánh tay, bắt lấy xích sắt, muốn kéo hai tên lính xuống. Nhưng mà gã lại phát hiện mình càng bay cao hơn… Gã không có chỗ mượn lực! Hung thú Behemoth là vua mặt đất, đã ra khỏi mặt đất, mặc dù lực lượng cao tới trăm điểm cũng không có đất dụng võ. Mắt nhìn mình giữa không trung, lại chỉ có thể bị hai tên lính lôi kéo, không ngừng bay cao, một đường xa cách mặt đất, Tạ Vinh Quân càng tỏ ra nôn nóng bối rối. Bỗng nhiên gã bắt đầu điên cuồng gào thét, hai tay chập lại tách ra, một sợi xích sắt quấn trên cánh tay bị gã ngạnh sinh vặn thành hai đoạn. Loại dây xích này chuyên môn dùng để buộc neo trên tàu, cư nhiên bị Tạ Vinh Quân đơn thuần dựa vào lực lượng hai tay dễ dàng vặn đứt. Theo một sợi xích sắt đứt gãy, một gã binh sĩ kêu gọi đột nhiên gia tốc, tư thái bay lượn giờ thành trái nhẹ phải nặng. Tạ Vinh Quân lại lần nữa phát lực, vặn đứt sợi xích còn lại. Song xích đứt đoạn, gã theo quán tính bay lên thêm một chút rồi bắt đầu rơi xuống. Lúc này Tạ Vinh Quân cách mặt đất ít nhất đã 200m. Té xuống từ độ cao này, dùng thể chất của gã đương nhiên là quăng không chết đấy, nhưng bị thương lại khó tránh khỏi. Bất quá với Tạ Vinh Quân mà nói, cho dù là bị thương cũng chấp nhận, chỉ cần có thể trở lại chiến trường, chém chết tên khốn Thẩm Dịch kia là tốt rồi. Nhưng mà mộng tưởng tốt đẹp đến mấy, chung quy cũng chỉ là mộng tưởng. Tạ Vinh Quân phảng phất như một viên đạn pháo rơi xuống, sau khi nổ ra một đám bọt nước cực lớn, hơn nửa ngày mới nổi lên mặt, lúc này gã mới phát hiện mình căn bản không có trở về chỗ cũ —— gã đã rơi vào một góc thành Shipwreck, cự ly cách phòng hội nghị lớn ít nhất hơn trăm thước, còn phải trải qua đường xá giống như mê cung kia… Đây cũng giống như hướng lên trời bắn ra viên đạn, vô luận góc độ xạ kích thẳng bao nhiêu, đều không cần trông cậy viên đạn sau khi rời nòng có thể trở về chỗ cũ. Sai một ly, đi một dặm! Trong thời gian ngắn, gã không thể nào trở lại chiến trường. Mà một đội Thứ Huyết không có Tạ Vinh Quân, ngay lúc này quả là một tràng tai nạn! Nghĩ rõ được điểm đó, Tạ Vinh Quân biến sắc: “Đã xong!”