Vô Tận Vũ Trang

Chương 253: Thuật Chữa Bệnh Thần Thánh Và Liệt Phong Trận





Theo vầng sáng thần thánh lan tràn, Kim Cương và Ôn Nhu vốn đang trọng thương đồng thời cảm giác được như tắm gió xuân, huyết nhục mất đi bắt đầu trọng sinh, xương sống đứt gãy cũng bắt đầu khép lại, Thẩm Dịch mù mất một con mắt, còn có vết thương loang lổ trên người cũng một lần nữa sinh trưởng trở về. Tánh mạng mất đi hồi trở lại từng điểm từng điểm một trong thân thể mọi người, năm đội viên đều đang biến hóa với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Còn đối diện Thẩm Dịch, Tự Nhiên Trượng phát ra lục quang hài hòa cũng bao phủ đỉnh đầu tất cả mọi người, ánh sáng màu xanh lá nhu hòa càng là cường đại hơn bạch quang thần thánh. Trần Dịch vốn bị móc hai mắt trọng thương ngã gục, vậy mà cũng đứng lên, một đôi mắt mới mọc ra lại, nhìn chòng chọc Thẩm Dịch, tràn ngập oán độc cừu hận.
“Đồ con hoang! Là thuật chữa bệnh thần thánh! Bọn hắn đang thừa cơ trị liệu cho mình!” Lam Bình kêu to lên, không ai rõ hơn gã đặc điểm kỹ năng này: “Mau lên đánh hắn, cắt ngang hắn!”
“Đợi một chút! Bản thân chúng ta còn chưa khỏe!” Vu Lập giữ chặt Lam Bình kêu lên.
Tự Nhiên Trượng chúc phúc đồng dạng cần phải có thời gian mới phát huy tác dụng, chỉ có điều nó không cần lo lắng bị cắt đứt. Vấn đề là bây giờ không phải lo bị đối phương cắt đứt, mà là Thẩm Dịch lại mượn cơ hội này sử dụng thuật chữa bệnh thần thánh rất khó vận dụng trên chiến trường kia.
“Trách không được thằng khốn này hảo tâm như vậy… Hắn đã sớm tính toán tốt hết thảy!” Lam Bình cắn răng mắng.
Thẩm Dịch vậy mà lợi dụng thời gian đối phương khôi phục, tiến hành khôi phục cho mình, hắn tính toán cũng quá độc đấy chứ?
Thời gian Tự Nhiên Trượng chúc phúc là 7 giây.
7 giây thời gian nháy mắt đã qua.
Theo một mảnh lục quang biến mất, Tự Nhiên Trượng hóa thành tro bụi biến mất không còn tăm tích. Tạ Vinh Quân nhìn tro tàn trên tay mình, nội tâm đột nhiên có loại thê lương không nói nên lời.
Đã mất.
Tự Nhiên Trượng cứ như vậy không còn.
Át chủ bài ẩn giấu cuối cùng của đội Thứ Huyết cứ như vậy bị một câu của Thẩm Dịch bức dùng mất.
Gã nhất thời có chút thẫn thờ.
“Lão đại!” Vu Lập kêu to: “Thời gian kỹ năng của bọn hắn còn chưa chấm dứt!”
Thê lương trong lòng bị những lời này thoáng cái tách ra, Tạ Vinh Quân đột nhiên ngẩng đầu. Thần sắc cô đơn bất đắc dĩ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát ý hung hãn khôn cùng.
“NGAO!” Gã điên cuồng hét lên một tiếng.
Một tiếng gầm rú này, chính là dùng kỹ năng huyết thống Cuồng Hống.
Cuồng Hống có hiệu quả gián đoạn kỹ năng liên tục trên diện rộng, vừa lúc là khắc tinh của thuật chữa bệnh thần thánh.
Đáng tiếc lần này dùng ra Cuồng Hống, nhưng lại không đạt được hiệu quả như ý.
Thuật chữa bệnh thần thánh vẫn còn tiếp tục, bên người Thẩm Dịch lại nhiều ra thêm một mảnh gợn sóng kỳ lạ.
Trên cổ hắn, đeo một khối ngọc bội nhỏ.
“Bùa hộ mệnh tĩnh âm: Chế tạo một vùng kết giới cách âm, chặn đứng hoàn toàn thanh âm truyền lại, miễn dịch toàn bộ công kích loại sóng âm có độ ưu tiên 40 trở xuống. Số lần sử dụng 2/3, sau khi bổ sung năng lượng có thể dùng tiếp.”
Đây chính là một trong mấy món linh tinh mà Thẩm Dịch mượn từ chỗ Tia Dalma. Bởi vì Ban Đông Minh cung cấp tư liệu, Thẩm Dịch đã sớm biết Cuồng Hống của Tạ Vinh Quân, đương nhiên phải sớm đề phòng. Vừa vặn vua hải tặc Ấn Độ Dương Sumbhajee cũng có năng lực công kích âm ba, Tia Dalma nghĩ lầm Thẩm Dịch mượn vật này là dùng để đối phó lão, hơn nữa nó không phải vật phẩm tiêu hao, bởi vậy cũng đáp ứng.
Mà bây giờ, Thẩm Dịch lại dùng thành đạo cụ đối phó Cuồng Hống.
Mắt thấy Cuồng Hống không có hiệu quả, Tạ Vinh Quân ngây ra chốc lát, bất quá gã lập tức làm ra quyết định. Đao Rồng giơ lên, Tạ Vinh Quân hét lớn: “Giết sạch bọn chúng!”
“Giết sạch bọn chúng!” Tất cả thành viên đội Thứ Huyết đồng thời hô to.
Chỉ cần đang trong chiến đấu, Tạ Vinh Quân vẫn là mãnh hổ không ai cản nổi.
Thời gian thuật chữa bệnh thần thánh còn chưa đi qua một nửa, thương thế của Kim Cương và Ôn Nhu cũng không quá đáng lành được nửa, mắt thấy thành viên đội Thứ Huyết xông lại, trong mắt Thẩm Dịch lại hiện ra một tia mỉa mai cùng lãnh ngạo trào phúng.
“La Hạo.” Hắn thấp giọng nói: “Cho bọn hắn nhìn xem chút nhan sắc.”
“Có ngay, lão đại!” Thanh âm mập mạp vang lên.
Phảng phất là biết rõ sắp sửa phát sinh cái gì, Thiên Mệnh Anh Vũ đang đậu trên cột buồm chính đột nhiên bay lên trời, đồng thời còn hô to: “Trời muốn sập! Trời muốn sập!”
Chỉ thấy mập mạp vẫy mạnh tay một cái, bầu trời vốn là hắc ám đột nhiên nhiều ra thêm một vùng mây đen cực lớn, dường như có ngọn núi đang rơi xuống từ trên bầu trời.
OÀ..ÀNH!
Nện lên boong tàu, chấn cho toàn bộ thành Shipwreck lay động.
Đúng là Kẻ Thu Gặt!
Khác với lúc trước, Kẻ Thu Gặt xuất hiện lần này bị thiếu mất hai chân.
Nửa thân trên của nó cứ như vậy vắt ngang trước đội Đoạn Nhận, dùng thân thể khổng lồ của mình tạo thành một bức tường vây cao lớn, chăm chú bảo hộ đội Đoạn Nhận phía sau. Bớt đi hai chân, khiến sức nặng của nó giảm bớt sâu sắc, cho nên cũng không đến mức thoáng cái đè sụp nơi này.
Những người kia vừa mới xung trận đã bị khí thế bàng bạc to lớn của nó rung động tâm can. Cánh tay kim loại khổng lồ quạt một cái, chẳng khác gì trụ sắt quét ngang mọi người.
Tạ Vinh Quân gào to một tiếng nhảy lên, tránh thoát chiêu quẹt: “Đã sớm biết ngươi sẽ ra chiêu này!”
Vẻ mỉa mai trong mắt Thẩm Dịch càng đậm: “Nhưng ngươi không biết chiêu kế…”
Hồng Lãng đột nhiên tiến tới một bước, tay phải xoay một cái, một quyển trục đã được hắn mở bung ra.
Quyển trục sáng lên một điểm hào quang, chiếu về phía đội Thứ Huyết.
Ánh sáng không mạnh, lại khẽ mang theo tiếng gió, phảng phất gió trong sơn cốc đang ra sức gào thét, rung động ù ù.
Thanh âm này khiến Tạ Vinh Quân rùng mình: “Đây là…”
“Liệt Phong Trận!” Giọng Hồng Lãng vang lên như tiếng chuông cổ.
Liệt Phong Trận: kỹ năng quần thể cấp CC, có thể phóng thích 12 lưỡi đao gió xoay tròn cao tốc công kích mục tiêu, mỗi lưỡi đao gió có lực công kích cố định 40 điểm, phạm vi công kích 5×5, duy trì thời gian một phút đồng hồ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng tiếng gió lùa vang lên, mười hai lưỡi đao gió phát ra tiếng gào thét đoạt mệnh chết chóc, bay về phía đội Thứ Huyết…
Mắt thấy đao gió thổi mạnh, âm thanh tử vong hát vang, Tạ Vinh Quân rốt cuộc hiểu ra cái gì, hắn cuồng kêu thành tiếng: “Ban Đông Minh! Là lão cẩu Ban Đông Minh! Là lão đang âm thầm hại chúng ta!”
“Bây giờ mới biết? Đã muộn!” Trong mắt Thẩm Dịch hiện ra vẻ đồng tình.
Liệt Phong Trận là kỹ năng quần thể cường đại nhất của lão đại đội Cơn Lốc Ban Đông Minh, nó tác dụng trên phạm vi rộng, cường độ công kích cao, vượt xa kỹ năng quần chiến bình thường. Trong thời gian một phút đồng hồ, từng lưỡi đao gió sẽ điên cuồng xoay quanh trên không, không ngừng công kích mục tiêu tùy ý phía dưới.
Nếu chỉ tính riêng lực sát thương, như vậy 12 lưỡi đao gió, tần suất công kích bình quân mỗi 1-3 giây một lần, liên tục 60 giây, có khả năng sinh ra tổn thương cực kì khủng bố… Đương nhiên, đằng sau công kích cường đại, nó cũng có tệ nạn không thể tránh khỏi.
Tệ nạn lớn nhất của nó chính là chỉ công kích một khu vực, lúc mục tiêu bị tiến công có thể thoát ly khu vực đó để tránh tổn thương. Hai là nó bỏ qua địch ta. Bất luận mục tiêu gì bên trong khu vực, ngoại trừ người sử dụng kỹ năng, tất cả những người khác đều sẽ tao ngộ công kích. Ba là không cách nào chỉ huy. Đao gió sẽ xoay quanh trên không không có quy tắc, sau đó tự động công kích bất kỳ mục tiêu nào cách nó gần nhất. Bốn là công kích trụ cột yếu kém, phòng ngự phát huy tác dụng lớn.
Lúc trước sở dĩ Ban Đông Minh lựa chọn học tập kỹ năng này, kỳ thật không phải dùng để tiến công, mà là để phòng ngự. Bởi vì Liệt Phong Trận sẽ không tấn công người sử dụng kỹ năng, chỉ cần thân ở trong Liệt Phong Trận, bất kỳ một kẻ địch nào có can đảm tiến công y, đều phải trả giá thảm trọng. Khác với Tạ Vinh Quân, Ban Đông Minh cũng không phải cường giả cận chiến điển hình, ngược lại càng giống Lam Bình, am hiểu tấn công kẻ địch từ xa thông qua kỹ năng cường lực. Mà Liệt Phong Trận có thể tiến hành bảo hộ hữu hiệu cho y, khiến bất luận cường giả cận chiến nào cũng không dám tới gần.
Chỉ là đến tay Thẩm Dịch, cách dùng liền hơi đổi một chút.
Thẩm Dịch trăm phương ngàn kế kiến tạo hàng loạt điều kiện, mục đích đúng là vì nghênh trường tránh đoản.
Đã có Kẻ Thu Gặt với tư cách tường thép tiến hành ngăn chặn, tạm thời phân tách địch ta, Liệt Phong Trận có thể thỏa thích phát huy tác dụng. Dùng thực lực Kẻ Thu Gặt, muốn tiêu diệt đội Thứ Huyết tự nhiên là chuyện không có khả năng, nhưng nếu muốn cách trở đối thủ, chưa hẳn khó như vậy —— bản thân tấm thân cao lớn của nó đã là một mặt tường vây sắt thép. Mà dưới tác dụng của Liệt Phong Trận, các thành viên đội Thứ Huyết vừa mới được Tự Nhiên Trượng tẩy lễ, đã chú định phải trọng thương lần nữa —— thú vị là, vì tiến công đội Đoạn Nhận, bọn họ tuyệt sẽ không chủ động thoát ly khu vực tử vong.
Ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không!
Dùng mình làm mồi nhử, dùng Kẻ Thu Gặt làm tường, dùng Liệt Phong Trận làm mâu, thông qua đủ loại thủ đoạn, kiến tạo đủ loại tình thế, Thẩm Dịch đã phát huy giá trị át chủ bài trong tay mình đến mức vô cùng tinh tế, đây chính là chiến thuật cách ly của hắn.
Giờ khắc này tiếng gió vi vu, 12 lưỡi đao gió điên cuồng bão tố bay tới đỉnh đầu đội Thứ Huyết, dùng tần suất 1-3 giây mỗi lần, công kích từng mục tiêu xâm nhập phạm vi Liệt Phong Trận.
Thành viên đội Thứ Huyết cũng tốt, đám hải tặc ngẫu nhiên lẫn vào cũng tốt, thậm chí còn có Kẻ Thu Gặt đảm nhiệm nhiệm vụ cách trở kia, hết thảy đều trở thành mục tiêu bị công kích, còn đội Đoạn Nhận thì tiếp tục hưởng thụ tác dụng trị liệu của thuật chữa bệnh thần thánh.
Tạ Vinh Quân giận không kiềm được, quơ Đao Rồng nhảy cao lên, vọt lên 7-8 mét, cơ hồ sánh ngang với Kẻ Thu Gặt. Người này không có kỹ năng, toàn bộ nhờ lực lượng tự thân, vậy mà có thể có sức bật mạnh mẽ đến thế. Theo gã nhảy lên cao, Đao Rồng đã múa ra một ngọn lửa sáng đầy trời: “Chém!”
Một đao kia chém xuống cánh tay Kẻ Thu Gặt, dùng lực lượng của gã, dù là Kẻ Thu Gặt cũng chưa chắc ngăn được.
Nhưng một sợi xích sắt đột nhiên ngang trời bay tới, chăm chú cuốn lấy Đao Rồng của Tạ Vinh Quân, đúng là Xiềng Xích Giam Cầm của mập mạp —— Tiểu Sửu vừa chết, phi cầu ngàn tơ mất đi hiệu lực, Xiềng Xích Giam Cầm lại có thể xài được bình thường.
“Muốn quấn lão tử? Vậy thì tới đi!” Tạ Vinh Quân không những không giận mà còn lấy làm mừng, mượn lực Xiềng Xích Giam Cầm, phóng qua Kẻ Thu Gặt bay vụt tới mập mạp. Không nghĩ tới mập mạp chết bầm không phải là kéo tới bên mình, mà là kéo sang ngang, Tạ Vinh Quân đang trên không trung, không thể quyết định hướng bay của mình, đã bay thẳng tới đám Barbossa.
Cánh tay của Barbossa mới bị Tạ Vinh Quân chém đứt, thời gian mới trôi qua hơn mười phút. Lúc này mắt thấy Tạ Vinh Quân lại bay tới, bị hù đến mức hét to chạy sang một bên.
Chevalle cũng bị Tạ Vinh Quân dọa vỡ mật, đồng thời kêu quai quái lui về phía sau.
Tạ Vinh Quân vừa chạm đất, Đao Rồng đã quét ngang một cái, lửa cháy mạnh bao la mù mịt, lan ra bốn phương.
Tất cả vua hải tặc đồng thời tránh né, Barbossa càng là tức giận chửi ầm lên: “Bên kia! Bên kia! Ngươi tìm chúng ta làm gì?”
Tạ Vinh Quân bỗng nhiên quay người, chỉ thấy đội viên của mình vẫn còn định tiến công vào Liệt Phong Trận, nhưng có Kẻ Thu Gặt và Xiềng Xích Giam Cầm của mập mạp, muốn trong thời gian ngắn uy hiếp đối thủ, đã là chuyện không thể nào.
Tạ Vinh Quân hét to: “Toàn bộ lui ra! Ta tới!”
Một mình hắn hổ gầm phóng đến Thẩm Dịch.
“Đợi đúng là ngươi!” Thẩm Dịch điềm nhiên như không trả lời.
Nếu nói hành động lúc trước là cách ly Tạ Vinh Quân, giết chóc đội Thứ Huyết.
Như vậy lúc này liền hoàn toàn đảo ngược, Thẩm Dịch muốn cách trở đội Thứ Huyết, dùng năm đối một, giết boss Tạ Vinh Quân!
Không tiếc một cái giá lớn, chế tạo ưu thế cục bộ, đây là phương châm sách lược vĩnh hằng bất biến trong kế hoạch của Thẩm Dịch.
Hành động trảm thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.